Chương 21 : Trao Đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Ta để cho Tiểu Hồng đi báo với Nguyệt nương, mang Sở Thương đang say về phòng . Nguyệt Nương lại để cho người hầu mang Sở Thương về, còn mình nán lại trong phòng ta, một chút ý muốn rời đi cũng không có. Ta nghiêng đầu nhìn nàng, cười cười: "Nguyệt Nương có việc gì muốn nói với ta sao?" Nàng chần chờ một chút, gật gật đầu. "Ngồi đi." Ta tiến lại cái ghế giường gần cửa sổ ngồi xuống "Tiểu Hồng, dâng trà cho Nguyệt Nương ." Nguyệt Nương cũng đi tới, Tiểu Hồng mang hai chén trà đến, đặt lên chiếc kỉ trà trên bàn, nhu thuận lui ra ngoài. Ta nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm. Nguyệt nương là một ngưởi dễ xúc động , cũng không để ý tới mặt mũi của ta, thấy ta buông chén trà nhỏ,liền lấy trong tay ra một vật được bọc tơ lụa ném đến chiếc kỷ trà , rơi trước mặt của ta. Ta kinh ngạc nhướng nhướng mày, mở ra cái bọc tơ lụa kia,bên trong là một tấm ngân phiếu , con mắt quét đến hàng chữ ghi một trăm lượng hoàng kim, ta cười cười, vuốt vuốt cái tấm ngân phiếu kia, châm chọc nói: "Là tiền thù lao ta đã bán mình đêm hôm qua sao?" Ta thật sự không hiểu ,Sở cô nương kia làm sao chịu được cách chia như vậy của thanh lâu này chứ , ta một phần tiền cũng chưa nhận được, cái thanh lâu này thật là hắc đấy, nuốt nhiều như vậy. Bất quá ta biết rõ thân phận của mình. Huống chi tối hôm qua đấu giá được rất cao, nếu ta có thể chạy thoát được,số tiền kia có thể làm cho ta nhàn nhã, an ổn mà sống cả đời. "Cô nương làm gì mà nói khó nghe như vậy." Nguyệt Nương biểu lộ nhàn nhạt , "Trải qua chuyện hôm qua, ngươi cho rằng ta còn dám cho ngươi bán mình sao?" "Đúng ha, Tịch tướng quân sẽ ghen đấy." Ta ác ý cười cười, đem ngân phiếu để lại tấm lụa ,"Tướng quân dục vọng chiếm hữu rất mạnh ." "Dù cho không có Tịch tướng quân, cô nương cũng không cần phải bán thân nữa." Nguyệt Nương vẫn bộ dạng bình thản như vậy, "Cô nương cực kì thông minh, lòng tựa như gương sáng , không cần ta nói rõ ra phải không?"

Nàng muốn nói đến chính là sở Thương , Sở Thương đã đối với ta động tâm, bỏ ra nhiều tiền như vậy vì ta, cũng là muốn một lần cắt đứt vọng tưởng của nam nhân khác, mặc dù tối hôm qua không có uổng phí Vũ công tử cùng Tịch Kinh Vân xuất hiện, Sở Thương cũng đã hạ quyết tâm, sẽ không tiếp tục để cho nam nhân khác chạm vào ta. Môi của ta cong lên đùa cợt. Hắn làm như vậy thì đã sao? Hắn cho rằng làm như vậy, ta sẽ cảm kích hắn sao? Hết thảy, đều là do hắn mà ra. Nếu như là Úy Lam Tuyết thật bị đưa đến đây,cũng sẽ không có ai bảo vệ, bán mình tiếp khách, không phải là kết cục đã định sao? Hắn có quyền lợi gì đối đãi với ta và Úy Lam Tuyết như vậy? Cũng bởi vì thù hận ta phải mang mà hắn nói kia? Quả thực buồn cười !, Úy gia cùng Úy Lam Tuyết cũng đã chết, cho nên bây giờ không phải là ta thiếu nợ hắn, là hắn thiếu nợ ta , hắn nên trả lại cho ta!"đã như vậy, hay là các ngươi còn muốn đem ta tiếp tục giam tại trong gian phòng đó ?" Ta nhàn nhạt mà cười, thăm dò phản ứng của nàng. "Cô nương bây giờ là người của Tịch tướng quân, nếu như xảy ra chuyện gì , Hồng lâu chúng ta cũng không dám giao người ." Nguyệt Nương liếc nhìn ta, khẽ cười nói, "Cô nương vẫn là ở trong phòng, để giữ an toàn ." "Đúng thế, đối với ta mà nói, còn có chỗ nào so với Ỷ Hồng lâu an toàn hơn?" Ta cười lạnh,nói, "Ta ở Ỷ Hồng lâu xảy ra chuyện không tốt cũng không phải tại Nguyệt nương, ta ở bên ngoài xảy ra chuyện, Ỷ Hồng lâu cũng không liên quan ." Nguyệt Nương cúi đầu, không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ta bỏ thêm dầu vào lửa, nói:"Nguyệt mụ mụ cũng biết ta là người thông minh, người thông minh là sẽ không làm chuyện điên rồ, cũng sẽ không gây khó dễ cho tính mạng của mình." Nguyệt Nương ngẩng mặt lên nhìn ta, giả tạo mà cười nói: "Cô nương quả nhiên là suy nghĩ cẩn thận." "ta chỉ là tìm lại trong sạch cho bản thân thôi ." Ta cười nói, biết rõ nàng có chút nhả ra rồi, "Huống chi, cô nương trong lâu của Nguyệt nương, không phải đều có thể tự do ra vào sao? Nếu các nàng biết rõ ta bị nhốt ở trong gian phòng đó, không phải cũng sẽ cảm thấy kỳ quái sao ?" Nếu nhưng cô nương kia biết ta bị nhốt ở đây , không biết họ có vì chút tình nghĩa mà nghi hoặc Nguyệt Nương ,nghĩ cách cứu ta không nữa? Ta cười tủm tỉm mà nhìn Nguyệt Nương, trong mắt lộ ra ý tứ. "Cô nương thật nhiều tâm tư ." Nguyệt Nương bật cười mà lườm ta, "vậy mà, còn muốn uy hiếp ta?"" uy hiếp ở đâu vậy, Nguyệt Nương." Ta cố ý biểu lộ bộ dạng ủy khuất, "Người ta cũng chỉ muốn xin được đãi ngộ như các cô nương khác trong lâu thôi."

"Ngươi biết rõ chính mình cùng các nàng không giống nhau, làm sao đãi ngộ giống nhau được?" Nguyệt Nương cười nhìn ta,"Bất quá, ta vẫn là thập phần bội phục cô nương, nghĩ trăm phương nghìn kế, khi hoàn cảnh trở nên ác liệt thì chính mình trôi qua thoải mái . Cô nương nhìn thấu lòng người, kỳ thật ta cũng không có gì lo lắng đâu. Bất quá..." Ta tinh thần tỉnh táo, "Nguyệt Nương có điều kiện gì cứ việc nói, có thể đừng đem ta cả ngày nhốt trong phòng, ta cam đoan về sau đều ngoan ngoãn mà nghe người nói." "Ngoan ngoãn nghe lời ?" Nguyệt Nương "Phụt xoẹt"cười cười, "Lời này theo trong miệng cô nương nói ra, sao không có sức thuyết phục chút nào, cô nương túc trí đa mưu như vậy, Nguyệt Nương ta không vượt qua cô nương được." Ta "Hắc hắc" gượng cười, cũng không phản bác, chỉ chờ Nguyệt Nương nói ra điều kiện. Nguyệt Nương nhấp một ngụm trà, nghiêm túc nhìn ta nói: "Ta cũng không gạt cô nương, kỳ thật ở đây mọi người cạnh tranh kịch liệt lắm..hồng lâu này của ta được coi là 'Kinh thành đệ nhất lâu" ở kinh thành này bằng hữu của ta ở khắp nơi là điều thứ nhất , thứ hai là các cô nương trong lâu của ta, người nào tài nghệ cũng xuất chúng. Bất quá, cô nương thanh lâu, xưa nay vẫn dựa vào tuổi trẻ mà kiếm cơm, trong lầu cô nương nào cũng theo ta nhiều năm rồi, đều trưởng thành cả rồi, cũng đã kiếm được không ít vốn liếng, khi chuộc thân cũng có thể an an ổn ổn mà sống hết nửa đời sau, ta cũng không bắt các nàng ở lại đây chịu cảnh già. Cho nên gần một năm nay, Ỷ Hồng lâu chúng ta cô nương còn trẻ ngày càng ít đi, những cô nương mới tới kia, tài nghệ cũng chưa học tốt, không lên đài biễu diễn được, hơn nữa Bách Hoa Lâu một mực cùng chúng ta phân cao thấp , cứ tranh dành như vậy cũng qua một năm rồi, Ỷ Hồng lâu của ta toàn bộ nhờ vào tình nghĩa cũ của các lão khách nhân mà chống đỡ đến ngày hôm nay, mới miễn cưỡng bảo trụ được cái danh 'Kinh thành đệ nhất lâu' này ." Nguyệt Nương một hơi nói hết , lại bưng trà lên. Con ngươi ta chuyển đông ...suy nghĩ về những gì nàng vừa nói ..., cảm thấy giật mình, thì ra Ỷ Hồng lâu này loạn trong giặc ngoài. Ta cười nói: "hóa ra là vì nguyên nhân này cho nên Nguyệt Nương mới cấp bách đưa ta lên đài, thậm chí không tiếc nhờ đến Phượng ca giúp ta?" "Ta vốn không hi vọng gì vào cô nương, Sở Thương mang cô nương đến đây, ta bất quá cũng là thuận theo ý hắn mà thôi." Nguyệt Nương dừng một chút, " đêm đó khúc hát của cô nương, lại khiến cho Nguyệt nương cảm thấy như nhặt được bảo vật , Nguyệt Nương ta cũng là người hiểu chuyện, biết rõ cô nương nhất định có thể làm cho Ỷ Hồng lâu khởi tử hồi sinh, quả nhiên không ngoài sở liệu, ta đem khúc hát của cô nương cho Phượng ca nghe, Phượng ca liền kìm nén không được lòng hiếu kỳ muốn lập tức tới gặp ngươi. Sau khi gặp cô nương , thậm chí nguyện vì cô nương xứng khúc , so với trong tưởng tượng của ta còn thuận lợi hơn." "Nguyệt Nương sinh làm nhiều chuyện như vậy , sao không nói Phượng ca, nhờ hắn tương trợ?"Ta cười nhạt một tiếng,"Ỷ Hồng lâu có Phượng Ca tương trợ, muốn khôi phục sinh khí chắc cũng không phải là việc khó ." Nàng thông minh như vậy, biết rõ dùng Phượng Ca để tăng thêm danh tiếng của ta, làm cho ta trở nên thần bí, chắc hẳn hai ca khúc kia cũng là do nàng truyền đi . Kỳ thật , ta hoàn toàn đã quên mất sự tồn tại của Phượng Ca . Làm gì mà phải ôm lấy phiền toái như vậy , trực tiếp mời Phượng Ca đến giúp , không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? "Phượng ca..." Nguyệt Nương đã trầm mặc, trên mặt mang lên một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt, "Kỳ thật Phượng Ca rất mất hứng khi ta mở Ỷ Hồng lâu này, chuyện khi còn bé của chúng ta, trong lòng của hắn vĩnh viễn không thể quên được vết thương ấy, hắn ngày thường vô sự, nhưng ra khi ra khỏi cửa lại trở nên thần bí vô cùng . Ỷ Hồng lâu càng ngày càng xuống dốc , chỉ sợ là hắn cầu còn không được." "Vậy tại sao còn phải kiên trì làm cho đến cùng chứ? Dù cho việc này làm cho Phương ca bị thương tổn , làm lòng của hắn thống khổ, ngươi vẫn muôn kiên trì sao?" Ta cười lạnh một tiếng, nhớ lại những lúc Phượng Ca đối diện với Nguyệt Nương đều bày ra bộ danh ngả ngớn ,phóng đãng, trong nội tâm lại đau xót. Phượng Ca, ngươi dùng phương pháp như vậy để che đi vết thương, đau đớn trong lòng , là ngươi đang biểu hiện bất mãn đối với Nguyệt Nương sao? Cho dù như vậy, ngươi vẫn dễ dàng tha thứ cho nguyệt nương khi nàng đã làm tổn thương ngươi sao, thậm chí khi ta không đồng ý cách làm của Nguyệt nương thì ra mặt nói giúp nàng sao,không tiếc tốn nhiều nước bọt, vì Nguyệt Nương giải thích, tin tưởng việc nàng làm là việc thiện, nàng dụng tâm lương khổ ( tâm trạng khổ sở).

Phượng Ca a Phượng Ca, ngươi thà rằng lừa mình dối người, lúc nào cũng muốn bảo vệ nàng, trong lòng ngươi chắc yêu người tỉ tỉ này nhiều lắm? Nàng là tỉ tỉ duy nhất của ngươi, là người thân duy nhất, từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau. Nguyệt Nương, ngươi vậy mà có thể vì Sở Thương dễ tin người mà không tiếc thủ đoạn tổn thương đến đệ đệ của mình,lại mang cho mình bộ dang tuyệt sắc thanh cao. Ta nhắm mắt lại, một nữ nhân, vì cái gì có thể làm đến nước này, ta cười khổ,chỉ sợ Nguyệt Nương trong lòng sở Thương không chỉ vì lí do báo ân như vậy. Sở Thương a Sở Thương, ngươi thật sự là kẻ hại người, vì mối thù hận của ngươi , muốn liên lụy đến bao nhiêu người vô tội nữa đây ?tình cảm của hắn được bồi lên từ tình yêu và tình thân? Ta nhìn Nguyệt Nương cười lạnh, nàng đã trầm mặc một hồi, không trả lời ta, tràn đầy đùa cợt hỏi lại, chuyển chủ đề khác : "Vốn cô nương xuất hiện, làm cho ta mừng rỡ hẳn lên , mà cô nương cũng không để cho ta thất vọng, lên đài ca múa, lại để cho những khách nhân như si mê như say sưa, một số gần như điên cuồng, giá trị của cô nương cũng vụt lên trên trời . Mắt thấy Ỷ Hồng lâu vốn ảm đạm nay lại sôi nổi hẳn lên, không nghĩ tới cô nương lại lại để cho Tịch tướng quân vừa gặp đã thương, chuộc mình ra, từ nay về sau không thể lên đài nữa , để cho ta một phen khổ tâm trôi theo nước chảy. Còn nữa ta tuyệt đối không nghĩ tới chuyện Ỷ Hồng lâu vì vậy mà hết khách nhân, bị quan phủ lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh một tháng, cái này tuy là trong cái rủi có cái may , bất quá thời gian trì hoãn một tháng này, Ỷ Hồng lâu sợ là khó cùng 'Bách Hoa lâu' cạnh tranh rồi." Ta xem như đã hiểu rõ lí do vì sao hôm qua Nguyệt nương không vui rồi . Nàng lo chính là Ỷ Hồng lâu có người chết , gây ra phong ba lớn như vậy , quan phủ không cho bọn nàng đóng cửa, mà chỉ là không tiếp tục kinh doanh một tháng,lo lắng cho việc kinh doanh sau này , Ỷ Hồng lâu từ nay về sau khó gượng dậy nổi. từ khi bị Vũ công tử bao xuống chưa có ngày nào mà ta cảm thấy vui như hôm nay, để cho kế hoạch của Nguyệt nương thành công cốc , như việc làm ăn của Ỷ Hồng lâu bị 'Bách Hoa lâu' đè xuống, như vậy tác dụng của Ỷ Hồng lâu với tổ chức tình báo bị giảm xuống , cái này đối với kế hoạch lớn của Sở Thương , chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Từ xưa đến nay những người trong xã hội thượng lưu quyền quý, có bao nhiêu không phải giúp nhau ganh đua so sánh? Ăn mặc chi phí phải làm sao cho đắt nhất tốt nhất đấy thôi , mặc dù là bên trên thanh lâu, không mất đi danh hiệu"Kinh thành đệ nhất lâu", sợ cũng muốn mất hết mặt mũi. Trách không được Nguyệt Nương dùng tất cả biện pháp, muốn bảo trụ danh "Kinh thành đệ nhất lâu" này . Không nghĩ tới Sở Thương là người như vậy, có thể để cho Nguyệt Nương phải hao tâm tổn trí giúp hắn , không phải nói nữ nhân một khi yêu thì hết lòng với người ấy sao ? như thế ngốc chẳng phải ngốc lắm sao? Nếu như liều lĩnh? "như vậy thì sao ? Nguyệt Nương chẳng lẽ nhờ ta thuyết phục Tịch tướng quân, để cho ta một lần nữa lên đài?" Ta cười lạnh nói, nếu ngốc như vậy, dựa vào cái gì đấu với các ngươi? "Thế thì không cần, Ỷ Hồng lâu của ta không cần phải làm những chuyện như vậy , cũng không có lá gan to đi đắc tội Tịch tướng quân." ." Nguyệt Nương nở nụ cười ,"Đương nhiên không cần cô nương lên đài, nếu như cô nương có thể đem hai ca khúc kia truyền dạy lại cho các cô nương trong lâu thì tốt quá , hiệu quả cùng với cô nương tự mình tấu cũng giống nhau mà . Nếu cô nương chịu đáp ứng, về sau cô nương ở ỷ Hồng lâu, có thể tùy ý đi đi lại lại, nếu là cô nương muốn ra khỏi cửa , chỉ cần nói với Nguyệt Nương một tiếng , Nguyệt Nương cũng có thể thay cô nương an bài." "Nguyệt Nương chính là muốn ta làm như vậy sao ." Ta cười nhạt một tiếng, "Bất quá ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ta về sau không ở Ỷ Hồng lâu nữa , Nguyệt Nương phải làm sao bây giờ?" Không biết vì cái gì, ta chính là không muốn thấy Nguyệt nương vui vẻ , nhìn nàng biểu lộ tự tin chắc chắc giống như ta là Tôn Ngộ Không không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai vậy , cảm giác này,làm cho ta rất không thoải mái! sắc mặt nàng biến đổi, lập tức đáp trả : "Cô nương hẳn là muốn đưa ra điều kiện ?" "Cầu người không bằng cầu mình. Học những cái ca từ này , lại phiền toái lại mệt mỏi, ai!!... , ta không phải nói các cô nương trong lâu của Nguyệt Nương , còn lười biếng, ngại phiền toái mệt mỏi." Còn muốn chiếm lấy thời gian của ta, ta nheo lại mắt, nhớ tới ta kiếp trước náo nhiệt nhất, cũng là ác tục nhất chính là tiết mục giải trí trên TV , trong đầu lại xuất hiện ý niệm đùa giỡn , "Không bằng ta cho người một chủ ý, người nghe xong điểm quan trọng mà ta nói , nếu cảm thấy tốt ,liền dùng chút tiền người vừa đưa kia làm điều kiện đến làm trao đổi,như thế nào?" nói điểm quan trọng mà thôi, không cần tự mình làm , so với dạy người ca hát, nhẹ nhõm có lợi hơn rất nhiều . Nguyệt Nương trong mắt hiện lên một tia sáng rọi, ta trước kia thường làm ra một số đồ vật làm mọi người kinh ngạc , nàng đã được thấy qua nên có chút chờ mong ta mà nói : "Cô nương xin chỉ bảo , Nguyệt Nương xin lắng tai nghe." " việc Ta muốn nhắc đến cũng đơn giản, gọi là giải thi đấu 'Siêu cấp hoa khôi' ." Nếu người tổ chức của "Siêu cấp giọng hát nữ" biết rõ tiết mục của mình bị ta đổi thành như vậy ,lại dùng trong thanh lâu , sợ là sẽ bị ta chọc cho tức chết ? Ngẫm lại chính mình cũng nhịn không được cười, khóe miệng cũng cong lên..  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro