7.1 Ba ngày trước cuộc hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Ngày Trước Cuộc Hội Ngộ.

Off Jumpol chưa từng hút thuốc. Nhưng trong học kỳ đầu tiên ở trường đại học, bạn bè đã đưa cho hắn một điếu thuốc khi họ đang đợi xe buýt để trở về ký túc xá. Tối hôm đó dù có mặc bao nhiêu lớp quần áo thì hắn cũng thấy lạnh cóng nên đành nhượng bộ và hút một điếu.

Không có vẻ gì là hắn đã trở thành người hút thuốc liên tục kể từ đó. Hắn cũng không bao giờ nghiện hút thuốc. Hắn chỉ hút khi buồn chán. Hắn châm một điếu thuốc trong căn hộ của mình, mở cửa sổ vì Tay ghét mùi này. Hắn tựa người vào bậu cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Hắn vừa trở về nhà sau khi dành cả buổi sáng với ba mình, người đã may mắn thay không say xỉn dù đi club cả đêm. Họ tạm biệt nhau khi ba hắn phải rời đi làm, Off gọi một chiếc taxi để trở về căn hộ của mình nhưng không quên hứa với ba rằng sẽ đến thăm ông ấy để ăn tối vào cuối tuần.

'Ồ, mày không đi làm à?', Tay gọi, rõ ràng là vừa mới thức dậy mặc dù đã là buổi chiều. Anh để ý thấy New đã rời đi khi thiếu mất đôi giày của cậu ở sảnh trước.

'Ngày nghỉ', Off trả lời và phả khói. Hắn nhìn thấy tên bạn thân của mình nhăn nhó trước hành động đó, Tay không phải là người kín đáo và suy nghĩ luôn được vẽ hết lên mặt anh. Off chỉ cười khúc khích, hút xong điếu thuốc của mình và nhìn tên bạn thân tự đi làm cho anh ấy một tô ngũ cốc. Tay trông không có vẻ gì là đang cố gắng hết sức để tìm việc làm. Off cũng bắt đầu tò mò về cách Tay trả một nửa số tiền thuê nhà. Hắn biết ba mẹ của bạn mình rất giàu có, nhưng hắn đã nghĩ sau khi anh ấy học xong, có thể ba mẹ sẽ bắt anh tự chịu trách nhiệm về bản thân.

'À, Alice đã gọi cho tao', Tay gọi hắn với cái mồm đầy ắp, sữa chảy nhỏ giọt từ môi anh, 'Cô ấy nói sẽ đón chúng ta từ chỗ của mình'

'Để làm gì?'

'Tất nhiên là cho buổi hội ngộ cấp ba rồi', Tay mỉm cười với hắn, nụ cười ngốc nghếch mà Off rất ghét vì mỗi khi tên bạn thân của hắn cười với hắn như vậy, hắn biết điều đó sẽ mang lại rắc rối.

'Tao đã nói rồi, tao sẽ không đi', Off nhắc nhở anh, thở ra làn khói cuối cùng thứ mà đốt cháy phổi của hắn, búng tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.

'Nghe này, tao không biết tại sao mày lại phản đối việc hội ngộ như vậy', Tay đặt câu hỏi, 'Nhưng không có vẻ gì là mọi người ghét mày hay mày bị bắt nạt cả. Theo những gì tao có thể nhớ, chúng ta thực sự đã có khoảng thời gian tốt đẹp ở trường trung học'

'Tao không quan tâm nếu chúng ta thực sự như vậy', Off thở dài, 'Tao còn công việc và những thứ khác cần phải làm'

'Chao ôi', Tay cười một cách hoài nghi. Anh đặt cái tô xuống và dựa vào quầy bếp nhìn chằm chằm vào người bạn thân nhất của mình, 'Ai mà ngờ rằng người lớn lên giống ba mẹ chúng ta lại là Off Jumpol'

'Điều đó nghĩa là sao?', Off hỏi anh ấy.

'Ba chúng ta luôn tự hứa với lòng rằng dù có năm mươi tuổi cũng sẽ không hành động già nua và nhàm chán như vậy'

'Chúng ta đã hứa điều đó khi chúng ta mới mười lăm tuổi và không có hóa đơn hay thuế nào cần phải trả', Off đảo mắt. Hắn cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến những năm tháng tuổi trẻ và lối suy nghĩ liều lĩnh của mình. Hắn thậm chí càng cảm thấy nuối tiếc hơn khi bạn mình vẫn bị mắc kẹt trong dòng thời gian đó.

'Đi nào Off', Tay thở dài, 'Phiên bản già của mày sẽ dễ dàng thanh toán các hóa đơn và tiền thuê nhà của cậu ta trong khi tận hưởng tối đa cuộc sống. Đó là lý do tại sao mọi người đều yêu mến mày. Mày đã tìm ra cách để học tốt trên lớp trong khi vẫn vui vẻ với những người còn lại. Mày đã có một sự cân bằng tốt'

'Phải không?', Off lẩm bẩm, 'Bởi vì việc dành cả đêm ở chợ trời để học trong khi về nhà chỉ ngủ có vài tiếng nghe có vẻ không lành mạnh lắm', hắn chỉ ra, 'Đi đến lớp, làm việc vớ vẩn sau giờ học, cộng với việc đi chơi vì không muốn về nhà đã khiến tao đau đớn muốn chết nếu tao nhớ không lầm'

Tay ngay lập tức căng thẳng trước sự lên giọng đột ngột của Off. Không giống như sự hoài niệm của Tay đã lu mờ anh khỏi những ký ức tồi tệ khi còn là một thiếu niên, có vẻ như tất cả những gì Off nhớ được đều là những màn trình diễn rác rưởi của năm tháng tuổi teen, điều này khiến hắn càng kiên quyết không muốn tham dự cuộc hội ngộ chết tiệt đó.

Tên bạn thân nhất của hắn nhớ lại những lần anh đến thăm Off trong bệnh viện. Anh nhớ mình đã đợi Arm trong phòng chờ với cái điện thoại hết pin. Anh cũng nhớ một bóng dáng lấp ló trong các góc hành lang như thể đang trốn tránh.

'Tao nhớ lúc mày đang luyện tập cho một vở kịch của trường thì bị ngất', Tay nói, 'Bác sĩ nói thiếu ngủ và thiếu ăn'

'Ừ', Off gật đầu, cũng nhớ lại việc mình đã dành cả đêm trong bệnh viện với ống truyền dịch bên cạnh giường. Ba hắn đã trả tiền thuê phòng riêng nên hắn ở một mình và hắn ghét ba mình vì điều đó. Nhưng rồi hắn nhớ lại sáng hôm sau, khi bạn bè cuối cùng cũng được phép vào thăm hắn, Arm xông thẳng vào phòng, đập cánh cửa làm móp cả tường trong khi Tay thì hét vào mặt hắn vì đã làm họ lo lắng. Hắn nhớ đã ăn cà ri gà và uống trà sữa, 'Mày đã mua đồ ăn cho tao'

'Có không?', Tay nghiêng đầu bối rối, rõ ràng là anh có một ký ức khác với Off.

'Mày đã mua cà ri gà cho tao, nhớ không? Đó là món tao thích nhất', Off nhắc nhở anh ấy, 'Mày thì ghét cái màu của nó vì đó là màu xanh lá cây'

'Ồ, cái đó', Tay vỗ tay, 'Tao không mua cái đó'

'Hả?', bây giờ đến lượt Off nghiêng đầu bối rối và nhíu mày, 'Vậy Arm mua nó à?'

'Không, thằng nhóc con đã mua nó', Tay trả lời và Off như đóng băng, 'Cậu ấy là người mà mày đã ngã vào khi mày ngất xỉu trong buổi tập'

'Gun'

'À đúng rồi', Tay vỗ tay, 'Tao cứ quên tên cậu ta'

Gun mua đồ ăn cho hắn à? Điều đó hẳn có nghĩa là... Cậu ấy đã đến thăm hắn trong bệnh viện. Nhưng hắn không nhớ đã gặp cậu, cũng không nhớ ba hắn có nói rằng Gun đã đến thăm khi hắn đang ngủ. Chắc hẳn cậu ấy chỉ vào đưa đồ ăn cho Tay rồi rời đi.

Gun thực sự đã đến thăm hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro