5.2 Ba tháng năm cuối cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tháng của năm cuối cấp

'Lần quái nào con về nhà, hai người đều chửi nhau!', Off hét lên, dậm chân đi xuống cầu thang ngay khi nghe thấy tiếng động lớn của kính vỡ. Hắn đang phải ở trong phòng ôn thi, nhưng ngay khi ba hắn vừa trở về nhà, tiếng la hét đã bắt đầu.

'Tránh ra đi', ba hắn hét lên lại, ra lệnh cho hắn quay trở lại tầng trên, nhưng mỗi lần hắn cố gắng phớt lờ nó, tiếng la hét lại tăng dần đến mức hàng xóm phải hỏi thăm xung quanh.

'Mà ba cứ luôn tranh cãi vì cái gì thế?!', Off đứng yên và tiếp tục hét lên với ba. Hắn quay lại và thấy mẹ mình trông cũng giận dữ như ba vậy, tay bà đỏ bừng vì ném đồ đạc lung tung. Phòng khách của họ giờ là một mớ hỗn độn, ghế bị ném gãy, bàn thì bị lật.

'Con không cần phải biết'

'Con không cần biết sao?', Off khịt mũi, 'Vậy con phải cảm thấy ổn khi nghe hai người đánh nhau như chó với mèo sao?', hắn không thể tin rằng ba mẹ hắn vẫn đối xử với mình như một đứa trẻ. Họ không còn lời bào chữa nào cho cuộc chiến của mình nữa. Đây không còn chỉ là việc ba và mẹ bất đồng như những gì họ đã nói với hắn khi hắn còn nhỏ. Đây là lòng căm thù sâu đậm và hắn không biết nó đến từ đâu nữa.

'Off, quay lại tầng trên đi', mẹ hắn nói với hắn, giọng bà bình tĩnh hơn ba hắn, nhưng lại có sự ác ý trong đó. Bà trừng mắt nhìn hắn một cách gay gắt, ra lệnh cho hắn làm theo những gì bà nói và Off không khỏi cắn môi mình một cách bực bội. Hắn không biết tại sao mình lại luôn muốn bảo vệ mẹ khi bà lại luôn chính là người khơi mào cuộc chiến ngay từ đầu.

'Được thôi, con sẽ biến ra khỏi cuộc đời của hai người', Off gầm gừ đáp lại sự vô tâm của họ. Hắn ta chụp lấy áo khoác và chìa khóa, lao ra khỏi nhà vào lúc nửa đêm.

———————————————————

'Biết tin gì chưa?'

'Tin gì?'

'Off. Cậu ấy đứng thứ 35 trong môn tiếng Trung'

'Cái gì?!'

'Ai đứng đầu?'

'Tất nhiên là Gun'

Cả trường đang bàn tán về kết quả bài kiểm tra ngôn ngữ của họ và ai cũng phải há hốc mồm khi nhìn vào danh sách những cái tên, nhận ra cái tên mà họ tưởng phải đứng đầu nhưng thậm chí còn không lọt vào top 20.

'Ồ, mình đạt điểm cao hơn Off trong môn tiếng Trung?', một học sinh há hốc mồm khi nhìn thấy tên của mình phía trên Off, 'Chúng ta có đang trong ma trận không?'

Alice nhìn bảng kết quả thi với vẻ lo lắng. Cô tìm kiếm tên của mình, nó thường nằm trong top 20 và cô thấy thật kỳ lạ đối với học sinh thông minh nhất môn ngôn ngữ. Bản thân bài kiểm tra cũng không quá khó, mọi người đều đạt được điểm như mong đợi.

'Mình xếp thứ 25', Arm đọc to tên mình từ danh sách. Anh ấy đứng cạnh Alice và cả hai cũng đều nhìn vào tên Off một cách lo lắng, 'Thế quái nào mình lại đạt điểm cao hơn Off ở môn ngôn ngữ?'

'Mình không biết', Alice trả lời, 'Cậu đã nói chuyện với cậu ấy chưa?'

'Chưa, mình không thể tìm thấy cậu ấy ở đâu cả'

——————————————————

Off không nhìn vào bảng điểm. Hắn cũng không tham gia sinh hoạt chủ nhiệm vào buổi sáng nhưng vẫn còn ở trường. Không có nơi nào khác để hắn ta đi. Bà Pho sẽ giết hắn nếu phát hiện hắn trốn học và hắn hầu như không muốn về nhà nữa.

Hắn nằm trên sân thượng của tòa nhà trường học, nắng nóng thiêu đốt làn da hắn khi hắn nằm trên một chiếc ghế dài. Khu vực này thường bị khóa trong giờ học, nhưng hắn đã cố gắng kết bạn với bảo vệ đủ để thuyết phục ông ấy đưa chìa khóa lên sân thượng cho mình. Hắn dùng cánh tay làm gối khi ngắm nhìn những đám mây phía trên. Hắn cảm thấy điện thoại của mình rung lên trong túi và hắn cho rằng đó là Tay hoặc Arm sẽ hỏi mình đang ở đâu. Hắn phớt lờ họ. Hắn không muốn nói chuyện với ai cả.

Off nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

———————————————————

'Này Gun, mày có biết Off ở đâu không?', New bước vào thư viện với vẻ mặt lo lắng. Anh tìm thấy cậu bạn mình đang ngồi ở chỗ mà cậu ấy vẫn hay ngồi. Gun ngước lên khỏi bài tập của mình và lắc đầu.

'Sao? Có chuyện gì?'

'Cậu ấy không đi học'

'Hắn trốn học nhiều lắm', Gun thờ ơ chỉ ra, 'Chắc hắn đang ra ngoài gây rắc rối rồi'

'Cậu ấy sẽ không trốn học một mình', New nói, 'Cậu ấy lẽ ra sẽ đi cùng Tay hoặc Arm, nhưng cả hai đều ở đây và đang tìm kiếm cậu ấy'

'Chà, vậy thì tốt hơn mày nên hỏi ai đó ở nơi khác. Làm sao tao biết hắn ở đâu? Tao thậm chí còn không thích hắn'

'Nhưng mà dường như mày luôn tìm thấy cậu ấy khi mày muốn', New chỉ ra và Gun cảm thấy tay mình căng ra khi quay lại nhìn chằm chằm vào bạn cậu.

'Cái gì?'

'Đừng phủ nhận điều đó Gun', New nói, 'Bất cứ khi nào mày cần Off hoặc muốn tranh cãi với cậu ấy, mày luôn biết chính xác cậu ấy ở đâu'

'Bởi vì nếu hắn ta ở trường, hắn thường chỉ ở hai nơi', Gun tự giải thích, 'Phòng chủ nhiệm của chúng ta hoặc căng tin, nhưng hắn không ở trường vì vậy tao không biết hắn ở đâu'

'Được rồi', New lùi lại, 'Nhưng cho tao biết nếu mày liên hệ được với cậu ấy'

'Tại sao mày đột nhiên lo lắng cho hắn?'

'Cậu ấy bị xếp thứ 35 trong môn tiếng Trung'

'Thì?'

'Mày có từng biết thằng Off nào đạt điểm thấp hơn hạng nhất môn ngoại ngữ không?', New hỏi cậu. Gun nhìn xuống sách của mình và đọc những ghi chú của lớp tiếng Trung. Đó có phải là lý do tại sao giáo viên tiếng Trung chúc mừng cậu ấy trong kỳ thi? Bởi vì cuối cùng cậu ấy đã đứng đầu? Cậu nhìn lại và dõi theo bạn mình bước ra khỏi thư viện. Cậu nhận ra rằng không ai mắng họ vì đã nói chuyện nên cậu nhìn quanh và phát hiện ra rằng cậu là người duy nhất trong thư viện. Ngay cả người thủ thư cũng đang nghỉ trưa. Cậu chợt thấy một sự im lặng đến chói tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro