part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


11

Trời đã rạng sáng, Obito vẫn ôm chặt lấy eo Kakashi, như thể một người đang chìm nắm lấy cọng rơm cứu mạng, trong khi Kakashi vẫn tiếp tục an ủi hắn, nhẹ nhàng dùng tay chải mái tóc ngắn mà dày của Obito.

Đã đến lúc phải dậy rồi.

Chưa kể, so với việc thức dậy thì có rất nhiền vấn đề cấp bách cần được giải quyết.

Kakashi động đậy cơ thể, cảm nhận được cơn đau cùng sự nhớp nháp không sạch sẽ, im lặng mỉm cười.

Để ý được cử động của Kakashi, Obito bất an ôm anh chặt hơn.

"Obito, tớ phải đi rồi..."

Lời chưanói hết, cậu nhóc trong thân xác đàn ông, cảm thấy nghi hoặc bất an, chen lời với ngữ điệu ương bướng: "Không muốn."

Đừng rời đi mà.

Kakashi không được đi.

Nếu đến Kakashi cũng rời hắn, thì hắn còn lại gì chứ?

Hắn tuyệt đối không buông.

Hắn cường ngạnh lặp lại: "Cậu không được phép rời đi."

Dù sao thì, người đàn ông này vẫn mang tâm lý thiếu niên, không hề giỏi trong việc che giấu cảm xúc giống như sau này. Trong trí nhớ Kakashi, Obito là cậu nhóc giàu cảm xúc, hoàn toàn khác biệt với hắn bây giờ. Không ai có thể ngờ được, Obito sau khi trải qua nỗi đau lại có thể chuyển biến cực đoan như thế. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, sự thay đổi như vậy cũng dễ hiểu vì Obito sở hữu một trái tim quá đỗi dịu dàng và nhạy cảm. Khi đối mặt với những cảm xúc tiêu cực như mất mát và bất công, nỗi đau trở nên sâu sắc và mãnh liệt hơn so với người khác. Vậy nên, khi chính nghĩa và chỗ dựa tinh thần (thầy hắn và anh) làm hắn thất vọng, hắn sẽ trở nên quyết liệt hơn bất kỳ ai.

Kakashi nghĩ rằng sự lo lắng của Obito tại thời điểm này, không chỉ do sự bối rối gây ra bởi chứng mất trí nhớ và những ký ức xa lạ, mà còn bởi vì anh là một kẻ vô dụng, không thể giữ lời hứa bảo vệ Rin, không thể khiến Obito cảm thấy an lòng.

Nhưng kể cả vậy, giờ đây anh là người duy nhất mà hắn có thể dựa vào. Đối với Obito mà nói, quả thực là một tình huống không mấy dễ chịu.

Nghĩ đến đây, Kakashi cảm thấy tiếc nuối cho những thứ Obito đáng lẽ nên có nhưng bị tước đi bởi vận mệnh.

Kakashi, với cảm giác tội lỗi, nhẹ nhàng gãi gãi da đầu Obito với đầu ngón tay mát lạnh của mình, cố gắng làm Obito cảm thấy dễ chịu hơn hơn.

Obito giống như một chú sư tử lớn nằm nghỉ giữa thảo nguyên rộng lớn, từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ thoải mái.

Kakashi với ngữ điệu nhẹ nhàng, chầm chậm nói: "Tớ sẽ không rời đi đâu."

Obito ôm chặt lấy Kakashi.

Nói ra lời này, Kakashi cảm thấy có chút xấu hổ: "Nhưng tớ phải đi làm sạch đã. Để tớ vào phòng tắm đi"

Obito lúc này mới nhớ về nơi bị hắn làm thành một đống hỗn độn. Mặt hắn tái nhợt đi, cả khuôn mặt dường như cùng một màu.

Hắn định ôm Kakashi lên: "Tôi bế cậu vào. Tôi sẽ giúp cậu."

"Không..." Kakashi vừa nói xong, nhìn qua biểu cảm ngày càng trở nên bối rối, liền thay đổi lời nói, "Vậy thì, hãy đi xả đầy nước vào bồn tắm nhé, Obito-kun?"

Obito nghĩ, chẳng phải là nên tắm rửa sạch sẽ trước khi bước vào bồn tắm sao? Nhưng sau đó mới nhận ra rằng Kakashi đã không thể đứng nổi.

Hắn trầm giọng đáp lại: "Được rồi..."

Nhưng vẫn không di chuyển.

Hắn không muốn rời khỏi Kakashi, không muốn để Kakashi một mình, nhưng hắn phải chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm, phải vào phòng tắm chuẩn bị cho Kakashi trước đã, nhưng lỡ như Kakashi bỏ chạy...

Hắn phải làm sao đây?

"Cậu có thể, trói tớ lại bằng Mộc độn."

Kakashi dường như để ý được sự đấu tranh của hắn, lên tiếng trước.

Obito lại muốn khóc.

Tại sao, đối với người như hắn, Kakashi có thể nguyện ý đối tốt như vậy?

Bình thường mà nói, kể cả hắn là một kẻ xấu đi nữa, sau khi nghe Kakashi nói như vậy, hắn cũng không bao giờ trói Kakashi lại lần nữa, đúng không?

Nhưng hắn không làm được.

Hắn thật sự sợ hãi việc Kakashi sẽ rời đi, sợ rằng hắn sẽ lại bị bỏ rơi trong thế giới xa lạ này.

Obito bật khóc và trói Kakashi lại bằng Mộc độn, đi tới nhà tắm mở nước, sau đó cởi trói và bế Kakashi vào trong phòng tắm.

Vào lúc tắm và lúc bôi thuốc, hắn đều lờ đi sự phản kháng của Kakashi, nhất định phải tự mình làm cho Kakashi.

Như thể bằng cách này, Kakashi sẽ là của một mình hắn.

Cả buổi sáng ấy, Kakashi bị Obito ôm chặt trên giường.

Chỗ nào cũng không đi được.

Nhưng đến buổi chiều, sự kháng nghị của Shikamaru được chó ninja truyền đạt, và Kakashi buộc phải đi làm.

Obito muốn đi theo.

12

Lúc đầu, Obito chỉ đứng đằng sau ghế làm việc của đệ lục, nhưng cảnh tượng Konoha đã thay đổi quá nhiều, không có chút nào cảm thấy quen thuộc, càng phóng đại nội tâm bất an của cậu nhóc 13 tuổi.

Hắn muốn chắc chắn rằng Kakashi sẽ không rời đi, và muốn chạm vào Kakashi, bất kể dùng cách gì, kể cả phải dùng Mộc độn trói cổ chân của Kakashi lại với hắn.

Nhưng kể cả với ý thức theo lẽ thường của cậu nhóc 13 tuổi, Obito hiểu rằng thật không ổn khi làm vậy trong văn phòng của Hokage, nơi mà kẻ ra người vào tấp nập.

Nhất là với người như anh.

Obito ngồi xuống nền nhà, khi hắn định vươn tay với lấy cổ chân Kakashi, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, im lặng nắm lấy một góc nhỏ của chiếc ngự bào Hokage.

Bằng cách này, hắn bị khuất sau chiếc bàn, không ai có thể thấy hắn, nên Kakashi không được nghĩ rằng hắn đang xấu hổ.

"Sao vậy?"

Câu hỏi của Kakashi vang lên từ trên đầu hắn.

Hắn bị phát hiện rồi. Đương nhiên là thế.

Obito quay lưng lại với Kakashi, cúi đầu xuống. Hắn là một người đàn ông trưởng thành, nhưng hắn ngồi đó, bó hai đầu gối lại, tựa như một đứa trẻ.

Hắn không biết phải nói gì, và chính hắn cũng không thể giải thích những hành động kỳ lạ của mình.

"Tớ biết."

Kakashi nói, rút áo ra khỏi tay hắn.

Quả nhiên là vậy mà.

Đúng vậy, theo lẽ thường thì không được làm vậy.

Nội tâm hắn dần trở nên lạnh lẽo khi miếng vải trong tay hắn bị tước đi.

Lúc này, một bàn tay đeo găng nắm lấy tay của Obito.

Chẳng phải hắn bị ghét sao?

Kakashi cúi người, đưa chân trái của mình về phía Obito, cầm tay Obito, đặt lên cổ chân của mình.

Hắn làm theo mà không nghĩ ngợi gì, rồi trở nên thấp thỏm không yên. Kakashi chần chừ hỏi: "Thế này có tốt hơn không?"

Obito cố hết sức nhịn không khóc.

"Ừm."

Hắn gật đầu lia lịa, tay giống như một đứa trẻ không biết kiểm soát sức mạnh, ra sức nắm chặt lấy cổ chân thanh mảnh của Kakashi.

Sasuke, người vừa tới để báo cáo nhiệm vụ, không biết hai người đàn ông này trước mặt mình đang bày ra trò tình cảm gì, trên trán liền nổi lên vài đường mạch máu.

Đột nhiên, Obito khai triển Kamui rồi biến mất.

Khuôn mặt Sasuke biến sắc, phòng bị cảnh báo: "Kakashi!"

Trước khi Kakashi kịp trả lời, Obito lại xuất hiện với một miếng đệm trong tay. Hắn nâng Kakashi lên, đặt miếng đệm xuống ghế Hokage, rồi đặt Kakashi ngồi lên.

Đối diện với ánh mắt của Obito, Kakashi mỉm cười rồi nói cảm ơn.

Sau đó Obito lại ngồi xuống, vươn tay nắm lấy cổ chân Kakashi, đầu để lên đầu gối ngài đệ lục thư giãn.

Sasuke đang kiềm nén cơn giận, với biểu cảm lạnh lẽo, đẩy cửa bước ra ngoài.

"Kakashi," cậu nói trước khi rời đi, "Nếu nuôi một con thú mà mình không thể kiểm soát, cẩn thận hài cốt cũng không còn."

Kakashi: "............Mah~"

Obito không nghe. Thực chất, hắn còn không để ý tới sự hiện diện của Sasuke.

Hắn để ý mặc dù đang khá hài lòng với Kakashi, nhưng hắn thấy tấm vải băng trên chân anh thật quá cản trở.

Chúng ngăn chặn sự giao thoa nhiệt độ giữa hắn và Kakashi.

Thật khó chịu.

Nhưng hắn phải nhịn.

Phải nhịn.

13

Ngay khi bước vào nhà, Obito liền đẩy Kakashi về phía bức tường.

Hắn ép Kakashi vào tường, kéo mặt nạ anh xuống, vùi đầu vào cổ Kakashi. Chóp mũi chôn vào trong miếng vải mặt nạ đang lỏng lẻo bao quanh cổ anh, ép sát vào làn da trắng ấm áp của Kakashi, hít hà, mơn trớn.

Kakashi bị hắn làm cho đứng không vững, hai tay để trên vai Obito.

Nhưng như thế vẫn không đủ, còn lâu mới đủ.

Obito không nói một lời, bế Kakashi lên, trở về phòng ngủ mà họ vừa rời khỏi lúc sáng, đặt Kakashi ngồi xuống mép giường, nhưng một thiếu nữ đang chơi với con búp bê yêu thích của nàng trong căn nhà đồ chơi.

Giày và tất của Kakashi được cởi bỏ, Obito cởi từng lớp vải bó ra. Chiếc cổ chân thanh mảnh mà hắn đã nắm cả ngày, cuối cùng đã xuất hiện trước mặt hắn. Obito nâng bắp chân thon dài của Kakashi lên, cúi đầu hôn chúng.

Kakashi rên rỉ một tiếng, rồi ngã ra sau như thể đã từ bỏ.

Cuối cùng, Obito không để lại cho Kakashi một miếng vải nào trên người.

Hắn ôm lấy Kakashi, người mà nhợt nhạt hơn cả ánh trăng, một cách gắt gao, không ngừng chầm chậm vuốt ve Kakashi, dùng đôi tay cảm nhận từng chỗ từng chỗ trên cơ thể Kakashi.

Thật ấm áp.

Tuy vậy, cảm giác thỏa mãn vừa mới đạt được không lâu, Obito liền cảm thấy chưa vừa lòng.

Mặc dù họ gần nhau như vậy, vẫn là chưa đủ.

Chưa đủ.

Obito nhớ lại cảm giác ở bên trong Kakashi, dễ chịu và ấm áp. Hắn muốn chôn bản thể vào trong Kakashi một lần nữa và để Kakashi bao bọc lấy hắn.

Nhưng không được, Kakashi vẫn đang bị thương.

Obito cũng lột sạch quần áo trên cơ thể mình, bế Kakashi tới nhà tắm tắm rửa. Thật khó để hai người đàn ông trưởng thành chen chúc dưới một cái vòi hoa sen. Obito tắm cho Kakashi trước rồi đặt anh vào trong bồn, sau đó cũng nhanh chóng kì cọ rồi ngồi vào, tiếp tục ôm ấp Kakashi.

Kakashi cảm thấy như thể mình đã hoàn toàn mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân, nhưng được dựa dẫm vào Obito thế này, anh không từ chối được.

Obito ôm Kakashi trong bồn tắm, dùng cằm vuốt ve mái tóc trắng của người trong lòng. Hắn nghĩ thật tốt biết bao nếu Kakashi là một chú thỏ nhỏ. Hắn có thể để Kakashi bên mình. Nếu như chú thỏ nhỏ Kakashi buộc phải rời đi mà không thể giữ lại, hắn sẽ đem Kakashi vào trong không gian riêng biệt kia sống và vĩnh viễn không ra ngoài.

Những vết xước và vết trầy rách gây ra bởi Mộc độn bị ngâm trong nước nóng, vết thương đã đóng vẩy lại bị rách ra, rướm máu. Kakashi không hề lên tiếng, nhưng Obito thấy những tơ máu trôi nổi trong nước. Obito cảm thấy thật có lỗi. Kể cả khi hiện tại hắn đã có khả năng chăm sóc Kakashi, hắn vẫn không làm tốt. Hắn vội vàng bế Kakashi dậy, lau người, rồi đặt lên giường ngủ.

Khi hai người trở lại giường, Obito không muốn mặc quần áo, và cũng không để Kakashi mặc. Obito tự mình bôi thuốc cho Kakashi. Hắn khóa Kakashi trong vòng tay, dùng ngón tay thoa thuốc mỡ. Khi bôi tới chỗ đó, Obito mới phát hiện: "Cậu muốn làm sao?"

Kakashi cố ép bản thân bình tĩnh: "Không, chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể thôi."

Obito có chút thất vọng: "Ồ."

Sau đó, Obito quay lại và lên giọng dạy dỗ, nói: "Cậu muốn làm cũng không được, vết thương chưa lành."

Bị đổ lỗi, Kakashi nâng mí mắt lên nhìn hắn, không buồn nói.

Sau khi thoa thuốc xong, Obito lại ôm chặt lấy Kakashi rồi chìm vào giấc ngủ.

14

Đây đã là ngày thứ ba Kakashi được Obito chăm sóc như một chú thỏ nhỏ.

Ban ngày, Obito sẽ cùng Kakashi tới văn phòng Hokage.

Buổi tối về nhà, Obito sẽ tắm cho Kakashi, bôi thuốc, rồi nhanh nhanh chóng chóng ôm Kakashi lên giường.

Kakashi bị Obito ôm trong vòng tay, và Obito không để anh làm bất cứ việc gì. Nếu Kakashi cần gì, hắn sẽ triệu hồi ảnh phân thân để lấy nó. Nếu anh muốn làm những việc khác, Obito không nói không rằng ôm anh chặt hơn. Đôi tay hắn không hề mang một chút ý định xấu xa nào, việc hắn vuốt ve tới lui khắp cơ thể anh chỉ đơn thuần là nhu cầu muốn được gần gũi.

Giống như hắn sẽ chết nếu làn da bọn họ tách rời một giây.

Tình trạng này, rõ ràng là không bình thường.

Nhưng Kakashi biết rõ mình vui vẻ với điều này.

Anh biết rằng cậu nhóc Obito đang bị tổn thương bởi những luồng ký ức đột nhiên tràn vào tâm trí, và anh là người duy nhất hắn biết. Hắn không còn nơi nào để đi, ngoại trừ đến bên cạnh anh, và không còn ai có thể an ủi Obito. Chính vì vậy, một tên rác rưởi vô dụng như anh mới được Obito khao khát, dính sát như vậy.

Nhưng đây vẫn đến từ sự cần anh của Obito.

Anh được mong cầu bởi Obito.

Những cảm xúc chồng chất qua năm tháng như một chiếc lọ thủy tinh chôn giấu trong sâu thẳm trái tim. Khi đối mặt với Obito một lần nữa trên chiến trường, chiếc lọ ấy đã bị đập cho vỡ tan, bởi chính bản thân anh và Obito. Những mảnh thủy tinh vỡ nát cứa vào tim, xuyên qua tâm thất theo nhịp đập trái tim, rồi đồng hành cùng từ hơi thở của anh kể từ đó.

Anh chắc chắn cảm thấy cực kì hạnh phúc khi ở bên Tobi, nhưng, dù như nào, đó là Obito mất trí nhớ. Anh càng hạnh phúc bao nhiêu, nỗi bất an càng hiện hữu rõ ràng bấy nhiêu. Liệu Obito thật sẽ nguyện ý sống một cuộc đời như vậy chứ? Anh không thể khẳng định đáp án cho câu hỏi này được.

Khi anh cảm thấy mình dần dần tiến tới hạnh phúc khi ở bên Tobi, vận mệnh lại không có phép anh có được may mắn như vậy. Ngay khi anh nghĩ mình có thể sống cuộc sống như này, Tobi liền biến mất.

Không, anh không hề mong rằng Obito sẽ không phục hồi trí nhớ.

Anh cũng không bao giờ chối bỏ Obito chỉ vì mất đi Tobi.

Chỉ là thời gian cùng với Tobi, đã bị cướp đi bởi Obito.

Nó như thể một viên kẹo nhỏ mà số phận đưa cho anh, sau khi đánh phủ đầu hết lần này đến lần khác.

Anh không hảo ngọt, không biết rằng đường sau khi đưa vào miệng sẽ tan nhanh đến thế.

Vậy nên, anh đáng lẽ nên hiểu rằng những thứ không thuộc về mình thì không thể lấy được. Thay vì ép hắn ở lại, không bằng lựa chọn cách tốt hơn cho Obito.

Dù trong trường hợp nào, Obito cũng không nên bị giam hãm trong căn phòng ngủ này.

Chỉ cần là Obito sẵn sàng, Obito xứng đáng có cuộc đời tốt hơn.

"Bakakashi, cậu đang nghĩ cái gì vậy?"

Obito lên tiếng hỏi sau khi để ý thấy sự thất thần của Kakashi.

Kakashi xoa mái tóc ngắn của hắn, thận trọng nói: "Có điều gì mà cậu muốn làm không? Về công việc hay mấy thứ nhỏ nhặt như du lịch? Nếu ban đầu cậu không quen, tớ có thể cùng cậy trải nghiệm."

Quá đáng.

Obito nghĩ.

Kakashi vẫn là Kakashi, không để tâm đến điều Obito đến cùng muốn nói là gì, tự mình đưa ra những quyết định tự cho là lý trí.

Thật quá đáng.

Hắn rõ ràng đã bày tỏ rằng không muốn rời đi.

Hắn tiếp tục ôm anh chặt hơn.

Là do dùng lực chưa đủ sao?

Những chiếc dây leo nguy hiểm mọc lên từ mặt đất bên cạnh giường. Mặc dùng rất nhẹ nhàng, chúng trói Kakashi lại mà không bỏ qua một khớp nối nào.

15

Những chiếc dây leo này hoàn toàn khác biệt so với lúc trước. Chúng mềm mại và linh động. Chúng bao quanh từng khớp của Kakashi, như điều khiển một con rối, đem anh trong tư thế rộng mở dâng đến Obito.

Điều này đã vượt quá giới hạn của việc âu yếm rồi, khiến Kakashi cảm thấy toàn thân không thoải mái, mặc dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Anh dường như đột nhiên ý thức được việc mình đang khỏa thân.

"Obito..."

Anh nhẹ nhàng gọi tên Obito.

Obito không thực sự để tâm đến tên Kakashi lúc nào cũng vô tình này. Hắn bao ngón tay mình bằng thuốc mỡ, tiến vào thăm dò bên trong.

Vết thương đã lành, hiện tại nơi đó thật ấp áp, bao bọc lấy ngón tay của Obito.

Ấm áp, an toàn, hắn muốn hoàn toàn chôn vùi bản thân vào trong đó và không bao giờ ra ngoài.

Âm thanh như tiếng nước khuếch trương phía bên dưới làm cho cho Kakashi không khỏi cảm thấy xấu hổ.

"Obito, cậu sẽ hối hận về điều này..."

Không chờ cho Kakashi nói hết câu, Obito liền trong một lần nhét vào hết, sau khi thoa thuốc mỡ lên khắp thân.

Hắn dựa vào Kakashi, phát ra một tiếng thở dài thoải mái.

Sau khi làm một hồi, Obito cảm thấy da hắn rất lạnh, những phần không được chạm vào Kakashi trở nên rất lạnh. Hắn thì không muốn điều đó.

Dây leo điều khiểu Kakashi ôm lấy Obito, giống như một chú gấu koala leo cây vậy.

Thế này mới đúng.

Obito làm với tất cả trái tim mình.

Nếu Kakashi không cho hắn, thì hắn sẽ tự mình làm.

Thế nhưng tại sao Kakashi lại không cho hắn? Sao Kakashi không nhìn vào hắn? Nghĩ như vậy, Obito cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Cậu, ừm, đừng có khóc——"

Kakashi bất lực mở mắt ra, nhìn vào người đàn ông vừa trẻ con vừa hung bạo này.

Dù trí nhớ có còn hay không, Obito vẫn là Obito.

Obito tức giận nghĩ, rõ ràng Kakashi mới là tên cực kì ngu ngốc. Anh không hề lắng nghe bất cứ cái gì hắn nói, vậy nên hắn mới ấm ức phát khóc!

Hắn bực bội đến mức đầu đau như búa bổ.

Đau quá.

"Obito?"

Uchiha Obito, trùm của Tứ chiến, một người đàn ông ngay thẳng trong sạch, một kẻ tử trận hiến dâng con mắt, không ngờ có một ngày có thể mở mắt.

Và khi mở mắt ra, hắn thấy cái [beep——] của hắn đang ở trong [beep——] của một người bạn cùng lớp thời mẫu giáo.

Và việc này quá thoải mái quá để dừng lại.

Hắn rất hoảng hốt.

Làm gì bây giờ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro