Phiên ngoại 3: get on one knee

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đến buổi chiều, cuối cùng tôi cũng có cơ hội gặp mặt tên đàn ông tồi tệ đi mất mặt từ đêm hôm qua vì một lí do đáng ghét là chúng tôi có dự án chung, việc mà tôi từng cảm thấy rất tuyệt vời khi cùng nhau đi làm nhưng bây giờ chỉ muốn xé hết hợp đồng rồi đi về còn hơn là phải nhìn mặt nhau.

 Sau khi make up và làm tóc xong tôi cố tình không thay đồ trước vì không muốn đụng mặt Off, sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà nắm đầu anh ta đập vào tường. Để tránh án mạng xảy ra phương án tốt nhất là tránh mặt nhau hết sức có thể.

 Cứ tưởng là tránh nhau được rồi chứ ai mà có ngờ lúc mở cửa phòng thay đồ ra đã thấy bóng người bên trong. Bởi vì không ngờ được là ở bên trong có người nên đến lúc đóng cửa rồi quay người lại tôi mới thấy Off đang đứng thay đồ, nửa người trên trống không, cạp quần cũng đã kéo quá nửa. Nửa năm gần đây vì để chuẩn bị cho dự án mới nên Off đã cật lực giảm cân, ép cân nhiều đến mức tôi cũng thấy xót ruột xót gan, tuần nào cũng theo P'Tay đi phòng Gym người tự nhiên có thêm cơ bắp trông dáng cân đối hơn hẳn...chứ không muốn nói là đẹp. Trên cánh tay trắng trẻo cơ bắp hiển hiện rỗ ràng, vai cũng rộng hơn, cơ bụng cũng sắp hiện rõ rồi....

 "Sao anh nhắn tin không thấy em trả lời gì thế?"

 "Không phải chuyện của anh!"

 Tập thể hình để đi tán đứa khác chứ gì! Càng nghĩ tôi càng thấy tức trong ngực nhưng vẫn dặn lòng là nếu có thể vẫn sẽ cho anh một cơ hội để giải thích, nhỡ đâu...chỉ là hiểu lầm thì sao, bởi vậy tôi mới nhịn xuống cái cõi lòng như vũ bão cố gắng không gây sự bây giờ.

 Thấy tôi nhăn nhó, Off từ từ đi đến, đi đến với cái bộ dạng áo không có, khóa quần thì đã mở ra. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng tịnh thần không thể để mình bị thao túng tâm lí như thế được! Off tiến một bước tôi lại lùi một bước cho đến khi lưng chạm vào cánh cửa phía sau thì không còn đường lui nữa. Off ghé lại gần, một tay đặt lên cánh cửa đằng sau như muốn giam tôi lại ở giữa.

 "Vẫn còn giận à?"

 "...."

 "Anh biết là em giận. Anh không cố ý cằn nhằn em chuyện tiêu tiền, chỉ nhắc nhở em như một thói quen...sô pha mới rất đẹp, cái trước dùng cũng lâu rồi còn gì, giờ mua cái mới là vừa đẹp."

 Tự nhiên trong mối quan hệ của chúng tôi, sau mỗi lần cãi vã anh luôn là người nhẹ giọng xuống nước trước vì biết tôi cứng đầu, để mở lời làm hoà thì chắc còn khuya nên anh luôn là người làm điều đó. Trong một chốc lát tôi đã định hay là hết giận đi cho rồi, cứ thẳng thắn hỏi rồi làm hòa thôi chứ đêm qua ngủ một mình đã đủ giày vò tôi. Thế rồi tôi kìm lại, nhưng nếu anh thật sự lừa dối tôi thì sao, tôi không tha thứ nổi đâu dù cho tình cảm với nhau vẫn còn nhiều.

 Đúng lúc này chuông điện thoại Off thông báo có tin nhắn tới, anh quay người kiểm tra tin nhắn và dường như không muốn tôi nhìn thấy bởi nếu là trước kia anh sẽ mở điện thoại ngay trước mặt tôi... Yêu nhau mười năm còn chia tay được chứ đừng nói 7 năm, lời nguyền con số 7 cuối cùng cũng linh nghiệm trên người chúng tôi. Một người cứ thế mà thay đổi rồi...

 Sau tin nhắn đó Off khẩn trương thay đồ rồi rời đi, trước khi mở cửa rời đi cũng chẳng nói thêm câu nào với tôi. Người ta nhắn gì mà phải vội vàng thế? Tại sao có người khác rồi vẫn chưa chịu nói chia tay!

 Càng đè nén cơn tức giận vào trong thì lồng ngực tôi càng thấy nhoi nhói, bỗng chốc trở nên đờ đẫn. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay Off, mọi kế hoạch cho tương lai Off đều là một phần trong đó, mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn bóng dáng của anh, nếu giờ chia tay Off đến với người mới thì chỉ có tôi là chơi vơi cố chống chọi một mình. Nước mắt có bao nhiêu cũng phải nuốt vào trong vì khóc cho một người tồi tệ thì thật là phí phạm, tôi mím môi chịu đựng thay đồ, cố diễn cho mình ổn rồi ra ngoài.

 Tôi đã vào vị trí của mình, máy livestream cũng đã sẵn sàng làm nhiệm vụ, MC cũng có mặt, hầu như mọi thứ đã sẵn sàng chỉ có Off là vẫn chưa xuất hiện. Staff rối rít đi tìm người, P'Jar ở bên cạnh cũng nhấc máy gọi liên tục mà chẳng liên lạc được khiến tôi cũng rơi vào lo lắng.

 "Nó đi đâu rồi không biết? Gun, nó không nói gì với em à? "

 "Không."

 "Xe nó vẫn ở bãi thì đi đâu được, chắc đâu đây thôi, chia người đi tìm đi sắp đến giờ live rồi. P'Jar anh đi tìm ở office em đi nhà vệ sinh tìm. Ok?"

 Một nhân viên hậu trường lên tiếng, sau đó mọi người cũng tản ra đi tìm, trong phòng live chỉ còn lại tôi với người MC bỗng khiến lòng tôi thấy bồn chồn, không biết anh biến đi đâu, đi gặp người kia hay là xảy ra chuyện gì rồi?

 "Tôi đi lấy chút nước nhé!"

 Người MC nói rồi cầm cốc của mình đi ra khỏi phòng, tôi chỉ gật đầu, lúc người đó đi rồi tôi mới lấy điện thoại ra thử gọi vào máy của Off, đến hồi chuông thứ ba cuối điện thoại mới được kết nối.

 "Anh ở đâu vậy? Mau quay lại đi, dù muốn gặp ai thì cũng phải đợi kết thúc công việc đã chứ! Đồ tồi này anh đang ở đâu đấy!!!"

 Bên kia thế mà lại không có ai trả lời, tôi nhìn điện thoại, rõ ràng là số của Off, điện thoại cũng hiển thị đang kết nối cuộc gọi nhưng ngoài mấy tiếng sột soạt nho nhỏ từ bên kia vọng lại thì không có gì thêm. Tôi nhăn mày khó hiểu, trong lòng cũng lo lắng hơn. Bỗng nhiên đèn trong phòng tắt rụi, không còn tí ánh sáng nào ngoài chiếc điện thoại của tôi. Tôi bật dậy thử gọi xem có ai xung quanh không nhưng cũng không có ai trả lời.

 "Có ai ngoài đó không?"

 "Có ai không ạ? P'Jar ơi? Mọi người ở đâu rồi ạ, mất điện rồi!"

 Theo ánh sáng ít ỏi tôi mò ra ngoài để tìm người tới giúp. Đây là tầng năm của toà nhà, chuyên dùng để thực hiện các hoạt động livestream nên phòng thì nhiều nhưng người thì ít để tránh ồn ào ảnh hưởng tới công việc. Tôi đã đi hết cái hành lang mà cũng không tìm được ai, điện thoại vẫn kết nối với Off nhưng như cũ chẳng có tiếng trả lời nào. Trống ngực tôi đập liên hồi, một chút sợ hãi ban đầu cũng tăng dần lên. Tôi rẽ sang một hành lang khác để tìm thang máy, chưa đi được mấy bước thì một căn phòng gần đó tự động mở ra, âm thanh cửa mở kéo dài vọng trên hành lang vừa tối vừa vắng thế nhưng riêng căn phòng đó là vẫn còn đèn. Dù trong lòng đã vang lên âm thanh cảnh báo nhưng tôi vẫn chậm rãi đi tới căn phòng đó, đẩy nhẹ cánh cửa đang hé ra.

 Bụp bụp bụp!

 Vừa mở ra một loạt pháo bông giấy đã bay đến, bên trong ngập tràn bóng bay cùng các loại trang trí lấp lánh, choáng ngợp con mắt tôi vì nó đối lập hoàn toàn với cảnh tượng tối tăm bên ngoài.

 "Sinh nhật vui vẻ nhé!"

 "Mọi..người..."

 Mọi người ồ lên hát chúc mừng sinh nhật, tôi bị bất ngờ đến á khẩu quên luôn là mình cần nói gì. Tôi bị đẩy đến trước hai hàng nến xếp dài dẫn tới một cái vòng trái tim cũng xếp bằng nến rất lớn ở phía trước.

 "Happy birthday to you

 Happy birthday to you

 Happy birthday, Gun Gun

 Happy birthday to you!"

 Tôi đứng giữa hình trái tim, mọi người ùa đến chúc mừng sinh nhật.

 Đúng rồi, tôi quên luôn sinh nhật của mình, điều mà chưa bao giờ xảy ra, có lẽ dạo gần đây vì chuyện của Off cứ làm tôi xao nhãng, cứ suy nghĩ liên tục mấy cái vẩn vơ đâu không.

 "Mọi người làm em sợ muốn chết! Sao lại tắt hết đèn đi chứ."

 "Thế nó mới bất ngờ, dù sao tuổi mới rồi, mãi xinh mãi đáng yêu nha Gun!"

 "Cảm ơn P'Jen nhé!"

 "Nè, tặng Gun dù đây không phải quà của chế đâu nhưng cầm lấy đã nhá. Bất ngờ còn chưa tới hết đâu à."

 P'Jennie đưa vào tay tôi một bó hoa màu hồng nhạt.

 "Đẹp quá ạ, em cảm ơn nhưng mà là quà của ai ạ?"

 "Chế còng lưng chọn đúng đủ 44 bông đấy, không biết ai mà yêu cầu kĩ càng đến thế không biết? Nhưng sao phải là 44 bông nhỉ, 100 bông thì nó mới hoành tráng chứ!"

 Tôi tò mò vô cùng khi P'Jennie cứ úp úp mở mở, vừa định hỏi thì lại bị mọi người chen lên tặng quà, nhiều đến mức hai tay sắp không cầm hết rồi.

 "Bánh kem đâu? Sao bánh còn chưa tới nữa! Ra giục đi nhá!"

 Mọi năm luôn có một người âm thầm mua bánh kem rồi cầm nó đến trước mặt tôi, không kể ngày nào, có bận hay không, dù tôi đang ở đâu tổ chức sinh nhật thì anh luôn luôn là người cầm bánh kem hát chúc mừng sinh nhật, đợi tôi ước nguyện rồi thổi tắt ngọn nến...thế còn hôm nay thì sao?

 "Đến rồi, đến rồi. Mau tắt đèn đi, mau mau."

 Mọi người hùa nhau nên đèn lại tắt lần nữa, chỉ còn hàng nến dưới chân là sáng, bên ngoài một người cầm bánh sinh nhật bên trên đã được thắp một ngọn nến cứ thế bước đến trước mặt tôi. Chà, vẫn là bóng dáng ấy thế nhưng trưởng thành hơn nhiều, cũng đẹp trai hơn nữa. Off từ từ tiến đến, vừa bước vào nụ cười anh đã không ngừng hiện trên môi, vẫn là cách hát chúc mừng sinh nhật đấy nhưng lần này cảm giác rất khác biệt, tôi thấy bồn chồn một cách khó tả, bàn tay đổ mồ hôi căng thẳng cứ như dự báo trước điều gì.

 "Em ước đi."

 Tôi nhắm mắt lại, ước một điều ước mà nhiều năm qua tôi vẫn ước, mười giây trôi qua tôi mở mắt rồi thổi tắt ngọn nến, ngay lúc ngọn nến tắt đi thì đèn cũng được bật lên. Tôi vừa định hỏi Off thì mọi người lại hớt hải la lên.

 "Úi úi, cái tấm banner phía sau!"

 "Ối, coi chừng!"

 "á...ơ?"

 Tôi quay phắt ra sau theo phản xạ, tấm banner chúc mừng sinh nhật của tôi tự nhiên rớt xuống đất, để lộ ra phía sau đó là một cái màn hình khá lớn. Trong lúc tôi với mọi người còn chưa hiểu gì thì màn hình hiện lên một đoạn clip, trong đó tràn ngập ảnh của tôi và Off, mỗi bức ảnh đều đầy ắp sự ngọt ngào không giấu nổi. Tôi chăm chú xem hết đoạn clip, bài hát vang lên cũng là bài hát tôi rất thích, vừa bất ngờ vừa hạnh phúc.

 "Từ ngày đầu quen biết nhau đến bây giờ đã là bảy năm rồi!"

 Off bất ngờ lên tiếng, tôi quay lại nhìn anh, trên tay đã không còn cầm bánh kem nữa.

 "Cảm ơn em luôn dành tình cảm cho anh chưa từng thay đổi dù có lúc anh khiến em cảm thấy đau lòng nhưng là do anh ngu ngốc mới để em phải khóc. Trước đây anh cũng đã hứa là không để em phải khóc nữa...nhưng anh cũng không làm được! Đấy anh lại làm em khóc nhè rồi."

 Chẳng hiểu sao nước mắt cứ tự động lăn dài, Off vươn tay lau đi giọt nước trên má tôi. Anh nói tiếp.

 "Nhưng nếu mà là nước mắt hạnh phúc chắc cũng không sao."

 Mọi người cười ồ lên. Off đan hai tay vào nhau nhưng vẫn thấy rõ bàn tay run lên vì căng thẳng, anh lấy một hơi dài rồi đưa tay vào túi lấy ra cái hộp nhỏ được bọc bằng phải nhung bắt mắt, anh hạ thấp người rồi quì xuống bằng một chân. Thời gian có chút ngưng đọng, không một ai trong căn phòng lên tiếng, cảm giác tiếng nến phập phồng trong không khí cũng nghe thấy được.

 "Anh nghĩ bảy năm đã là quá đủ cho một mối quan hệ yêu đương...anh nghĩ, anh nghĩ, nếu như em lấy anh thì...thì sẽ tuyệt hơn nhiều!"

 Mọi người trong phòng ồ lên thật lớn khi Off mở chiếc hộp nhung ra, một cặp nhẫn nằm gọn gàng bên trong còn tim tôi chắc đã ngừng đập từ bao giờ.

 "Chúng mình kết hôn nhé!"

 Chắc sau đó tôi đã khóc dữ dội hơn, chả hiểu sao cứ như con nít, nước mắt chắc cũng rửa trôi luôn lớp make up rồi.

 "Em cứ tưởng...tưởng anh muốn chia tay cơ! Bao nhiêu ngày anh đi sớm về khuya lại còn lén lút nói chuyện với người khác...hức em tưởng anh có người khác, thì ra...thì ra..."

 Thấy tôi phản ứng như vậy chắc Off cũng không ngờ đến, anh đành phải đứng dậy dỗ dành tôi một lúc.

 "Em nói gì đấy, anh làm gì có người khác. Đừng khóc nữa, anh xin lỗi."

 "Em còn cố ý gây sự, bắt anh ngủ bên ngoài."

 "Không phải lỗi của em."

 Một lúc sau tôi cũng bình ổn được cảm xúc của mình, nói chung cũng vì bất ngờ quá, chẳng bao giờ nghĩ Off lại lên kế hoạch cầu hôn tôi như thế.

 Off nhìn thẳng vào mắt tôi, anh hoàn toàn nghiêm túc, chiếc hộp nhỏ lại đưa đến tay tôi. Off kiên nhẫn hỏi một lần nữa.

 "Chúng mình kết hôn nhé?"

 Thật ra tôi chẳng có tí chần chừ nào, tay với lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn trong hộp đưa nó tới trước mặt Off.

 "Đeo đi, em đồng ý!"

 Off lập tức nhận lấy rồi đeo lên ngón áp út của tôi, nhẫn bạc sáng, đơn giản nhưng lại có nét riêng không thể nhầm lẫn với những chiếc nhẫn khác. Sau đó tôi nhận được một cái ôm rất chặt trong sự ồn ào hò hét của mọi người xung quanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro