4.1 Năm ngày trước cuộc hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngày trước cuộc hội ngộ

Off cuối cùng cũng gặp lại Arm và Alice. Cặp đôi đã ngồi đợi sẵn trong nhà hàng, vẫn còn mặc đồ đi làm giống hắn.

'Off Jumpol!', hắn nghe thấy Arm gần như hét lên tên mình khi đứng dậy ôm hắn. Alice mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay chào hắn, tóc cô đã không còn xoăn nữa mà thẳng và ngắn.

'Trông cậu vẫn trẻ trung như lần cuối tôi gặp cậu', Off mỉm cười với cô khiến cô cười thầm trước lời khen bất ngờ.

'Vẫn là lời tán tỉnh như mọi khi', Arm cười nhưng lại đấm nhẹ vào Off, 'Tay đâu rồi?'

'Đi với New', Off trả lời. Hắn nhận thấy rằng, mặc dù sống với Tay, nhưng anh ta hầu như không ở nhà đủ lâu để Off có thể trò chuyện đàng hoàng với anh ấy. Hắn đã tự điều tra và nhận ra rằng Tay đặc biệt thuê căn hộ đó vì nó gần với căn hộ của New – chỉ mất mười phút đi bộ – năm phút nếu anh ấy chạy như điên. Ba mẹ của Tay thường xuyên đến thăm anh nên Off kết luận rằng Tay cần phải chạy qua chạy lại từ cả hai căn hộ để không bị bắt gặp.

'Chà, mừng được gặp lại mày', Arm bắt đầu cuộc trò chuyện khi họ xem thực đơn, 'Mày về được gần năm tháng rồi mà giờ mới gặp nhau được'

'Thì, có người nào đó cần phải làm việc chăm chỉ để trả tiền cho đám cưới mà', Off nhếch mép cười, trêu chọc người bạn trung học của mình khi hắn để ý thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của Alice, 'Hãy nói với tao là tao được mời'

'Chết tiệt, mày không chỉ được mời', mắt Arm sáng lên, 'Mày sẽ trở thành rể phụ của tao!'

Off coi đây là một cú sốc nhỏ. Không phải hắn không muốn trở thành rể phụ của Arm, nhưng họ thiếu sự kết nối với nhau. Không giống như Tay, người mà hắn nói chuyện gần như mỗi ngày dù sống ở bên kia thế giới, cuộc trò chuyện của hắn với Arm thường kéo dài không quá mười phút và các cuộc điện thoại của họ còn thiếu sự nhất quán chứ đừng nói đến nội dung. Trong suốt năm đầu tiên ở trường Đại học, có lẽ hắn đã gọi cho Arm được hai lần. Ngay cả khi hắn đặt chân về Thái Lan, họ cũng chưa bao giờ có thời gian gặp nhau.

'Mày chắc là không có bạn mới nào ở trường đại học phù hợp hơn chứ?", Off hỏi. Hắn không muốn làm mất lòng Arm và hắn hy vọng điều đó sẽ không xảy ra, nhưng người bạn trung học của hắn đột nhiên đưa mắt nhìn hắn. Đó là một cái nhìn cũ mà hắn đã từng quen thuộc. Dù đã xa nhau 6 năm nhưng Arm vẫn khiến anh chết lặng với ánh nhìn ấy.

'Tao biết tụi mình đã không nói chuyện một thời gian, nhưng mình là bạn thân mà', Arm nói với hắn, nắm lấy tay Alice, 'Bạn thân không cần phải nói chuyện với nhau hàng ngày. Tụi mình cùng nhau đã trải qua quá nhiều chuyện tồi tệ nên mày không thể không trở thành rể phụ của tao'

Alice gật đầu đồng tình, nài nỉ Off nói đồng ý, 'Dù sao thì cậu cũng là người đã sắp đặt cho hai đứa mình', cô ấy nói thêm, 'Cậu nên đến tiễn tụi mình một lần nữa'

—————————————-

Hai tháng vào năm cuối cấp

'Mày đang đánh mất cơ hội đó thằng quỷ', Off đấm vào vai Arm khi họ nhìn thấy Alice đi ngang qua cùng nhóm bạn của cô ấy. Tóc cô xoăn nhưng được buộc thành đuôi ngựa, chiếc ba lô rũ rượi nằm trên vai trái cô ấy.

'Đừng', Arm rên rỉ, gục đầu xuống bàn, 'Tất cả những gì tụi tao nói đến là bài tập của chúng ta và khi tao cố trò chuyện một chút, tao chỉ khiến mọi thứ trở nên lúng túng!'

'Vậy thì hãy nghĩ ra điều gì đó thú vị!', Off trả lời, 'Mày sẽ không có cơ hội nào khác như thế này đâu!'

'Tao phải nói gì đây?', Arm hỏi, ngẩng đầu lên và nhìn Off cầu xin. Cặp đôi nhìn qua căn tin và  thấy Alice đang cười đùa với bạn bè. Off ngay lập tức quay lại nhìn bạn mình, thấy Arm toe toét như thế nào khi nhìn thấy nụ cười của Alice. Hắn thở dài và tựa lưng vào ghế. Hắn khoanh tay và lắc đầu. Người bạn thân nhất của hắn đã say như điếu đổ cô gái này và hắn sẽ bị nguyền rủa nếu không giúp anh ấy nắm bắt thời cơ.

'Arm, sao mày không tham gia sân khấu kịch nhỉ?', Off đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, nụ cười hiện rõ trên mặt hắn, 'Tao nghe nói Alice làm việc bên mảng âm thanh'

'Mày biết quá rõ là tao sợ sân khấu mà', Arm trừng mắt nhìn anh trước ý tưởng thảm hại đó. Anh ấy muốn làm cho Alice chú ý đến mình, nhưng anh sẽ không mạo hiểm chịu đựng nỗi sợ hãi khi đứng trên sân khấu chỉ vì cô ấy. Anh sợ mình sẽ bị xấu hổ trước mặt cô.

'Không cần phải tham gia thử vai', Off đập mạnh vào bàn, 'Chưa nghe nói à? Họ cần nhân viên hậu trường cho vở kịch hàng năm', Off giải thích, đồ ăn của hắn đã nguội lạnh và bị lãng quên, 'Họ cần người phụ trách trang phục và những thứ vớ vẩn khác. Mày giỏi việc đó mà phải không?'

'Sao mày biết họ đang tìm kiếm?', Arm hỏi.

'Một trong số họ đã tiếp cận tao', Off cười toe toét, 'Họ muốn tao tham gia vào đội ngũ chụp hình'

'Mày có đồng ý không?', Arm ríu rít, 'Nếu mày đăng ký thì tao cũng có thể đăng ký và trông không giống như tao đang theo dõi cô ấy!', Anh vỗ tay trước ý tưởng xán lạn, các học sinh khác nhìn họ một cách kỳ lạ vì giọng nói lớn của họ.

'Không được đâu', Off lắc đầu, 'Gun đang ở sân khấu', Arm lập tức chùn bước trước lời từ chối của Off, biết rằng nếu Gun có liên quan, Off sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.

'Mà tại sao năm ngoái mày lại nhường sân khấu cho cậu ấy?'

'Bởi vì cậu ta nói cậu ta muốn nó'

'Và từ khi nào mày lại đưa cho cậu ấy thứ cậu ta yêu cầu thế?'

'Tao biết tao chết liền đó', Off đấm vào tay bạn mình, 'Nhưng giờ không phải là vấn đề về tao. Đó là về mày và cái sự kém cỏi của mày khi không đủ can đảm ngỏ lời với Alice'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro