10.1 Ba tháng trước lễ tốt nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Tháng Trước Lễ Tốt Nghiệp.

Bà Pho mở cửa nhà vào lúc bốn giờ sáng thì thấy Off Jumpol đang đứng trước mặt.

'Ôi con yêu', bà thở dài khi mở rộng vòng tay với hắn, 'Vào đi'

Bà chú ý đến lời nói của hắn trong khi pha cho hắn một tách trà. Ba mẹ của Off lại cãi vã và lần này cảnh sát đã vào cuộc. Có vẻ như một trong những người hàng xóm cuối cùng đã nhận quá đủ những tiếng la hét và đã gọi cảnh sát tới bắt họ. Off đã ngủ được một phút thì bị một viên cảnh sát lay dậy một cách thô bạo để tra hỏi.

'Và điều ngu ngốc là, con đã nói sự thật', Off thở dài, điều này khiến cả ba mẹ hắn lại bị cảnh sát thẩm vấn gắt gao, có thể dẫn đến việc các cơ quan dịch vụ xã hội đến thăm nhà họ vào tuần tới. Off không cảm thấy yên tâm khi cảnh sát nói với hắn rằng cơ quan dịch vụ xã hội có thể sẽ sớm xuất hiện. Hắn luôn mơ về việc rời xa ba mẹ và không bao giờ nói chuyện với họ nữa, nhưng với ý nghĩ đột nhiên loé lên rằng hắn có thể bị đưa đi xa khỏi họ, hắn không muốn rời đi nữa.

'Cậu có thể qua đêm ở đây', bà Pho trấn an hắn, tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn rồi ôm hắn lần nữa, 'Nghỉ ngơi vài tiếng trước khi chuẩn bị đến trường nhé?'

Off gật đầu. Hắn không nói gì khác, chỉ tựa đầu vào vai bà Pho và để một giọt nước mắt chảy dài xuống từ khóe mi. Sau khi kìm nén quá lâu, ly nước của Off cuối cùng cũng đã đầy đến miệng, có nguy cơ sẽ sớm trào ra ngoài.

Giọt nước đã không làm tràn ly của Off trong cơn thịnh nộ và hùng hổ không được hồi đáp nữa. Thực tế thì ngược lại. Hắn không còn nói chuyện như trước, sống khép kín và bỏ lỡ những cơ hội đi chơi cùng bạn bè. Cả trường đã nhận thấy sự thay đổi, không ai khác hơn là những người bạn thân nhất của hắn đã nhìn quanh tìm kiếm hắn trong bữa trưa và phát hiện ra rằng không thấy Off đâu cả.

'Nó đâu rồi?', Tay hỏi Arm, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy. Off đã im lặng cả tuần nay và lơ đãng khi ở cạnh họ, 'Có chuyện gì xảy ra vậy?'

'Tao không biết', Arm trả lời, cũng lo âu như Tay. Hai người bạn hỏi thăm xung quanh, nhưng có vẻ như Off Jumpol hẳn đã trốn những tiết còn lại của giờ học.

'Cậu ấy không nên trốn học', Alice tham gia, 'Cậu ấy sẽ gặp rắc rối, và kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến rồi', cô ấy cũng bắt đầu lo lắng vì sự vắng mặt của Off tên to mồm thường thấy. Alice chưa bao giờ đi chơi với Off, nhưng kể từ khi cô và Arm bắt đầu hẹn hò, việc cô thân thiết với Off là điều khó tránh khỏi, và cô bắt đầu quan tâm đến hắn như một người anh trai đến mức cô cũng phải hỏi thăm mọi người xung quanh về hắn ta.

Mặc dù cả ba đều biết rõ về Off nhưng rõ ràng họ không đủ hiểu về hắn để biết rằng Off sẽ không bao giờ bỏ trốn khỏi trường.

Chỉ có một người biết hắn ta sẽ ở đâu.

Gun nghĩ đến việc lên sân thượng, nhưng cậu sẽ phải nói gì nếu tìm thấy Off ở đó? Cậu ấy không phải là người tốt nhất để cho hắn sự thoải mái. Cậu nhìn xuống chiếc điện thoại đang khóa, thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Đôi mắt của cậu đã bình phục, mặc dù vẫn còn một chút ánh màu tím phía dưới. Cuộc chiến có thể đã bị cả trường lãng quên và có thể cả Off cũng vậy, nhưng Gun thì không thể quên được.

Dù sao thì ai lại muốn làm bạn với mày cơ chứ?

Cậu thở dài và nhìn quanh căn tin. Cậu ấy không thể là người tìm đến Off. Cậu sẽ chỉ bị đẩy đi mà thôi. Nhưng có lẽ cậu biết ai có thể là người hoàn hảo.

'Mild!', cậu ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi khi nhìn thấy cô gái bước vào căn tin với khay thức ăn, 'Tôi có thể nói chuyện với cậu không?', cậu hỏi và cô ấy mỉm cười với cậu.

'Ừ chắc chắn rồi', cô ấy đồng ý ngay lập tức. Cô nhanh chóng nói với người bạn của mình cầm khay của cô và đi đến cái bàn quen thuộc của họ, dành một chỗ cho cô, 'Chuyện gì vậy?', cô quay về phía Gun.

'Cậu có phiền nếu đi kiểm tra Off không?', cậu hỏi và biết lòng kiêu hãnh của mình sẽ bị tổn thương khi cô ấy nhìn cậu đầy thắc mắc. Gun hỏi về Off? Ở thế giới nào vậy?

'Tôi ước gì mình có thể', cô nói, 'Nhưng tôi không biết cậu ấy ở đâu', cô nói với cậu và đây là lúc cậu hy vọng Mild sẽ không đặt quá nhiều câu hỏi.

'Cậu ấy đang ở trên sân thượng của trường', cậu nói và cái nhìn thắc mắc của cô ấy trở nên bối rối hơn, 'Cánh cửa có lẽ sẽ mở và cậu có thể chỉ việc đi lên'

'Làm sao cậu biết?'

'Chỉ là...', Gun không thể nghĩ ra lời nói dối nào để nói với Mild. Và cậu ấy không muốn. Trước thời điểm này, cậu là người duy nhất biết nơi lẩn trốn bí mật của Off và cậu tự hào về điều đó, 'Cậu ta luôn ở đó, đó là lý do'

————————————

Off nhìn lên bầu trời. Nó trong xanh và sức nóng của mặt trời đang thiêu đốt hắn. Hắn nhìn xuống cánh tay mình và thấy nó đã trở nên tối màu hơn. Nó còn chuyển sang màu đỏ.

Hắn không muốn dành thời gian với những người khác vào bữa trưa. Hắn không nghĩ rằng mình có thể nói dối bạn bè thêm được nữa. Hắn không có một gia đình hoàn hảo, còn lâu mới được như vậy, và hắn đã nói dối bạn bè mình về điều đó. Tuy nhiên, nếu bây giờ một trong số họ hỏi hắn về điều đó, hắn sợ rằng mình sẽ suy sụp và kể cho họ nghe tất cả mọi chuyện. Khi đó Tay và Arm sẽ nghĩ gì về hắn? Họ sẽ nghĩ hắn là một đứa trẻ liều mạng muốn mọi người nghĩ rằng mình là người hoàn hảo, kể cả gia đình hắn.

Và nghĩ đến việc Tay và Arm đều có gia đình tuyệt vời. Họ có thể phán xét hắn ta, hoặc tệ hơn, họ sẽ thương hại hắn. Sau cùng thì hắn chỉ là một kẻ khốn nạn đáng thương. Hắn vẽ vời bản thân là một người giàu có, dù thế nào đi nữa cũng không gặp vấn đề gì, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả thế giới biết hắn cũng tệ hại như bao người khác?

'Ồ, vậy ra cậu thực sự ở đây', hắn nghe thấy một giọng nói từ phía cánh cửa. Hắn ngẩng đầu dậy thì thấy Mild đang cầm chiếc khăn trên tay khi cô chạm vào tay nắm cửa rỉ sét.

'Cậu đang làm gì ở đây?', hắn hỏi.

'Tôi lo cho cậu', Mild giải thích. Cô nhìn quanh sân thượng với vẻ ghê tởm. Cô ấy chưa bao giờ đến đây là vì có lý do chính đáng. Nơi này trông giống như một bãi phế liệu. Với chiếc khăn tay của mình, cô đặt nó lên ghế cạnh Off, từ từ ngồi xuống. Người kia chỉ có thể cười cô.

'Tôi ổn', Off trấn an cô ấy, 'Tôi chỉ mệt thôi'

'Off Jumpol có thể mệt nhưng vẫn chạy loanh quanh nếu muốn', Mild nhắc hắn, 'Cậu đã nhập viện một tháng trước, nhớ không?'

'Chà, tôi đã nhận được bài học của mình và bây giờ đang ở ẩn rồi'

'Quá ẩn đối với mọi người đó', Mild chỉ ra, 'Mọi người đều lo lắng cho cậu. Cậu có ổn không vậy?'

Không.

'Ừ, tôi ổn', Off giả vờ mỉm cười. Hắn rất giỏi trong việc biến nó thành hiện thực và điều đó làm cho Mild nhẹ nhõm đến nhường nào.

'Chà, có vẻ như cậu không chăm sóc bản thân gì hết. Nhìn da cậu kìa! Cháy nắng hết rồi'

'Tôi không mang theo kem', Off nói và Mild cười với hắn.

'Vậy thì, tôi ở đây để cứu cậu đó', cô hào hứng thọc tay vào túi váy của mình lấy ra một tuýp kem chống nắng đã vơi một nửa. Off cười nhạo cô, nhưng hắn không ngăn cô kéo tay hắn về phía cô ấy. Hắn nhăn mặt trước sự lành lạnh của lớp kem áp lên các vết cháy nắng của mình. Hắn nghe Mild phàn nàn về làn da đỏ ửng đang dần khô đi của mình, 'Nếu cậu định dành buổi trưa ở đây thì ít nhất hãy bảo vệ mình khỏi ánh nắng mặt trời', cô rên rỉ.

'Tôi đã hứa với cậu rằng tôi sẽ là người anh lớn của cậu, nhưng sao giờ mọi chuyện lại có vẻ ngược lại nhỉ?', Off nói đùa và nụ cười của Mild dần nhạt đi khi cô ngước lên nhìn hắn. Cô chưa bao giờ coi Off là bất cứ điều gì khác ngoài việc ồn ào và đôi khi buồn cười. Khi cô nghe tin Off đã đấm Pete, cô không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm vì sẽ có người trong trường bảo vệ cô nếu cô có công khai. Họ đã không nhắc lại cuộc trò chuyện tối hôm đó nhưng giữa họ đã hình thành tình bạn và sự thấu hiểu lẫn nhau, nó thầm lặng, dù nhỏ nhưng đối với họ đã là đủ.

'Là em gái nhỏ bé của cậu, tôi cũng nên chăm sóc cho cậu', cô ấy nói thêm, 'Tôi không thể để anh trai tự làm tổn thương mình được. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy không đủ mạnh mẽ để bảo vệ tôi nữa?', cô nói đùa. Off châm chọc cô, cảm thấy lúng túng trước sự quan tâm đột ngột dù đó chỉ là một câu đùa.

'Chà, vì người anh lớn này biết bí mật của cậu, sao tôi không kể cho cậu biết bí mật của tôi nhỉ?', hắn nói và Mild chờ đợi khi cô chăm sóc xong cánh tay bị cháy nắng, lần này thì bôi kem lên cổ hắn.

'Là gì vậy?'

'Tôi không khác cậu là mấy'

'Như thế nào?'

'Tôi thích con gái', hắn nói đùa, nhận được một cú đấm từ Mild khi cô đảo mắt, 'Tôi cũng thích con trai'

Hả?

'Hả?', tay cô khựng lại trên cổ hắn, mắt cô mở to. Những lời đồn thổi đã được bàn tán, chắc hẳn rất nhiều người cũng đã đoán được. Hắn ta đi tán tỉnh khắp nơi, cả với con gái và con trai. Một số người nói hắn chỉ đùa giỡn, số khác nói có lẽ hắn thích cả hai nhưng mọi người chỉ có thể đặt giả thiết là vậy. Off chưa bao giờ nói với ai sự thật rõ ràng.

'Bất ngờ chưa?'

'Đúng vậy, nhưng tôi thì không', Mild thành thật trả lời. Cô không chỉ ra được cụ thể nhưng cô đã liệu trước được điều đó từ Off, nhưng nó không có nghĩa là cô vẫn không ngạc nhiên. Off dễ nhìn thấu như nước nhưng hắn lại như dòng nước đục. Có quá nhiều phiền nhiễu vây quanh hắn. Bạn phải tập trung và nhìn kỹ hơn để thấy được bên trong, 'Cậu đã nói với ai khác chưa?'

'Không phải trong trường', Off thú nhận. Người duy nhất biết được là bà Pho, hắn vẫn chưa đủ can đảm để nói với những người bạn thân nhất của mình, nhưng vì Mild đã biết nên chuyện đó chỉ còn là vấn đề thời gian. Cô gái đột nhiên vòng tay ôm lấy Off, trao cho hắn một cái ôm chặt khiến hắn nghẹt thở trong giây lát.

'Tôi sẽ giữ bí mật, tôi hứa', cô thì thầm.

'Được rồi Mild, buông ra đã, tôi sắp tắt thở rồi', Off rên rỉ, vỗ nhẹ vào lưng cô và đẩy cô ra một chút. Cả hai bắt đầu cười, gần như quên mất tiếng chuông báo rằng bữa trưa đã kết thúc.

Mild đã không nhận ra rằng, khi cô lên sân thượng bỏ hoang, Gun đã đi theo cô. Cậu muốn chắc chắn rằng Off thực sự ở đó và cậu cố gắng nhìn lén qua kẽ hở của cánh cửa để thấy Mild và Off đang ngồi cùng nhau, cười đùa khi cô thoa tuýp kem mà cậu đã đưa cho cô lên cánh tay và cổ hắn. Gun cảm thấy một chút ghen tị đang len lỏi trong người, nhưng cậu nhanh chóng gạt suy nghĩ đó sang một bên. Cậu biết Off sẽ để Mild ngồi cạnh. Sẽ là một thảm họa nếu Gun tự mình đến đó. Cậu định để họ một mình thì thấy Mild dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Off, cặp đôi thì thầm điều gì đó mà cậu không thể nghe thấy được. Nụ cười trên khuôn mặt họ là đủ để nói với Gun rằng cậu không được chào đón ở đây.

Cậu nghe thấy tiếng chuông reo và nhanh chóng chạy xuống cầu thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro