Chương 4: Nagasawa Hibiki (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Rinka

---

Mitsuri không thể trách mình vì đã chết lặng khi cô bước vào nơi diễn ra buổi xem mắt. Đây là một địa điểm trung gian tốt để họ gặp nhau.

Cô đã nghĩ ra những chủ đề để nói về những thứ nằm trong sở thích của mình và có thể khiến Hibiki thích thú, nhưng mọi chữ cái đều tan biến ngay khi cô nhìn thấy anh ấy.

Cô có thể nhận ra đó là anh bởi vì trông anh giống như trong ảnh, chỉ có điều bức ảnh không cho thấy toàn bộ con người anh.

Anh là một người đàn ông cao lớn với những múi cơ cuồn cuộn có thể khiến Gyomei phải xấu hổ, làn da rám nắng với mái tóc nâu bù xù được buộc gọn ra sau. Đôi mắt nâu ấm áp của anh ngay lập tức tìm thấy cô, và anh nở một nụ cười rạng rỡ, dịu dàng khiến Mitsuri cảm thấy khó thở. Bên cạnh anh là một người đàn ông và một người phụ nữ, có thể là cha mẹ anh, mặc dù trông họ nhỏ bé như chuột đồng so với người đàn ông lực lưỡng này.

Mitsuri ngay lập tức đánh giá tất cả các sơ hở trong thế đứng của anh, và cô ngạc nhiên khi không thấy chỗ nào dễ dàng tấn công. Anh có thể là một samurai về hưu đã đạt được đủ uy tín để có đất đai của riêng mình, điều đó có thể giải thích tư thế sẵn sàng chiến đấu của anh.

Mitsuri cúi đầu và hy vọng khuôn mặt mình không trở nên quá đỏ.

Cha mẹ anh là người nói chuyện trước, điều này khiến cô nhẹ nhõm vì cô vẫn chưa hoàn hồn sau khi nhìn thấy Hibiki ngoài đời. Anh đang ngồi đối diện cô, nở một nụ cười thoải mái mà không hề kiêu ngạo. Khi anh lên tiếng, giọng nói anh thật trầm ấm và êm dịu. Cô chỉ có thể thốt ra tên mình một cách khó khăn và nhận lại cái nhìn cau mày từ mẹ cô.

Giữ bình tĩnh đi nào.

Dựa vào những gì cô nghe được thì phỏng đoán của cô có phần đúng. Hibiki từng tham gia quân đội và giờ đã nghỉ hưu, anh sở hữu một vùng đất rộng lớn với những người làm việc trông coi cách đây không xa. Đây sẽ là một cuộc sống hưu trí hoàn hảo, và tất cả những gì anh cần là một người vợ.

Về phần mình, Mitsuri trả lời một cách lảng tránh rằng cô làm việc cho Ngài Chúa Công, rằng cô có kỹ năng sử dụng kiếm nhưng không đi vào chi tiết về công việc thực sự của mình.

“Trời ơi, trời ơi, em còn kiên cường hơn cả những gì tôi nghĩ,” Hibiki cười khúc khích, và đó là âm thanh quyến rũ nhất mà Mitsuri từng nghe thấy. “Một cô gái dễ thương như vậy nhưng lại là bậc thầy về kiếm thuật, quả là may mắn đang mỉm cười với tôi.”

Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại đi! Mitsuri cảm thấy sắp nổ tung nếu anh cứ khen cô mãi. Đầu óc cô đã choáng váng rồi, lại còn nhảy cẫng lên vì ý định của cha cô cho phép hai người đi dạo trong vườn hoa anh đào của quán. Một chút không khí trong lành sẽ giúp cô tỉnh táo trước khi làm mình xấu hổ và nói hoặc làm điều gì đó cực kỳ nhục nhã.

Tuy nhiên, Mitsuri hoàn toàn quên mất việc đi dạo còn có Hibiki. Cô lật đật chạy ra xa anh, tự nguyền rủa mình đến hai lần và buộc mình phải bước chậm hơn để anh đuổi kịp.

Tiếng cười của anh vang lên rạng rỡ như thể có thể xua tan mây mù trên bầu trời, giống như một mặt trời mùa hè chói sáng chỉ dành riêng cho cô.

“Tôi có khiến em sợ không? Xin lỗi vì điều đó, cứ từ từ quen với tôi nhé.” Rồi anh gãi gãi gáy một cách trẻ con. “Tôi chỉ vui vì được dành thời gian riêng tư với em thôi.”

Mitsuri lắc đầu mạnh đến nỗi lo chiếc kẹp tóc hoa anh đào của mình sẽ rơi ra mất. "Không, không! Thực sự, đáng lẽ em không nên quá lo lắng như vậy ạ! Anh rất tốt, Anh Nagasawa."

"Làm ơn, hãy gọi tôi là Hibiki thôi."

Trái tim cô không thể chịu đựng được điều này. “C-chỉ khi anh gọi em là Mitsuri thôi ạ?” Không ai ngoại trừ Ngài Chúa Công và gia đình gọi cô một cách thân mật như vậy cả. Ngay cả người đầu tiên cầu hôn cô cũng không đồng ý nói chuyện với cô gần gũi như vậy. Điều đó khiến một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong ngực cô.

“Mitsuri là một cái tên tuyệt vời,” Hibiki mỉm cười rạng rỡ.

“Và anh cũng thế… anh Hibiki.” Cô sắp ngất xỉu chắc rồi. Cô sắp ngã vật xuống đất, đập đầu vào đá và cái chết của cô sẽ được quy cho việc một người đàn ông cho phép cô gọi mình bằng tên riêng.

Cả hai đứng im lặng một lúc, không quá thoải mái nhưng cũng không còn đáng sợ như lúc ban đầu. Hibiki tỏa ra một phong thái dịu dàng, điềm đạm. Ánh mắt anh toát lên sự thông thái và lòng tốt. Khi nhìn Mitsuri, anh có một biểu cảm trìu mến nhất định. Về phần mình, Mitsuri giữ tay mình lại, cố gắng không bồn chồn hoặc toát mồ hôi.

Điều này. Điều này thật tuyệt. Cuộc sống của cô cho đến lúc đó xoay quanh những cuộc thảo luận nghiêm túc, nặng nề liên quan đến thương vong, nơi ở của con quỷ tiếp theo, truy đuổi bất cứ dấu vết ít ỏi nào của Muzan mà họ có thể tìm thấy, và không ngừng đẩy lùi lực lượng của kẻ thù. Ở đây, cô gần như có thể quên đi biết bao nhiêu máu đã đổ.

Cô chỉ là một người phụ nữ và Hibiki chỉ là một người đàn ông mà thôi.

“À, ừm, anh thích làm gì trong thời gian nghỉ hưu ạ.”

“Có lẽ tôi vẫn sẽ thi thoảng gặp gỡ cấp trên và bạn bè, nhưng mục tiêu chính của tôi bây giờ là ổn định và lập gia đình. Thật may mắn khi tôi còn sống đến ngày hôm nay, và tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này.”

“Vâng. Càng lớn tuổi càng khó khăn mà.” Cô đã mười chín tuổi, trong khi hầu hết các cô gái đều đã kết hôn và có một đứa con trên hông, đứa khác sắp chào đời.

Hibiki nhìn cô đánh giá. “Nhưng mà trông em không quá mười sáu tuổi đâu.”

Đó là một lời nói dối trắng trợn nhưng Mitsuri vẫn đỏ mặt tía tai. "Anh tử tế quá rồi ạ!" Cô đẩy anh một cái, xuýt nữa khiến anh ngã nhào, lấy tay che mặt đi. Nếu Hibiki không được huấn luyện gì thì anh đã ngã lăn xuống ao cá koi mất rồi.

Anh lấy lại thăng bằng và ngửa đầu ra sau, cười lớn một cách sảng khoái. "Mạnh ghê! Em mạnh hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ đấy, nhìn em gầy thế mà. À, tôi không có ý xấu đâu."

“Không, không, không sao đâu ạ!” Mitsuri lắc đầu lia lịa. “Thực ra em hơi khó giữ cân vì em có quá trình trao đổi chất siêu nhanh. Em ăn nhiều lắm, y như bò vậy!”

Cô chết lặng người.

Trong tất cả những điều ngớ ngẩn cô có thể nói, sao lại là điều này cơ chứ! Cô muốn giật tóc mình ra và hét lên, muốn nuốt lại những lời vừa thốt ra, nhét chúng trở lại cái miệng phản chủ kia, cái miệng cứ nói trước khi não kịp suy nghĩ. Nếu ngoại hình và sức mạnh của cô không khiến người khác dè chừng thì đến cả sự ngốc nghếch của cô cũng muốn chứng minh mình là kẻ không thể kết hôn! Chắc cô sẽ phải lấy một con lợn như lời người cầu hôn đầu tiên của cô từng nói mất.

Thay vào đó, Hibiki lại bật ra một tràng cười còn lớn tiếng hơn, ngửa đầu ra sau, lộ ra chiếc cổ to khỏe khoắn. Mitsuri thậm chí còn nhìn thấy trái táo adam của anh nhấp nhô như một quả bóng ném đang được rê lên xuống.

Cười đến chảy cả nước mắt, anh lấy tay quệt đi giọt nước mắt trên mi rồi tiếng cười dần dịu xuống thành tiếng cười khúc khích. “Làm ơn, tôi xin em, đừng nghĩ rằng tôi đang cười nhạo em. Tôi chỉ là – điều đó thật buồn cười! Hầu hết các cô gái tôi biết đều cố gắng che giấu việc họ ăn nhiều để tỏ ra lịch sự, nhưng em thì sao, em lại tuyên bố sẽ ăn hết thức ăn trong nhà tôi!” Anh nở một nụ cười trìu mến khác. “Hình như tôi bắt đầu yêu em rồi, Mitsuri à.”

Mitsuri cảm thấy như có một chiếc lồng được mở ra bên trong cô, và trong chiếc lồng ấy, hàng ngàn chú chim ruồi nhỏ bé bắt đầu rập rờn bay lượn.

-

"Đây là tiệm bánh bao yêu thích của chị em." Masatane chỉ tay về phía một cửa hàng. "Vì chỉ nên họ mới có món gọi là Bánh Bao Mitsuri, to gấp năm lần bánh bao thông thường. Nó có thể đủ cho cả gia đình mười người ăn đấy."

Obanai vẫn tiếp tục im lặng, tập trung hơn vào việc quan sát xung quanh và ghi nhớ những gì mình nhìn thấy.

Với sự giúp đỡ của Masatane, anh đã có thể gặp Junpei, một người đàn ông khác không hơn tuổi anh nhiều, đang đau buồn vì sự biến mất đột ngột của vợ mình, Ryuka. Cho đến nay, cả hai nạn nhân đều là vợ, đang trong những mối quan hệ nghiêm túc. Mặc dù Obanai cầu nguyện đó không phải là điểm chung, nhưng anh không có gì khác để suy luận.

Ryuka đang ngủ trong phòng của hai vợ chồng trong khi Junpei đi kiểm tra xung quanh một mình. Khi quay lại, anh ấy thấy cô đã biến mất, không có dấu vết gì cho thấy cô đã rời đi hay có người đột nhập.

Masatane thậm chí còn giúp họ được phép vào kiểm tra căn phòng. Obanai nhận ra rằng nhóc con này có thể sẽ trở thành một thám tử tuyệt vời nếu nó muốn theo nghề. Mặc dù phiền phức, nhưng nó lại có sức hút và biết ăn nói.

Họ không tìm thấy gì đáng chú ý. Ngay cả futon cũng vẫn nằm nguyên vị trí, không hề bị xáo trộn ngoại trừ vết lún xuống một chút theo hình dáng người phụ nữ nằm. Obanai chỉ có thể ghi nhận được một chi tiết: một cây cảnh bonsai hoa anh đào nhỏ trông đã lâu không được tưới nước. Junpei không vui vẻ gì khi anh nói ra điều này vì thiếu bằng chứng cụ thể.

“Cậu là thợ săn quỷ mà!” Người đàn ông gằn giọng, nắm chặt lấy vạt áo trước của Obanai. “Nếu cậu có thể hạ quỷ thì sao lại chẳng tìm ra được gì hữu ích cả! Ryuka quý giá của tôi đã biến mất và cậu chẳng giúp được gì! Cậu sẽ cảm thấy thế nào nếu vợ cậu bị quái vật ăn thịt hả!”

Masatane cố hết sức trấn an người đàn ông nhưng Obanai vẫn im lặng. Cuối cùng, họ bị đuổi thẳng cổ khỏi nhà Junpei và lại lê bước trên đường phố mà chẳng có thêm manh mối nào.

"Em xin lỗi. Chắc anh mệt lắm nhỉ, dù đã cố hết sức nhưng vẫn bị mắng. Mua bánh bao ăn không, em có thể nhờ giảm giá cho chúng ta đấy."

"Tôi không đói."

Cậu trai nghiêng đầu. "Nhưng giờ gần trưa rồi, mà em thấy từ sáng anh còn chẳng ăn gì. Không sao đâu, dù sao anh cũng đâu thể đi săn quỷ với cái bụng đói được." Cậu mỉm cười trấn an, nhưng Obanai cảm thấy như xương cốt mình hóa chì.

"Thực sự là tôi không đói." Anh bước ra xa Masatane một chút. "Tôi sẽ đi điều tra nơi vợ ông Kakuchi mất tích. Cậu nên về nhà đi, ở đây chỉ khiến tôi chậm trễ thêm thôi."

“Đó là cách kì lạ để cảm ơn em vì đã giúp anh,” Masatane vừa nói đùa vừa cười. “Vậy thì gặp anh vào bữa tối vậy.”

Obanai không xác nhận cũng chẳng từ chối lời đề nghị của cậu. Anh cần phải đi trinh sát những khu vực khác trong thành phố và lên kế hoạch hành động ngay khi hoàng hôn buông xuống.

Vừa định quay người rời đi, anh đã cảm thấy nó.

Kaburamaru siết chặt vai anh, phát ra một tiếng rít ghê tởm khiến tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc. Obanai không màng đến điều đó, anh đã nhảy lên mái nhà và lướt đi như bay. Anh phớt lờ tiếng Masatane gọi tên mình, hoàn toàn tập trung vào sự thay đổi không thể nhầm lẫn trong không khí. Giống như một xác chết thối rữa, mục nát đột nhiên lê bước tập tễnh xung quanh vậy.

Đó là một con quỷ, và Obanai không hiểu tại sao nó lại xuất hiện giữa ban ngày, nhưng anh biết nó sẽ phải chết ngay khi anh xác định được vị trí của nó.

Chỉ trong vài khoảnh khắc, anh đã áp sát con mồi, rút kiếm ra khỏi vỏ và lao vào tấn công với sát khí ngùn ngụt.

Nhưng đột ngột, thanh katana của anh dừng lại, chỉ cách cổ của một người đàn ông lạ mặt chưa đầy hai phân.

"A-anh Iguro, anh đang làm gì vậy?" Mitsuri nhìn anh với vẻ hoảng hốt, dù chính cô mới là người đang tỏa ra luồng khí của quỷ. "Sao anh lại tấn công người cầu hôn em?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro