Chương 6:Tin tức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta chậm rãi mở to mắt.

Đây không phải giường gỗ lim ta nằm lúc trước, nhưng cũng là giường cao gối mềm, chăn êm nệm ấm. Đầu giường có bàn trang điểm tinh xảo, trước giường không xa có một bình phong gấm, mặt trên thêu một mỹ nữ e ấp quạt lụa, lên thêm một chút là cổng vòm gỗ lim khắc hoa chia làm hai, bên trên treo màn lụa phấn hồng, ngoài cửa này chắc là gian ngoài.

Đang muốn xoay người rời giường, chợt nghe gian ngoài có tiếng người truyền đến, ta nhanh chóng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ, một bên kéo căng lỗ tai, dò xét tin tức bên ngoài.

“Nàng còn chưa tỉnh?”Nghe thanh âm đó, cả người ta chấn động, nhắm chặt mi, có chết ta cũng không thể quên thanh âm của hắn, kẻ khiến cho ta sợ đến khắc cốt ghi tâm, hận đến khắc cốt ghi tâm, đúng là cái tên mĩ nam biến thái.

“Còn mê man, có điều hai ngày nay tốt hơn rất nhiều so với mới đầu, không còn sốt và mê sảng nữa”. Đây là một giọng nữ âm tai, thanh âm xa gần, còn có một loại phong tình không nói nên lời, làm cho người ta kìm lòng không được suy đoán xem người thật có phải cũng rất phong tình vạn chủng, xinh đẹp vô song.

“Đại phu không phải nói sau khi hết sốt, sẽ tỉnh lại sao?” Thanh âm biến thái mĩ nam mang theo tức giận, “Đã nằm sáu bảy ngày, thương thế trên người đã dưỡng tốt rồi, tại làm sao vẫn không tỉnh? Đó là đại phu Mông Cổ nào?”

“Đại phu cũng nói Úy cô nương hoảng sợ quá độ, nếu qua sốt còn không tỉnh, chính là vì theo bản năng không muốn tỉnh lại”. Nữ tử tăng thêm ngữ khí lạnh lùng nhắc nhở hắn, “Không muốn tỉnh lại đối mặt ngươi”.

“Nguyệt Nương!” Thanh âm của mĩ nam biến thái mang theo một tia phiền toái và ảo não, “Ngay cả ngươi cũng nghĩ ta có lỗi sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ hiểu ta, lý do ta báo thù ngươi cũng rất rõ ràng”.

“Chính bởi vì ta rất hiểu ngươi, ta hiểu ngươi lưng mang thù hận, cho nên ngươi phải báo thù, ta chưa từng nói qua một chữ không?”Nguyệt Nương thở dài, “Chỉ là, ta không ngờ cái ngươi muốn không chỉ là mạng Úy Cẩm Lam, thậm chí ngay cả người nhà của hắn cũng không buông tha. Ngươi thay đổi, Sở Thương, trước kia ngươi là người ân oán rõ ràng, chưa bao giờ liên lụy người vô tội”.

Thì ra mĩ nam biến thái gọi là Sở Thương. Trong lòng ta âm thầm ghi nhớ cái tên này.

“Vô tội?” Sở Thương cười lạnh, lạnh nhưng giọng điệu băng giá ấy cũng không che dấu được sự thống khổ sâu sắc trong lòng, “Người nhà của ta, làm sao bồi thường cho hết,Úy Cẩm Lam tịch thu gia sản giết chết toàn bộ người trong nhà ta, giờ ta diệt cả nhà hắn, có gì sai?”

“Vậy ngươi nói ta nghe, ngươi mang Úy cô nương tới đây làm gì?” Nguyệt Nương không cho là đúng “hừ” một tiếng, ngữ khí mang theo một chút bất mãn, “Hắn diệt cả nhà ngươi, ngươi diệt cả nhà hắn, hắn chiếm đoạt mẫu thân ngươi, ngươi cưỡng bức con gái hắn. Lấy một đổi một, vẫn chưa đủ hay sao? Ngươi vốn nên một đao chém đứt mạng sống Úy Lam Tuyết, vì sao còn đưa nàng ta đến chỗ của ta, ngươi biết rõ nơi này ta…”

“Câm mồm!”Sở Thương thô bạo ngắt lời nàng, cười lạnh nói, “Giờ ngươi đang đồng tình với nàng sao?Hay là đang nghi ngờ ta?”

“Sở Thương………….” Nguyệt Nương dừng một chút, thanh âm trở nên dịu dàng hơn, “Ta chỉ là lo lắng cho ngươi. Ngươi đã bị hận thù che mờ hai mắt, lầm đường lạc lối báo thù, cho dù ngươi báo thù xong, cũng sẽ không vui vẻ, cuối cùng đến một ngày, ngươi sẽ vì việc làm hiện giờ hối hận không nguôi”.

“Đủ rồi!Ngươi nên nhớ kỹ thân phận của mình!” Giọng nói Sở Thương mang theo chật vật cùng khắc nghiệt, “Không cần ngươi tới dạy ta phải làm thế nào, ngươi chỉ cần làm theo lời ta phân phó là được”.

Nguyệt Nương trầm mặc, sau một lúc lâu, mới lạnh lùng mở miệng: “Thuộc hạ vượt quyền, thuộc hạ sẽ làm theo lời sai bảo của ngài, chăm sóc Úy cô nương thật tốt, mời môn chủ trở về”.

“Nguyệt Nương………..” giọng Sở Thương có chút ảo não, “Ngươi………..”

Nguyệt Nương không chúy lưu tình cắt ngang lời hắn, thanh âm không chút cảm tình, “Mời môn chủ quay về!”

Không nghe tiếng Sở Thương nói chuyện, sau một lát, truyền đến tiếng đạp cửa.

Thật lâu thật lâu sau, lâu đến mức ta nghĩ ngoài kia không còn người nào, mới nghe được Nguyệt Nương thì thào nói, ngữ khí ôn nhu vô lực tràn ngập chua xót và bi thương: “Đây không phải ngươi, Sở Thương, Sở Thương ta biết, không phải thế này”.

Ta nhắm mắt lại, bắt đầu liên kết trật tự thông tinh tình báo nghe lén được. Đầu tiên là hận thù của Sở Thương và Úy Cẩm Lam, kỳ thật là một chuyện xưa cũ rich, kiếp trước xem nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình như vậy, lại cộng thêm một chút tinh thần bát quái của nữ nhân hiện đại, lập tức đoán được đến tám chín phần. Mười tám năm trước, Úy Cẩm Lam phong độ tiêu sái (đây chỉ là nguyện vọng của ta, ta còn chưa thấy qua bộ dáng chuyển kiếp của chính mình, nếu gien hắn tốt một chút, ta cũngmuốn mình đẹp hơn một chút) kết bạn với Sở phụ tuấn mĩ (coi diện mạo Sở Thương sẽ rõ), hai người mới gặp đã thân, thông minh sáng dạ, đối với đối phương ái mộ không thôi. Có lẽ bọn họ thi thố ngâm thơ, phong hoa tuyết nguyệt, có lẽ từng chạm cốc vui vẻ, đốt đuốc nói chuyện dưới trăng. Nếu không phải một ngày Sở phụ nhất thời hứng khởi, mời Úy Cẩm Lam về nhà làm khách, có lẽ bọn họ sẽ mãi là bạn tốt với nhau. Nào biết từ ngày hôm đó, Úy Cẩm Lam thấy được thê tử phong hoa tuyệt đại của bằng hữu (cũng chiếu theo diện mạo của Sở Thương sẽ biết), có lẽ nàng tài trí hơn người, nhiều mặt trí tuệ cũng mĩ mạo, mới có thể khiến cho Úy Cẩm Lam ngày ngày ôm mộng tương tư. Khát vọng có được nàng giống như tâm ma, càng ngày càng mãnh liệt, tra tấn cuộc sống hằng ngày của hắn không yên, rốt cục, ác niệm hắn dâng cao, bày mưu hãm hại bằng hữu thông đồng với địch bán nước, tới Sở gia tịch thu gia sản, giết chết không tha, lại dùng kế cứu mạng Sở mẫu, bố trí xong xuôi, ngày ngày ân cần, thiên trường địa cửu, mặc cho nữ tử cương liệt chống đỡ cũng chỉ là người mềm yếu, phó thác cho hắn, Úy Cẩm Lam lo lắng ân cần, mưu kế đến cuối cùng, rốt cục được như mong muốn, ôm mỹ nhân về. Đáng tiếc năm đó diệt cỏ không diệt tận gốc, hậu sinh Sở gia Sở Thương không biết vì sao trốn thoát, cũng là tai họa mười tám năm sau khiến Úy gia diệt môn.

Về phần Sở Thương là môn chủ gì, không được rõ lắm, nhưng ta có thể kết luận thế lực của hắn vô cùng lớn. Úy Cẩm Lam là tể tướng đương triều, nghe nói quyền khuynh thiên hạ, một người như vậy có thể tung hoành quan trường hơn mười năm, hẳn cũng đã thiết lập mạng lưới mối quan hệ cho mình, trong phủ cũng có thể có một đội nhân mã vì hắn bán mạng. Tuy rằng ta không biết được Sở Thương dùng biện pháp gì khiến cho toàn Úy gia diệt môn, nhưng mặc kệ hắn dùng phương pháp gì, cũng đủ chứng minh hắn là một người có thế lực và năng lực, căn bản không úy kỵ triều đình và quan hệ của Úy gia, cũng có thể vì hắn làm việc cực kỳ cẩn thận, tuyệt không lưu lại dấu vết, khiến cho người khác không tìm được manh mối.

Mà Nguyệt Nương kia xem ra cũng không phải có quan hệ bình thường với Sở Thương, phán đoán từ mấy lời cuối cùng  của Nguyệt Nương, nàng hẳn là cấp dưới của Sở Thương, nhưng chẳng qua cũng là bị Sở Thương chọc giận mới cố ý đấu với hắn. Nàng có thể gọi thẳng tên của môn chủ, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, tựa như bằng hữu khác với cấp dưới, chỉ là trong lời nói lại hàm chứa sự ám muội không nói rõ, giống như so với mối quan hệ bằng hữu lại thêm vài phần.Vô luận thế nào, ta có thể khẳng định, nữ nhân này trong lòng hắn có một địa vị đặc biệt.

Nếu là như thế, nữ nhân này có thể giúp đỡ ta. Ta cắn cắn môi, từ những lời nói vừa rồi, ta nghe ra đối với cách làm của Sở Thương có chút không đồng tình, ta có thể nghĩ biện pháp để lợi dụng.

Còn có một điều đáng ăn mừng là, rốt cục ta cũng biết đầy đủ tên của thân thể này, nếu ngay cả cái này cũng không biết, rất dễ dàng trước mặt bọn họ lộ ra sơ hở, thật đúng là phải cảm ơn Nguyệt Nương trong lúc kích động thốt ra. Úy Lam Tuyết, cái tên rất êm tai. Thiên kim tể tướng đương triều, hiểu tri thức lễ nghĩa, thanh tao nhã nhặn đoan trang, đây là tin tức tỉnh lần trước biết được, ta nhíu nhíu mày, cái này so với tính cách ta khác xa, giả trang nàng độ khó rất cao, quá dễ dàng cho người khác thấy sơ hở.

Làm thế nào mới tốt? Hay là ta cũng bắt chước nhóm đồng chí xuyên qua mất trí nhớ? Sở Thương sẽ tin tưởng sao?Giả điên còn dễ hơn, đối mặt với hắn, ta tình nguyện giả điên, không cần tự hỏi hắn đang mưu tính cái gì. Ta âm thầm quyết định, nếu quả thực tới đường cùng, sẽ giả điên để giữ mạng sống.

Trong lúc suy nghĩ trăm chuyển ngàn hồi, ta cảm giác có người đi từ gian ngoài vào buồng trong, đứng trước giường ta. Là Nguyệt Nương? Ta nhắm chặt hai mắt, giả bộ ngủ như trước, trong lòng suy tính đối sách, lại nghe thấy giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên: “Úy cô nương?”

Ta nhắm mắt bất động, nàng khẽ cười một tiếng: “Đừng làm bộ, ta biết ngươi tỉnh rồi”.

Trong lòng ta âm thầm cả kinh, sao nàng lại biết? Lại sợ nàng lừa ta, bất động như cũ, chỉ nghe nàng lười biếng uy hiếp: “Ngươi tin hay không, ta có mấy chục loại phương pháp khiến cho ngươi “không thể không” tỉnh, mỗi một loại, làm cho ngươi thống khổ nhiều lần so với không tỉnh”.

Nữ nhân này xem ra cũng không phải quả hồng mềm, muốn mượn sức nàng chỉ sợ không dễ dàng.Trong lòng ta thở dài, mở mắt, đánh giá mỹ nhân xinh đẹp trước giường, xinh đẹp tuyệt luân như đúng ta lường trước, mặt như phù dung liễu như mi, trang sức trang nhã phù hợp với phấn son. Thấy ta mở mắt ra, mỹ nhân lộ vẻ đắc ý. Xem chừng nàng hai bốn hai lăm tuổi, váy lụa đỏ sậm, lộ ra bộ ngực sữa lớn, lối ăn mặc cực kỳ giống trang phục Đại Đường. Trong các trang phục của các triều đại Trung Quốc xưa, ta thích nhất chính là của Thịnh Đường, nhờ lối suy nghĩ văn minh tự do đời Đường, phong cách trang phục Đường Triều chắc chắn là gợi cảm nhất, lộ da thịt nhiều nhất có thể đem đến cho nữ tử sự xinh đẹp nhất. Thành thị ta ở kiếp trước được xưng là “Hỏa lò”, cho nên ta sợ nhất là mùa hè, mặc dù cực thích ăn mặc mát mẻ, đáng tiếc dáng người quá mức châu tròn ngọc sáng, các loại dây lưng đều không vừa cho nên chỉ có thể ở nhà mặc cho đỡ ghiền, khi đó nghĩ đến nhiều nhất đó là thẩm mỹ Đại Đường thật có khoa học, lấy nữ tử béo làm đẹp lại không sợ lộ, quả thực ghen tị muốn chết!

Không biết hôm nay làm dân chúng Thiên Chiếu Hoàng Triều, có giống Đại Đường như đúc hay không, nếu thật vậy thì tốt quá, rốt cục ta có thể ăn bao nhiêu hải sản cũng không sợ mập. May mắn không phải Tá Thi Hoàn Hồn đến thời kỳ lịch sử ta biết, sử học của ta cũng không tốt, lại không muốn thành cường nhân YY làm thay đổi lịch sử, ta chỉ muốn an phận bình thường sống qua ngày mà thôi.

“Ngươi không phải hiếu kỳ vì sao ta biết ngươi tỉnh chứ?”Nguyệt mỹ nhân nào biết trong đầu ta suy nghĩ linh tinh cái gì, thấy ta không nói lời nào đoán đang nghi ngờ cái này, ta cũng không phản bác, vừa không thừa nhận vừa không phủ nhận.Nàng thản nhiên cười, nói tiếp, “Ta chú ý tới hô hấp của ngươi hỗn loạn, không bình thản như lúc hôn mê, liền biết ngươi đã tỉnh”.

Có thể ngeh được hô hấp của ta?Nói như vậy, Nguyệt mỹ nhân biết võ công?Hơn nữa chỉ sợ không hề kém. Ta nghĩ đến trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ có võ lâm cao thủ nội lực cao cường, mới có thể nghe được hô hấp người nấp trong bóng tối.

Ta bất động thanh sắc giấu tất cả tin tức thu thập được vào trong đầu, bình tĩnh nhìn nàng, một chữ cũng không nói. Nguyệt mỹ nhân nhìn ta, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, rõ ràng biểu tình quá mức bình tĩnh sau khi tỉnh của ta làm nàng giật mình, nàng nhíu nhíu mày, hoài nghi nói: “Ngươi không thể nói, hay là không muốn nói?”

Ta nở nụ cười, nhìn mặt cùa Nguyệt mỹ nhân, lấy hành động thực tế phủ định nghi vấn của nàng, mở miệng nói: “Ta phải ăn cơm!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro