20.1 Sáng hôm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

Off tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng đập cửa phòng ầm ĩ. Hắn rên rỉ khi duỗi tay ra tìm chiếc điện thoại của mình. Cánh cửa tiếp tục rung chuyển và cuối cùng khi hắn nắm được chiếc điện thoại, cửa mở ra, chào đón bằng tên bạn thân khốn nạn của mình, người rõ ràng là không tôn trọng sự riêng tư của hắn.

'Tối qua mày không về nhà!', Tay hét vào mặt hắn. Ánh nắng đã khiến hắn choáng váng, cổ họng khô khốc và cơ bắp đau nhức. Off không có tâm trạng để tiêu khiển cho Tay và giọng nói ồn ào của anh ấy vào buổi sáng sớm chết tiệt này khiến hắn thấy đau đầu.

'Tao say quá không lái xe được', Off rên rỉ, kéo chăn lên quá đầu để Tay hiểu ra vấn đề và để mình yên. Nhưng tên khốn đó chỉ nhảy lên giường rồi kéo nó ra, trừng mắt nhìn hắn với đôi mắt mở to.

'Mày cần phải kể cho tao nghe mọi thứ về mày và Gun!', anh ta hét lên ngay lập tức khiến Off rên rỉ một cách khó chịu. Hắn đưa tay ra và túm lấy cái chăn lần nữa.

'Hỏi Arm đi. Có vẻ như cậu ấy biết tất cả về nó'

'Thằng chó, tao đã nói chuyện với nó cả đêm rồi!', Tay hét lên. Off tự hỏi làm thế nào mà tên khốn này lại có nhiều năng lượng lúc sáng sớm đến như vậy và tại sao anh ta lại quyết định dồn toàn bộ sức lực đó vào mình thay vì cút đi và lên kế hoạch cho đám cưới chết tiệt của anh ta với New, 'Mày và Gun có gì đó! Tao vẫn không thể thích nghi được với điều này'

'Tụi tao không phải là gì cả', giọng Off vẫn khàn khàn khi trả lời. Hắn chụp lấy một chiếc gối và trốn dưới đó, ấn nó xuống để không phải nghe thấy giọng nói của Tay.

'Mày nói rằng mày yêu cậu ấy!', Tay tiếp tục hét lên như một bà dì đang buôn chuyện giữa chợ, ồn ào một cách đáng ghét và thẳng thừng một cách thô lỗ, 'Mày chắc chắn là có gì đó!'

'Nghe này, bọn tao đã để ý nhau và đã làm tình vài lần', Off thú nhận, ném chiếc gối vào tên bạn thân của mình khi điều đó không giúp ích gì trong việc ngăn cản sự ồn ào trong giọng nói của anh ấy, 'Cuối cùng tao đã yêu nó'

'Và cậu ấy cũng đã yêu mày phải không?', Tay nói, nở một nụ cười trên môi và Off chỉ muốn đấm nó. Tay đang nhớ lại những sự kiện tối qua như thể anh vừa xem xong một bộ phim dài tập và điều đó khiến anh khó chịu vì phấn khích khi phải được nghe tất cả các drama mà hắn đã giấu kín suốt thời gian qua.

'Nó chỉ thích tao thôi', Off trả lời 'Nó không chết mê chết mệt như tao'

'Làm sao mày biết? Có vẻ như cậu ấy cũng vậy đấy', Tay bĩu môi dưới và cau mày khi nghe tên bạn thân của mình, 'Mày có thấy biểu cảm của cậu ta không? Cậu ấy bị kích động mỗi khi mày nói'

'Chúng ta có thể nói chuyện này vào lúc khác được không?', Off thở dài, 'Tao mệt và muốn ngủ. Làm thế quái nào mà mày vào được đây vậy?'

'Tao đã gọi cho ba mày và nói rằng sẽ báo mất tích vì tối qua mày không về nhà', Tay đề cập, khiến Off nhìn anh chằm chằm một cách kỳ lạ, 'Ông ấy nói với tao rằng mày đang ở đây'

'Tao ghét việc mày là bạn thân tao', Off ném gối vào Tay, chàng trai đã ngã khỏi giường vì cú ném đó.

————————————

London, 2015

Mẹ của Off đã mua cho hắn một chiếc điện thoại mới ngay khi đến London. Họ đã định cư ở Hammersmith, phía tây London. Đó là một căn hộ nhỏ, nhỏ hơn căn nhà cũ của họ nhưng nó gần với nhà ga. Off cảm nhận được không khí trong lành mát lạnh khi bước ra khỏi sân bay. Hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai che gần hết đôi mắt mình khi chào mẹ bằng một cái ôm vụng về, rồi lái xe về ngôi nhà mới của họ.

Không có tiếng ồn ào. Đối với một thành phố lớn, London đặc biệt yên tĩnh. Không ai nói chuyện với nhau, không có tiếng nhạc ồn ào hay tiếng còi xe qua lại. Không khí trong lành nhưng lại có chút gì đó cay đắng. Mẹ hắn đã hoàn toàn sắp xếp xong căn hộ để hắn có thể ổn định và thư giãn sau một chuyến bay dài. Off mỉm cười và gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời xám xịt, những đám mây mỏng che khuất ánh nắng. Hắn nhận thấy mặt trời đang lặn dần. Off đã mất khái niệm thời gian khi dành hàng giờ để ngủ trong chuyến bay kéo dài mười ba tiếng đồng hồ, trong khi cố quên đi cảm giác đứng giữa cánh cổng, chần chừ bước lên máy bay.

Mẹ kiếp những bộ phim hài lãng mạn đó. Những mong đợi chết tiệt rằng Gun sẽ chạy qua khu an ninh và đuổi theo hắn trước khi hắn lên máy bay. Dù sao thì những bộ phim đó cũng dở như hạch và hắn ghét phải xem chúng.

'Chào mừng con về nhà', mẹ hắn thông báo khi bà mở cửa căn hộ của họ. Chỉ có hai phòng ngủ và một phòng tắm, một phòng khách nhỏ nối liền với nhà bếp. Mẹ hắn nói rằng đây là một trong những căn hộ đắt tiền nhất ở London và lúc đầu, hắn đã tự hỏi tại sao.

'Đây là của con à?', Off gọi to khi đi ngang qua một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, ga giường đã được trải gọn gàng, ngăn kéo và tủ quần áo trống.

'Ừ', bà ấy mỉm cười, 'Hãy sắp xếp và nghỉ ngơi đi'

Off đặt chiếc ba lô của mình xuống mặt sàn trải thảm khi mẹ hắn để hắn lại một mình. Đáng lẽ hắn nên đi tắm trước, nhưng sự kiệt sức đã đánh gục hắn và hắn đã thả mình xuống giường. Hắn không muốn cởi áo khoác ra, hắn chưa bao giờ được cảm nhận gió lạnh trước đây và biết mình sẽ đông cứng mất. Cơ thể hắn đã hoàn toàn run rẩy trước sự thay đổi quá lớn của khí hậu.

Hắn nhìn xuống chiếc điện thoại mới của mình và xem giờ.

21:45

Nếu bây giờ hắn nhìn lên cửa sổ, mặt trời có lẽ đã lặn mất rồi. Hắn mở khóa điện thoại và kiểm tra đồng hồ thế giới, gõ tên thành phố quê hương mình và xem giờ.

Lúc đó là ba giờ sáng ở Thái Lan.

Bất chấp đôi mắt nặng trĩu sắp nhắm lại khi nằm úp mặt xuống chiếc giường mới, hắn vẫn cố gắng lê người ra, đi về phía cửa sổ và kéo rèm. Hắn khụy xuống mặt sàn trải thảm, cảm thấy đầu gối mình đỏ bừng khi tựa cằm lên đôi chân bắt chéo, nhìn lên mặt trăng phía trên mình. Hắn không biết lúc này Gun còn thức không, nhưng hắn vẫn tiếp tục nhìn lên trăng, đôi mắt đỏ hoe dần mệt mỏi nhắm lại.

Hắn đã mơ thấy Gun đang ngắm nhìn cùng một mặt trăng với mình, cách đó năm ngàn chín trăm mười chín dặm.

————————————

Sáng hôm sau.

'Tối qua vui không?', ba hắn hỏi khi hắn bước vào phòng ăn, thấy ông ấy đang ngồi xuống với tờ báo buổi sáng trên tay. Ông đang uống một tách cà phê, nhìn Off một cách thích thú với mái tóc rối bù và bộ đồ ngủ trong thùng đựng quần áo cũ của mình.

'Con sẽ không bao giờ làm điều đó nữa đâu', Off rên rỉ, ngồi xuống bên cạnh ba và rót cho mình một cốc nước, uống cạn nó chỉ trong một hơi. Tay đã đi theo hắn như một con chó, với nụ cười ngốc nghếch trên khuôn mặt khi ngồi xuống cạnh Off. Anh lấy một quả táo từ giỏ trái cây, cắn một miếng rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào người bạn thân của mình bằng ánh mắt trêu chọc.

'Thằng nhóc này vẫn làm gì ở đây?', ba hắn hỏi khi hất cằm vào Tay.

'Đánh chết con cũng không biết', Off thở dài, 'Nó còn phải lên kế hoạch cho một đám cưới'

'Mày có định mang Gun theo như người yêu không?', Tay nói đùa và Off ước gì có thể ném chai thủy tinh vào anh ấy, nhưng thay vào đó hắn chỉ trừng mắt nhìn tên bạn thân của mình để giữ im lặng.

'Gun là ai?'

Hắn hơi sững người khi ba hắn hỏi và hắn nhận ra rằng có lẽ ông không biết gì về cuộc sống của mình - kể cả sở thích của hắn. Hắn cắn môi và đá vào chân Tay dưới gầm bàn khi quay lại mỉm cười với ba.

'Chỉ là một người mà con biết thôi', Off giải thích, 'Mà, New đâu?', không phải cậu ấy thường bám lấy mày như hình với bóng sao?'

'Cậu ấy đang đi thăm ba mẹ', Tay nói, cắn một miếng táo nữa, 'Họ đang xem xét xem ai sẽ muốn được mời đến dự đám cưới của bọn tao'

'Vãi', Off nhăn mũi, 'Vậy có người thực sự từ chối tham dự à?'

'Dù sao thì tao cũng không muốn họ ở đó', Tay nhún vai thờ ơ. Off khá ngưỡng mộ thái độ 'Tôi đếch quan tâm' của Tay về tình huống này - nhưng theo một nghĩa nào đó - anh ấy cũng có lẽ sẽ thấy đủ nếu đã phải đợi nhiều năm để được ai đó chấp thuận kết hôn. Hắn ngạc nhiên là Tay vẫn chưa làm khùng làm điên.

'Con phải mời họ', ba Off tham gia vào cuộc trò chuyện, mắt vẫn dán vào những trang báo khi liếm ngón tay và lật trang, 'Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tặng quà cưới cho con bằng tiền cả'

Tay và Off nhìn ông ấy như thể ông vừa biến thành một con cá voi.

'Con đã không biết bác đê tiện như vậy đó thưa ngài', Tay cười khúc khích, ăn xong quả táo trong khi nhìn ba Off bằng đôi mắt lấp lánh. Off đảo mắt khi đứng dậy đi tắm, để Tay và ba mình tự nói chuyện với nhau.

————————————

London 2015


Gun: Mày đang diễn tập phải không?

Off: Ừ, cô Lee chỉ muốn nghe bọn tao chơi nhạc thay vì nhảy múa.

Off: Tao nghĩ ngón tay tao sắp chảy máu vì chơi quá nhiều rồi.

Gun: Đáng đời.

Off: Im đi.


Off: Mày tới trường có đúng giờ không?

Gun: Ừ. Tao phải chạy qua.

Off: Phù. Lần sau đừng đến thăm tao trước giờ học nữa.


Gun: Off, mày đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?

Off: Bữa trưa vừa mới bắt đầu, để tao ăn đi người anh em

Gun: Ai anh em gì với mày


Gun: Arm sao rồi?

Off: Nó ổn. Hơi bực mình nhưng nó bận ôn bài nên không đập mày được

Off: Đừng cảm thấy quá tệ. Tao cũng sẽ nghĩ như mày nếu tao nhìn thấy điều đó.

Off: Cứ tập trung vào bài kiểm tra của mày đi.


Off đọc lại những tin nhắn cũ của mình. Hắn vẫn còn giữ chiếc điện thoại cũ mặc dù SIM của hắn đã không còn dùng được nữa. Hắn nhìn tên và ảnh của Gun, cuộn lên xuống cho đến khi đọc hết tin nhắn mà Gun đã gửi cho mình. Đã khoảng một tháng kể từ khi hắn định cư ở London nhưng hắn vẫn thấy mình đang nhìn chằm chằm vào số điện thoại đó – tự băn khoăn.

Gọi. Không gọi. Gọi. Không gọi.

Các cuộc gọi quốc tế sẽ rất tốn kém nhưng vẫn đáng để suy nghĩ về điều đó. Hắn đã gọi cho Tay và Arm vài lần trong những tuần cuối cùng của mùa hè trước khi tất cả bọn họ bắt đầu đại học.

Không gọi. Gọi. Không gọi. Gọi

Arm và Alice quyết định cùng nhau thuê một căn hộ và sống ngoài khuôn viên trường. Off đã cổ vũ anh ấy. Thật ngạc nhiên khi Alice đồng ý sống với Arm, mặc dù có lẽ cô ấy chỉ muốn trì hoãn ý tưởng sống trong một khu kí túc xá dành cho nữ.

Gọi. Không gọi. Gọi. Không gọi.

Tay và New đã xảy ra tranh cãi. Tay đã lãng phí cuộc gọi kéo dài hai giờ của mình với Off chỉ để phàn nàn về điều đó. Hắn phải thừa nhận với chính mình, Off đã tắt tiếng điện thoại trong vài phút và nằm xuống giường chỉ để tạm quên đi sự ngu ngốc của tên bạn thân mình. Mối quan hệ của họ đã được một năm và Off có thể nói rằng giai đoạn tuần trăng mật đã kết thúc, đặc biệt là khi Tay đã giới thiệu New với gia đình anh ấy nhưng người kia thì vẫn hơi lo lắng về việc giới thiệu Tay với gia đình mình.

'Mày không thể ép cậu ấy làm bất cứ điều gì', Off nhớ đã nói với tên bạn thân của mình, 'Gia đình cậu ta có thể ổn với việc cậu ấy có bạn trai, nhưng điều đó không có nghĩa là bữa tối sẽ không khó xử. Hãy cho họ thêm thời gian để chấp nhận nó'

Không gọi. Gọi. Không gọi. Gọi

Mẹ của Off đã thử liệu pháp gia đình lần đầu tiên và mọi chuyện đã trở nên vô cùng sai lầm, nhưng hắn không muốn kể cho bạn bè mình. Nó không bùng nổ thành một mớ hỗn độn lớn, trái lại, nó câm lặng. Họ không có gì để nói với nhau. Đó là một khoảng trống, sâu thẳm và bao quanh cả hai từ đầu này đến đầu kia của căn phòng.

Hắn lắc đầu, cố quên đi thảm họa khó xử của sự im lặng tuyệt đối khi ngồi bên cạnh mẹ mình. Hắn nhìn xuống dãy số trên điện thoại, ghi nhớ nó cho đến khi có thể nhắm mắt lại và gợi nhớ những con số tương tự trong đầu mình.

Theo bản năng thuần túy - như hắn dùng làm một cái cớ - hắn nhấc chiếc điện thoại mới lên, gõ thuộc lòng dãy số đó, ngực hắn đập thình thịch khi nghe tiếng chuông reo. Hắn áp điện thoại lên tai, ngã lưng vào tấm nệm mềm mại trong khi nhìn lên trần nhà trắng xóa.

Hắn đếm đến ba, chậm rãi, từng con số trôi ra từ môi hắn.

Chào. Đây là điện thoại của Gun. Tôi không thể bắt máy ngay bây giờ, nhưng hãy để lại lời nhắn và tôi sẽ liên hệ lại với bạn.

Bíp.

'Này', hắn bắt gặp mình đang thì thầm, gần như thở hổn hển một cách bất thường khi nghe thấy giọng nói của Gun lần đầu tiên sau một tháng, 'Là tao đây', hắn nói thêm, mặc dù vậy, hắn không biết tại sao mình lại thêm điều đó vào. Liệu Gun có nhận ra ngay giọng nói của hắn mà không cần nhắc đến tên không?

'Off đây'

Nhấn phím 1 để lưu lời nhắn. Nhấn phím 0 để xóa.

Off thở dài.




0

————————————

Thái Lan, 2015

Gun nhìn quanh căn phòng mới của mình, những bức tường màu xanh da trời, trần nhà trắng và sàn nhà mới được đánh bóng. Mẹ cậu đã về nhà sau khi đưa cậu tới, với những thùng đồ đạc mà họ mang theo cùng với cậu.

Mùa hè đã kết thúc. Nhưng không ai có thể nói được. Ở Thái Lan thời tiết luôn nóng, thậm chí còn nóng hơn khi ở trung tâm thủ đô. Khói từ xe tải và thuốc lá, cậu phải hít thở trong không khí ngột ngạt hơn. Cậu xem giờ. Sự khác biệt duy nhất là ngày ngắn hơn một chút.

Cậu ước gì mẹ mình ở lại một chút, có thể giúp cậu mở hành lý và sắp xếp ổn định. Nhưng sáng mai bà phải làm việc. New hứa sẽ giúp cậu chuyển đến nhưng khi nghe Tay nói rằng họ sẽ chuyển đi cùng một ngày, cậu nghĩ rằng bạn thân của mình nên ở cùng với bạn trai của anh ấy. Cậu ngồi một mình trên đệm, nhìn quanh phòng một lần nữa trước khi nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà trắng xóa.

Gun đang chuẩn bị thiếp đi thì cảm thấy điện thoại trong túi rung lên. Cậu lấy nó ra, nhìn vào ID người gọi.

Số không xác định.

Gun nhíu mày và nhìn vào những con số trên màn hình. Cậu nheo mắt đọc lại nhưng dường như không thể nhận ra nó. Người gọi cũng không được lưu trên điện thoại của cậu.

Cậu không nhận cuộc gọi từ người lạ.

Cậu từ chối cuộc gọi và ném điện thoại xuống cuối giường, quay sang một bên và nhìn vào bức tường màu xanh trời, lần theo các hình dạng và vòng cung xung quanh cho đến khi cậu từ từ cảm thấy mắt mình nhắm lại.

————————————

Sáng hôm sau.

'Tao cho rằng chúng ta có thời gian để đi khám phá khu phố cũ của mình nhỉ?', Tay nhảy tới phía sau hắn, đi theo Off như một con chó khi hắn rời khỏi nhà. Hắn đã hứa với ba mình rằng sẽ mua cho ông một ít sữa tươi và một bao thuốc lá.

'Để tao yên và quay về với chồng sắp cưới của mày đi, cậu ấy chắc cô đơn lắm', Off cố gắng thoát khỏi anh ta, bước đi nhanh hơn một chút, nhưng hắn biết mình không thể thoát khỏi Tay.

'Bọn tao còn cả cuộc đời còn lại phía trước', Tay cười toe toét, lười biếng gác cánh tay lên vai Off. Có vẻ như Tay rất thích thể hiện, hơi quá đà khi tươi cười rạng rỡ trước mặt hắn. Hắn tự hỏi liệu anh chàng này có còn rượu trong người không, 'Nhưng khi nào mày mới kể cho tao nghe về mày và Gun? Điều tối thiểu mày có thể làm là cho tao biết nó bắt đầu từ khi nào'

'Tại bữa tiệc của Mike', Off chỉ trả lời đơn giản, 'Cậu ta nói với tao rằng cậu ấy phải lòng tao và  tao đã "an ủi" cho cậu ấy để đáp lại'

'Nghe kinh khủng quá', Tay khịt mũi, cái nóng mùa hè thiêu đốt làn da của họ khi họ bước xuống con đường hẹp, 'Nghe chẳng giống mày chút nào'

'Ý mày là gì?'

'Mày sẽ không nhượng bộ Gun trừ khi mày muốn'

'Tao khôn hơn nó gấp mười lần', Off nhắc nhở Tay, 'Nó đã thua vì say mê tao'

'Thôi đi ba', Tay tinh nghịch đẩy hắn, 'Mày nghĩ sáu năm sẽ khiến tao quên đi mày và những thói quen cũ của mày hả?', anh nói với một nụ cười tinh nghịch trên môi, 'Không phải vấn đề ở chỗ cậu ấy đã say mê mày, điều quan trọng là mày cũng đã chọn yêu cậu ấy vào đêm đó tại bữa tiệc của Mike. Nếu mày thực sự muốn hơn thua với cậu ta, mày sẽ làm tan nát trái tim cậu ấy ngay lúc đó'

Off nhếch mép cười với tên bạn thân của mình, quay lại nhìn anh ấy. Mặc dù có vẻ ngoài ngốc nghếch nhưng Tay Tawan lại rất thông minh. Quá thông minh cho lợi ích của bản thân.

'Từ khi nào mày bắt đầu chú ý đến cậu ấy một cách khác biệt?', Tay hỏi lại và lần này, Off biết rằng mình sẽ không thoát khỏi tình huống éo le cho đến khi hắn trả lời.

'Tao không biết'

'Suy nghĩ kĩ đi Off', Tay đáp, không bỏ qua nó, 'Mày biết chính xác khi nào'

'Phải không?', Off cười khẩy, bước vào một cửa hàng nhỏ ở cuối đường.

'Mày không bao giờ quên điều gì đó quan trọng'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro