Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kakashi có một giấc mơ.

Dù rộng rãi nhưng hang ngầm tối tăm vẫn có cảm giác ngột ngạt. Y đang nằm trên một chiếc giường có vẻ cổ kính. Ba ngọn nến có chiều dài khác nhau đứng trên chiếc thùng cạnh giường, ngọn lửa bập bùng của chúng là nguồn sáng duy nhất.

Một người đàn ông lưng trần, tóc trắng ngồi ở cuối giường. Ông ta đang quay mặt về phía Kakashi, một nửa cơ thể ông ta có màu trắng như sáp nhân tạo. Mặc dù có màu tóc khác nhau nhưng Kakashi nhận ra người đàn ông đó ngay lập tức, đôi mắt hé mở, y cố gắng ngồi dậy, nhưng không một cơ bắp nào nghe theo mệnh lệnh của y, cơ thể y bị quấn chặt như một con hải cẩu.

"Đã được một thời gian dài." Cậu bé Obito đã trưởng thành của tộc Uchiha kêu lên bằng một giọng khàn khàn và xa lạ. Hắn không quay lại. "Mặc dù có lẽ cậu không muốn gặp tôi nhưng tôi vẫn nghĩ tốt nhất là tôi nên gặp cậu chỉ một lần này thôi. Xin lỗi vì đã chọn một nơi như thế này, chỉ là..."

Chỉ là tôi không có quyền xuất hiện ở Konoha một lần nữa dưới ánh nắng và làn gió của sân tập số ba . Đó là câu nói chưa được thốt ra.

Kakashi nhìn chằm chằm vào lưng Obito. Dòng nước lạnh giá  đau đớn thấu tận đáy lòng bắt đầu tràn vào lồng ngực, đe dọa nhấn chìm y, bóp nghẹt các giác quan của y. Khi không tìm thấy thi thể nào dưới đống đổ nát của hang động đó, y đã vô số lần tưởng tượng rằng Obito còn sống và một ngày nào đó sẽ xuất hiện ở ngôi làng trước mặt y. Sau đó, y sẽ sử dụng logic đáng ghét của mình để xé nát ảo tưởng một cách tàn nhẫn. Mặc dù, ngay cả trong những tưởng tượng phi lý nhất của mình, Kakashi cũng chưa bao giờ ngờ rằng họ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy.

Trong giấc mơ, thời gian bị dịch chuyển, họ ở hai thế giới khác nhau, danh tính bị xáo trộn và tất cả đều không thể nhận ra.

Niềm vui ấy sẽ mãnh liệt hơn biết bao nếu chỉ đơn giản là biết Obito chưa chết ở cầu Kannabi. Nhưng Obito đã giết Minato và Kushina, gây ra biết bao tội ác không thể cứu vãn. Y không thể thốt ra những lời phấn khởi mà những lời khiển trách cũng nghẹn ngào trong cổ họng. Không một lá thư nào được đưa ra.

Những làn sóng yêu và ghét xung đột cuối cùng đã hòa vào cơn giận dữ bất lực.

"Tại sao cậu không tìm cách trả thù tôi?!" Y hét vào mặt Obito từ hai mươi năm sau. "Rõ ràng tất cả là do tôi! Nếu tôi quay lại giúp cậu sớm hơn thì có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra, và cậu cũng sẽ không bị tảng đá đó đè chết! Chính tôi đã gây ra tất cả, cậu nên đổ lỗi cho tôi... tại sao lại giết thầy Minato?"

"Cậu vẫn chưa biết phải không? Tôi vừa giết Rin ngay trước khi đến thế giới này!" Y thốt ra cơn ác mộng sẽ ám ảnh suốt quãng đời còn lại của mình như thể đang ở trong một làn sóng cao ngất và dữ tợn. "Tay tôi dính máu cô ấy, tôi đã phá hủy lời hứa với cậu! Bây giờ cậu càng có thêm lý do để trả thù tôi!

Obito chỉ im lặng.

"...Cậu đã biết rồi. Cậu đã biết." Kakashi chợt nhận ra, "Đó là lý do tại sao cậu... nhưng nếu vậy thì càng có lý do để cậu trút giận lên tôi! Câu đã cho tôi cuộc sống mới và cậu có thể lấy lại nó bất cứ lúc nào! Nhưng tại sao cậu... cậu... cậu lại..."

Cậu là một anh hùng.

Y không thể bắt mình tiếp tục, nhắm mắt lại khi nghẹn ngào nói những lời đó. Một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt trái của y, biến mất thành sợi tóc bạc trắng.

"Tôi đã chết rồi." Obito cuối cùng cũng bắt đầu, "Cố gắng tìm kiếm lý do cho những gì tôi đã làm chẳng ích gì. Tôi đã phạm quá nhiều tội ác, tôi không định biện minh cho điều đó, sau khi trở về thế giới của mình, cậu có quyền lựa chọn cách đối mặt với Obito đó."

"Vậy là cho dù tôi có giết cậu ta, cậu cũng không quan tâm à?" Mắt vẫn nhắm nghiền, Kakashi lạnh lùng trả lời.

Obito khẽ cười. "Thực ra, tôi rất muốn nói rằng cậu cứ giết hắn đi... nhưng tôi đoán, Kakashi ở đây, tên ngốc đó chắc chắn sẽ muốn cứu hắn. Tất nhiên, sau khi cả hai trở về, cậu vẫn có thể giết hắn ta ".

"......"

"Tôi rất vui vì chúng ta có thể sửa chữa sai lầm trước khi có chuyện gì xảy ra." Obito thở dài. Kakashi vẫn im lặng.

Những ngọn nến nhảy múa trong một cơn gió, dường như thổi từ hư không. "Tôi nên đi." Obito thẳng lưng: "Tôi không thể hy vọng cậu tha thứ cho tôi... nhưng một điều này, cậu phải hứa với tôi."

Kakashi chợt mở mắt. Y bất lực nhìn cơ thể Obito co lại và mái tóc từ trắng chuyển sang đen, mọc quá mức và xõa xuống lưng.

Trái tim y rùng mình đau đớn khi y chợt nhận ra họ đang ở đâu.

Gió ngày càng mạnh hơn. Một, rồi hai ngọn nến vụt tắt. Kakashi nhìn thấy Obito mười ba tuổi cuối cùng cũng quay lại trong ánh sáng mờ ảo, nửa khuôn mặt đầy sẹo, nhìn y bằng con mắt phải còn lại, đôi mắt đỏ tràn đầy đau buồn.

Cây nến cuối cùng phụt tắt. Trong bóng tối, y nghe thấy những lời cuối cùng của Obito, được nói bằng giọng thiếu niên quen thuộc: "Đừng gánh trên vai những trách nhiệm không thuộc về cậu nữa, Kakashi."

" Làm ơn... Cậu phải học cách tha thứ cho chính mình."

————————————

Tiếng gầm giận dữ của Sakura đã kéo Kakashi khỏi giấc mơ và trở về thực tại.

"Sao cậu không đợi chúng ta quay về rồi nói?! Các cậu đã khiến tình trạng của thầy ấy tệ hơn khi ở Đài tưởng niệm! Nhìn xem, vừa rồi nhịp tim của thầy ấy yếu đến mức nào!"

"Sa-Sakura-chan, chính Sasuke đã nói những điều đó, tớ thậm chí còn không kịp nói một câu nào..." Naruto yếu ớt phản bác.

"Đừng có ngụy biện! Cậu đã không ngăn cản cậu ấy. Đồng nghĩa với việc cậu là đồng phạm."

Kakashi kín đáo liếc nhìn xung quanh. Y đã trở lại ngôi nhà cũ của mình, nằm trên chiếc giường nơi y thức dậy. Trước khi y có thể hiểu cách bố trí và sắp xếp nội thất, Sakura quay đầu lại như thể cô có mắt ở phía sau đầu. Một ngón tay suýt chọc vào trán y: "Còn thầy! Thầy là người rắc rối nhất. Thầy có biết bọn em đã lo lắng thế nào khi không thể tìm thấy thầy không ? Thảo nào thầy chẳng bao giờ chăm sóc bản thân, hóa ra là thói quen xấu từ nhỏ!

Kakashi không khỏi nhớ đến Tsunade bởi vẻ mặt cau có dữ dội của bà. Khi còn nhỏ, y đã bí mật luyện tập một thuật hạng A sau lưng cha mình và gục ngã vì cạn kiệt charka. Hồi đó Tsunade vẫn còn ở trong làng, vẫn trưng ra bộ mặt hung dữ và khó chịu khi bà mắng mỏ sự khoe khoang liều lĩnh của y.

"X...xin lỗi." Kakashi lặng lẽ xin lỗi học trò tương lai của mình, bất giác thu mình lại trong chăn.

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của thầy giáo tuổi teen của mình, dù có tức giận đến đâu cũng có thể nguôi ngoai. Vẻ mặt Sakura dịu đi, thở dài khi cô đặt tay lên trán. "Em không nói rằng chúng ta phải nhất nhất giữ im lặng về sự thật với thầy... Ý định đó của Sasuke-kun, mong muốn của chính thầy em hiểu chứ. Nhưng em chỉ mong thầy quan tâm đến sức khỏe của chính mình một chút."

Cô bước đến bàn viết, nhặt một chồng tài liệu dày có đóng dấu Hokage trước khi quay lại đầu giường. "Đây là tất cả – các báo cáo về Obito –  mà bọn em đã giải quyết sau chiến tranh. Tất cả những việc hắn ta làm trong nhiều năm qua đều được ghi lại chi tiết tại đây. Em đã cố gắng lấy được một bản sao của tài liệu trong khi hai tên ngốc đó đi tìm thầy."

Cô đưa chồng sách cho Kakashi, người buộc mình phải ngồi xuống. "Thầy sẽ tìm thấy tất cả câu trả lời cho câu hỏi của mình ở đây."

Do ca phẫu thuật quan trọng sẽ diễn ra trong nửa giờ nữa, Sakura không thể ở lại lâu hơn nữa, cô rời đi ngay sau khi chắc chắn rằng Kakashi vẫn ổn. Sasuke rời đi không lâu sau đó, nói rằng anh phải để mắt đến tháp Hokage, phải có ai đó phải giữ kín sự biến mất đột ngột của Hokage đệ lục  của Konoha. Naruto ở lại, bên cạnh cùng Kakashi khi y đọc qua các báo cáo.

Đúng như Sakura đã nói, hồ sơ thực sự rất chi tiết. Từ khi Obito rơi vào hang của Madara ở cầu Kannabi - phần này được ghép từ ký ức của Obito mà đội 7 đã nhìn thấy trên chiến trường - cho đến lần xuất hiện đầu tiên của hắn với tư cách là Tobi rồi đến Kaguya bị phong ấn, mười tám năm cuộc đời của những kẻ chủ mưu của cuộc chiến nhẫn giả lần thứ tư đã kết thúc trọn vẹn. được ghi lại trong hàng trăm trang từ bản báo cáo mà y của tương lai nắm giữ. Lập trường cũng khá trung lập, không cố gắng minh oan cho tội ác của Obito cũng như không xóa bỏ đóng góp của hắn ta.

Và trong báo cáo còn có khung cảnh hai mươi năm trước ở biên giới Thủy quốc.

Đó là do sự tuyệt vọng to lớn mà Obito cảm thấy khi chứng kiến ​​y giết Rin nên hắn đã quyết định thay đổi thế giới bằng kế hoạch Nguyệt Nhãn - trong quá trình đối chiếu báo cáo, Kakashi đã đặc biệt yêu cầu Sakura chỉ ra chi tiết đó. Về quyết định của thầy mình, Sakura và Naruto đều cho rằng điều đó là không cần thiết. Gia đình của người chết sẽ không nghĩ Obito có thể được tha thứ chỉ vì điều đó và việc nhắc lại chuyện đó sẽ chỉ khơi lại vết thương cũ của thầy họ. Nhưng Kakashi đã nài nỉ, và họ không còn lựa chọn nào khác.

Khi kim giờ chỉ số ba, Kakashi đã đọc xong toàn bộ báo cáo. Chàng trai Jonin trẻ tuổi ngồi đặt cược, nhìn chằm chằm vào trang bìa, ngay tên người bạn đã khuất của mình. Bên dưới chiếc mặt nạ, môi y mím lại thành một đường mỏng.

"À... đã chiều rồi nhỉ." Giọng Naruto phá vỡ sự im lặng. Chàng trai tóc vàng vươn vai đứng dậy và ngáp dài. Rồi cậu quay lại, đưa tay ra cho Kakashi.

"Nếu thầy cảm thấy khỏe hơn... trước khi quay lại, thầy có muốn ra ngoài đi dạo không?"

————————————

Họ lang thang dọc các con phố ở Konoha. Vì không ai ở bên ngoài có thể nhìn thấy Kakashi, Naruto kéo cổ áo lên để che miệng, lặng lẽ kể chi tiết những thay đổi trong làng kể từ khi đệ lục nhậm chức.

Trong đại chiến ninja lần thứ tư, Thập vĩ đã ném một số bom vĩ thú ra mọi hướng và một quả đã đâm vào khu vực phía tây nam Konoha. Mặc dù không có thương vong cho những thường dân ở lại vì họ đã bắt đầu di chuyển xuống dưới lòng đất để ẩn náu ngay khi chiến tranh bắt đầu, nhưng đây vẫn là một đòn nặng nề đối với ngôi làng mới bắt đầu hồi phục sau cuộc tấn công của Pain chỉ nửa năm trước. Sau khi các hộ gia đình trước đây sống ở đó quay trở lại sau quá trình xây dựng lại, Kakashi quyết định bán phần còn lại của những ngôi nhà với giá thấp cho các shinobi bị thương hoặc thiệt mạng trong chiến tranh hoặc gia đình của họ như một phần của kế hoạch bồi thường sau chiến tranh.

Sau chiến tranh, ngũ đại cường quốc dẫn đầu thành lập liên minh Shinobi. Mặc dù vậy, đây vẫn là một nhiệm vụ khó khăn đối với những ngôi làng đối lập trước đây vốn đã cảnh giác với nhau quá lâu để giải quyết mọi bất bình trước đó và hợp tác. Tháng thứ hai kể từ khi nhậm chức Hokage, cùng với Naruto và Shikamaru, Kakashi đích thân đến thăm làng Đá - chiến trường chính mà họ đã chiến đấu chống lại trong cuộc xung đột cầu Kannabi trong đại chiến ninja lần thứ ba. Đó là chiếc tàu phá băng mà họ cần để liên lạc giữa các quốc gia cuối cùng cũng bắt đầu trôi chảy (Naruto dừng lại ở đây, liếc nhìn Kakashi cẩn thận mặc dù chàng thiếu niên tóc bạc vẫn cúi đầu, không có bất kỳ phản ứng nào).

Cho đến nay, Konoha đã thành lập một bộ phận chuyên trách về ngoại giao. Giờ đây, các phái viên từ bốn quốc gia còn lại và các quốc gia nhỏ khác sẽ ở lại trong thời gian dài và việc nhìn thấy mọi người trong trang phục ninja nước ngoài đã trở thành điều bình thường trên đường phố Konoha.

Bệnh viện Konoha cũng đã được mở rộng trong vài năm qua. Một tòa nhà ba tầng được xây dựng bên cạnh bệnh viện ban đầu và các bức tường được sơn màu cam ấm áp. Nó dành cho các dịch vụ tư vấn tâm lý shinobi, được thành lập theo gợi ý của Sakura và Ino và sự hỗ trợ của Kakashi. Nó phục vụ để theo dõi sức khỏe tinh thần của hàng ngàn shinobi cả đang tại ngũ và đã nghỉ hưu, sẵn sàng hỗ trợ về tinh thần và vật chất bất cứ lúc nào. Naruto không nói nhiều về nơi này, nhưng cậu biết Kakashi sẽ hiểu được tầm quan trọng của nó.

Thường thì mọi người sẽ chào Naruto khi họ bước đi và Naruto cũng đáp lại từng người, đôi khi dừng lại để trò chuyện. Mỗi lần cậu ấy đều khéo léo hướng cuộc trò chuyện về phía đệ lục và sau mỗi cuộc trò chuyện, cậu ấy sẽ ném cho Kakashi một cái nhìn đắc chí. Nhìn xem, mọi người đều đang khen ngợi thầy kìa.

Cuộc đi bộ kết thúc trên đỉnh núi Hokage.

"Thầy nhìn thấy rồi chứ?" Cả hai đứng phía trên chiếc đầu điêu khắc của Namikaze Minato, nhìn xuống ngôi làng. "Mọi người trong làng đều yêu quý thầy, họ tin rằng thầy có thể dẫn dắt chúng ta đến một tương lai tươi sáng hơn rất nhiều. Thầy là Hokage mà mọi người kính trọng và tin tưởng, không phải thứ rác rưởi chẳng làm được gì - không phải trong quá khứ, không phải bây giờ và chắc chắn không phải trong tương lai.

Cậu nhìn Kakashi. "Mặc dù em không chắc thầy thấy thế nào về Obito sau khi nghe tất cả những chuyện đã xảy ra, nhưng dù thế nào đi nữa, chẳng có lý do gì để thầy coi đó là trách nhiệm của mình cả. Và cô gái tên Rin đó, em nghĩ cô ấy cũng không muốn thấy thầy hành hạ bản thân mỗi ngày với cảm giác tội lỗi đó đâu."

"......"

Sau đó, một thân hình màu vàng cam chặn tầm nhìn của y. Kakashi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt Naruto. "Nếu thầy gặp rắc rối, thầy có thể nói chuyện với em về chuyện đó được không?"

Trong một khoảnh khắc đầu choáng váng, y nghĩ mình đã nhìn thấy thầy Minato một lần nữa.

"Tôi muốn biết," Sau một lúc do dự, Kakashi cuối cùng cũng lên tiếng lần nữa. "Cậu nghĩ gì về Obito? Cậu..."

Cậu đã tha thứ cho cậu ấy chưa?

Y không thể hỏi câu hỏi đó. Sau cùng, Obito đã giết chết cha mẹ Naruto, để lại cho cậu một tuổi thơ cô đơn và bất hạnh. Nhưng mỗi lần nhắc đến Obito và sự kiện năm đó đến nay, cậu thiếu niên tóc vàng đều không hề thể hiện sự căm ghét sâu sắc nào đối với tộc Uchiha hay Obito. Nó khiến Kakashi muốn biết Naruto thực sự nghĩ gì về toàn bộ chuyện này.

Theo bản năng, y tin rằng thái độ của Naruto sẽ có tác dụng làm tài liệu tham khảo cho chính y.

Kakashi nói lấp lửng, nhưng Naruto có thể hiểu được y muốn hỏi cái gì. "Em sẽ không bao giờ tha thứ cho những tội ác mà hắn ta đã gây ra." Vị cứu tinh trẻ tuổi trả lời không chút do dự: "Mặc dù vậy, em vẫn cảm ơn hắn vì sự giúp đỡ và hy sinh mà hắn đã dành cho chúng tôi trong những giây phút cuối cùng. Hai việc đó là riêng biệt, em sẽ không nhắm mắt làm ngơ trước những đóng góp của hắn chỉ vì tội ác của hắn và ngược lại ".

"Tôi..." Kakashi bắt đầu, rồi lại cúi đầu xuống.

Biết bao nhiêu người đã mất mạng vì Obito. Nếu y giả vờ như những điều này chưa từng xảy ra thì sẽ không công bằng cho thầy  Minato, Kushina và những người khác đã chết trên thế giới này. Tuy nhiên, những điều này lại không phải do Obito mười ba tuổi thực hiện. Nếu y đối xử với cậu thiếu niên Obito như một tên tội phạm thì cũng thật vô lý.

Nhưng đồng thời, y không thể tự lừa dối mình. Tận đáy lòng, y vẫn ước mình sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra khi trở về, đối xử với Obito như trước đây. Sự thiên vị và ích kỷ, việc tìm kiếm lý do một cách tuyệt vọng để biện minh cho cảm xúc của mình khiến Kakashi xấu hổ, điều đó không đúng. Y  không nên như thế này.

Naruto đã nhìn thấy cuộc đấu tranh nội tâm của y.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Kakashi. "Mặc dù em không có tư cách yêu cầu thầy đối xử với Obito trong thế giới của thầy như thế nào, nhưng em nghĩ thầy nên cho hắn một cơ hội." Đôi mắt rất giống thầy Minato đang nhìn chằm chằm vào y. Đó là cái nhìn chân thành, chấp nhận và đầy khích lệ. "Em nghĩ thầy thực sự muốn cho hắn một cơ hội, nhưng thầy không thể thuyết phục được chính mình. Nhưng đừng lo lắng, kể từ khi thầy Kakashi đến thế giới đó, thầy nhất định sẽ kéo Obito về con đường đúng đắn. Thầy ấy chắc chắn sẽ có thể.

"Vì vậy, nếu tất cả những bi kịch chưa xảy ra...thầy không cần phải để Obito gánh những tội lỗi không phải của hắn gây ra."

Kakashi nhìn chằm chằm vào cậu một lúc trước khi dời ánh mắt đi nơi khác. "Cậu khá tin tưởng và tự tin về tôi của hai mươi năm sau nhỉ ?."

"Tất nhiên rồi." Naruto cười lớn, "Thầy ấy là thầy Kakashi của bọn em mà!"

Không cần mô tả gì thêm, như thể chỉ một câu thôi là đủ.

Đôi mắt Kakashi nheo lại thành một nụ cười nhẹ. "Cảm ơn, Naruto. Cậu không cần phải mất công nói chuyện đó với tôi... Tôi không phải là thầy của cậu và nếu số phận có thay đổi, tôi không biết liệu sau này cậu có trở thành học trò của tôi hay không."

"Nhưng thầy vẫn là Hatake Kakashi." Naruto trả lời như thể đó là điều đương nhiên, "và..."

Cậu gãi gãi đầu, có chút xấu hổ. "Thật hiếm khi em được trở thành người giúp đỡ trong cuộc trò chuyện với thầy Kakashi. Thầy luôn luôn ủng hộ em, giúp đỡ em và dẫn đường cho em. Có cơ hội làm những điều tương tự cho thầy ấy, em thực sự rất hạnh phúc".

Ánh sáng soi đường cho người, dẫn đường trong bóng tối âm u, âm thầm bị bóng tối nuốt chửng. Vì vậy, khi sương quá dày, khi sương chặn ánh sáng kia - thì ánh sáng cần những người được nó chiếu sáng xua tan đi sương mù giúp nó rực rỡ trở lại.

Cuộc trò chuyện tạm thời kết thúc. Cả hai không nói gì khi họ đứng cùng nhau, lặng lẽ nhìn xuống ngôi làng bên dưới. Một lúc sau, Kakashi nhấc cổ tay lên, nhìn vào dấu đồng hồ.

"Đến lúc rồi." Y nói, nhìn về phía Naruto, "Trước khi rời đi... tôi nghĩ tôi muốn đến Đài tưởng niệm một lần nữa."

" Thầy sẵn sàng đối mặt với nó lần này chưa?" Naruto không hề ngạc nhiên.

"Không phải cậu rất tự tin vào thầy của mình sao?" Kakashi nhướng mày, hỏi đáp.

Naruto sững người một lúc trước khi nở một nụ cười rạng rỡ. "Tất nhiên rồi!"

————————————

Khi Naruto và Kakashi quay trở lại sân tập số ba, các thành viên khác của đội 7 đã đợi sẵn, như thể họ đã đoán được y sẽ chọn rời khỏi đó. Kakashi gật đầu với Sakura và Sasuke trước khi rời Naruto, đi về phía Đài tưởng niệm.

Y dừng lại trước tảng đá.

"Lúc đó tôi đã nghe nói là cậu phải không?" Đưa mắt về nơi từng có tên Obito, Kakashi nhẹ nhàng bắt đầu. "Vì đây là tương lai, điều đó có nghĩa là ngay cả khi thuật không thời gian này không xảy ra thì tôi vẫn sống."

"Cậu đã cứu tôi một lần nữa. Tính cả một lần nữa sau mười tám năm, tổng cộng là ba."

"Cậu đã chứng kiến ​​Rin chết dưới tay tôi nhưng vẫn không giết tôi... lúc đó cậu đã nghĩ gì?"

"......"

"Những điều cậu đã làm thực sự là sai trái và tôi không có tư cách để tha thứ cho cậu thay vì ai khác. Nhưng suy cho cùng, chính vì nhìn thấy tôi giết Rin mà cậu mới quyết định đi theo con đường này. Suy cho cùng, chính vì tôi không thể bảo vệ Rin nên cô ấy buộc phải đưa ra quyết định đó. Dù người khác có nói gì thì trách nhiệm đó tôi cũng không thể trốn tránh được."

"Vậy... tôi là người duy nhất trên thế giới không có quyền đổ lỗi cho cậu rồi."

"......"

"Sau khi quay lại, tôi sẽ nói chuyện với Obito bên kia. Các cậu đều tin rằng tôi của hai mươi năm sau sẽ có thể ngăn chặn hắn trước khi quá muộn và tôi hy vọng điều đó là sự thật. Đề phòng trường hợp anh ấy không thể... Vậy thì tôi sẽ đảm nhận nhiệm vụ này."

"Dù có khó khăn thế nào, dù có phải trả giá bao nhiêu đi chăng nữa... tôi nhất định sẽ đưa cậu ấy trở về Konoha."

"Obito." Kakashi đưa tay ra, vuốt ve những dấu vết nông nhưng lại rất sâu. "Tôi biết có lẽ bây giờ tôi không nên nghĩ như vậy, nhưng... dù người khác có nói gì đi nữa, cậu - người đã quay đầu vào những giây phút cuối cùng và chiến đấu cùng chúng tôi - đã cứu Naruto và Sasuke, cậu đã nói lời tạm biệt với tôi như một người bạn..."

" Vẫn là người hùng trong lòng tôi."

Một cơn gió nhẹ vuốt ve khu rừng xung quanh, làm lá cây xào xạc. Như thể một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên bên tai y, biến mất trước khi người nghe kịp tập trung.

Một lúc sau, Kakashi quay lại, nhìn chằm chằm vào bộ ba đội 7. "Tôi nên đi rồi."

"Hãy bảo trọng, thầy Kakashi." Sakura nhìn y với vẻ lo lắng, "Em đã để một số thiết bị y tế lần này vào túi sơ cứu của thầy, không nhiều nhưng em hy vọng một ngày nào đó chúng sẽ có ích. Và thầy phải học cách chăm sóc bản thân!

"Chúc thầy thượng lộ bình an." Sasuke gật đầu ngắn gọn. "Em hy vọng bi kịch lần này sẽ không xảy ra nữa."

"Sẽ không." Kakashi trịnh trọng gật đầu, "Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa."

"Nhớ chào bố mẹ hộ em nhé, chỉ cần trong đầu là được!" Naruto giơ ngón tay cái lên với y "Và, mặc dù bây giờ chúng ta đang chia tay, nhưng khi chúng ta gặp lại nhau sau vài năm nữa, đừng quên bọn em nhé!"

Kakashi nhìn chằm chằm vào các học trò của mình. Trong tương lai ở thế giới của riêng mình, y vẫn sẽ gặp họ. Nhưng khi y làm vậy, họ sẽ không như bây giờ, không bị phân biệt đối xử khi còn nhỏ, không có cha mẹ bị anh trai giết, không có bạn bè phản bội làng và không đôi nào bị chia cắt.

Nhưng đó chính là tương lai mà tất cả họ đều mong đợi.

Kim đồng hồ chỉ mười hai giờ. Cơ thể đột nhiên nhẹ đi, Kakashi nhìn xuống, ngắm nhìn đám cỏ qua đôi bàn tay trong suốt của mình.

Đã đến lúc phải rời đi.

Y ngước lên nhìn đội 7 một lần nữa, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm quen thuộc trên một nụ cười chân thành. "Tạm biệt Naruto, Sasuke, Sakura. Tôi sẽ không bao giờ quên mọi chuyện đã xảy ra ở đây."

"Và...cảm ơn cậu rất nhiều."

Cùng với tiếng rì rầm, bóng dáng của chàng jonin trẻ tuổi bắt đầu phân tán thành vô số điểm sáng, cuộn lên theo gió và cuối cùng biến mất trên bầu trời. Đội 7 nhìn chằm chằm vào ánh đèn đang tắt dần, cho đến khi..

"À... chắc chắn rồi, nó đã kết thúc ở đây."

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng ba người. Naruto cứng người, ngạc nhiên nhìn lại: "Thầy Kakashi!"

Đứng cách họ không xa là đệ lục, người đã biến mất khỏi văn phòng của mình ngày hôm qua. Bộ haori màu trắng của Hokage không còn thấy đâu nữa, và một mảng máu lớn đáng sợ đã vấy bẩn bộ đồng phục Jonin của y. Mặc dù nhợt nhạt, vẻ mặt của người đàn ông tóc bạc rất dịu dàng, đôi mắt biểu lộ sự hài lòng sâu sắc đến từ việc thực hiện được mong ước bấy lâu nay.

"Thầy Kakashi, thầy bị thương rồi!" Sakura kêu lên. Cô và Naruto nhảy về phía trước, mỗi người một bên, đỡ giáo viên của mình như thể sợ rằng y sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Chà, cái đó... thầy đã chữa trị rồi." Kakashi cảm thấy choáng ngợp trước sự nhiệt tình đột ngột của các học trò. Y vẫy tay ra hiệu rằng mình không sao và họ có thể buông tay. "Nó chỉ trông có vẻ nghiêm trọng thôi, không có gì to tát cả. Dù sao... thầy hồi bé cũng khó đối phó phải không? Xin lỗi vì đã gây cho mấy đứa nhiều rắc rối."

" Dù sao thì bọn em cũng luôn gây rắc rối, chúng ta đều đã quen rồi mà!" Sakura đảo mắt nhìn y, vẫn kiểm tra vết thương. "Thầy gọi chuyện này là không có gì à? Nó đã qua rồi! Thầy Kakashi, tốt nhất thầy nên cư xử đúng mực và ở lại bệnh viện tối nay!"

"À... vậy sao. Thầy luôn có cảm giác như quyền lực của một người thầy đang bị thu hẹp lại. Ha ha, ha ha." Kakashi cười khô khốc, chớp mắt lúng túng.

"Mọi chuyện đã được giải quyết chưa?" Sasuke bước tới.

"Ừ." Ánh mắt Kakashi trở nên dịu dàng, "Bọn họ ở đó chắc không có vấn đề gì đâu." Y nhìn xa xâm về phía sau Sasuke và nhìn vào hòn đá tưởng niệm, "Từ bây giờ họ sẽ ổn thôi."

"Thầy Kakashi." Naruto đột nhiên nói.

"Hả?" Kakashi quay lại, "Có chuyện gì thế...oh...!"

Câu nói của y rít lên dừng lại khi y bị kéo vào một cái ôm  chặt cứng khiến y nghẹt thở.

"Cảm ơn trời, thầy đã quay lại, thầy Kakashi..." Học trò của y, đã cao bằng y, lẩm bẩm khi vùi mặt vào bờ vai không bị thương của Kakashi, cánh tay vẫn ôm chặt lấy y. "Em tưởng thầy sẽ cố gắng ở lại đó... dù sao thì bố, mẹ em và Obito đều ở đó. Tất cả những người mà thầy nhớ nhung và yêu quý và... tạ ơn trời, thật tuyệt vời khi thầy đã quay trở lại."

"Naruto..." Sự ngạc nhiên dần dần biến mất khỏi mắt Kakashi. Y nhìn Sakura và Sasuke. Họ đang nhìn lại y, mặc dù cả hai đều im lặng nhưng rõ ràng từ ánh mắt của họ rằng họ cũng có cảm giác giống Naruto.

Vị Hokage tóc bạc cụp mắt xuống, xóa đi cảm giác tội lỗi đang dâng trào trong lòng.

"Tiếc thật nhỉ." Sau một lúc im lặng, Kakashi nhấc tay lên, nhẹ nhàng vòng qua lưng Naruto. "Nhưng thầy sẽ không bao giờ rời đi nữa. Thầy sẽ ở ngay đây, ngay tại Konoha này, trông chừng các em. Luôn luôn."

Bởi vì các em cũng là ' gia đình ' quý giá nhất và quan trọng nhất của thầy.

END

-----------------------------------------------

Editor có lời muốn nói : cuối cùng cũng kiên trì hết với ba phần của Light and Shadow, mặc dù không phải fic xuất sắc nhất với tui nhưng mà nó chữa lành nhất luôn ấy. Kiểu giải được nút thắt của otp, kết không hẳn là trọn vẹn đôi bên nhưng mà cũng đủ an ủi tâm hồn khi đu otp đầy cẩu huyết này. Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây.

Chúc may mắn nở rộ như hoa đào

Chúc mỗi ngày ngọt ngào như bánh mứt

Chúc sự nghiệp rực rỡ như pháo hoa

Chúc tâm thái an nhiên như hương trầm

Chúc mừng năm mới 2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro