Chương 20 : Gợn Sóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Ánh mắt ta gợn sóng khi nghĩ đến Minh Diễm, nụ hôn nóng bỏng mà bá đạo tuyên bố ta là vật sở hữu của hắn, liền nhịn không được mà nở nụ cười. Tiểu Hồng thấy ta ngốc nghếch cười, tò mò gọi ta:

"Cô nương? Cô nương? Người cười cái gì vậy?"

"Ách?"

Ta định thần, nhàn nhạt cười nói:

"Không có gì, ngươi đi chuẩn bị cơm trưa đi, ta đói bụng rồi."

Tiểu Hồng bây giờ là nha đầu của ta, tiếp xúc với nàng được mấy ngày cũng biết được gia thế của nàng. Một năm trước, phụ mẫu Tiểu Hồng đều mất, bị tẩu tẩu bán vào hồng lâu, trước kia cũng từng tìm đến cái chết, Nguyệt Nương cho nàng một ít bạc, đốt đi văn tự bán mình của nàng, thả nàng trở về. Hai ngày sau thấy nàng ta quay lại, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không có nói đã xảy ra chuyện gì , từ đó khăng khăng ở Hồng lâu, nhận Nguyệt Nương là mẹ nuôi. Nha đầu kia thông minh lanh lợi, biết nhìn mặt người mà sống, lại mới chỉ có mười ba tuổi, cuộc đời này gặp phải bất hạnh vừa mất đi phụ mẫu lại bị tẩu tẩu bán vào hồng lâu , nhưng kết cục lại không tính là xấu, cho nên tâm tư vẫn còn đơn thuần,xem ra không giống với người có tâm tư gian xảo, đem Nguyệt Nương trở thành ân nhân, đối với ta thật cung kính, hoàn toàn đem ta trở thành chủ tử. Ta đối với nàng như tỉ muội , cố tình dụ nàng nói chuyện, rốt cuộc vẫn là một đứa bé, thấy ta đối với nàng thật tốt , cũng chịu mở lòng với ta, cũng bị ta moi ra không ít tin tức của thời đại này, kể cả những lời đồn trước kia của ta. Tiểu Hồng tính tình trẻ con, không đem lời đồn đãi để trong đầu , ngược lại vẻ mặt sùng bái, cảm thấy ta là chủ tử đặc biệt. Ta có thể phần nào hiểu được,không có gì hơn chủ tử đắc đạo, gà chó lên trời. Ta thương nàng thân thế bất hạnh, cũng không vì điểm ấy mà lợi dụng nàng, cũng may nàng cũng giữ bổn phận,không gây ra tai họa gì. ở trong suy nghĩ một chút về những tin tức Tiểu Hồng mang về, đối với thời đại này cũng hiểu thêm chút ít.

thời đại này tổng cộng có bốn quốc gia, quốc gia có lãnh thổ lớn nhất là nơi ta đang ở, sản vật phong phú, dân giàu nước mạnh , so với Đường triều không hề thua kém, quốc quân dùng "Quân" làm quốc họ, hiện tại hoàng đế đương triều tên là Quân Bắc Vũ, mới lên ngôi chưa đầy một năm; phía tây là Diệu Nguyệt Quốc, trên thảo nguyên là một bộ tộc du mục, người trong nước hung ác,bưu hãn, thường xuyên xâm nhập biên quan Tây Cương quấy nhiễu ; phương Bắc là thần Tinh Quốc, đại bộ phận quốc thổ ở trong băng thiên tuyết địa , nghe nói dân chúng sống bằng nghề chăn nuôi gia súc và đốn củi, sinh hoạt cực kỳ khốn khổ, nhiều quốc gia đang lăm le vùng đất của họ, lần này lại bị xâm lược, lần này Đại tướng quân Tịch Kinh Vân từ Bắc Cương thắng trận trở về; phía Đông trên biển có một đảo quốc gọi là Thái Dương Quốc, mặc dù không lớn, người trong nước đều xấu xí thấp bé, lại giảo hoạt hung ác, thường xuyên giả trang thành hải tặc lẻn vào biên giới Đông Hải , cướp đoạt làng chài, gian dâm cướp bóc, bị người đời xưng là "Giặc Oa"; phía Nam là thuộc địa Không Quốc Man Hoang , là một quốc gia sử dụng độc trùng, hung hãn không ai chịu nổi, ngu muội không thông, bị người đời gọi là "Nam Cương Man Di "ta thở dài trong lòng, thoạt nhìn tình thế hôm nay như ác lang nhằm vào một miếng thịt mỡ, dân chúng đều không ý thức được nguy cơ, còn cho mình là nhất, đối với tứ hải man di chẳng thèm để tâm. Ta lắc đầu,quốc gia càng giàu có, càng làm cho các quốc gia khác thèm thuồng, dân chúng tự cao tự đại như vậy, vong quốc là vấn đề sớm hay muộn thôi. Ta đem tình hình bây giờ cùng thời đại trước của mình so sánh...,phát hiện cái Nguyệt Quốc này có chút giống với Mông Cổ, Thần Tinh Quốc có điểm giống Russia, phía Nam Man Hoang có chút giống Tây Nam Miêu Cương, mà phía Đông đảo quốc Xích Thái Dương, hiển nhiên là Nhật Bản. Moa! Chẳng những hành vi giống nhau như đúc, tên quốc cũng giống nhau đến vậy. Sau đó lại đến đêm qua xảy ra bao nhiêu là chuyện.

Thật sự là không lúc nào được yên.bây giờ ta không sợ Sở Thương nữa rồi, tốt xấu bây giờ ta cũng là người của Tịch tướng quân ,không phải tiếp khách nữa, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ bỏ trốn, sự tình đến mức này bỏ trốn cũng phải là cách hay, chạy trốn, sinh tử của ta và hồng lâu bây giờ đã không còn quan hệ gì nữa, nếu ta xảy ra chuyện, ở Hồng lâu cũng không cần đối địch với Tịch Kinh Vân, hơn nữa ta cũng không dám chắc có thể chạy trốn an toàn, nếu Sở Thương phát hiện hắn có thể để yên sao? Trong nội tâm của ta suy nghĩ tới thế lực mà Sở Thương đang có, lắc đầu, ta ngay cả hắn là Quỷ môn chủ cũng còn không rõ, cũng không biết cái" môn" kia đến cùng là làm cái gì, tùy tiện chạy trốn như vậy, cũng quá coi thường tính mạng rồi. Mà Vũ công tử kia... , vừa nghĩ tới hắn, đầu của ta liền đau, ta không biết hắn chuộc ta ra đến cùng là muốn như thế nào, nhưng trong nội tâm của ta lại có cảm giác,đây là một cây đại thụ, nếu như ta có thể nắm chặt hắn, thì tương lai của ta chắc chắn sẽ có chuyển biến. Ta tự hỏi lần sau gặp mặt hắn, có nên nói cho Tịch tướng quân cùng Vũ công tử biết ta là thiên kim của phủ thừa tướng đã bị diệt môn , không biết bọn họ có tin tưởng ta không? Nếu như bọn hắn đã tin tưởng ta, lại không biết bọn hắn đến cùng có thể hay không giúp ta?

Còn có Hắc y nhân kia, hắn đến cùng là có quan hệ gì với ta? Vì sao sau khi thấy ta ánh mắt bỗng nhiên trở nên khiếp sợ cùng hỗn loạn như vậy? Điều này nói rõ hắn không có ngờ được tại đây có thể gặp ta. Hắn... , rốt cuộc là ai. Một đống rắc rối làm cho đầu óc ta quay mòng mòng Dứt khoát lắc đầu, không để ý đến nó nữa. Nếu như ta tạm thời không cần trốn, cũng không cần tiếp tục cố chấp nữa ,vậy ta sẽ làm những việc mà trước kia ta chưa làm được, hết ăn rồi lại ngủ a, tuy nhiên lại như bị giam lỏng, không có tự do, ta ngây người trong phòng cả buổi, phiền muộn đến chết, trong lòng cảm thán, ai, xem ra người thật sự như bài thơ kia, tính mạng thật cao quý ,tình yêu thật đáng ngưỡng mộ, nếu không có tự do cả hai thứ đó cũng không có ý nghĩa. Ngược lại nếu có tự do thì đều không có gì hạnh phúc bằng .Ta thở dài,ta nhớ tới đã đáp ứng Kim đại nương ,vẽ cho nàng, vẫn là cần cù kiếm bạc, để sau khi thoát thân khỏi thanh lâu còn có chút vốn, nghĩ đến liền làm, ta đi đến bàn bên cạnh, ngồi xuống, bắt đầu vẽ. Vẽ một ít hoa cỏ bình thường, ở thời đại này tuyệt không thể nào có Tulip, cúc Ba Tư, , mặc dù là Kim đại nương đã gặp qua nhưng ta còn có thể vẽ ra hơn chục loài hoa hồng khác nhau, ta còn có thể vẽ ra hơn mười loại hình dáng khác nhau, tốt xấu gì kiếp trước ta cũng là môt nhà thiết kế,vẫn còn kém hơn người trong nghề nhiều , nhưng so với người bình thường vẫn hơn chút ít. Vẽ được mấy bức, cảm thấy không thú vị, trong nội tâm lại hiện lên ác niệm, ta nhịn cười, vẽ lên mấy bản manga về heo con, nguyên một đám tai to mặt lớn, vô cùng thú vị cùng đáng yêu.

Tiểu Hồng đưa cơm trưa tới, chứng kiến ta vẽ, ưa thích vô cùng:

"tranh này của cô nương thực khác bi,đem con heo vừa xấu vừa ngu vẽ thành đáng yêu như vậy nhất định sẽ làm cho các tiểu thư trong kinh thành yêu mến a."

Ta thấy nàng ưa thích như vậy, cười nó.

" Đợi kim đại nương làm xong ,ta sẽ tặng cho ngươi một cái "

"Thật sự?" Ánh mắt của nàng sáng ngời, cười đến răng không thấy mắt, "Tạ ơn cô nương, cô nương đối với Tiểu Hồng thật tốt, vẫn là Tiểu Hồng bái phục tài năng của cô nương a."

"Được rồi được rồi, đừng vuốt mông ngựa nữa." Ta liếc nàng một cái, cười mắng, "Bụng không đói sao? Ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi."

"Cô nương, ta như thế nào có thể không có quy củ như vậy, làm sao ngồi cùng bàn dùng cơm với cô nương được." Tiểu Hồng vội vàng khoát tay lắc đầu, một bộ dạng sợ hãi. Ta hôm nay đã biết rõ quy cũ ở Hồng lâu , các cô nương ở Hồng lâu đều một mình dùng cơm.

"ta không để ý ngươi để ý làm gì." Ta đặt bút, thản nhiên nói,"Không cần lo lắng Nguyệt Nương chửi, mắng ngươi, hôm nay ngươi là người của ta, ta nói được là được."

"Tạ ơn cô nương." Tiểu Hồng cảm động đến nước mắt đều muốn rơi xuống. Ta cười cười, Nguyệt Nương, chiêu này là ta học được từ ngươi đấy, thu mua nhân tâm, ai mà không động lòng? "quyết định vây đi, ăn cơm a." Ta vỗ vỗ bờ vai của nàng, quay người, bỗng dưng chứng kiến trong phòng nhiều hơn một người, giật mình. Sở Thương? Hắn vào khi nào? Ta nhìn qua mặt không có biểu tình gì của hắn, cười cười, ôn nhu nói: "Sở công tử muốn dung cơm cùng ta sao?" Hắn nhíu nhíu mày, nhìn qua ta, không nói lời nào. Ta cũng mặc kệ hắn, phối hợp mà quay đầu đối với Tiểu Hồng nói: "Tiểu Hồng,cho Sở công tử thêm bát đũa, lại mang tới bầu rượu ." Tiểu Hồng lên tiếng đi ra ngoài, ta ngồi vào trước bàn, giương mắt nhìn hắn vẫn đứng nghiêm, cười nói: "Sở công tử chẳng lẽ muốn một mực đứng ở nơi đó hay sao?" Sở Thương trầm mặc mà ngồi xuống, vẫn là không nói một lời. Ta nhìn qua gương mặt hắn, tuấn mỹ giống như bảo thạch. Hắn hiện tại chắc rất khó chịu, vốn ta là của một mình hắn, hắn có thể tùy ý gặp bất cứ lúc nào, muốn ta sống liền sống , muốn ta chết liền chết, chưa từng nghĩ trong vòng một đêm, ta lại trở thành sủng vật của người khác, nhìn tới mục đích ngươi đến đây,là không muốn cho hắn nhàm chán ta ,không khống chế được cảm xúc của mình... , ta nở nụ cười,chỉ sợ không dễ chịu. Tiểu Hồng đưa rượu tới, cầm chén đũa dọn xong,thức thời rời khỏi phòng . Ta đặt chén rượu trước mặt hắn, cầm lấy bầu rượu, rót đầy cho hắn. Tầm mắt của hắn dời khỏi ta, rơi xuống ngoài cửa sổ, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, vẫn là im lặng. Ta nhàn nhạt cười cười, lại thay hắn rót đầy. Tự đi vào cái thế giới này, ta cùng với hắn ngoài ở chung, còn chưa bao giờ giống hôm nay bình tĩnh qua như vậy. Chỉ cảm thấy loại cảm giác này thật sự không xấu, ta đứng tại ở trước mặt hắn, nhưng hắn vẫn chỉ có thể nhìn, khoảng cách ngắn như vậy, lại không thể chạm vào, phảng phất như cách xa vạn dặm. Sở Thương, Sở Thương, trong lòng ngươi đã bao giờ cảm thấy hối hận? Hắn một mực đều không nói gì, chỉ là trầm mặcuống rượu do ta châm, ta châm một ly, hắn liền uống một chén, không châm, hắn cũng không hỏi, bất động. Ánh mắt của hắn hờ hững mà nhìn qua cửa sổ, đến say mèm cũng không nhìn qua ta. Ta nhìn về phía ngoài cửa sổ, gió mát lạnh , một cây xum xuê, trong vòng vài ngaỳ, liền thưa thớt tiêu điều, bỗng nhiên giật mình, thì ra mùa hè đã qua, trời thu đã đã đến.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro