16.1 Bữa tối hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối hội ngộ.

'Vậy Gun, mày còn độc thân hay sao?'

'Ừ...', Gun ậm ừ một chút. Cậu cố tránh ánh mắt mà cậu biết có lẽ đang nhìn chằm chằm vào mình khi nhấp một ngụm rượu và nghĩ ngợi một chút, 'Còn mày thì sao?', cậu hỏi lại Fiat, 'Cái nhẫn trên ngón tay mày trông lóa mắt thật sự', cậu cười khúc khích.

'Chà, rất vui vì mày đã hỏi về nó', Fiat trả lời lại câu hỏi không chút do dự, 'Vừa kết hôn vào mùa hè năm ngoái', anh ấy khoe. Anh ta đã khoe khoang kể từ khi đến căn tin, khoe ảnh của người vợ mà anh gặp ở nơi làm việc. Mọi người đảo mắt khi Fiat lại nói về bản thân lần nữa, nhưng nó có tác dụng vì họ đã chuyển sang chủ đề tiếp theo mà không quay lại với Gun.

Off tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu một lúc nữa, nhưng hắn cũng quyết định thôi, quay lại với bữa ăn của mình, hắn nhìn thấy Alice huých khuỷu tay vào Gun, thì thầm điều gì đó vào tai cậu. Hắn không thể hiểu được họ đang nói gì và quyết định mặc kệ. Hắn quay lại nhìn và nhận thấy Arm đang nhìn mình đầy thắc mắc khiến hắn chỉ biết nhún vai.

————————————

Năm Tuần Trước Khi Khởi Hành.

Gun tỉnh dậy với cơn đau nhức. Cậu cảm thấy cơn đau bắt đầu từ sống lưng và không thể làm gì khác ngoài việc rên rỉ khi tỉnh giấc. Cậu cố nhìn xuống và nhận ra rằng mình đã mặc quần áo rồi, nhưng điều đó không ngăn được ký ức của cậu tràn về, lóe lên hình ảnh về những gì cậu đã làm tối qua trở lại và dày vò cậu.

'Ôi chúa ơi', cậu rên rỉ, ngồi dậy một cách khó khăn. Nó đau như muốn chết đi sống lại. Không ai cảnh báo cậu về cơn đau sau đó cả.

'Ồ, mày tỉnh rồi', cậu nghe thấy giọng Off và gần như rùng mình khi biết anh chàng vẫn còn ở đây, 'Mẹ mày ở dưới nhà. Tao đã nói với bà ấy là mày vẫn đang ngủ'

'Chết tiệt!', Gun rên rỉ khi cố gắng ngồi dậy, nhưng điều đó chỉ làm cơn đau trở nên tồi tệ hơn, 'Mày không nói với bà ấy, phải không?'

'Giỡn hả?', Off cười lớn, 'Mày muốn tao bị giết à?', Gun đỏ bừng mặt khi Off bắt đầu cười nhạo cậu, và cậu ngay lập tức quấn chăn quanh mình chặt nhất có thể. Off dường như đã nhận ra và thở dài một chút. Hắn ngồi ở mép giường, chỉ vào tủ đầu giường của Gun, 'Nhân tiện tao có mang theo thuốc giảm đau. Nhưng có lẽ mày nên ăn gì đó trước'

'Cảm ơn', Gun thì thầm. Bất chấp những gì họ đã làm tối qua, cậu đột nhiên trở nên ngại ngùng trước mặt Off, quá ngượng đến nỗi vẫn quấn chăn quanh mình, khiến Off buồn cười.

'Mày phải biết rằng, tao là người đã mặc quần áo cho mày', Off chỉ ra, thích thú trước vẻ ngại ngùng và đôi tai đỏ bừng của cậu, 'Mày không cần phải trốn đâu'

'Im đi', Gun lẩm bẩm, uống cốc nước mà Off đưa cho, 'Tao chỉ mới làm quen với việc này thôi'

Off gật đầu, giả vờ thông cảm nhưng tất cả những gì hắn muốn làm chỉ là trêu chọc cậu bé nhút nhát.

'Vậy thì, có lẽ mày không biết người ta làm gì sau khi làm tình'

'Họ làm gì?', Gun tò mò hỏi, tròn mắt ngước lên nhìn Off.

Off nhìn xuống đôi môi vẫn còn hơi sưng của cậu. Hắn cũng nhận thấy những vết bầm tím được hoạ bên dưới cổ cậu và hắn không khỏi cảm thấy tự hào vì đã để lại những dấu ấn đó trên khắp người Gun.

'Nhắm mắt lại đi', Off ra lệnh bằng chất giọng nhẹ nhàng.

'Cái gì?',Gun hỏi, tim cậu đập liên hồi khi Off nghiêng người lại gần hơn, cho đến khi họ chỉ cách nhau vài cm, chóp mũi chạm vào nhau.

'Nhắm mắt lại và hôn tao đi', Off nhắc lại lần nữa và trước khi Gun kịp xử lý bất cứ điều gì, Off đã chồm tới và hôn cậu. Nó nhẹ nhàng, không hề dâm đãng như tối qua nhưng lại khiến trái tim Gun như muốn nổ tung. Đôi môi của họ mềm mại nhưng hoàn hảo khi chạm vào nhau, không thô bạo cũng không liều lĩnh mà rất yên bình.

Gun bị cuốn theo quá mức, muốn Off tiến lại gần hơn nữa – nếu điều đó thậm chí còn có thể – muốn luồn tay vào tóc người kia mà không biết rằng mình vẫn đang cầm cốc nước.

'Chết tiệt!', cậu kết thúc nụ hôn khi cảm thấy có thứ gì đó ướt ướt rơi xuống áo mình, nhận ra cốc nước chắc chắn đã trượt khỏi tay và rơi xuống đùi. Off bắt đầu cười ngặt nghẽo khiến Gun đánh vào tay hắn, hai chàng trai chỉ đang ngồi cạnh bên nhau và tìm kiếm sự thoải mái trong buổi sớm mai.

————————————

Bốn Tuần Trước Khi Khởi Hành.

Arm ghé qua nhà Off sau khi Tay mắng anh vì đã phản ứng thái quá. Anh vẫn còn nhỏ mọn và muốn dành sự im lặng cho Off, nhưng sau khi Tay giải thích đơn giản là họ không có thời gian để gây gổ với nhau nữa, Arm đã nhượng bộ và quyết định nói chuyện với tên bạn thân của mình – lần này là theo lối hoà bình - gõ cửa trước nhà hắn và được ba Off chào đón.

Ông ấy có vẻ mệt mỏi. Trông ông ấy dường như cũng đã già đi khá nhiều.

'Xin chào bác Adulkittiporn', anh mỉm cười và cúi đầu chào ông ấy. Người đàn ông lớn tuổi để anh vào mà không một lời chào. Ba của Off nhận ra Arm, 'Off có ở trong phòng cậu ấy không ạ?', anh hỏi.

'Không, nó ra chợ đêm rồi', ba Off thông báo khi ông đi vào bếp. Arm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lúng túng đi theo ông ấy, 'Cậu có muốn uống gì không, nhóc?', ông đề nghị và Arm gật đầu. Anh đợi trong phòng ăn, đặt tay lên bàn khi nhìn ba Off rót cho mình một cốc nước từ tủ lạnh.

Trước khi cuộc trò chuyện của họ có thể đi xa hơn, họ nghe thấy tiếng cửa mở toang và Arm thở phào nhẹ nhõm khi Off bước vào bếp, ánh mắt ngạc nhiên nhìn xuống anh.

'Mày đang làm gì ở đây?', hắn hỏi.

'Tao tới để nói chuyện với mày', Arm nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy tay Off và lao lên phòng hắn trên lầu.

'Chuyện gì vậy?', Off hỏi lại khi họ đã vào phòng hắn, Arm đóng cửa lại và nhìn xung quanh thì thấy mọi thứ đang dần được đóng thùng lại.

'Tao chỉ muốn xin lỗi', Arm thở dài.

'Mày không cần làm vậy đâu', Off mỉm cười với anh, vỗ lưng anh khi hắn ngồi xuống phía cuối giường, 'Tao hiểu. Tao cũng sẽ nổi điên', hắn nói thêm. Arm quan sát hắn khi hắn bắt đầu đóng gói những đồ đạc còn lại của mình. Anh nhận thấy mỗi thùng đều được dán nhãn.

Chuyển đi. Quyên góp.

'Mày không để lại gì ở nhà à?', Arm hỏi khi không có cái thùng nào được dán nhãn 'kho gác mái'. Anh tự hỏi liệu Off có để lại ít đồ trong phòng mình, phòng trường hợp khi hắn về nghỉ lễ không, nhưng chàng trai đã nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên.

'Tao sẽ không quay lại đây đâu', Off đáp lại anh, 'Có chăng thì cũng không phải ở ngôi nhà này'

Arm đang dần phá vỡ lời hứa với Tay.

'Nhưng chắc chắn mày sẽ đến thăm bọn tao', Arm chỉ ra và Off gật đầu, nhưng hắn không nói gì và điều đó khiến Arm hơi nghi ngờ. Off thường rất thẳng thắn khi hắn nói rằng sẽ làm điều gì đó. Những lần duy nhất hắn tỏ ra do dự là khi hắn sẽ không làm những thứ vớ vẩn, 'Nếu mày không đến thăm tao, tao sẽ xử đẹp mày đó', anh ấy đe dọa hắn.

Off chỉ cười đáp lại và Arm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi lên một trong những chiếc ghế cạnh bàn học của hắn. Anh vô tư mở những ngăn kéo trên bàn học của Off, kiểm tra xem hắn đã đóng gói hết mọi thứ chưa. Phần lớn những thứ bên trong chỉ là những quyển vở cũ từ năm cuối cấp mà hắn vẫn chưa vứt đi. Arm bắt đầu xem qua chúng trong khi Off xếp một vài thứ vớ vẩn của mình vào.

Anh mở một ngăn kéo khác, nhìn qua đống phong bì cũ, tất cả đều đã được mở và bị rách toạc. Hầu hết chúng chỉ là thư rác, nhưng anh nhận thấy một lá thư lớn hơn có đóng dấu chính quy. Môi anh hé mở vì sốc khi lôi nó ra. Anh chợt nhận ra logo trong lá thư và không khỏi mở nó ra đọc.

'Mày đã được nhận vào Đại học Bangkok à?', Arm xoay ghế lại và đối mặt với Off.

'Hả?', Off quay lại và khi nhìn thấy thứ Arm đang cầm, hắn thở dài, 'Ồ, cái đó. Ừ', hắn nhún vai nhưng hắn biết tên bạn thân của mình sẽ tiếp tục đặt những câu hỏi.

'Mày đã từ chối nó à?'

'Tao đã chấp nhận lời đề nghị của UCL, vậy nên đúng rồi'

'Dù vậy thì tại sao lại là Đại học Bangkok?', Arm hỏi, 'Đó không phải là nơi Gun sẽ đến à'

'Chính xác'

'Ý mày chính xác là sao?', Arm chế giễu, đặt mảnh giấy xuống bàn và nhìn thằng bạn thân của mình.

'Tao đã định vào cùng trường đại học với Gun'

'Thiệt không vậy ba?', Arm nghiêng đầu bối rối, 'Tại sao mày lại muốn học cùng trường đại học với nó?', anh ấy hỏi Off. Chắc chắn tên bạn thân của mình sẽ không thể nào cố tình đi theo người mà hắn ghét được.

'Muốn biết một bí mật không?', Off mỉm cười, nụ cười tinh nghịch thường thấy trước khi hắn bắt đầu làm chuyện vớ vẩn.

'Lần này là gì?', Arm đảo mắt.

'Tao thực sự không ghét Gun'

'Vậy sao?', Arm ra hiệu cho Off tiếp tục mặc dù bản thân anh ấy nghĩ có lẽ Off đang làm chuyện ruồi bu kiến đậu. Nhưng lá thư trúng tuyển kia có vẻ hợp pháp, vậy chính xác thì ý định của Off là gì?

'Tao hoàn toàn không ghét nó', là điều duy nhất Off thêm vào khi hắn đóng chiếc hộp cuối cùng lại, nhìn quanh tìm băng dính, 'Tao không ghét nó một chút nào cả'

'Điều đó vẫn không giải thích được tại sao mày lại muốn theo nó vào trường đại học đó'

'Tao nghĩ nó đủ giải thích rồi', Off thì thầm trong hơi thở, 'Nhưng tao sẽ không đến đó nữa, nên, là vậy thôi'

Arm có lẽ đang tập trung vào những thứ khác, hoặc anh ấy chỉ đơn giản là ngu ngốc, nhưng lúc đó anh ấy đã không suy ra được mọi việc. Anh chỉ có thể nhận ra ý của Off khi đưa hắn ra sân bay và chào tạm biệt người bạn thân nhất của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro