2(H).Người lạ quen thuộc nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning:  Súng play! Súng play! Súng play!

Tự thấy bản thân edit đoạn H không được mượt lắm TvT.

.......

Những vòng khói mờ nhạt lần lượt tan đi, sương trắng dần dần mờ đi theo ánh hoàng hôn. Trong căn phòng có hai người sóng vai nhau ngồi, trầm mặc trong sự trầm mặc của chính mình. Có lẽ không có chủ đề nào phù hợp có thể dễ dàng mở ra cánh cửa đã bị phủ bụi suốt bảy năm nên cả hai đều không nói gì nữa.

Kakashi lịch sự ngồi ở góc kia của ghế sofa, cách xa Obito, đặt mình vào một vị trí tinh tế giữa một người quen cũ biết mọi thứ về hắn, một người bạn trai cũ đã đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách và một người hoàn toàn xa lạ. Giống như cái tên "Uchiha Obito" y đã bảy năm không thể xóa bỏ nó, nhưng y cũng không thể xếp nó vào một nhóm thích hợp trong danh bạ điện thoại.

Y không đuổi khách đi, cũng không cố gắng giữ lại, chỉ nhìn qua đôi chân bắt chéo của Obito và tàn thuốc còn sót lại, cầm cuốn sách "Tuyết Quốc" trên ghế sofa, mở ra và lật một trang. Đôi mắt y lười biếng quét qua mười dòng.

Thanh tre kẹp trong cuốn sách rơi xuống đất phát ra một tiếng vang lớn. Đồng tử của Obito đột nhiên co rút lại.

----------

Hình thức của bốc thăm linh kí có phần độc đáo. Hai người đã đến một ngôi chùa ở nước ngoài để xin vào dịp Tết Nguyên Đán năm 2010. Khi đó họ vẫn còn là sinh viên của học viện cảnh sát và đáng lẽ phải trực trong Lễ hội mùa xuân, nhưng Minato Namikaze luôn chăm sóc chu đáo cho những người mới đến và cho họ nghỉ phép vài ngày trong Lễ hội mùa xuân để họ đi chơi khuây khỏa. về nhà và đón năm mới. Obito đã lâu không ra ngoài kể từ khi vào học viện cảnh sát, thậm chí với tính cách của mình, hắn chắc chắn không thể yên tâm ở nhà, khi đó khó có thể tiếp cận Hỏa Quốc. Hắn ta quấy rầy, cưỡng ép kéo Kakashi đi du lịch nước ngoài cùng mình — không phải Kakashi quá đặc biệt với hắn ta, vào thời điểm đó mối quan hệ của họ không nóng cũng không lạnh miễn cưỡng xem như nửa sống nửa chín là bằng hữu, mà là cục cảnh sát không có người nào khác sẵn sàng sử dụng hai ngày nghỉ phép hàng năm để đi du lịch nước ngoài cùng Obito.

Lộ trình du lịch do Obito xắp xếp hoàn toàn khác biệt so với các cẩm nang du lịch lưu hoành trên thị trường. Chỉ trong hai ngày du lịch, họ đã không đến tháp truyền hình cao nhất để ngắm cảnh đêm, không đến địa điểm quay phim nổi tiếng nhất để chụp ảnh làm lưu niệm, họ không lên internet phổ biến nhất, nhà hàng nổi tiếng, và họ không đi mua sắm ở con phố mua sắm sầm uất nhất, ngược lại đi đến một ngôi đền giữa núi sâu và rừng già.

Obito không biết từ nơi nào nghe nói rằng ngôi đền này rất nổi tiếng và việc cầu phúc rất linh nghiệm. Tuy nhiên, vào ngày họ đi, khu rừng xung quanh ngôi đền phủ đầy tuyết tháng Hai, vắng vẻ và có chút cô đơn. Phương tiện công cộng trong thành phố hoàn toàn không đi qua đây và taxi chỉ có thể chạy đến cổng Torii dưới chân núi. Người lái xe đã khoa tay múa chân khoa trương bằng tiếng nước ngoài cả nửa ngày và liên tục xác nhận rằng họ thực sự muốn đến đây rồi quay lại với vẻ nghi ngờ.

Ngôi đền dài và hẹp dẫn đến một khoảng sân tỉnh lặng, nước trong bồn nước đã biến thành băng cứng. Kakashi đi dọc theo con đường đá phủ đầy tuyết đến ao nước, cầm chiếc thìa gỗ cán dài tượng trưng kéo lên một muôi mang theo bông tuyết gió bấc, vẻ mặt ôn hòa hỏi Obito: "Không phải nói là có nhiều người đến đây sao, cho nên cậu gọi tôi thức dậy lúc trời vừa tờ mờ sáng và lái xe tới trong gió và tuyết không?

Uchiha Obito thấy thế nào cũng không phải là tín đồ tôn giáo, hay là thần gì, ôi chúa ơi, hắn sẽ chỉ sử dụng khi kinh ngạc đến mức không thể thốt ra được lời nào, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là một chút phương thức. Nhưng lần này, để thành kính bái lạy, hắn thật sự đã thay một bộ đồ lông vũ trắng trơn, giẫm lên một đôi guốc gỗ, thoạt nhìn thì giống như vậy. Đáng tiếc tơ lụa cao quý không che được cơn gió buốt trong rừng, đôi tất trắng bị tuyết làm ướt đẫm, hắn giơ những ngón chân run rẩy lên, vẻ mặt nghiêm túc trả lời:

Người dân ở đây không có phong tục mừng xuân, cũng không có nhiều người đến lễ bái. Vì vậy, các vị thần ngày nay sẽ toàn tâm toàn ý lắng nghe chúng ta.

Dứt lời hắn ôm lấy ống tay áo rộng, kéo Kakashi lên từng bước đi đến trước điện thờ, nhắm mắt lại một cách đàng hoàng và rung chuông, cúi đầu hai lần, vỗ tay hai lần, đặt lòng bàn tay vào nhau cau mày, bên trong miệng hắn còn niệm niệm lải nhải lầu bầu lấy cái gì, giống như rất cố gắng thực điều ước lớn lao. Sau đó hắn ta bỏ vài đồng xu vào hộp đựng tiền và cẩn thận rút ra một cái từ hộp linh kí.

Obito cầm lấy lá thăm không dám mở mắt, dùng ngón tay mò mẫm những vệt chạm khắc không đều trên đó, nửa ngày cũng không phân biệt được là tốt hay xấu, sau đó mới từ từ mở ra. đưa mắt nhìn xem.

Đó là "đại cát".

Hắn cố gắng nhấc khóe miệng lạnh giá lên và nói với vẻ quyết tâm: "Nhìn xem, tôi đã nói rồi, ông trời sẽ toàn tâm toàn ý nghe lời cầu nguyện của chúng ta."

Obito đưa hộp linh kí cho Kakashi bảo y cũng rút một cái.

Kakashi vốn không mấy hứng thú với những nghi lễ như rút thăm cầu nguyện, nhưng bây giờ đến đền, y làm theo phong tục ở đây, bắt chước Obito, nhắm mắt lại rút một thăm.

Obito không cho Kakashi mở mắt, thần bí hét lên: "Cho tôi xem trước!"

Vừa nói hắn vừa lấy cây gậy tre ra khỏi tay Kakashi, như đang lấy đi vận may của Kakashi. Hắn vừa la vừa hét, không ngại làm phiền thần linh trong rừng và vứt bỏ vận may của mình. Hắn tức giận thu lại và trả lại cho Kakashi khi hắn đã mệt mỏi vì la hét.

Đó cũng là chữ "đại cát".

Tiếc thay, có lẽ vì thời tiết lạnh nên ngày hôm đó không có thầy cúng ở chùa nên không chuộc lại những chữ rune tương ứng với bói, cuối cùng không giải nghĩa được ý nghĩa may mắn nên đành phải giữ lại cây tre làm kỷ niệm.

Ngày hôm sau, họ đáp chuyến bay trở lại Konoha, nhưng quẻ thăm "đại cát" mà Obito đã dày công gìn giữ đã mất tích. Sau khi vội vàng lục lọi trong vali, hắn nói với Kakashi rằng may mắn dù sao cũng là may mắn, quẻ thăm đã không còn ở bên hắn nữa, nhưng ý trời vẫn sẽ luôn ở bên hắn.

Lúc đó họ chưa biết rõ về nhau nên Kakashi không nói gì. Nhưng sau khi vượt qua ranh giới "bạn bè", Kakashi thường cười nhạo Obito vì điều ngốc nghếch này.

-----------

Cuộc bốc thăm linh kí đã cuốn trôi tâm trí Obito với những ký ức từ năm 2010, khiến hắn phải lang thang qua lại giữa tuyết xưa lúc bấy giờ và tuyết lúc này.

Những con đường chúng ta từng đi cùng nhau đã chia cắt bảy năm trước, rồi lại đoàn tụ trong thời gian ngắn vào thời điểm này. Hiện nay, y không còn là y của trước đây, và hắn cũng không còn là hắn ngày xưa nữa.

Dù căn phòng này không còn những năm tháng hắn và y ở bên nhau, không còn dấu vết sự tồn tại của hắn, chỉ để lại sự cô đơn của y, quẻ thăm linh kí dùng làm dấu trang rõ ràng đang nói rằng: "Cậu căn bản chưa hề buông tay tôi xuống."

Và mảnh tre này đã khiến cho bước đi tiếp theo của Obito gặp đôi chút khó khăn.

------------

"Nhớ tôi sao?"

Việc có nghĩ về nó hay không không quan trọng. Bản thân câu hỏi không phải là điều Obito thực sự muốn hỏi. Sự im lặng có chút khô khốc. Hắn chỉ không còn gì để nói và muốn nói điều gì đó, hoặc muốn dụ dỗ Kakashi nói điều gì đó.

"Từng nghĩ về."

Ánh mắt Kakashi từ trang giấy chuyển sang một phương hướng mơ hồ, trầm ngâm đưa ra câu trả lời ở thì quá khứ.

"Vậy bây giờ thì sao?"

"Mọi người sẽ thay đổi. Cho nên, nó có hợp hay không, cậu phải thử lại mới có thể biết được."

Nhiều điều không thể trả lời đúng hay sai. Nhiều cuộc đoàn tụ không thể bào chữa bằng câu nói "Cậu trở về về rồi".

"Lần này trở về, tôi không có ý định cùng cậu quay lại."

Đây chính là điều Obito thực sự muốn nói.

Ánh sáng mờ ảo rơi trên người họ một cách mơ hồ, tạo ra một cái bóng mờ ảo trên sàn nhà phía sau. Obito vô tình nghiêng người về phía trước để thu hẹp khoảng cách giữa hai người, chiếm hơn một nửa chiếc ghế sofa với chiều cao 182 mét của hắn. Cảm nhận được không gian đột ngột bị xâm chiếm, Kakashi cũng không hề nao núng, cũng theo kẻ xâm nhập làm theo, hơi tiến lại gần, chỉ ở trong tầm tay của đối phương.

"Loại chuyện này cậu không thể cưỡng cầu. Nếu không muốn thì hãy quên đi, cậu đã nói như vậy, tôi có thể yên tâm tìm một người khác..." Kakashi nhẹ nhàng nói, hơi thở trong trẻo nhẹ nhàng tan chảy trên cổ Obito, tựa như sương mù ẩm ướt ngoài cửa sổ, nhưng ngược lại nhiệt độ lại cao hơn sương mù rất nhiều.

"Nói như vậy, tôi luôn cảm thấy mình nợ cậu một cái gì đó, vội vàng rời đi, không có thời gian cùng cậu chính thức từ biệt..." Obito giọng điệu đột nhiên thay đổi, dọc ngang vết sẹo tạo thành một nửa hắn. Sắc mặt hơi cứng ngắc, nụ cười bất đối xứng có chút méo mó khó đoán: "Tôi tót xấu gì cũng phải bù đắp cho cuộc chia tay bảy năm trước."

Kakashi còn chưa kịp bày tỏ lập trường thì đã bị lật người đè lên ghế sô pha, quần và quần lót của y đã bị túm lấy, rơi xuống đất một cách bừa bộn. Giây tiếp theo, y cảm thấy một vật cứng máy móc lạnh lẽo xâm nhập vào hậu nguyệt mà không có lời giải thích nào.

Súng.

Tâm trạng của y nhảy lên giữa hoảng sợ và bối rối, phản ứng y bị trì hoãn trong một khắc khi nhận ra Obito đang từng chút một nhét khẩu súng lục bán tự động ở thắt lưng vào người mình, khuôn mặt vốn tái nhợt của y đột nhiên mất đi sắc thái, rên rỉ và cố gắng vùng vẫy

"Đừng di chuyển." Trong giọng nói đùa cợt của Obito mang theo một tia cười lạnh, "Tính năng an toàn trên báng cầm chưa được tắt. Nếu cậu cứ vùng vẫy như thế này, chắc chắn súng sẽ nổ."

Viền nòng súng bị đạn làm nhám và đã mất đi vẻ mịn màng của kim loại từ lâu. Đường hầm khô khốc bị đâm vào dữ dội. Kakashi cố gắng hết sức kiềm chế sự co giật theo bản năng của cơ thể, vùi cả khuôn mặt vào ghế sofa, một chút một đếm lấy hơi thở hỗn loạn, cố gắng làm dịu đi nỗi sợ hãi và đau đớn, nhưng nỗi sợ hãi ngày càng sâu hơn và cơn đau lại càng trở nên đau hơn.

"Cậu sợ sao, đội trưởng Hatake..." Obito khiêu khích hỏi.

Y là sợ, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Kakashi vẫn có thể cảm nhận được, ngón trỏ của Obito đang lỏng lẻo đặt trên cò súng, hắn có thể bóp nó bất cứ lúc nào.

"Ngoan nhé, tôi sẽ để cậu đến." Obito nhét thêm một tấc vào nòng súng, nòng súng hình trụ từ từ quay nửa vòng trong hành lang chật hẹp. Trên đầu ngắm của nòng súng là một cái mấy li nhỏ bé nhô lên, nó tinh nghịch xẹt qua phần thịt mềm nhạy cảm, dừng lại một lúc ở giữa bông hoa, nhưng sau đó biến mất ngay lập tức.

Hai cái mông đầy đặn kẹp chặt nòng súng, cặp mông săn chắc tạo thành một vòng cung đáng thèm muốn, theo phần eo lắc lư, Kakashi đau khổ đòi hỏi sự giúp đỡ, đẩy súng vào nhiều hơn như thế nữa.

"Làm tốt lắm. Rất ấn tượng, cậu xứng đáng làm đội trưởng của tôi." Obito mỉm cười khen ngợi.

Nòng súng đi vào sâu hơn, cò súng ép vào các nếp gấp của lỗ khiến người bên dưới run lên. Và Obito thích thú nhìn cựu đội trưởng nửa quỳ trên mép ghế sofa, nặng nề thở hổn hển, dùng âm thanh mềm mại nuốt toàn bộ khẩu súng vào bụng, và dương vật nửa cương cứng của y thực sự đã ngóc đầu dậy.

Obito chậm rãi rút ra một nửa khẩu súng, lại hung hăng đâm về phía trước, thấy Kakashi không thể phản kháng, hắn càng điên cuồng đâm vào. Khi vật kim loại cứng ra vào một cách tàn nhẫn trong cơ thể y, miệng huyệt đỏ bừng và y phun ra một ít mật hoa lấp lánh, phù hợp với làn da trắng trẻo hơn người thường của y, trông như thể nó đang nở rộ trong tuyết mùa đông. Những bông hoa mùa đông mỏng manh kiều diễm nổi lên.

"Tôi biết cậu thích súng."

Kakashi tóm lấy tấm chăn trên ghế sofa, dùng sức cắn lấy nó đè nén tiếng nức nở, nuốt chúng xuống cổ họng. Mồ hôi lạnh trên trán làm ướt đẫm sợi tóc trên trán. Răng, lưng, đùi và thậm chí cả cột sống y đều run rẩy không thể kiểm soát.

Nhưng lúc này y không thể biết mình đang run rẩy vì sợ hãi hay phấn khích.

Obito chơi đùa với tên tù nhân dưới họng súng vô cùng thích thú, liên tục xoay chuyển thay đổi góc độ cũng như độ sâu bên trong cơ thể y. Kakashi không biết mình có phải là điên rồi hay không, lúc Obito không gây chuyện nữa, y lại vặn vẹo eo đòi hỏi. Rõ ràng là thành ruột đã bị trầy xước nhưng bộ phận sinh dục lại sưng lên không kiểm soát. Chắc hẳn nó chứa đầy tinh dịch đến mức muốn dùng tay tóm lấy phần dưới và giật mạnh ra hai lần. Nhưng ý nghĩ này quả thực quá xấu hổ, y đành phải hạ mông xuống, vụng về run rẩy cọ xát vào những đường nét trên ghế sofa hết lần này đến lần khác.

Obito nắm lấy thắt lưng Kakashi, dùng đầu ngón tay để lại vết hằn hung, khóe miệng cười tà ác càng trở nên dâm đãng, hắn dùng súng lục ép người dưới thân lên cao trào.

Thời điểm nòng súng được rút ra, dịch ruột non trộn lẫn với những dòng máu đỏ tươi trượt xuống cặp mông săn chắc và lên đến cặp đùi dày dặn. Kakashi lật người, những dòng nước đục màu trắng vẫn đang run rẩy từ dương vật của y, y vuốt ve phần thân dưới của mình và bôi hỗn hợp dịch lên bụng dưới, khóe mắt trôi lên, y đối với Obito nói:

"Đừng rời đi. Mẹ kiếp."

Obito không hề có ý định rời đi.

Hắn cũng chẳng có ý định quay lại với Kakashi.

Vì vậy, thay vì đối xử dịu dàng với y như một người bạn trai của Kakashi bảy năm trước, hắn lại giống như một con thú bị kích động, đánh mạnh vào y một cách tàn nhẫn.

Kakashi loạng choạng đi vào phòng ngủ giữa lúc xô đẩy, chiếc áo sơ mi y đang mặc đã bị đôi bàn tay to lớn xé nát, cúc áo từng hạt sụp ra rơi lả tả trên đất, những mảnh vải vương vãi trên sàn nhà, trước ngực phía sau lưng đều chi chít những vết đỏ, Xương cốt run rẩy, từng mảnh vỡ ra như sắp gãy.

Viên cảnh sát tóc đen lúc nào đó đã cởi bỏ quần áo, tính khí nổi gân xanh phô trương sức mạnh một cách hung hãn đè người đàn ông tóc bạc xuống giường, khống chế tứ chi, cong tấm lưng to khỏe mạnh mẽ vào một tư thế sẵn sàng hành động.

Khí thế cuồng bạo này buộc Kakashi không còn cách nào trốn thoát, nhưng cho dù là vậy, cũng vẫn tốt hơn bảy năm thờ ơ. Với nỗi nhớ và sự tò mò trong tâm trí, y ngẩng đầu lên và đánh đổi tất cả thành dục vọng cay cay bằng một nụ hôn nhẹ nhàng vừa chào đón vừa ghê tởm.

Vết thương bảy năm trước không hề làm sức mạnh của Obito suy yếu chút nào mà ngược lại khiến cơ bắp của hắn trông có vẻ mạnh mẽ hơn. Hắn ta dùng vũ lực nới ra cửa huyệt, kiêu ngạo đi thẳng vào cũng đủ khiến người ta mất hết ý chí muốn thoát ra. Mới đi được nửa đường, dâm dịch tràn ra, không có sự trợ giúp nào.

Tuy nhiên, bảy năm qua không quan hệ, cơ thể Kakashi sớm đã không còn có thể tiếp nhận sự kích thích mạnh mẽ như vậy, mặc dù mới được nới lỏng bằng súng lục, nhưng súng lục đới với sức mạnh của con quái vật này không thể so sánh được. Quá sâu như thể lại phá vỡ trinh tiết y, nỗi đau như bị xé toạc đi một lớp da, để lộ phần da thịt mềm mại, hồng hào, chảy máu trần trụi trước mặt đối phương, mặc cho hắn bài bố.

Âm đạo đáng thương bị dương vật cường tráng kéo căng đến mức cố gắng mở ra và co lại, dù vô cùng khó khăn nhưng nó vẫn hết sức để tiếp nhận thứ khổng lồ đáng sợ đó.

Vẫn đau, vẫn muốn, vẫn không thể quên được hắn.

Chính bởi vì đối phương là Uchiha Obito, sức phản kháng vô dụng giảm xuống thành hư vô, nỗi đau bị khoái cảm mạnh mẽ nhấn chìm. Những ký ức tồn tại trong cơ thể y chợt được đánh thức bởi một lực lượng quen thuộc, khiến y cảm thấy vui mừng như con chó của Pavlov khi nghe thấy tiếng chuông, lắc đầu vẫy đuôi, lè lưỡi và tiết nước bọt vì khát, phản xạ có điều kiện cảm thấy vui vẻ.

Khi Obito đâm vào một cách chậm rãi trừu sáp, làn da như tuyết của Kakashi bị đốt cháy bởi một lượng lớn tình dục. Khuôn mặt thường ngày kiêng khem của y tràn đầy vẻ dâm đãng, và những ngón tay trắng xanh đâm vào lưng Obito

Y nhìn Obito bằng đôi mắt say xỉn mông lung. Nhìn vào mắt Obito, trong lòng tràn ngập sự biết ơn và niềm vui đầy màu sắc, lại không khỏi cảm thấy ủy khuất, thậm chí khó chịu vô cớ, đồng thời oán hận Obito. Bảy năm trước hắn đã ra đi như vậy, và y trách hắn đã trở về như thế này bảy năm sau.

Obito cơ hồ là nắm chắc thời điểm, hắn ta quét đầu lưỡi quanh một mảnh da nhỏ sau tai Kakashi, thở dốc rồi nhẹ nhàng cắn nó.

Kakashi vươn cổ và phát ra một tiếng rên mơ hồ giữa cầu xin lòng thương xót và bất mãn.

Hắn còn nhỡ rõ chỗ mẫn cảm của y.

Để thuần hóa người yêu giả vờ xa cách của mình, Obito đã thường xuyên nghiên cứu qua cấu trúc cơ thể đối phương. Sau khi hỏi rất nhiều lần những câu hỏi ngu ngốc như "Có phải nơi này không?", Obito cuối cùng đã học được cách quan sát cảm xúc của người khác, và hiệu suất của hắn đã được cải thiện nhanh chóng. Rất lâu sau, Kakashi có một vết răng nông sau tai. Khi lành lại, vết thương cũ lại được chữa lành. Sau đó Obito nghiên cứu và luyện tập trong những năm đó báo cáo kết quả.

Lần này cũng không ngoại lệ. Dây thần kinh lý trí nhẹ nhàng bị cắn đứt, dục vọng hỗn loạn tuôn ra. Kakashi cong eo, trao thân cho người mà y đã mong chờ bảy năm, để tinh dịch còn sót lại và chất lỏng từ hạ thể bắn ra khinh nhờn lấy đêm tuyết lạnh giá.

"Tên khốn! Nói cho tôi biết, cậu cho bao nhiêu người chơi qua rồi!" Obito siết chặt dương vật đã sẵn sàng xuất tinh của Kakashi, vặn vẹo nó như một sự sỉ nhục, và gầm gừ nhỏ giọng.

Kakashi không trả lời. y cau mày và mím môi thành một đường thẳng lạnh lùng.

Nhưng y hoàn toàn không nhớ mình đã yêu hắn như thế nào.

Trước đây, Uchiha Obito quả thực là một người độc đoán, nhưng trong sự dữ tợn của hắn ta còn có chút dễ thương, trước sau cũng sẽ chăm sóc y thật tốt, cách hắn đội mưa chạy đến cửa hàng tiện lợi bộ cũng một bố dáng như vậy, ngu ngốc đến mức vừa đau lòng vừa buồn cười. Thay vào đó, y sẽ hỏi hắn liệu làm như vậy có đau không, hắn luôn bày tỏ những lời yêu thương ấm áp nhưng không bao giờ thốt ra một lời lẽ tục tĩu.

Cho nên hiện tại, Kakashi không biết loại nhục nhã này có thể coi là thú vui hoan ái hay không, nhưng y không khỏi có chút buồn bực.

Thân thể này vì hắn mà gìn giữ suốt bảy năm, chính mình chưa từng động tới nhưng lại hắn coi thường bản thân y vì bẩn thỉu.

Còn hắn thì sao? Những năm này hắn lại cùng người nào, làm qua cái gì?

Hắn có bao giờ nghĩ đến bản thân mình không?

Kakashi đưa tay vuốt ve vết sẹo trên người Obito, y đang mê sảng - y dường như đang bị một cơ thể xa lạ hành hạ, nhưng trong đầu anh không khỏi mơ tưởng về Obito bảy năm trước.

Người mà y chờ đợi bảy năm cuối cùng cũng đã quay trở lại. Nhưng không giống nhau.

Hiện tại Uchiha Obito đang vô lương tâm làm y bằng tính khí to lớn nóng hổi, lớp da chết khô trên bàn tay đầy sẹo của hắn đang cọ xát qua lại núm vú cương cứng của. Và y cũng giống như con chó tục tĩu bị Obito nguyền rủa, đem tính khí cọ sát trên bụng dưới Obito. Những vệt nước mắt ướt át tỏa sáng dâm đãng trên đường nhân ngư màu lúa mì, hòa lẫn với mồ hôi trên cơ thể đối phương trước khi rơi trên cơ thể của chính mình. Và sâu bên trong thành ruột không thể nhìn thấy được, polyp giống như những chiếc khăn bẩn ướt đẫm, vặn xoắn vắt ra nước.

Không khí trong phòng ngủ đục ngầu đến mức người ta có thể quên mất, dù không có súng, cuộc đối đầu với Obito vẫn tràn ngập nguy hiểm, giống như một cuộc chiến sinh tử giữa những con thú bị mắc kẹt. Kakashi có thể chết trong tay Obito bất cứ lúc nào. .

Vào thời khắc mấu chốt, Obito liếc nhìn đầu giường, cầm lấy bức ảnh của Minato, hai người và Rin, đặt lên bàn, xoay người nắm lấy xương hông Kakashi, eo hắn rung lên, háng giống như ngựa phi nước đại, tăng tốc và gây nên một con bão đẫm máu.

Nhanh quá nhanh quá, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng y thật sự sẽ chết ở đây. Kakashi thầm hét lên. Trong phút chốc, âm đạo chật hẹp lại bị banh ra một vòng, nước dâm bắn tung tóe trong trận trừu sáp, từng thớ thịt trở nên mềm mại tê dại, tê dại xốp giòn, lục phũ ngũ tạng đột nhiên co rút rồi từ từ thả lỏng, trong miệng ngoại trừ tiếng rên rỉ mơ hồ, chỉ có dòng nước bọt chảy ra từ miệng y

Y đã sớm mất đi lí trí, bị cây gậy khổng lồ đập thành một xác chết chỉ còn khoái cảm tình dục.

Khi Obito lên tới đỉnh, hắn gầm lên như dã thú, tinh dịch phun ra như ngư lôi nổ tung dưới đáy biển sâu, khuấy động từng tầng sóng nhấn chìm cả hai.

Đương nhiên, Kakashi không thể cưỡng lại tư thế như vậy, y đặt dương vật của mình vào cơ bụng sắc bén của Obito và giật mạnh vài lần trước khi xuất tinh lần nữa.

Sau đó, giống như bảy năm trước, y vòng những ngón tay quanh Obito và áp má mình vào khuôn ngực rộng lớn của người kia.

Tuy nhiên không giống như bảy năm trước, Obito không ôm chặt y khi đau khổ hay hôn lên trán y an ủi. Y chỉ một mình rúc vào vòng tay Obito, yếu ớt nắm lấy bàn tay gập ghềnh trên khuôn mặt vô cảm của hắn, nước mắt không hề báo trước từ khóe mắt tràn ra, như thể chúng xuất phát từ trái tim y, chúng bất ngờ rơi xuống, đem nhiệt độ cơ thể từng giờ từng phút rút đi.

Y cực kì lâu chưa được phóng túng như vậy, điên cuồng đến thế, trải nghiệm hương vị của tình yêu và được yêu trong một thời gian dài, rất lâu. Dù không còn là tình nhân nữa nhưng kiểu giao hợp này cũng khó có thể gọi là tình yêu.

Dù chỉ một lần này thôi, hãy để tôi một lần nữa trải nghiệm bản tính độc đoán và ngỗ ngược của cậu, cũng như tình yêu sâu sắc đã khiến tôi gắn bó với cậu suốt mười năm.

---------

Thanh tre vẫn nằm lăn lóc trên sàn phòng khách.

Bây giờ mọi chuyện có vẻ thật buồn cười. "Linh kí" này không hề mang lại may mắn cho Kakashi mà còn khiến y hết lần này đến lần khác thua rồi rơi xuống đáy hết lần này đến lần khác. Những người quan trọng với y lần lượt rời bỏ y, nhưng người duy nhất trở về lại chuẩn bị chia tay trước khi y có thể kết nối lại với hắn.

Đúng. Làm sao một cây tre có khắc chữ có thể đoán được vận mệnh của một người?

Vì ý muốn của các vị thần vẫn chưa thành hiện thực, lời hứa năm đó của Obito với y có còn được tính không?

Hatake Kakashi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, rơi vào mối tình nồng nàn từ bảy năm trước giữa dục vọng xé nát tâm hồn và những thăng trầm của tình yêu.

Hàng ngàn lời nói chìm xuống tận đáy lòng, nhưng câu nói "Đừng rời xa, hãy ở lại bên tôi" gần như đã ở trên môi nhưng chưa bao giờ được thốt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro