I.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã được một thời gian kể từ lần cuối Jimin làm tình.

Anh không định đẩy bản thân vào tình huống này, ở giữa phòng khách của mình với một anh chàng tóc anh đào dễ thương đang hôn anh say đắm, tay chu du trên khắp cơ thể anh, nhưng anh cũng không thể nói là mình đang phàn nàn được.

--

"Tụi mình gần đến nơi rồi."

"Anh đang đưa em đi đâu chứ, em đi bộ mệt lắm rồi." Jimin rên rỉ.

"Anh chán phải nghe em phàn nàn về đời sống tình dục thiếu thốn của em lắm rồi." Hoseok trả lời, giữ cánh cửa câu lạc bộ mở cho cậu em. Từ khi Jimin bước vào, anh đã quyết định sẽ không đưa ai về nhà cả và chỉ ở đây để dành thời gian với người bạn thân nhất của mình.

Hôm nay là thứ Sáu. Sau một tuần dài mệt mỏi, Jimin thấy mình ở một club không quá xa khỏi căn hộ với tiếng bass lớn của âm nhạc vang như trống dồn trong lồng ngực và những ánh đèn chói lóa. Jimin không thể nói mình thật sung sướng vì được ở đây, nhưng anh sẵn sàng thử và vui vẻ với Hoseok khi họ hướng thẳng đến sàn nhảy.

Một giờ sau, Jimin đã ướt đẫm mồ hôi và khát nước, anh tự gọi đồ uống ở quầy bar khi một anh chàng chợt đến gần. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Jimin khá là hấp dẫn và anh đã quen với việc thu hút sự chú ý. Anh hiếm khi lợi dụng điều đó, nhưng có một điều gì khác lạ trong cách chàng trai này tiếp cận anh. Hoặc là vì mái tóc anh đào sáng màu ấy.

Jimin biết rằng những người tiếp cận người khác trong quán bar hoặc club rất tự tin. Họ sẵn biết mình nên nói điều gì hoặc, đủ lươn lẹo để ứng biến.

Nhưng anh có thể thấy chàng trai này khá lo lắng. Lúc đầu, cậu ta chỉ đơn giản là đứng đó, vờ xem xét menu đồ uống đầy màu sắc được viết bằng phấn. Hai tay cậu đặt trên quầy bar, ướt át và dính dấp từ những thứ nước đã đổ vãi trong đêm đó. Những ngón tay cậu thì liên tục chụm lại trên mép áo.

Jimin còn có thể thấy cậu ta nhìn trộm anh, rồi quay đi mỗi khi bị ánh mắt anh bắt gặp. Và thật đáng yêu khi đôi mắt to tròn của chàng trai khiến cậu nom như một con nai kẹt trước ánh đèn pha vậy. Trông cậu như đang trong trạng thái hoảng loạn và bối rối liên tục. Điều ấy khiến Jimin phải mỉm cười.

Họ tiếp tục chơi trò chơi ấy cho đến lúc người pha chế xuất hiện và đặt đồ uống Jimin gọi xuống trước mặt anh. Chàng trai bên cạnh lên tiếng khi Jimin đang thanh toán.

"Vui lòng cho tôi một ly giống của anh ấy."

Người pha chế gật đầu và đưa lại thẻ tín dụng cho Jimin trước khi rời đi lần nữa để chuẩn bị đồ uống vừa được gọi. Jimin nhấp một ngụm đồ uống của mình.

"Cậu có biết tôi đang uống gì không?"

Jimin mỉm cười khi đôi mắt cậu chàng kia mở to trong ngạc nhiên, và cậu ta dừng chơi với ống tay áo. Anh khoanh chân, dựa vào mặt quầy, chàng trai thì quay người về phía anh.

Cậu ta nuốt nước bọt, "Không, nhưng nó trông khá tuyệt."

Trông cậu vẫn lo lắng, thậm chí còn có chút lo lắng hơn khi được nói chuyện với Jimin. Cậu bồn chồn, chẳng biết phải đặt tay như thế nào, rồi cuối cùng tựa một tay lên quầy bar để trông có vẻ thư thái hơn. Jimin cố giấu nụ cười sau mép ly, không muốn chàng trai nghĩ anh đang chế nhạo cậu ấy. Anh chỉ nghĩ cậu ta thật đáng yêu.

Một sự im lặng khó xử lắng xuống giữa họ. Tuy điều đó không mấy phiền hà với Jimin, nhưng anh biết chàng trai đang tuyệt vọng tìm kiếm một chủ đề trò chuyện.

"Anh trông cũng tuyệt nữa."

Và Jimin sặc đồ uống của mình. Anh cố gắng hít thở một cách duyên dáng nhất có thể trong khi được chàng trai nhẹ nhàng vỗ vào lưng để anh không bị sặc đến chết.

"Anh có sao không? Chết tiệt, tôi xin lỗi."

Jimin không hy vọng cậu ta lại thẳng thắn như thế. Bây giờ anh trông như một tên ngốc vậy, khuôn mặt ửng đỏ và cái mũi sụt sịt, tuyệt vọng cố gắng để lấy hơi mà không thu hút thêm sự chú ý. Khi cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, Jimin nhìn lên chàng trai đang chìm trong ngượng ngập. Tuyệt lắm.

"Không, không sao, tôi ổn mà. Tôi chỉ không nghĩ là cậu sẽ nói vậy." Anh ho khan và hạ mắt. Thật là xấu hổ quá.

"Tôi cũng không nghĩ là mình sẽ nói vậy."

Và lời đó khiến Jimin phải bật cười, xoa dịu căng thẳng khỏi cơ thể anh. Sự vụng về của chàng trai này làm anh cảm thấy tốt hơn.

"Vậy, cám ơn nhé. Tôi rất cảm kích lời khen của cậu."

Cậu ta trông trẻ hơn Jimin, với cặp mắt nâu to tròn và một vẻ ngây thơ vô hình trung. Bất chấp sự lo lắng của cậu ta, có một loại sức mạnh xen lẫn tự tin mà cậu bung tỏa, như thể cậu biết chính xác những gì mình muốn và sự nhút nhát sẽ chẳng ngăn cậu đạt được điều đó. Nhưng cũng có nét mềm mại ẩn trong sự mạnh mẽ của cậu, khiến cậu càng độc đáo hơn.

"Tôi là Jungkook."

Jimin không có thời gian để trả lời trước khi người pha chế quay lại với đồ uống của Jungkook. Anh nhìn Jungkook trả tiền và người pha chế lại rời đi. Cậu tò mò quan sát đồ uống, cố gắng đoán thành phần trong ly và cau mày đầy tập trung. Cậu liếc Jimin và nhanh chóng nghiêm người để uống một ngụm lớn. Jimin biết tỏng mọi thứ, ngay khi chất lỏng chạm vào lưỡi Jungkook. Cậu cố giữ vẻ bình thản nhưng anh có thể nhìn thấu cậu.

"Cậu ghét nó."

"Không có."

"Yeah, cậu có." Jimin cười đầy thấu hiểu và Jungkook từ bỏ diễn kịch, vẻ mặt chán ghét ngay lập tức lộ ra. Cậu xoay chiếc ly trong tay để ngắm nghía thứ đồ uống ở nhiều góc độ khác nhau, như thể làm thế sẽ giúp cậu tìm được lý do tại sao mình ghét nó như vậy.

"Okay, tôi ghét nó. Đây là gì vậy?"

Jimin cười lớn với toàn bộ cơ thể của mình, vắt một tay lên lồng ngực, rất rắn chắc, của Jungkook để neo bản thân khỏi té ngã. Anh hiểu rõ ngôn ngữ cơ thể của sự tán tỉnh, thế nên anh cũng biết chính xác những gì mình đang truyền đạt khi bắt đầu tương tác với Jungkook. Anh muốn cậu biết rằng anh có hứng thú. Rất hứng thú.

"Nó chỉ là Gin và Tonic." Anh đáp, đầu hơi nghiêng, nhếch mép cười với Jungkook. Cậu nhìn anh như đang diện kiến Kỳ quan thứ 8 của thế giới.

"Nó đắng lắm."

"Yeah, không phải tất cả mọi người đều thích nó."

Lại là sự im lặng lúng túng. Bằng cách nào đó, nó không làm Jimin tắt hứng như thường lệ. Jungkook là người tiếp cận đầu tiên, nhưng chắc chắn Jimin phải dẫn dắt rồi.

"À, tôi là Jimin."

Sắc mặt Jungkook rạng rỡ lên, vui mừng vì Jimin không phủi bỏ mình.

"Hân hạnh được gặp anh, Jimin."

"Tôi cũng vậy, Jungkook." Jimin tựa cằm lên lòng bàn tay, dựa vào quầy bar. Anh cười với Jungkook. "Tôi thích tóc của cậu."

"Cám ơn. Đó là một quyết định bồng bột nhất thời..."

Họ tiếp tục nói chuyện trong ít nhất nửa tiếng về chẳng điều gì đặc biệt cả, chỉ cố gắng tìm hiểu nhau. Jimin biết thêm là Jungkook trẻ hơn anh hai tuổi. Anh cũng biết Jungkook không đến đây chỉ để nói chuyện. Việc người ở club tiếp cận ai đó chỉ vì muốn trò chuyện là cực kỳ hiếm gặp. Luôn luôn có một động cơ ẩn giấu. Jimin có thể đoán được động cơ của Jungkook là gì và anh cũng không bị nó làm cho mất hứng.

Khi một sự im lặng thoải mái bao trùm họ và chỉ còn lại những cái liếc mắt đưa tình, Jimin tự hỏi liệu Jungkook sẽ là người chủ động đi bước đầu. Jimin đã khá lộ liễu về sự có hứng thú của mình bằng cách liên tục đụng chạm, với bàn tay trượt dài trên đùi hoặc cái đánh yêu đùa cợt vào ngực người đối diện khi cậu làm anh cười. Cánh cửa đã mở, Jungkook chỉ cần tiến bước nửa chừng.

"Anh có sống gần đây không?"

Nó đây rồi. Bước đầu tiên. Jimin hài lòng nhiều hơn anh muốn thừa nhận. Tình một đêm không phải là thứ anh quen thuộc. Jimin thích hẹn hò, thích tìm hiểu một người trước khi tiến xa hơn với họ. Anh có một trái tim lãng mạn và anh thích được tán tỉnh.

Nhưng có một điều gì đó ở Jungkook khiến Jimin muốn buông thả chỉ trong đêm nay. Có thể là cách Jungkook nhìn anh như thể anh là điều xinh đẹp nhất cậu từng thấy. Có thể là cách mà ánh sáng hắt lên mặt cậu ta một cách hoàn hảo đã không cho phép anh nhìn đi chỗ khác. Hoặc có thể, Jimin chỉ cảm thấy cô đơn.

"Có. Nhà tôi chỉ cách đây 10 phút."

"Chúng ta có nên đến đó không?"

Jimin không biết các quy tắc cho tình một đêm. Chẳng phải là họ có nên hôn liếm nhau trước sao? Hay đáng lẽ họ nên cọ xát nhau trên sàn nhảy, xây dần tình thú lên? Chẳng có điều gì được tích tụ dần giữa họ cả, nhưng áp lực chắc chắn đã ở đó. Nó như một dòng xung kích, cái cách họ chạm vào nhau khiến Jimin khao khát nhiều hơn. Nhiệt lượng tuôn tràn ở đáy ruột anh mỗi khi tầm mắt Jungkook rơi xuống đôi môi đang mấp máy của Jimin.

Jungkook cao vượt hẳn Jimin vì vẫn đứng dù Jimin đã ngồi trên ghế đẩu. Có lẽ cậu chẳng cao hơn Jimin bao nhiêu, nhưng hiện tại cậu trông như một người khổng lồ. Sự hiện diện của cậu gây ngạt thở, và Jimin cảm thấy sẵn sàng để chết đuối. Anh muốn Jungkook cắn nuốt mình, muốn cảm nhận cậu ở khắp mọi nơi, muốn được cậu hôn và tước đoạt, tước đoạt, tước đoạt. Có thể anh sẽ quên đi mọi thứ anh là, chỉ trong đêm nay.

"Được thôi, hãy đến đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro