II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta sắp bắt đầu."

Cảm nhận được nguồn chakra lạ lẫm, ký sinh trong bụng cậu bất an co rúm lại. Tay chân đều bị vững vàng chế trụ, chất lỏng lạnh lẽo từ trong ống tiêm xuyên vào thân thể Kakashi, trước khi cậu hoàn toàn mất đi ý thức, Orochimaru thì thào: "Chúc ngươi may mắn."

Kakashi không tin tưởng Orochimaru, nhưng cậu cũng không còn lựa chọn nào khác. Cậu biết vị ninja này ôm nỗi ám ảnh mãnh liệt với Sharingan, hắn hoàn toàn có khả năng giết chết cậu, mưu đồ lợi dụng khoan bụng cậu như vật chứa kí sinh, tiếp theo đấy hắn liền có thể tự do tự tại tạo ra một đứa nhỏ mang nguồn gốc Uchiha với cái lai lịch trong sạch.

"Yên tâm đi, ta sẽ không làm như vậy..." Có lẽ nhìn thấy được sự phòng bị của cậu, Orochimaru trầm giọng cười nhẹ, "Dù sao, ngươi cũng là "người mẹ" dưỡng dục nó, sau này khi được mổ khỏi cơ thể ngươi, nó vẫn còn cần chakra của ngươi để nuôi nấng nó."

"...đừng có dùng cái thuật ngữ đó." Xưng hô "người mẹ" thế mà lại khiến Kakashi một trận lạnh gáy, vô luận như thế nào cậu đều không thể đem cái thân phận này liên hệ với bản thân mình được. Obito chỉ là mượn nhờ thân thể của cậu trở về thế gian, nhưng chuyện này tuyệt đối không liên quan đến "sinh đẻ".

Cậu không thể chết. Mặc dù cậu đã sớm tỉnh ngộ, cam tâm sẵn sàng đánh đổi mạng sống để đổi lấy Obito, nhưng khi sinh ra Obito cũng chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ vô lực yếu đuối, cậu ấy không có người thân, Kakashi cũng không biết có thể đem cậu ấy giao phó cho ai. Rin sao? Nàng còn là một thiếu nữ trẻ tuổi chưa lập gia đình, cậu sao có thể đem một phần trọng trách nặng nề này mà giao cho nàng? Hay là giao phó cho sư thầy? Thế nhưng sư thầy cùng sư mẫu chỉ vừa mới kết hôn cách đây không lâu, bọn họ về sau cũng sẽ sớm có con riêng. Sư thầy đã dốc lòng dạy bảo, đối với bọn họ mà nói đã là ân tình sâu đậm, cậu làm sao có thể không biết xấu hổ làm phiền thêm cuộc sống riêng tư của người?

Obito mất rồi, đứa nhỏ này thân thế tràn đầy nghi vấn, không thể trở về gia tộc Uchiha được nữa, không được tộc nhân bảo hộ, tuy nhiên quả thật là huyết thống Uchiha, một ngày nào đó rồi sẽ thức tỉnh Sharingan. Ninja thèm khát Sharingan thực sự quá nhiều, nếu rơi vào tay bọn chúng, cuộc sống sau này của Obito sợ rằng sẽ so với cái chết còn đáng sợ hơn.

Kakashi tin chắc vật ký sinh trong bụng nhất định phải là Obito. Cậu chưa từng xem nó như con đẻ của mình, nhưng cậu chắc chắn cũng phải có trách nhiệm như bao bậc phụ huynh khác, chu đáo cần mẫn suy nghĩ về tương lai cho nó. Vì để cho cuộc sống Obito an ổn yên bình, cậu chỉ có thể tự mình nuôi nấng nó.

Cậu không dám yêu cầu kẻ khác chăm sóc Obito vô điều kiện, mỗi người ích nhiều trong lòng đều sinh ra tham vọng ham muốn. Mà trên điểm này, không ai có thể so với cậu làm tốt hơn.

Vì Obito, cậu nhất định phải sống sót.

Vì lý này cậu tìm tới Orochimaru, cầu xin hắn trước khi vật ký sinh xé rách bụng cậu chui ra ngoài, phải đem nó mổ ra trước. Vật ký sinh hoàn toàn khác với trẻ sơ sinh bình thường, không có khái niệm "sinh non", một khi gián đoạn chakra liền sẽ rất nhanh suy yếu dẫn đến chết đi. Cậu biết Orochimaru nơi này có không ít buồng nuôi cấy đặc biệt, từng có rất nhiều phôi thai trực tiếp ở bên trong lớn lên, đây là dụng cụ mà một bệnh viện Mộc Diệp không thể có.

Thuốc mê rất nhanh bắt đầu phát huy tác dụng, trải qua thời gian dài giày vò đau đớn rốt cuộc cũng nguôi dần biến mất, Kakashi ý thức dần mơ hồ, hoàn toàn chìm vào bóng đêm tĩnh mịch.

......

Vài tuần đầu, ký sinh thể hoàn toàn không thể tách rời khỏi chakra của cậu, từng giây từng khắc cũng đều muốn bên cạnh cậu. Về sau nó rốt cuộc hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng, có thể tách rời khỏi vật chủ mà "hạ sinh".

Đúng như cậu mong đợi, cuối cùng Thượng Đế đã để mắt đến họ, nguyện vọng của cậu thành hiện thực. Obito lợi dụng thứ trong bụng cậu trùng sinh, lần nữa trở về bên cạnh cậu. Tóc của nó mọc dài rất nhanh, quả đầu hơn mười ngày đã đen nhánh, hiện tại có thể mở mắt, đồng tử tròn xoe đen láy, mỗi lần chuyển động quan sát bốn phía dáng vẻ lộ ra mười phần lanh lợi đáng yêu. Kakashi vừa mới bước vào gian phòng, nó liền nhận ra chakra cậu, trong buồng phôi phấn khích không ngừng quay cuồng, liên tục há mồm phun ra mấy quả bong bóng. Không đợi Kakashi tới gần, nó vội vàng đập đầu vào vách kính buồng phôi, áp sát khuôn mặt tròn xoe, một đôi đồng tử chăm chú dõi theo cậu.

"Obito." Kakashi không khỏi mỉm cười, cách một lớp vách kính chạm đến khuôn mặt nõn nà mềm mại. Tay của cậu di chuyển đến nơi nào, Obito liền theo dung dịch dinh dưỡng trong buồng trôi đến nơi đó, đứa nhỏ này thật sự không hề muốn rời xa cậu.

... Đại khái vẫn xem mình là "mẹ". Kakashi trước mắt cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể chờ đợi nó lớn dần lên về sau từ từ răn dạy.

Hôm nay cậu tới đón Obito về nhà. Cậu rút sạch dung dịch dinh dưỡng, mở cửa buồng phôi ôm Obito ra ngoài, tỉ mỉ lau khô thân thể, cẩn thận quấn nó vào bên trong chiếc khăn mềm mại. Cậu chú ý trên người Obito có vài lỗ kim nhỏ chút xíu, trên đầu cũng trống đi một mảng tóc, Orochimaru vẫn âm thầm lấy đi một ít huyết dịch và lông tóc của nó. Cũng không đến mức thực sự tổn thương nó, Kakashi chỉ coi không thấy được.

Bỗng nhiên trong nhà lại có thêm một đứa nhỏ, chuyện hiển nhiên này muốn che giấu cũng không che giấu được. Kakashi viết trong báo cáo, tường trình rằng một lần đi làm nhiệm vụ gặp được đứa nhỏ mồ côi giống hệt Obito, bởi vì thực sự tưởng niệm đồng đội quá cố nên mới nhận nuôi, lấy tên bạn thân đặt cho nó. Tuổi tác của cậu muốn nhận làm cha nuôi cũng có phần gượng ép, chính vì vậy đứa nhỏ tên là "Hatake Obito" này, lại trở thành em trai trên danh nghĩa.

Kể từ khi nhận nuôi nó, Kakashi bắt đầu liều mạng nhận nhiệm vụ thường xuyên với tần suất tấp nập, lịch làm việc của cậu dày đặc, mỗi ngày công việc đều bận rộn không có một giây ngơi nghỉ. Trông thấy Kakashi như thế này, Rin chỉ có thể vì cậu mà lặng lẽ thở ra. Trong quá khứ, Kakashi hệt như đã đánh mất tất cả ý chí sinh tồn, chỉ là vì người khác mà ép buộc mình tồn tại, trong mắt của cậu vĩnh viễn chỉ có một mảnh tĩnh lặng. Giờ phút này lại không giống như vậy, cậu muốn tiếp tục sống, Rin tựa như lần nữa nhìn thấy Kakashi trở nên tươi tắn sống động, từ tận đáy lòng nàng vô cùng hạnh phúc.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!" Trước khi lên đường, nàng tươi cười động viên cậu, "Obito dạo này có khỏe không?"

"Cậu ấy rất khỏe." Nói đến Obito, khuôn mặt lãnh đạm của Kakashi lộ ra một chút ý cưới, "Cậu ấy đã có thể bước đi chập chững rồi."

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Khi ấy cậu đã nghĩ như vậy.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó đã phá vỡ mộng tưởng đơn phương của cậu.

Rin chết trong tay cậu.

Nếu như được lựa chọn, cậu thật sự... thật sự tình nguyện người chết chính là mình.

Rõ ràng đã hứa... đã hứa với Obito sẽ một mực bảo vệ nàng, nhưng cậu vẫn là... vẫn là... Kakashi chỉ cảm thấy như mình đang đắm chìm trong ác mộng, cũng không biết mình cách nào trở về Mộc Diệp. Thầy Minato an ủi hết lời, thấy cậu từ đầu đến cuối cũng không thể lấy lại tinh thần, người nhắc nhở: "Obito vẫn còn ở nhà đợi em."

Đúng vậy, Obito vẫn còn ở nhà đợi cậu, nhưng cậu làm sao có mặt mũi gặp nó.

Kakashi lần đầu trong đời lại muốn trốn tránh hiện thực. Cậu không dám về nhà, không dám đối mặt Obito. Thế nhưng là, Obito lúc này vẫn chỉ là một đứa nhỏ bất lực yếu đuối, nó cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, không có cậu chăm sóc còn có thể chết đói chết bệnh, cậu nhất định phải trở về bên cạnh nó.

Obito sớm phát giác được nguồn charka của Kakashi, cậu vừa mở cửa, nó liền lảo đảo nhào lên ôm lấy một chân cậu, khuôn mặt đỏ bừng ngước nhìn cậu tươi cười vui vẻ, bập ba bập bẹ gọi: "Kakashi!"

Kakashi ôm nó vào trong lòng, Obito vòng tay quấn quanh cổ cậu, cái miệng nhỏ hồng hào mân mê đến gần khuôn mặt cậu, chùn chụt hôn lên mấy lần, mặt nạ Kakashi ướt sũng tràn đầy nước bọt. Từ khi Kakashi dẫn nó ra ngoài, nó nhìn thấy những đứa nhỏ khác sẽ được bố mẹ hôn lên trán cưng nựng, nó cũng muốn Kakashi làm như vậy với nó, không đồng ý liền khóc toáng lên.

Obito trước kia hiểu chuyện hơn nó, khóc lóc cũng chỉ biết âm thầm cắn răng kiếm cớ, nào có giống như nó tùy hứng ồn ào. Trẻ con luôn nhạy cảm, bản năng hiểu được giới hạn cuối cùng của người lớn, mà Kakashi đối với nó không có cái gọi là giới hạn cuối cùng, Obito phát hiện điểm này, cho nên ỷ vào cưng chiều của cậu mà tùy ý làm bậy. Đứa nhỏ này hư hỏng như vậy đều tại vì cậu nuông chiều quá đáng.

Bất quá, dăm ba cái ôm hôn cũng không phải yêu cầu gì quá phận, Obito chỉ là quá mong muốn cùng người khác tiếp xúc gần gũi, dù sao nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Mỗi lần nghĩ như vậy, Kakashi cũng đều cảm thấy nhẹ nhõm không suy nghĩ nhiều.

Obito hôn xong cũng xoay mặt sang một góc thuận tiện, trông đợi Kakashi có thể như nó hôn lại mấy cái, nhưng Kakashi tâm tình đau khổ không chú ý. Nó nghiêng mặt về trước đụng đụng, một chút tiến đến gần Kakashi, lên tiếng thúc giục: "Kakashi?"

"...xin lỗi em." Kakashi ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé ấm áp, cậu cảm thấy con mắt trái của Obito từng trận nóng hổi, liên tục không ngừng tuôn rơi nước mắt. Đây không phải cảm xúc của cậu, là Obito đang khóc sao? Cậu ấy nhất định rất hận cậu......

"Kakashi?" ban đầu Obito ngoan ngoãn để cho cậu ôm trong lòng, lâu dần lại có chút không thoải mái, cảm giác được từng giọt từng giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống cần cổ, nó rất nhanh cảm thấy không ổn, từ trong ngực cậu giãy dụa thò tay muốn lau đi nước mắt, "Kakashi..."

Nó chỉ ấp úng mấy từ đơn giản, chưa nói được câu văn hoàn chỉnh, không biết làm sao an ủi cậu, đành phải dùng tay nhỏ mềm mại xoa loạn từng giọt nước mắt. Mà càng lau lại càng nhiều, làm sao cũng xoa không hết, cuối cùng Obito thực sự không chịu nổi, đôi mắt to tròn rất nhanh ngập ngụa chất lỏng, dâng tràn mi mắt hai hàng chảy xuống: "Kakashi... không khóc... ngoan..."

Nó suy nghĩ hết cách dỗ dành Kakashi, còn mình thì thút ta thút thít theo, mà so với Kakashi còn khóc lợi hại hơn. Không biết vì cái gì, nhìn nó quằn quại nức nở, nước mắt Kakashi cũng dần khô quạnh. Cậu ôm Obito vào lòng nhẹ giọng dỗ dành, Obito rất nhanh nín khóc mỉm cười, nó nhớ rõ Kakashi còn chưa hôn nó, lại bướng bỉnh đem mặt sát lại gần. Kakashi kéo xuống mặt nạ, trên mặt nó một trái một phải hôn hai lần. Nó cuối cùng hài lòng, nhịn không được xấu hổ, che lấy khuôn mặt đỏ ửng tựa vào lồng ngực Kakashi, thỉnh thoảng lặng im xuyên qua kẽ tay trộm nhìn cậu.

Nó thật sự không thích hợp làm ninja chút nào, cái loại như nhược khóc nhè, nhạy cảm hiền lành, ai lại nhẫn tâm nuôi dạy nó trở thành một cái công cụ giết người không máu không nước mắt?

Còn có đôi mắt của nó....

Nhiệm vụ lần này, Kakashi thức tỉnh Mangekyou Sharingan.

Hận ý mãnh liệt thúc đẩy sự tiến hóa liên tục của Sharingan, loại tiến hóa này cơ hồ là vô tận. Kakashi có thể cảm nhận được, những gì cậu sử dụng chỉ là một nguồn sức mạnh bé nhỏ của Sharingan, mà Mangekyou Sharingan thực sự còn có thể làm được những việc cao xa hơn trí tưởng tượng của cậu.

Obito sau này sẽ thức tỉnh sao? Thằng bé cũng sẽ có một đôi Sharingan sao?

Mỗi người ích nhiều đều có tham vọng của riêng mình, mà tham vọng của cậu... Cậu chỉ hy vọng đứa nhỏ này vĩnh viễn sẽ không cần phải có một đôi mắt như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro