Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gai gỗ hướng chỗ yếu hại đã rút trở về. Dây leo buông lỏng lực đạo, từ trên người hai ninja làng sương mù triệt hạ, bị Obito thu trở về trong tay áo.

"Còn muốn tiếp tục đấu nữa sao?" Hắn nói, tư thái thành thạo điêu luyện, tựa hồ không chút nào lo lắng Kisame cùng Mei liên thủ tiến công, "Bất quá, lần tiếp theo bị ta kéo vào ảo thuật, hậu quả sẽ không đơn giản như vậy."

"Ha... Ta từ bỏ." Kisame thu hồi thanh Samehada trên lưng, "Không hổ là Tobi đại nhân, lần này tôi nhận thua."

"Còn ngươi?" Obito lại nhìn về phía Mei.

Mei trầm mặc một lát, lắc đầu. "Là ta tài nghệ không bằng người. Bị đối thủ tha cho một mạng còn phải lại đây dưa, vậy thì sẽ quá khó coi. Ta cũng từ bỏ."

"Như vậy có được không? Bọn họ hiện tại đều xem ngươi là thủ lĩnh. Bây giờ ta là kẻ thù công khai số một của làng Sương Mù, ngươi cứ như vậy bỏ qua ta, trở về chỉ sợ rất khó ăn nói với làng."

"Là ngươi tha cho ta, không phải ta bỏ qua cho ngươi. Thậm chí nếu không phải ngươi đặc biệt trở về, ta cũng không có cơ hội bị ngươi buông tha." Mei thở dài, 'Kỳ thật những năm gần đây mọi người cũng đều mơ hồ đoán được ngươi không phải xuất thân từ Thủy quốc, mà là đến từ quốc gia khác, nếu không thì không có khả năng đến một chút tin tức quá khứ cũng đều không moi ra. Tất cả mọi người rất rõ ràng cùng ngươi chênh lệch, đặc biệt là sau khi biết ngươi là người của tộc Uchiha... Nhưng ngay cả tấm màn che cuối cùng bị lột xuống, nếu như không làm chút hành động nào, thì tương lai làng Sương Mù cũng không còn mặt mũi nào đứng trong nhẫn giới."

Cô mỉm cười nhìn về phía Obito. "Với lại, ngươi cũng không muốn giết bất kỳ ai trong chúng ta, không phải sao?"

"Ngươi đừng hiểu lầm." Obito sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Ta đi chuyến này là vì để các ngươi nhận thức rõ hiện thực, triệt để hết hi vọng, về sau cũng đừng phí sức truy sát ta. Không giết người là để tránh gây ra rắc rối mới, để đám lão già trong làng này đàm tiếu, sai khiến mọi người tìm ta khắp nhẫn giới còn chưa đủ, lại muốn hướng làng Lá tạo áp lực. Ta đối với làng Sương Mù không có tình cảm gì, các ngươi sống hay chết cũng sẽ không liên quan đến ta."

Nam nhân này sau khi tháo mặt nạ xuống so với lúc trước càng không thẳng thắn... "Được, được. Ta thay bọn họ cảm tạ ngươi đã không giết."

"Sau ngày hôm nay, ta sẽ không trở lại nơi này nữa. Vô luận các ngươi trực tiếp chọn Đệ Lục, hay là xóa tên ta, một lần nữa tuyển Đệ Ngũ cũng được, đều sẽ không liên quan gì đến ta." Obito chuyển chủ đề, "Nhưng trước khi ta đi, ta nghĩ cần phải nói rõ với các ngươi một chút, những năm này làng Sương Mù đến tột cùng xảy ra những chuyện gì."

"Đây cũng chính là điều ta muốn biết." Nghe hắn đề cấp đến mấu chốt, thần sắc Mei lập tức nghiêm túc lên, "Làm ơn hãy nói tất cả chân tướng."

"Ta sẽ nói rõ, cũng thuận tiện ngươi cho những người khác một lời giải thích." Obito ra hiệu hai người ở trên mặt nước tọa hạ, "Chuyện sớm nhất có thể truy ngược lại hai mươi năm trước. Lúc ấy Jinchuriki Tam Vĩ Yugura trong đêm bị ám sát tại nhà, hung thủ không rõ. Bởi vì hắn khi chết một thân một mình, Tam vĩ không kịp thời chuyển di cũng theo đó tiêu vong, phải đợi ba năm qua đi mới có thể trùng sinh. Khi đó các ngươi cũng không lớn lắm, chỉ sợ đối với mấy chuyện này đều không thể nào nhớ kỹ."

"Tôi nhớ ngài so với ta nhỏ hơn một tuổi." Kisame nói, "Với lại ngài khi đó hẳn là còn đang ở làng Lá."

"Ta đã nghe những thứ này từ Tam Vĩ. Tóm lại ba năm sau, nó được tái sinh tại đáy biển Tây Hải. Nhưng làng Sương Mù đã không kịp bắt nó trở về, bởi vì trước khi bọn họ chạy đến đó, một nam nhân đã nhanh chân đến trước, sớm đem Tam Vĩ hàng phục cũng mang theo nó rời khỏi Thủy quốc. Tên của người đàn ông đó...gọi là Uchiha Madara."

"Uchiha Madara?!" Mei kinh hô, "Nhưng ta nghe nói hắn rất lâu trước đó đã chết...."

"Hắn về sau dùng cấm thuật nghịch chuyển sinh tử của mình, bất quá cái này cùng chuyện ta muốn nói không liên quan." Obito nói, vô ý bổ sung chi tiết không liên quan, "Trên thực tế, cái chết của Jinchuriki năm đó cũng là do Madara bày ra. Vì không muốn kinh động làng Sương Mù, hắn đã không có tự mình ra mặt, mà là phái thủ hạ lén vào làng thực hiện vụ ám sát."

"Jinchuriki thường được bảo vệ nghiêm ngặt, làm thế nào mà thuộc hạ của Madara làm được?"

"Những kẻ đó được gọi là bạch Zetsu nắm vững thuật biến thân hoàn hảo, đủ để đánh lừa những ninja cảm nhận nhạy bén nhất. Thừa dịp trong làng có người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bọn hắn cùng nhau xông lên tập kích giết chết đối phương, sau đó biến thành hình dạng người chết. Thông qua biện pháp này, bọn hắn có thể âm thầm thâm nhập vào bất cứ thế lực nào mà không bị phát hiện."

"Thâm nhập..." Mei tựa hồ liên tưởng đến cái gì, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, "Chẳng lẽ một chuỗi sự kiện về sau đều là do bọn hắn âm thầm nhúng tay... Cho nên ngươi mới..."

"Xem ra ngươi đã hiểu, nhưng vẫn là trước hết để ta tiếp tục nói theo trình tự thời gian." Obito nói, "Madara đem Tam Vĩ bỏ vào một nơi, cũng chính là ngoại đạo ma tượng mà Akatsuki hiện đang dùng để chứa vĩ thú. Trong suốt mười năm, hắn lần lượt phái càng nhiều bạch Zetsu đến làng Sương Mù, bất động thanh sắc thay thế rất nhiều ninja, trong đó không có không ít người chức vị cao có thể chi phối quyết sách của Mizukage. Có lẽ là bởi vì biện pháp này hữu hiệu, nhưng dù sao cũng quá chậm, hắn đến cuối cùng chỉ ra tay với làng Sương Mù mà không đối với những làng khác."

"....Chúng ta được chọn thật đúng là bất hạnh."

"Thời gian sau đó diễn ra đại chiến nhẫn giới lần thứ ba." Ngữ khí Obito trở nên ngưng trọng, "Lúc ấy làng Lá và làng Đá đang giao chiến tại nội cảnh làng Cỏ, đội của ta được lệnh đi đến cầu Kannabi phá hủy đường tiếp tế của địch nhân. Nhiệm vụ thành công, nhưng trong quá trình đó phát sinh một chút khó khăn... Cuối cùng, bản thân ta bị thương nặng và rơi vào căn cứ của Madara tại làng Cỏ, và được hắn ta cứu. Vì để cắt đứt suy nghĩ trở về làng Lá của ta, hắn đã lập ra một âm mưu."

"Sự kiện Tam Vĩ." Kisame nói, "Nữ ninja đã chết kia là đồng đội của ngài và Hokage."

"Ừm." Obito trầm giọng trả lời. Có lẽ bởi vì trước đây không lâu cùng Kakashi tâm sự, lúc này tâm tình của hắn bình tĩnh rất nhiều, nhưng hai người làng Sương Mù vẫn trông thấy hai tay hắn nắm chặt thành quyền. "Đoạn thời gian đó cũng là thời điểm rối loạn trong làng Sương Mù, các ngươi hẳn đều có ấn tượng. Mizukage đệ tam đột nhiên bị ám sát, Yaguya vội vàng được đề cử làm Mizukage, nhưng bởi vì hắn tuổi còn rất trẻ và không có chút thế lực nào, quyền lên tiếng vẫn nằm trong tay các cao tầng do bạch Zetsu biến thành."

"Mà hành động lớn đầu tiên của bọn hắn dưới danh nghĩa Mizukage đệ tứ chính là phong ấn Tam Vĩ đã bị mất vào trong cơ thể tù binh bằng một phong ấn không hoàn chỉnh, để cô ấy mang theo Tam Vĩ được đồng đội cứu đi, sau đó hủy diệt làng Lá."

"Khó trách Tam Vĩ đột nhiên bị mang về, lại bị dùng cho loại tác chiến ngu xuẩn như vậy..." Mei lẩm bẩm nói, "Cũng chính sau đó không lâu, ngươi xuất hiện ở trong làng."

"Ừm." Obito thật sâu thở hắc ra, hai tay cũng theo đó buông lỏng, "Lúc ấy ta còn không biết Madara đứng sau tất cả chuyện này, ta chỉ nghĩ là chủ ý của làng Sương Mù. Sau khi xâm nhập vào làng, ta đã từng nghi ngờ nhưng sự nghi ngờ đó nhanh chóng bị nhấn chìm dưới sự hận thù và phẫn nộ. Có bạch Zetsu hỗ trợ, ta có được thân phận đặc sứ, chờ Tam Vĩ lẫn nữa được tái sinh, lại bắt nó trở về phong ấn vào trong cơ thể Yagura. Từ đó, ta dùng Sharingan không chế cả hai cùng cùng một lúc, cũng theo đề nghị của bạch Zetsu, ta đã biến làng Sương Mù thành huyết vụ."

"Thẳng đến lần kia Ao trong lúc vô tình dùng bạch nhãn nhìn về phía Đệ Tứ phát hiện dị thường của ngài ấy. Ao muốn giải khai ảo thuật, thế nhưng lại thất bại."

"Nhưng ảo thuật cũng bởi vậy được nới lỏng. Ý thức của Yagura khôi phục và cố gắng chống lại thao túng của ta. Vì để ngăn chặn hắn, ta tiến vào nội tâm của hắn, lần nữa đối mặt với Tam Vĩ. Lần này, nó đem hết thảy những gì nó biết đều nói cho ta. Madara đã chết nhiều năm, nhưng sản phẩm ý chí của hắn hắc Zetsu vẫn hoạt động trên thới giới; Bởi vì lúc trước xảy ra một số chuyện, giữa bọn ta phát sinh khoảng cách, ta và bạch Zetsu từ đầu đến cuối đều trong trạng thái đề phòng lẫn nhau, lần này chính thức đoạn tuyệt. Những chuyện về sau...các ngươi cũng đã biết."

Mizukage nói, chậm rãi đứng dậy. "Ta không có ý định đổ hết trách nhiệm lên người Madara, nói những thứ này chỉ là vì muốn hoàn nguyên chân tướng cho các ngươi. Mọi thứ ta đã làm ở làng Sương Mù, xác thực đều là xuất phát từ lợi ích của bản thân, trong quá trình đó cũng tổn thương rất nhiều người vô tội. Ta biết ta hẳn nên cho các ngươi một công đạo, nhưng trước đó, ta phải giải thích với làng Lá và Kakashi."

"Mười sáu năm trước, ngươi thật sự thả Cữu Vĩ giết chết vợ chồng Đệ Tứ sao?" Mei thấp giọng hỏi.

"..." Thân thể Obito cứng đờ.

"Việc này không liên quan đến các ngươi." Hồi lâu qua đi, hắn nói, đem đầu quay qua một bên, "Thực sự muốn biết đáp án, vậy đợi tin tức của làng Lá đi."

Không gian vòng xoáy xuất hiện trước người Obito, dần dần hút hắn vào bên trong. Không bao lâu, thân ảnh Uchiha hoàn toàn biến mất trước mặt Kisame và Mei, chỉ để lại câu nói sau cùng còn phiêu đãng trên mặt biển.

"Tam Vĩ trước gửi ở chỗ ta, sau này sẽ trả lại cho các ngươi... Có lẽ ngày đó cũng không xa."

______________________ 


Sau khi rời khỏi Thủy quốc, Obito đi đến không khu.

"Bên ngoài náo nhiệt quá." Miêu bà bà đưa một mảnh giấy có viết chữ đỏ, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn. "Khi đó Itachi đột nhiên chuyển đi, kỳ thật không phải giống như hắn nói muốn tránh truy sát của Akatsuki, mà là để đề phòng ngươi. Nhóc Obito... Chuyện năm đó thật sự là ngươi làm sao? Ngươi biết đấy, nếu như không có đêm Cữu Vĩ gieo rắc tại họa đó, gia tộc Uchiha về sau cũng sẽ không...."

Obito nhìn thoáng qua tờ giấy kia, đem nó để qua một bên. "Sasuke gần đây có đến nơi này không?" Hắn hỏi, Miêu bà bà không có trả lời vấn đề này, "Ta tìm hắn có chút việc. Nếu như ngài không yên tâm để ta gặp mặt hắn, ta có thể để lại lời nhắn, phiền ngài thay ta chuyển lời."

"Ngươi có chuyện gì muốn tìm ta?" Miêu bà bà còn chưa kịp nói, phía sau hắn đột nhiên vang lên một âm thanh khác.

Obito xoay người sang chỗ khác. Sasuke đang đứng ở nơi đó; So với lần trước, khí sắc của cậu rõ ràng tốt hơn nhiều, vẻ lo lắng bao phủ tại hai đầu lông mày cũng tiêu tán đi mấy phần. Mang theo vẻ mặt không hữu hảo lắm, thiếu niên Uchiha nhìn kỹ đồng tộc, tay phải đặt lên chuôi kiếm Kusanagi phía sau thắt lưng.

"Ta cũng không nhớ rõ có bất kỳ giao tình nào với ngươi, có thể đáng để ngươi chạy tới nơi này tìm ta." Sasuke lạnh lùng nói, "Huống chi hiện tại lại thêm chuyện của Cữu Vĩ... Nếu không phải bởi vì không muốn nhìn thấy máu trên địa bàn của Miêu bà bà, ta căn bản sẽ không để ngươi bình an vô sự tiến vào không khu."

Nói xong lời này, địch ý trên mặt cậu càng sâu, hai mắt cũng từ đen chuyển đỏ, ngôi sao sáu cánh nở rộ trong đồng tử.

Nếu như đổi lại là lúc trước, nghe thấy Sasuke nói ra lời như vậy, Obito nhất định sẽ chế giễu đáp lại. Nhưng lần này hắn thậm chí không có lộ ra nửa điểm phản ứng bị mạo phạm. "Thời gian của ta khả năng không nhiều lắm, nhưng có một việc nhất định phải điều tra rõ ràng, mà ngươi là người thích hợp nhất. Ngươi cũng không cần cảm thấy là đang làm việc vì ta, coi như là vì Naruto cùng Kakashi."

Sasuke nâng lên lông mày. "Chuyện gì?"

"Yakushi Kabuto có phải hay không đã được Akatsuki thu nạp, hơn nữa hắn có nắm giữ thuật Uế Thổ Chuyển Sinh hay không." Obito ngữ khí ngưng trọng, "Hắn là thuộc hạ cũ của Orochimaru, mà ngươi đã ở hang rắn mấy năm, có lẽ càng biết rõ hắn có thể đi nơi nào. Chuyện này vô cùng quan trọng, ta hi vọng ngươi có thể nhanh chóng hành động. Nếu như câu trả lời cho hai câu là "có", thì hãy nhanh chóng quay lại không khu nói cho ta, mấy ngày sắp tới ta đều sẽ lưu lại nơi này."

"Nếu như thời điểm ngươi tra ra chân tướng, mà ta đã không còn ở đây... Thì chỉ cần trực tiếp gửi tin tức đến tháp Hokage."

Nghe được ẩn ý trong câu nói này, thần sắc Sasuke không khỏi khẽ động. Cậu lẫn nữa dò xét Obito, địch ý trong mắt rút đi một chút.

"Vấn đề thứ hai không cần điều tra, ta hiện tại liền có thể nói cho ngươi." Cậu nói, "Kabuto xác thực nắm giữ thuật Uế Thổ Chuyển Sinh. Về phần hắn có gia nhập Akatsuki hay không, Juugo trong đội của ta có thể cùng chim thú đối thoại, để bọn chúng đi tìm tin tức Akatsuki sẽ nhanh hơn nhiều."

"Vậy thì càng tốt," Obito nói, đi về phía cậu. Sasuke nheo mắt lại, ngón tay khoác trên chuôi kiếm có chút nắm chặt, nhưng người đàn ông đó chỉ xuyên qua cơ thể cậu, đi về phía hành lang dẫn ra bên ngoài.

"...Ngươi," Trước khi Obito biến mất, Sasuke đột nhiên hỏi, "Rốt cục ngươi có phải là hung thủ đã lên kế hoạch cho đêm Cữu Vĩ hay không?"

Obito ngừng bước chân. Sau một hồi im lặng, hắn rốt cục mở miệng, không quay đầu lại.

"Người có tư cách quyết định chân tướng không phải ta, mà là Kakashi."

____________________ 


Kakashi ngồi trước bàn làm việc.

Một quyển trục được trải trên bàn, trên đó không có một chữ. Chiếc bút vẫn khoác trên giá bút, nước mực đã khô hoàn toàn. Xa xa một chút, mảnh giấy nhàu nát nằm ở góc bàn, hai hàng chữ đỏ y nguyên tươi sáng chướng mắt.

Thời gian đã trôi qua lâu. Từ chạng vạng tối đến đêm khuya, Hokage từ đầu đến cuối không nhúc nhích, độ cong eo lưng cũng không có thay đổi. Tựa như y sớm đã hồn phách ly thể, mặc dù thân thể còn ngồi ở chỗ này, nhưng tâm lại không biết bay hướng đi hướng nào.

Nhưng hiện thực lại hoàn toàn tương phản. Hatake Kakashi ngay ở chỗ này, thân thể bị trách nhiệm trói buộc, trái tim vì tình yêu bị ràng buộc, không có chỗ để trốn cũng không có đường thối lui. Một mẫu lời đồn đem y đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, nhét dao vào trong tay y và buộc y phải chĩa mũi nhọn vào người mình yêu. Nếu không sẽ có vô số người tranh nhau đoạt lấy con dao kia chĩa vào bản thân y.

Mà lần này, những tiền bối tôn kính, bằng hữu đáng tin cậy và những học trò yêu quý, không một ai sẽ kiên quyết đứng bên cạnh y ủng hộ bất luận quyết định nào của y. Trí mạng hơn là, y thậm chí không cách nào chắc chắn người bị mình chỉ dao vào ngực liệu có oan uổng hay là trừng trị đúng tội.

Nhà Hatake không có khách đến thăm tại trong đêm an tĩnh đến đáng sợ. Như vậy rất tốt, một buổi chiều ngắn ngủi y đã nghe quá nhiều khóc lóc kể lể và chất vấn, thúc giục khuyên nhủ, rõ ràng không phải tất cả đều nhắm vào y, nhưng Kakashi vẫn cảm thấy giống như từng đạo roi quất vào người mình. Dù hiện tại xung quanh thanh tịnh, những âm thanh này vẫn như cũ quanh quẩn trong đầu của y như quyền rủa kéo dài không dứt:

—— Ngài đã sớm biết hắn là Uchiha Obito? Có thể thao túng Cữu Vĩ ngoại trừ tộc Uchiha thì còn có ai khác? Hắn nhất định là hung thủ!

——Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn che chở hắn sao, Đệ Ngũ? Đừng quên cái đêm đó có bao nhiêu người hi sinh, vợ chồng Đệ Tứ cũng vì vậy mà chết! Nếu như ngươi bao che cho Uchiha Obito, người liền không xứng là Hokage, không xứng là được gọi là học trò của Namikaze Minato, cũng không xứng là thầy của Uzumaki Naruto!

——Chúng tôi đều tin tưởng trước đó anh cũng không biết, tiền bồi. Nhưng Obito thực sự là người đáng ngờ nhất lúc này... Ngay cả Cữu Vĩ cũng nói như vậy. Dù là vì anh hay vì chính hắn, hắn ta cũng phải trở lại làng Lá giải thích rõ ràng.

——Cữu Vĩ giết chồng và con trai tôi, hủy hoại gia đình và hạnh phúc của tôi! Nếu như Uchiha Obito thật sự là người thả Cữu Vĩ ra, hắn chết một ngàn một vạn lần cũng không đủ!

——Ba ngày, Kakashi. Đây là hạn chót. Ta biết quyết định này đối với ngươi mà nói rất khó khăn, nhưng sự tình năm đó nhất định phải kết thúc. Nói cho Obito, giữa trưa ba ngày sau nhất định phải trở lại làng, đến lúc đó làng Lá sẽ cử hành công thẩm, những người đã mất đi người thân và bằng hữu trong đêm Cữu Vĩ đều có tư cách dự thính. Nếu như hắn từ chối có mắt sẽ bị coi là ngầm thừa nhận tội ác, từ đây làng Lá sẽ ấn định hắn là tội phạm truy nã cấp cao nhất, toàn lực truy sát.

——Hãy gọi Obito trở về đi, thầy Kakashi. Em muốn nghe chính miệng anh ấy nói ra chân tướng.

Hokage đờ đẫn nhắc bút lên. Cây gậy trúc nho nhỏ trong tay ngày trước nhẹ nhõm thưởng thức, giờ phút này lại nặng hơn ngàn cân. Chấm thủy tướng mực tan ra, y viết xuống mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo không có chút nào tinh tế——

Obito:

Buổi trưa ba ngày sau, đến làng Lá.

kakashi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro