1.2(H) [END]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Im lặng một lúc, sau đó Kakashi mở mắt và kéo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.

"Đã như vậy," tâm tình của y đã khôi phục bình tĩnh, sâu trong đôi mắt hiện lên sự quyết tâm tuyệt vọng. "Tôi hi vọng......"

Y nói với giọng điệu như đang tán gẫu.

"Cậu có thể làm điều đó với tôi một lần được không?"

"..." Thân thể Tobi vốn đang lắc lư từ bên này sang bên kia đột nhiên ngừng lắc lư.

"Việc các ninja ở một mình lâu năm giúp đỡ nhau giải tỏa ham muốn cũng không phải là chuyện gì to tát phải không?"

"..."

Tobi ngồi bất động, giống như một bức tượng đá vô hồn. Không khí căng thẳng và đông đặc trong cuộc đối đầu im lặng, và một thứ gì đó đang lặng lẽ tích tụ, tích tụ và sắp bùng phát.

Mắt Kakashi mờ đi. "Tôi xin lỗi. Tôi là người đưa ra đề nghị đột ngột-"

"Được." Lúc này, Tobi lại ngắt lời hắn: "Ai nói Tobi là cậu bé ngoan, sẵn sàng giúp đỡ người khác, chỉ cần dập lửa là Tobi lại xấu hổ."

"Được rồi." Mong muốn của y đã được thực hiện, nhưng khuôn mặt Kakashi không thể hiện nhiều niềm vui khi hắn nhẹ nhàng trả lời.

"Chỉ là hai người xa lạ vô tình gặp nhau, ôm nhau sưởi ấm trong tiết trời lạnh giá mà thôi. Sau bình minh, sự việc bị bại lộ và coi như chưa từng xảy ra chuyện gì." Tobi nhìn hắn, "Kakashi tiền bối hiểu rõ mà? ?"

"Minh bạch."

"Đó là một thỏa thuận?"

"Đó là một thỏa thuận."

---------------

Đốm lửa đã tắt.

Trong bóng tối, họ ôm nhau và mò mẫm cởi quần áo của nhau. Lúc đầu hắn có chút dè dặt, nhưng chẳng mấy chốc động tác của hắn trở nên gấp gáp, gần như thô bạo kéo vải ra khỏi người đối phương. Cuối cùng họ cũng khỏa thâ, lồng ngực áp sát, tứ chi đan vào nhau. Kakashi đưa tay định chạm vào mặt Tobi, nhưng thứ mà đầu ngón tay y chạm vào lại là một chiếc mặt nạ lạnh lẽo và cứng ngắc.

"Để Tobi tự mình làm." Người trên thân đè y xuống tay hắn

Mái tóc xào xạc trên vải, và chiếc mặt nạ được vứt sang một bên trên mặt đất. Trong bóng tối, một đôi tay ôm lấy mặt Kakashi, môi hắn tìm đến môi y, ấn xuống. Từ nếm thử thoáng qua, đến thăm dò cẩn thận, đến chủ động phục vụ, họ hôn nhau say đắm, luân phiên chủ động, lưỡi khuấy động trong miệng phát ra những âm thanh ướt át mơ hồ.

Có một vết nứt sâu và thô ráp ở môi dưới bên má phải của Tobi. Đầu lưỡi của Kakashi xuyên qua nơi đó, đột nhiên đau nhức như bị một vết sẹo cắt ra, nỗi đau truyền đến tận đáy lòng. Y lặng lẽ giơ tay lên, cố gắng chạm vào nó trong bóng tối để tìm hiểu xem toàn bộ nửa mặt bên phải của đối phương có vết sẹo tương tự hay không; nhưng Tobi lại nhận ra ý định của anh và dùng mười ngón tay chạm vào nó. tư thế ghim chặt hai tay xuống đất.

"Chỉ là giúp đỡ nhau thôi... Không cần phải làm thêm bất cứ cử chỉ trìu mến nào đâu, Kakashi-senpai." Tobi nói trong khi hai người vẫn giữ môi chạm nhau.

Động tác phản kháng của Kakashi dừng lại, sau một thời gian, y dần mất đi sức lực. "Bỏ tay ngươi ra. Tôi..."

Lời vừa dứt chợt trôi nhẹ trong không khí lạnh lẽo.

Có một lúc im lặng. Tobi buông Kakashi ra và bắt đầu hôn xuống môi y, dùng ngón tay đeo găng xoa bóp ngực và hai bên hông y. Kakashi đặt tay lên vai Tobi, thực sự không cố gắng khám phá khuôn mặt của hắn nữa mà chỉ dùng đầu ngón tay vuốt ve mái tóc ngắn sát gáy của hắn.

Giống như khi y còn là một đứa trẻ. Tóc dày và cứng, chân tóc dựng đứng, giống như tính tình bướng bỉnh của chủ nhân.

Bàn tay của Tobi di chuyển xuống phần thân dưới của y. Kakashi phối hợp cởi quần, quăng sang một bên. Tobi cầm dương vật bán cương, chơi đùa vài lần rồi đưa vào miệng.

"..." Tính khí của y bị bao bọc trong khuôn miệng ấm áp, Kakashi đột nhiên nín thở sau khoảng mười giây, y run rẩy và chậm rãi phun ra. Lúc này, y không còn điều khiển được hơi thở của mình nữa, y thở hổn hển trong bóng tối, miệng há hốc theo nhịp điệu của Tobi.

Tất cả những điều này giống như một giấc mơ nực cười... nhưng nó chân thực và rõ ràng đến mức y sẵn sàng đắm chìm trong đó và không bao giờ tỉnh dậy.

Kakashi vùng vẫy khi cao trào đến. "Tôi...tôi sắp ra rồi." Y đè lên vai Tobi, cố gắng thoát khỏi miệng đối phương, "Cậu... ưm--!"

Tobi không những không phun ra bản sao của y mà còn mím môi và mút mạnh vào phần đầu. Nam nhân tóc bạc phát ra một tiếng rên rỉ kìm nén, vô thức bịt chặt miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được xuất tinh vào trong miệng Tobi. Thân trên của y cong lên cao, sau khi xuất tinh , cuối cùng hắn yếu ớt ngã ngửa xuống tấm thảm, lồng ngực vẫn phập phồng dữ dội.

Y khập khiễng ngã xuống đó, cảm thấy Tobi đứng thẳng lên khỏi tư thế quỳ, nhấc hai chân lên ấn vào ngực mình rồi ngoan ngoãn ôm đầu gối. Có tiếng xào xạc nhẹ, ngón tay cởi găng tay chạm vào lỗ nhỏ đang đóng lại, trên đó có thứ gì đó ẩm ướt và nhầy nhụa, Kakashi nhận ra đó là hỗn hợp giữa nước bọt của Tobi và dịch cơ thể của chính mình, có thể là nước bọt. tinh dịch chảy ra. Một ngón tay chọc vào, y cố ý hít thở bình tĩnh, cố gắng thả lỏng cơ thể, kiềm chế phản ứng siết chặt theo bản năng.

Không có bôi trơn, việc mở rộng rất khó khăn và chậm chạp. Kakashi không thể nhìn thấy Tobi, nhưng y có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc và hơi thở ấm áp của hắn phả vào giữa hai chân y.

"Có thể." Y nhịn không được nói, "Trực tiếp vào đi."

"Không được, " Tobi cự tuyệt lời mời gọi, "Phải đợi đến Kakashi-senpao làm tốt đầy đủ chuẩn bị mới có thể. Đây là quà sinh nhật...... Không thể để cho tiền bối cảm thấy đau đớn."

"Nếu là cậu thì dù có đau cũng không sao...!!!"

Một cảm giác xé rách đột nhiên truyền đến ở phần dưới cơ thể y, kẻ xâm nhập hung hãn khiến Kakashi tạm thời mất đi khả năng nói. Y nằm đó cứng ngắc như bị nguyền rủa, sợ rằng bất cứ cử động nào cũng sẽ khiến cơn đau tăng lên gấp bội.

"Không sao đâu, không rách đâu. " Tobi chạm vào chỗ nối giữa hai người, sau đó đẩy vào thêm một chút, cho đến khi toàn bộ chiều dài đều chìm trong cơ thể Kakashi. Hắn cúi xuống ôm lấy Jōnin tóc bạc một cách dịu dàng khi y run rẩy và rúc vào người hắn, như chuồn chuồn lướt trên mặt nước mà hôn tới khóe mắt ẩm ướt.

"Không bao giờ nữa, Kakashi-senpai... đừng cho Tobi bất kỳ cơ hội nào để làm tổn thương tiền bối. Nếu không..."

Hắn còn chưa nói xong liền ôm lấy chân Kakashi, đặt lên khuỷu tay của hắn, bắt di chuyển.

Hai người không nói thêm gì nữa, trong bóng tối chỉ còn nghe thấy tiếng da thịt va vào nhau, kèm theo hơi thở gấp gáp và hỗn loạn của hai người. Cơn đau dần dần dịu đi, từ bên trong dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Kakashi quấn hai chân quanh eo Tobi, dùng tay trái ôm lấy tấm lưng rộng lớn của người đàn ông và chào đón sự xâm nhập của hắn ta. trên mặt đất bên cạnh, những ngón tay mở ra khép lại như đang vùng vẫy, móng tay cào lên mặt đất cứng như một động tác khổ dâm.

Bàn tay cuối cùng cũng nắm chặt thành nắm đấm, trên đó bắt đầu xuất hiện một vòng cung màu xanh yếu ớt.

"Tobi," y thở hổn hển, "cho tôi nhìn cậu..."

Khoảnh khắc ánh sáng phất lên, một bàn tay che mắt Kakashi, chặn toàn bộ tầm nhìn của y. Đòn trừng phạt của Tobi khiến bàn tay phải đang nắm chặt của y run rẩy, ánh sáng không ổn định nhấp nháy, tạo ra những bóng đen kỳ lạ trên vách đá.

"Chỉ là một đêm tình yêu thôi, cậu đã hứa với tôi mà." Tobi ghé sát vào tai Kakashi. Lần này thậm chí không còn một chút cường điệu nào trong giọng điệu của hắn ta, và giọng nói trầm trầm của hắn truyền tải một lời cảnh báo nguy hiểm.

"Đừng thất hứa...Kakashi."

Hắn không còn gọi mình là Tobi và không còn gọi Kakashi là tiền bối nữa.

Ánh sáng của Lôi Thiết mờ đi, nhấp nháy như một con bướm sắp chết, lảng vảng vỗ cánh. Cuối cùng, con bướm chết, tay Kakashi cũng thả lỏng.

"...Tôi xin lỗi." Y thút thít, sự bình tĩnh thường ngày của y sụp đổ vào lúc này. "Tôi xin lỗi...tất cả là lỗi của tôi. Tôi không nên..."

"Đủ rồi." Một ngón tay đặt lên môi y. Trong giọng nói của Tobi không có chút lên án nào, nhưng sự lạnh lùng xa lánh càng khó chịu hơn bất kỳ thái độ nào. "Sao cậu lại xin lỗi tôi? Đừng quên... hôm nay chúng ta là những người xa lạ mới gặp nhau."

"..."

Kakashi ngừng phát ra bất kỳ âm thanh nào, ôm chặt người phía trên bằng cả hai tay, nâng eo y lên và nuốt chửng tính khí của hắn vào sâu hơn. May mắn thay, Tobi không đẩy y ra, hăns cũng ôm chặt Kakashi hơn, tiếp tục hành động mà anh đã cắt đứt trước đó, làm điều thân mật nhất trên đời với người lạ này.

Vật cứng nóng bỏng cắm vào cơ thể bắt đầu đập, mỗi cú dập nhanh hơn, mạnh hơn và sâu hơn lần trước. Kakashi biết Tobi sắp đạt đến giới hạn, ôm chặt lấy hắn, dùng tay chân giam người đó. "...Hãy bắn vào trong đi!" Những cú thúc dữ dội khiến giọng y vỡ vụn. Anh nói nhanh giữa những lần đẩy, giọng điệu cao đến mức cầu xin.

Nhưng Tobi vào phút cuối vẫn thoát khỏi vòng tay của Kakashi, rút ​​ra và xuất tinh vào giữa hai chân y.

"Vệ sinh ở đây không tiện." Anh nhẹ nhàng mà tàn nhẫn nói: "Kakashi-senpai ngày mai phải chạy về Konoha. Nếu xuất tinh vào bên trong mà không dọn dẹp sẽ bị đau."

Ngoài việc "làm một lần", hắn keo kiệt không thực hiện bất kỳ mong muốn nào khác của Kakashi.

Sau khi tiếp xúc với không khí lạnh giá một thời gian dài, hai cơ thể ép chặt vào nhau không còn có thể truyền hơi ấm cho nhau nữa. Họ ôm nhau và nằm im lặng một lúc, sau đó Tobi trèo ra khỏi cơ thể Kakashi và việc đầu tiên anh làm là đeo lại chiếc mặt nạ vào.

Kakashi không nói gì.

Mỗi người đều mò mẫm trong bóng tối và mặc quần áo. Khi Tobi ném bùa ánh sáng vào lửa lần nữa, hai người đã trở lại bộ dạng ăn mặc chỉnh tề ban đầu, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tobi và Kakashi đồng thời nhìn nhau và cùng lúc nhìn đi chỗ khác.

"Nghỉ ngơi đi." Họ đồng thanh nói, quay lưng lại với nhau và mở mắt cho đến khi trời sáng.

----------------

Sáng sớm hôm sau, tuyết đã ngừng rơi.

Hai ninja chia tay nhau bên ngoài hang động, nhìn nhau trong im lặng.

"Cảm ơn." Lần này là Kakashi lên tiếng trước, "Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được."

Y nở một nụ cười lịch sự với Tobi, giấu hết cảm xúc vào sâu trong đôi mắt cong cong.

"......Ừm."

"Tôi hy vọng lần sau chúng ta gặp nhau, sẽ ở một nơi khác, một thân phận khác và theo một cách khác."

Tobi im lặng một lúc.

"Ừ." Hắn trả lời.

"Đây có phải là một thỏa thuận?"

Lần này sự im lặng kéo dài đằng đẵng

"Đúng."

Kakashi cúi đầu, đá bay một cục tuyết nhỏ dưới chân. "Vậy...tôi đi trước."

Y quay lại và nhảy lên cây mà không nhìn lại, nhảy giữa các cành cây và lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất. Những mảnh tuyết vụn rơi xào xạc, lấp lánh dưới ánh nắng rồi trôi xuống đất.

Đi được một đoạn, Kakashi dừng lại và nhìn lại nơi mình vừa xuất phát. Dù không còn nhìn thấy hang động nữa nhưng trong lòng y có một cảm giác không thể giải thích được mách bảo rằng Tobi vẫn đứng đó nhìn về hướng y rời đi.

Bây giờ chỉ vậy thôi. Y tự nhủ trong lòng.

Sau khi giết Rin và phá vỡ lời hứa, y không đủ tư cách để tìm hiểu cuộc đời của Tobi trong mười năm qua hoặc đặt câu hỏi tại sao Tobi không bao giờ quay lại Konoha để ngăn chặn hoặc thậm chí can thiệp vào cuộc trả thù của Tobi. Y thậm chí còn không biết bây giờ mình có đủ tư cách để nói ra cái tên đó hay không.

Hãy giữ bí mật, đừng can thiệp dưới bất kỳ hình thức nào và làm như không có chuyện gì xảy ra. Nếu đây là điều Tobi muốn y làm thì y sẽ tuân theo vô điều kiện.

Y chỉ hy vọng một ngày nào đó, ở Konoha, trong một đêm yên tĩnh, y có thể nghe thấy ai đó gõ cửa sổ nhẹ nhàng và nhìn thấy người đó cuối cùng cũng sẵn sàng tháo mặt nạ ra và đối mặt với danh tính thật của mình. Cho dù ngoại hình của họ đã bị thời gian và số phận làm xáo trộn, họ không còn trẻ nữa và không bao giờ có thể lấy lại được hạnh phúc và sự trọn vẹn như xưa, chỉ ít còn có thể ngàn buồm qua tận sau nghe được một câu, "Tôi đã trở về."

Cho đến ngày đó đến, y sẽ đợi.

.......

Hai năm sau.

Konoha đã bị biến đổi đến mức không thể nhận ra dưới sự tàn phá của Thần La Thiên Chinh. Phần lớn thi thể của Jonin tóc bạc đã bị chôn vùi trong đống đổ nát, và những hoa văn dưới kính vạn hoa đã đông cứng trong mắt trái của y.

Y ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cảm thấy tầm nhìn của mình dần dần mờ dần và tối sầm lại.

Y đoán đó là sự kết thúc của nó.

Obito...

Xin lỗi, tôi lại thất hứa với cậu lần nữa.

Hơn mười năm qua, cậu còn sống, tôi tưởng cậu đã chết; sau này tôi mới biết cậu còn sống, nhưng tôi lại phải đối mặt với cái chết ở đây.

Tôi và cậu không bao giờ có thể sánh bước bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro