Lập dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13:17  *_*_  21/10/2017

Lập dị, có lẽ không phải lúc nào cũng cần sự chấp nhận, bởi vì mình đang sống cho mình, thế là đủ.

     Nếu dừng chân lại trên phố lúc tan tầm, bạn sẽ thấy thành phố có gì? Tôi thường dừng chân lại bên cột đèn đỏ, giữa những ngã tư đang ồn ào và vội vã, nhìn ngắm những dòng xe nháo nhào lướt qua, giống như một đàn cá đang bơi rất nhanh về phía trước, còn lại mình nhỏ bé bơi một mình, cũng thảnh thơi nhưng cũng đơn độc. Đó là những chiều không vội vã, bước chân mải miết đi mải miết tìm nhưng không biết mình đang kiếm tìm điều gì trên những nẻo đường chỉ thấy những gương mặt rất hối hả vụt qua, lạ lẫm mà cũng quen thuộc. Lúc đó, tôi chỉ có một suy nghĩ, nếu như có thể sống lặng lẽ giữa cuộc đời huyên náo này với ánh nhìn tuyệt nhiên trầm tĩnh, giống như những dòng chảy mang một phận đời riêng, không chạm vào nhau, thanh bình như vậy, thì có lẽ cuộc đời rất an lành, hiền hòa.

     Tôi vẫn thường có thói quen lang thang vô định, nhìn những người lạ trên đường mà dường như chẳng nhìn gì cả. Trên đường phố là những cô gái xinh đẹp, thướt tha với những bộ cánh thời thượng, những chàng trai khỏe khoắn tụ tập chơi nhưng trò thể thao, sức trẻ của họ làm sáng một khu phố. Tuổi trẻ không nên buồn nhiều vì thế tuổi trẻ có sức sống rất hồn nhiên. Tôi không dừng chân quá lâu ở những khu thương mại lớn, rực rỡ, lấp lánh nhưng cũng cô đơn. Vì thế tôi đến những khu phố cổ, một chút bụi bặm, một chút xô bồ, nhưng dễ hòa mình vào trong đó. Ở đó đông đúc mà cũng riêng lẻ, người ta ngồi vô lối, nói những câu chuyện chẳng liên quan gì nhau, uống thứ bia cỏ ướp đá mát lạnh, nghe mấy bản nhạc jazz từ cái loa cổ rè rè, ngắm những dòng người qua lại, chẳng ai bận đánh giá ai, chẳng quan tâm xem bên kia đường, có bà cô già mặc cái đầm hồng như con nít 2 tuổi, có thanh niên mặt non choẹt làm quả đầu như mỳ ăn liền, mặc cái đầm hệt như người ta túm cái chăn lùng bùng quấn lại của mấy bà thím ngày xưa… Nếu như tôi có đứng dậy, chạy qua cái tiệm trước mặt mà ịn mặt mình vào cửa kính như ngày bé hay làm thì người ta vẫn sẽ uống bia, tiếp tục nói chuyện hết sức tầm phào, rồi ai nấy nhìn ra ngoài đường, ngoác miệng cười. Rất thoải mái, đó là sống.

     Tự nhiên tôi nghĩ, một ngày vu vơ tẻ nhạt quá, tôi sẽ đứng trên phố lúc tan tầm, mặc cái váy đùm, rồi đi qua cửa tiệm, ịn mặt mình vào cửa kính, sau đó đi về… Như thế, cũng có thể tôi sẽ hiểu cái cảm giác của những người bị cô lập.

     Lập dị, có lẽ không phải lúc nào mình cũng cần sự chấp thuận, bởi vì mình đang sống cho mình, thế là đủ.

     Cuối tuần, chơi vơi giữa mưa và nắng. Lang thang bất định trong thành phố này, là thứ mà tôi muốn làm mỗi ngày cuối tuần. Không phải bởi cảm giác buồn chán và mệt mỏi, khiến bước chân người bất giác vô định, Tôi luôn để mình lạc bước giữa đám đông, như chú chim nhỏ mải miết bay trong một chiều đầy gió, bầu trời bao la là thế, bốn bề chỉ một màu xanh, chú chim nhỏ ngước quanh chỉ thấy độc mình dạng cánh. Là cái cảm giác cô đơn mà an nhiên, không cần biết đâu là bước đi đúng, hướng đi sai. Chỉ cần nhìn lên phía trước mà tin rằng nắng ấm đang chờ, dẫu đôi cánh cô độc, cũng sẽ bay đến tận cùng.

     Thành phố này là một sàn diễn lớn, chúng ta luôn phải gồng mình diễn tròn vai. Ai ai cũng cố mang chiếc mặt nạ cười vui và hạnh phúc, cho dù vai diễn có co chặt đến thắt tim. Người ta cười nhiều quá. Mà chẳng hiểu, cái cười đến từ đâu? Cái cười đâm ra nhạt thếch, đến nỗi nước mắt rơi cho nỗi buồn của chính mình cũng không nổi. Nên là, người ta cứ ngày một nối dài thêm chỉ để cười cho những nỗi buồn không tên. Họ không hiểu, một nỗi buồn chân thật còn tốt hơn một niềm vui giả tạo. Một tiếng cười khờ khạo cho một niềm vui đơn giản lại quý giá hơn một nỗi buồn nhân tạo. Họ cười trong đám ma, nhưng lại buồn trong đám cưới của kẻ khác. Họ khóc cho thứ họ không có được, nhưng lại cười trước một điều vô giá đã mất đi.

     Cuối tuần, tôi lại lạc giữa đám đông. Hàng ngàn gương mặt đã lướt qua. Tất cả cũng chỉ là những gương mặt người dưng, vội vã và chen lấn, họ lướt qua nhau. Biến mất trong biển người. Những nụ cười nửa miệng.

     Thoát khỏi đám đông ồn ào, tôi tự hỏi: Nếu tiếng cười và giọt nước mắt không chân thật, thì có điều gì còn chân thật giữa cuộc dời này nữa đây?

***
Kẻ lập dị - Bài Cốt
https://www.youtube.com/watch?v=bhig5eFUhUQ&index=4&list=PL9Sa_HoKLYq_jnWVomKYXEIY9L9HizhJ7

***

Tìm được bài đăng này tui đăng tầm 2 năm trước, không biết cảm hứng ra sao, sao chép copy hay tự viết nhưng mà thật sự là không nhớ tui có đăng bài này luoonnn, và nó hay dã man ý...
Ai có thông tin tg hay gì thì cứ việc cmt để tui thêm nguồn vì tus từ lâu, và tus đấy cũng không ghi nguồn nên tui chẳng nhớ gì luôn :(

"lúc vừa đọc xong không để ý tên người đăng, đọc thấy hay nhưng cái hình lại là hình của tui, hình bạn tui chụp luôn. Định kiện thì thấy người đăng là mình :)))" supprise x 3,14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vân