Phần 45: Gun và cái kết có hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Đi thôi."

 "H..hả?..À, đi, đi thôi."

 Tôi nhanh chóng đứng lên cố làm như không có chuyện gì cả nhưng mà điều đó thật khó, nhất là sau đó chúng tôi lại dính với nhau cả ngày, cứ nhìn thấy Off là tôi lại thấy ngại. Lúc xem phim tôi cũng chẳng có tâm trí để ý xem là phim đang nói về cái gì nữa vì Off cứ nắm tay tôi suốt hai tiếng.

 Khi đèn trong rạp sáng lại lần nữa, mọi người cũng lần lượt đứng lên ra về thì Off mới buông tay, đột nhiên hơi ấm từ bàn tay kia đi mất khiến tôi thấy hơi hụt hẫng một chút nhưng mới ban nãy thôi chính tôi cũng là người từ chối anh nắm tay mình công khai như vậy, anh ấy chẳng qua là thuận theo ý mình.

 "Em muốn đi vệ sinh một chút."

 "Được, anh đi cùng em."

 Sau khi tôi trở ra thấy Off đang mãi cắm cúi gì đó trên điện thoại, tôi tiến lại thuận miệng hỏi.

 "Anh đang xem gì vậy?"

 "Em xem đi."

 Off chìa điện thoại ra trước mặt tôi, một trang báo mạng hiện ra...đó là một tiên tức liên quan tới tôi mà! "Sự thật sau scandal gần đây của Gun Atthaphan!"

 Tất cả những tin đồn đều được đính chính trong bài viết và nó còn nói người đứng sau những việc làm ác ý này cùng kẻ liên quan đã được giao cho pháp luật xử lý. Thông tin đến quá nhanh khiến tôi mất một lúc mới có thể hiểu hết được...như vậy là bao nhiêu ấm ức thời gian qua cuối cùng cũng được xóa bỏ, người làm hại tôi cũng sớm phải trả giá.

 "Chuyện này..."

 "Em biết là ai làm mà."

 Tôi hiểu ra tất cả, người mà có thể đứng ra khiến tất cả những tin đồn về tôi biến mất chỉ có một người, đó là ba tôi. Không nghĩ đến khoảng thời gian vừa rồi tôi đã trút bao nhiêu túc giận, hờn giỗi lên ông ấy vì tôi cho rằng ông ấy mới chính là nguyên nhân cho mọi đau khổ của mình, nếu không phải ông ghét bỏ tôi thích con trai thì bà ta cũng không có cơ hội làm hại tôi như vậy! Nhưng mà bây giờ ông ấy lại có thể sẵn sàng từ bỏ gia đình đang trọn vẹn và người phụ nữ ông yêu thật lòng để rửa sạch oan ức của tôi...

 "Ông ấy đã thực sự thấy mình sai và sửa chữa lỗi lầm của mình rồi. Em có muốn nói chuyện với ông ấy một chút không?"

 Tôi suy nghĩ một hồi rồi nhìn Off gật gật đầu và chúng tôi đã cùng nhau quay lại nhà của ba. Trời đã xẩm tối, trong phòng ăn mọi người đang tất bật chuẩn bị cho bữa tối, hình như hôm nay có gì đặc biệt hơn bình thường, nhà cửa tự nhiên cũng được trang trí đẹp mắt. Tôi quay qua Off khó hiểu, mà anh dường như đã biết gì đó nên nụ cười ẩn ý lắm.

 "Sao anh lại cười kiểu đó? Anh có âm mưu gì?"

 Tôi chỉ Off bắt đầu tra khảo hòng moi ra một chút thông tin thế nhưng Off lắc đầu, hai tay giơ cao vô tội.

 "Anh không biết."

 "Papii chắc chắn biết, mau nói đi."

 "Thế thì phải nhắm mắt lại trước!"

 Biết ngay là có mùi mờ ám mà, anh ấy sẽ không vì tôi mà tạo ra bất ngờ gì đó chứ? Nhìn có vẻ không đồng ý nhưng cuối cùng tôi vẫn nghe lời Off nhắm mắt lại để anh dẫn đi về phía trước.

 "Sao mà lâu quá vậy? Bây giờ em mở mắt ra được chưa? Ê, sao anh bỏ tay ra vậy papii, anh đi đâu đó? Em mở mắt ra đấy!"

 Tôi mở mắt ra xung quanh tối thui một mảng, thoáng chốc thấy hơi sợ sợ nhưng một giây sau đó, từ phía trước ánh nến lấp lánh dần dần tiến lại gần. Đó vẫn là Off với chiếc bánh kem đã thắp nến trên tay... Những năm trước, kể từ khi quen biết Off, anh chưa từng bỏ lỡ bất kì dịp sinh nhật nào của tôi. Có những lần bận bịu cứ tưởng là anh sẽ không đến được nhưng sau đó anh vẫn đến và cầm bánh kem cho tôi, giống như ngày hôm nay vậy!

 "Happy birthday to you!Happy birthday to you!Happy birthday to you!"

 Off tiến đến trước mặt tôi, nụ cười dưới ánh nến hôm nay là nụ cười tôi sẽ không quên được, thấy anh cười hạnh phúc thì tôi biết mình cũng như vậy.

 "Em cũng quên mất luôn hôm nay là sinh nhật của mình."

 "Em mau ước gì đi!"

 Tôi chắp tay lại, nhắm mắt một lần nữa rồi thành tâm cầu nguyện, ước nguyện xin được giữ kín để nó thành hiện thực. Sau đó tôi thổi tắt nến, ngay giây phút ấy đèn được thắp lại, xung quanh sáng bừng, những ngọn nến khác cũng được thắp lên.

 "Chúc mừng sinh nhật Gun Gun~"

 "Sinh nhật vui vẻ nha P'Gun!"

 "Happy birthday Nong~"

 Hoá ra mọi người đều ở đây à? Bạn bè, đồng nghiệp, em gái và cả người tôi yêu. Bất ngờ này sao mà lớn quá đi.

 "Sao mọi người cùng ở đây hết vậy?"

 "Còn không phải papii của ai đó cất công chuẩn bị bất ngờ này."

 P'Jen kéo tay tôi trêu ghẹo cũng khiến tôi ngại ngùng, những người xung quanh thấy thế bắt đầu tụ tập vào trêu ghẹo một mình tôi.

 "Tay Tawan anh coi mà học tập papii nhà người ta đi!"

 "Anh có gì mà không được?"

 "Hừ!"

 "New! Đứng lại nói cho rõ ràng đã! Newwie!"

 "Ôi xem ai bị giỗi kìa! Hahahahaaa!"

 Off và tôi đứng giữa không gian náo nhiệt của buổi tiệc do anh cất công chuẩn bị, từng chi tiết trang trí đều dựa trên sở thích của tôi. Có hoa tươi xinh đẹp, những món ăn tôi yêu thích, không khí náo nhiệt, nến thơm và bóng bay khắp phòng...còn hơn cả lãng mạn. Tôi nhìn Off, thực sự anh đã vì tôi mà chuẩn bị hết những điều này sao ?

 "Không phải anh không thích bóng bay sao?"

 "Không phải em thích bóng bay sao?"

 Tôi bật cười nhìn Off. Anh thực sự cho tôi cảm giác được yêu một cách chân thành, cảm giác như người nhà hơn là người yêu, cảm thấy thật đủ đầy...chỉ cần một mình anh không cần thêm ai khác. Giữa bao người vây quanh, ai cũng đặt chú ý lên người tôi-chủ nhân bữa tiệc, tôi cảm thấy được tất cả điều chúc phúc đến từ mọi người. Tôi đưa tay chủ động nắm lấy tay Off, đan lồng mười ngón tay vào nhau mà không hề e ngại.

 "Cảm ơn nhé!"

 Off hơi bất ngờ khi tôi chủ động nắm tay anh trước mặt mọi người như vậy nhưng anh không từ chối, mọi người bắt đầu hò hét...chuyện rõ như ban ngày chẳng cần phải giải thích gì thêm.

 "Hới, gì đây cái đôi này! Làm người ta ghen tị muốn chết, bao giờ mới có người vì tôi thế này chứ?"

 "Các chú giấu không kĩ nha, ai cũng biết hết trơn rồi." (đúng òi giả vờ bất ngờ đi nào:))

 "Không ấy hôn nhau một cái coi!"

 "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"

 Không biết bắt đầu từ ai nhưng bây giờ cả đám người ai cũng hô 'hôn đi' các thứ, làm sao mà có thể chứ ở đây nhiều người như vậy. Off vừa tiến lại gần thì tiếng hò hét lại càng nghiêm trọng hơn, anh cười cười như thể sẵn sàng làm chuyện đó trước mặt bao nhiêu người luôn.

  "Tới luôn không?"

 "A..anh nói cái gì vậy?"

 "Thì tại em chủ động trước mà!"

 Tôi giả vờ đánh nhẹ lên vai Off để anh dừng trêu tôi lại, hôm nay tôi là chủ tiệc cơ mà, sao mọi người cứ hùa vào chọc tôi thế?

 "Thôi nào, mau tặng quà cho chủ tiệc rồi bắt đầu ăn uống đi thôi!"

 "Này Off, mày không phải đánh trống lảng nhá!"

 "Mọi người, hai anh ấy ngại đỏ hết mặt lên rồi kìa. Tha cho đôi nhà người ta đi!"

 Pim là người tiến lên đầu tiên, con bé đưa tôi một cái hộp trắng nho nhỏ đồng thời cũng giúp tôi giải vây ít nhiều.

 "P'Gun, thấy anh vui vẻ như vậy Pim cũng hạnh phúc lắm! Tặng anh món quà nhỏ, đây là tiền em lần đầu đi làm kiếm ra đó nên anh phải nhận lấy nó rồi cười tươi mỗi ngày nha!"

 Nhận lấy món quà rồi mở ra, bên trong là một cái lắc tay bạc trắng nhìn vô cùng bắt mắt, tôi lấy chiếc lắc ra rồi đeo lên tay mình luôn, vừa vặn trên cổ tay tôi còn lấp lánh như sao. Tôi ôm Pim một cái, xoa tóc em gái như thay cho lời xin lỗi vì đã để em phải lo lắng thay tôi thời gian qua, xin lỗi vì khiến em phải sợ hãi lần tôi cáu gắt và đập phá đồ đạc.

 "Cảm ơn nhé, yêu Pim nhiều lắm!"

 "Pim cũng yêu P'Gun nhiều lắm!"

 Có Pim mở màn nên mọi người cũng bắt đầu xô đến nhét vào tay tôi túi lớn túi nhỏ, tôi tất nhiên là vui vẻ cảm ơn rồi nhận lấy những món quà này rồi, có thật nhiều thứ tôi yêu thích xuất hiện vào ngày hôm nay.

 "Gun."

 Ba tôi từ bên ngoài tiến vào, có lẽ ông vẫn cảm thấy có lỗi với những chuyện đã xảy ra cho nên nét mặt ông luôn cố gắng tỏ ra tươi cười gượng gạo. Ông tiến đến đưa cho tôi một bọc quà được gói ghém cẩn thận, còn có cả nơ đỏ thắt xung quanh.

 "Sinh nhật vui vẻ con nhé! Ba..xin lỗi!"

 Tôi cầm hộp quà trên tay nặng trĩu, thấy mình thật quá đáng khi đã nói với ông những lời nặng nề quá đáng như vậy, đôi khi nó còn không phải phép. Suy cho cùng ông vẫn là người đã sinh ra tôi, nỗi lo lắng của bậc phụ mẫu sẽ có lúc tôi không thấu hiểu được giống như ông cũng không hiểu đứa con đã trưởng thành lại xa cách của mình. Nỗi lo xuất phát từ tình yêu nên đôi khi nó sẽ bị mù quáng và sai lầm nhưng ông cũng đâu có muốn tôi phải chịu những sỉ nhục tổn thương ấy.

 "Con xin lỗi...vì đã có những lời lẽ không hay..."

 "Không phải lỗi của con, là tại ta, tại ta không tốt đã khiến con phải chịu đựng nhiều như vậy."

 Tôi tiến đến ôm lấy ông, ước gì trở lại hồi còn nhỏ để dễ dàng chui tọt vào lòng ông, để gia đình nhỏ của tôi vẫn vẹn nguyên chưa bị tan vỡ.

 "Con không sao, ba không cần phải cảm thấy có lỗi."

 "Ba không phải là người ba tốt, đã không chăm sóc tốt cho các con. Mong sau này cậu ấy sẽ thay ba đối với con thật tốt, bù đắp lại hết những gì ba không thể làm."

 Tôi nhìn ông ngạc nhiên, vậy là ông đã chấp nhận mối quan hệ giữa tôi và Off?

 "Ba, ba nói vậy?"

 Đúng lúc này Off cũng đi về phía chúng tôi, anh mỉm cười cúi đầu chào ông, ba cũng cười đáp lại. Tôi không biết là mối quan hệ giữa hai người lại được cải thiện nhiều đến mức này. Ba cầm lấy tay tôi rồi giao nó vào bàn tay vững chắc kia, tôi gần như vỡ oà trong hạnh phúc khi nhận được sự ủng hộ của ba trong mối quan hệ này. Đấy là sự công nhận mà tôi muốn có được nhất, không phải là sự ưng thuận của người quen hay xã hội ngoài kia, mà là đến từ người nhà-những người mang cùng dòng máu với tôi, như thế mới thật xứng đáng cho những gì mà chúng tôi đấu tranh cho.

 "Giao con trai cho cậu, từ nay phải đối xử với nó thật tốt. Đừng như người ba này không làm gì được cho nó. Nó hoạt bát nhưng cũng cô đơn, cậu phải quan tâm nó gấp đôi. Đừng để tôi thấy cậu làm nó khóc biết chưa!"

 "Dạ rõ ạ!"

 Off tiếp lấy tay tôi từ ba, khuôn mặt anh hạnh phúc thấy rõ và nó lan sang cả tôi, muốn cười không thấy mặt trời luôn rồi.

 Ngay lúc vui vẻ nhất này tôi sực nhớ đến một chuyện nữa.

 "Còn bố mẹ anh thì sao?"

 Off bật cười xoa đầu tôi.

 "Em lo gì chứ. Con rể đáng yêu như này thì ai mà từ chối cho được. Bố mẹ cũng muốn sang thăm em rồi đấy, nghe em bị bệnh họ còn lo lắng hơn là lo cho anh nữa."

 "Thôi, để em qua chứ đường xa như vậy lại bắt bố mẹ anh đi. Qua hai hôm nữa em cũng về lại nhà mình thôi, còn nhiều việc em còn chưa làm xong."

 "Ừm, vậy anh đi cùng em."

 "Mà anh lén lút chuẩn bị từ bao giờ đấy? Sao em không phát hiện ra tí nào luôn?"

 "Em không cần biết đâu, cứ hưởng thụ nó đi. Chúc em sinh nhật vui vẻ!"

 Bữa tiệc hôm ấy rất vui, ai cũng chơi tới bến, như được một bữa thả ga ai cũng say không say mèm thì cũng ngà ngà...tôi cũng uống một chút, không đến nỗi nhưng sau đấy cũng chẳng biết là ai đi đường nào nữa, chỉ biết vác cái xác vào phòng rồi nằm ra giường thôi.

 "Em đừng có ngủ luôn như vậy, ít nhất thì cũng phải thay bộ quần áo ra đã chứ."

 "Ư..ư, em không muốn dậy..."

 Off lay tôi ngồi dậy cho bằng được, anh còn mang sẵn một bộ đồ ngủ đặt trước mặt tôi thế nên tôi đành phải vác xác dậy vào nhà tắm, tắm rửa hết mùi cồn rồi mới quay lại giường nằm bẹt dí. Lát lâu sau mới thấy Off quay lại, ôm anh vào mới thấy hơi ẩm cùng hương sữa tắm vô cùng dễ chịu. Đôi mắt tôi nặng trĩu cứ mở ra lại đóng vào.

 "Buồn ngủ thì ngủ đi."

 "Không, muốn nhìn anh thế này!"

 "Hử, tại sao?"

 "Tại đẹp trai."

 Người anh run lên vì nén cười, Off trở tay ôm lấy eo còn tôi thì thuận thế gác cả chân lên người anh. Một nụ hôn trong bóng tối ập tới thế nên tôi cứ thoải mái đáp lại như mọi lần, vẫn nhiệt độ và sức nóng ấy, tôi đón nhận anh không hỗn loạn như lần đầu hay mập mờ như lần thứ hai, lần này là offical!

 Đêm nay qua rồi, hôm sau khi tỉnh dậy vẫn thấy anh nằm bên cạnh, từ nay và mãi mãi về sau.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro