8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc đường về, gió trời tắt lặng. Hai người, một đang dìu, một đang tựa, cùng nhau đi suốt con phố dài. Không ai lên tiếng, nói đúng hơn là chẳng can đảm mà lên tiếng.




Rõ ràng lúc đến đây, đoạn đường rất ngắn, gã còn mong nó sẽ xa hơn chút để có thể đi bên cạnh em lâu hơn. Nhưng giờ phút này, một sự tăm tối vô tận thoáng hiện hữu trên dọc con phố chẳng hề vắng vẻ này. Mấy cửa hàng bên đường vẫn sáng đèn, người vẫn qua, kẻ vẫn lại, vẫn ăn uống hát hò vui vẻ, choáng váng. Chỉ có hai người như chìm vào một thế giới khác, một thế giới chỉ có hai bóng lưng với linh hồn như bị rút cạn. Gã một tâm tư, em lại mang một suy nghĩ khác.




Gã nhìn quán bar bên kia con phố, gã thấy một một bóng dáng vừa lạ lẫm, vừa thân quen. Một tên đàn ông đầu tóc rối bời, hai mắt vô hồn, miệng liên tục nốc cồn đến say mèm, điên cuồng gọi tên một người chẳng biết bao giờ mới quay về trong hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi.






Còn em, em nhìn lướt qua từng người đi qua mình, như hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao đang trực chờ lao vào xâu xé thân xác em thành nghìn mảnh. Chúng vươn những đôi tay tham lam, mang hết những người bạn, người anh em xung quanh đi, để lại mình em giữa căn phòng u uất giá băng với 4 bức tường.





Cả hai tâm tư, nhuốm màu của nỗi vô vọng, của những tiếng thét gào đến cháy họng, của những trái tim bị chém đến rách toạc...












Căn nhà sáng đèn dần ẩn hiện sau những hàng cây úp bóng, em ngừng đôi chân mình, không nói một lời nào, tay đẩy cổng ra, báo với 3racha sau cũng không muộn. Gã cũng không hỏi, cứ thế lẳng lặng theo sau em.












Felix trong nhà đang phấn khích thì thầm với hai anh em về việc đã thành công đẩy được Hyunho của họ đi hẹn hò, còn tưởng tượng xa đến cảnh hai người dắt díu nhau về đến nơi. Nhưng ngạc nhiên chưa? Cửa kí túc bật mở. Ừ đúng là hai người rồi, nhưng sao cái không khí nó lạ quá vậy?






Chỉ thấy Minho không nói một lời đi tìm hộp đồ cứu thương, còn Hyunjin nặn ra một nụ cười gượng gạo với phần sống mũi còn tím. Gã lại đi ra phòng khách, đánh mắt với 3 đứa em đang chết trong sự im nín tột cùng. Tất nhiên chúng đều là những đứa khôn ngoan, thấy ánh mắt gã liền phủi quần đứng dậy lẳng lặng chui vào phòng, còn không quên quay lại nhìn hyunjin bằng ánh mắt lo lắng.









Gã lôi bông gạc, thấm ít nước muối rồi lau đi phần máu còn trên cánh mũi em, rồi cũng ngồi yên để em sát trùng phần da đầu đang đau xót của gã.










-Em xin lỗi.





Gã ngẩng đầu, kinh ngạc trước lời nói của em, lúc này, em mới nhận ra hai bên má mình đã ướt đẫm. Em sụt sùi, cả người run lên bần bật. Nếu không phải tại em, thì gã đã chẳng bị người ta đánh, nếu em không ở đó, có lẽ gã đã có một bữa ăn vui vẻ, nếu không phải em mang cái gánh nặng chết dẫm này đến, chẳng ai trong Straykids phải khổ sở đến nhường này. Tất cả là lỗi của em, đáng nhẽ em chẳng nên vì sự ích kỷ của mình mà lần nữa quay lại rước thêm phiền phức cho nhóm. Em đã vài lần thấy Bangchan mất ngủ, thấy Changbin mệt mỏi vẫn cố gắng an ủi em, thấy Felix dù không đứng dậy nổi vẫn đi nướng bánh cho em ăn. Chẳng phải ai cả, mà là em đang kéo chân tất cả mọi người. Một thứ gánh nặng như em biến mất chẳng phải sẽ tốt hơn sao?





Em bắt đầu khóc lớn hơn, miệng liên tục lặp đi lặp lại:





-Hyung, em xin lỗi, em thật sự xin lỗi.






-Hyung, đáng lẽ em không nên đi cùng hyung, nếu không hyung đã chẳng bị đau thế này rồi....







A








Cả người em lọt vào vòng tay gã, chìm trong hơi ấm hiếm hoi giữa một cơ thể đang lạnh giá những ân hận tỗi lỗi. Gã xoa lưng em, gục đầu vào hõm cổ em, liên tục vỗ về:








-Hyunjin.





-Anh yêu em.








Nói ra rồi, gã nói ra thật rồi. Không như đêm trăng kia, gã lòng vòng mãi mà chẳng đi đến đâu, lần này thì từng chữ một đã lọt vào tai em.




....







-Hyung ơi, hyung nhầm rồi, nó không phải tình yêu, nó chỉ là sự thích thú nhất thời thôi.





Em sụt sịt, lấy tay đẩy trán gã ra, đầu liên tục lắc như muốn phủ nhận tất cả hiện thực trước mặt:




-Tại sao?





Em trốn tránh hai ánh đèn pha đang rọi vào người, hai mắt ậc nước, lúng túng trước chính những lời nói vừa rồi.




Gã quan tâm em, yêu thương em thế nào, chính em là người rõ nhất. Ngay cả khi em biết mình là một gánh nặng, thì không thể phủ nhận, em thực sự khát khao sự âu yếm này của gã. Nhưng tự em cũng hiểu, nó chỉ là tình cảm anh em, có chăng cũng chỉ là sự ca tụng ngoại hình của em mà thôi. Mặc dù, đôi khi em cảm thấy nó thật khác so với những tình cảm thông thường, nhưng em không muốn bản thân tin vào mật ngọt rồi lại bị chính nó hạ độc đến chết.






-Tại sao em nghĩ nó là thích thú nhất thời?






-Hyung, hyung chỉ coi em là một đứa nhóc con cùng nhóm thôi, nếu có thì chỉ là hyung thích vẻ ngoài của em thôi....chính hyung đã nói vậy mà. Hơn...hơn nữa, nếu chúng ta yêu nhau, thì chẳng biết được chuyện gì có thể xảy ra cả...



-Hyunjin.




-Dạ?





-Lúc nãy, có lẽ em không để ý, nhưng cảnh anh đấm tên phóng viên kia đã bị chụp lại rồi. Có thể là ngày mai, có thể là ngày kia, ngày kìa, anh cũng không biết, nhưng nó sẽ bị đăng lên, rồi mọi người sẽ xông vào chửi bới anh. Nhưng nó không quan trọng bằng điều gì em biết không? Ít nhất anh đã có thể làm điều mà anh mong mỏi bấy lâu nay, là tự tay trừng trị kẻ đã làm đau em.






Đôi mắt gã dịu lại, âu yếm nhìn em như tạo vật quý giá nhất trên cõi nhân gian này, tay gã xoa nhẹ hai má đang ngấm nước của em, tiếp tục lên tiếng:



-Anh xin lỗi, đã để em phải mất niềm tin vào anh, để em nghĩ anh là một kẻ chỉ trọng sắc đẹp. Nhưng Jinnie à, lần này anh dám khẳng định, anh yêu em, không phải một ai khác giống em, cũng không phải sự hào nhoáng mà mọi người ca tụng, mà chính là em.






-Anh có chắc chắn không?_Em cất giọng trong tiếng nấc cụt, hai má cùng chiếc mũi thoáng ửng đỏ, đôi tay ghì lấy vai áo anh thoáng run rẩy.


-Nếu chúng ta yêu nhau, có thể một ngày sẽ bị phanh phui, bị công kích, bị chửi rủa. Nếu đi với em, anh sẽ phải nghe lây cả những lời chửi bới, không biết chừng, là những lời đe doạ, vì em là một kẻ tai tiếng, em chẳng phải điều gì tốt đẹp cao sang cả. Anh có thể, một ngày chịu lời chỉ trích, 2 ngày 3 ngày, nhưng nếu nó kéo dài mãi, anh sẽ không chịu nổi đâu.





Minho thở dài, gã bất lực nhìn cậu nhóc trước mặt thầm thì những tiếng lòng nức nở mà buồn rầu:



-Hyunjin, ai bảo anh không chịu được nào? Anh đã cắn gặm nỗi đau suốt 4 tháng không có em bên cạnh, nó đau gấp vạn lần bị người ta công kích. Nhưng anh vẫn chịu đựng đấy thôi. Nếu em nói yêu em anh sẽ bị chửi bới liên luỵ, vậy cũng được, hãy để anh được chịu khổ vì em.





Gã đưa tay vuốt lấy chóp mũi em, gạt đi những giọt lệ đang đọng lại. Rồi từ từ, gã tiến đến, lề sát môi mình vào em. Gã đi rất chậm, cho em một cơ hội để né, nhưng em đã không tránh.

...





Kí ức cái đêm trăng tròn ấy lại ùa về, thoáng như đang ở 4 tháng trước đây, hai con người quằn quại trong những nỗi đau giằng xé, vồ lấy nhau trong tình cảm bồng bột, bùng cháy. Nhưng đêm nay khác rồi, ít nhất, họ đã hiểu được lòng nhau, dù mới rất ít, nhưng họ đã sẵn sàng, cùng nhau bước mãi trên tương lai đằng xa kia. Dù ai cũng hiểu, nó sẽ khó khăn như thế nào, thậm chí thứ tình yêu này có thể kéo họ cùng rơi xuống vực sâu vô tận.






Minho ngẩng đầu, nhìn vào đứa trẻ xinh đẹp trước mắt, lại kéo em vào một nụ hôn miên man ướt át.









Gã thật sự đã chìm đắm trong men say, trong rượu ngọt của Hwang Hyunjin, của đứa trẻ mà gã yêu nhất.














                            Obsession- Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro