6.7 Bốn ngày trước cuộc hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn ngày trước cuộc hội ngộ

Off bước ra khỏi nhà với ba hắn ở bên cạnh. Hắn vẫn nghĩ đến hộp đêm là một ý tưởng hay, nhưng sau đó hắn nhận ra, hắn vẫn không có một mối quan hệ tốt với ba mình, nên việc cùng đi bộ đến đó thật ngượng ngùng muốn chết. Họ nói nhiều hơn về công việc của mình, cuối cùng họ cũng tìm được thứ gì đó mà cả hai đều làm - đó là công việc - nhưng thậm chí khi đó, công việc của họ cũng quá khác nhau để có thể so sánh. Họ cũng nói về London. Off không có nhiều điều để nói về nó. Bất chấp hư danh sáng sủa của London được các quốc gia khác đánh giá cao, bản thân thành phố này lại quá ảm đạm, chán nản và tệ hại. Off đã phải giải thích rằng không có cái gọi là mặt trời ở cái thành phố chết tiệt luôn mưa này. Ba hắn cười với ý tưởng mọi người ăn mừng khi thời tiết 22 độ, ai cũng cởi trần bước ra ngoài như thể đó là ngày nóng nhất trên trái đất.

Hai cha con sánh bước bên nhau vào lúc nửa đêm ở Thái Lan và trời vẫn oi bức hơn cả ngày nóng nhất ở London. Off và ba hắn có thể cười sảng khoái về điều đó và đó là thứ đầu tiên họ cười cùng nhau. Khi vừa rẽ vào một góc phố, họ phát hiện một con mèo đang lục lọi thùng rác. Off đã từng nhìn thấy nhiều con mèo hoang, nhưng chú mèo này trông quá khỏe mạnh để có thể là mèo hoang, nó bụ bẫm và thậm chí còn có một sợi dây buộc quanh cổ. Đó không phải là một sợi xích cổ mà là một sợi dây màu đỏ được buộc lỏng lẻo quanh cổ nó để mô phỏng một chiếc vòng cổ, nghĩa là nó phải thuộc về ai đó.

'Charms', ngay khi ba hắn gọi nó, con mèo đã ngẩng đầu lên và nhận ra ông. Nó kêu meo meo rất lớn, từ bỏ mọi nỗ lực đào bới trước đó và chạy đến chỗ ông già. Off nhận ra cái tên đó và nhìn xuống con mèo.

'Charms?', hắn cười rạng rỡ ngay khi nhận ra lý do tại sao mình lại nhớ được cái tên đó. Hắn khuỵu gối xuống và đưa tay ra vuốt ve nó. Con mèo thận trọng với hắn, đuôi dựng lên cảnh giác trước mùi người lạ, 'Con không nghĩ nó nhớ con', hắn nhận xét khi cảm nhận được sự thù địch của chú mèo.

'Đã nhiều năm rồi', ba hắn bình luận.

'Đúng vậy', Off gật đầu, 'Mà ai đã nhận nuôi nó vậy?', hắn hỏi, vẫn nhìn vào sợi dây đỏ buộc quanh cổ chú mèo. Hắn không nhớ trước đây Charms có sợi dây đỏ quanh cổ nên hắn chỉ có thể cho rằng có ai đó đã nhận nuôi nó sau khi hắn rời đi tới London.

'Thật sự là không có ai cả', ba hắn nói, 'Đại loại là nó thuộc về mọi người trong khu phố'

'Hừm', Off gật đầu. Hắn có thể thấy điều đó, 'Con tự hỏi liệu Fahsai có còn làm việc ở trạm động vật không'

'Fahsai?', ba hắn nghiêng đầu khi ông cố nhớ lại cái tên đó, 'Ba nghĩ cô ấy đã kết hôn và đã chuyển đi'

'Ồ', Off lại gật đầu, không ngạc nhiên vì cô ấy đã bước tiếp. Thậm chí có người nói cô ấy muốn ở lại quê hương nhưng chuyển đi nơi khác là điều chắc chắn có thể xảy ra. Thế giới có quá nhiều thứ dành tặng cho cảm xúc của cô hơn là khiến cô bị mắc kẹt ở đây.

'Ba chưa bao giờ hiểu được tại sao con không ngỏ lời với cô ấy trước khi con rời đi', ba hắn nói thêm và Off rất ngạc nhiên trước bình luận đó. Hắn không nghĩ ba hắn biết bất cứ điều gì về cuộc sống cá nhân của hắn khi hắn còn là một thiếu niên.

'Cô ấy ghé thăm nhà chúng ta trước khi con tốt nghiệp', ba hắn giải thích khi nhận thấy biểu hiện của Off, 'Cô ấy muốn gặp con lần cuối'

'À', Off trả lời. Hắn đã không gặp cô trong suốt thời gian tốt nghiệp.

'Mà điều đó làm ba nhớ ra', ba hắn bắt đầu chủ đề, 'Con có ai ở London không?'

'Có ạ', Off thành thật trả lời, 'Nhưng tụi con đã chia tay lâu rồi'

'Vậy con không tìm kiếm ai đó khác à?'

'Con muốn tập trung vào công việc của mình'

'Ba hiểu', ba hắn gật đầu. Charms, lúc này cảm thấy mình đã chào ba Off đủ lâu đã quay lại thùng rác để lục lọi thêm, để lại hai người đàn ông bước đi lúc nửa đêm, cố gắng hết sức tìm kiếm thứ gì đó có kết nối để họ có thể hàn gắn mối quan hệ chết tiệt của mình. Off không nghĩ nó sẽ khó xử đến thế này. Hắn đã nghĩ một khi họ biết được sự thật về nhau, những thứ khác sẽ dễ dàng trơn tru hơn, nhưng không. Họ phải nói với nhau toàn những mẩu chuyện nhảm nhí như thể họ mới gặp nhau lần đầu.

'Tay nói với ba rằng con sắp có một cuộc hội ngộ ở trường trung học', ba hắn nói thêm vào cuộc trò chuyện khi ông cảm thấy chủ đề trước sắp kết thúc. Cả hai đều cố gắng hết sức để không chào đón sự im lặng, bởi vì một khi điều đó xảy ra, nó sẽ buộc họ phải trò chuyện khi họ chưa sẵn sàng.

'Con sẽ không đi'

'Tại sao không?'

'Con chưa bao giờ nghĩ thời trung học đủ đáng nhớ để quay trở lại', Off trả lời đơn giản và đó là sự thật. Hầu hết bốn năm trong cuộc đời hắn mắc kẹt ở trường đã là sự lãng phí thời gian đối với hắn. Nhưng sau khi Tay liên tục nhắc đến nó trong hầu hết các cuộc trò chuyện gần đây của họ, hắn tự hỏi mình có bao nhiêu kỷ niệm khác vừa lãng quên mất trong suốt sáu năm xa cách. Có cảm giác như cuộc hội ngộ này đang mở ra chiếc hộp Pandora mà hắn đã thề rằng sẽ khóa chặt mãi mãi. Hắn cho rằng sẽ không có gì nhiều để phanh phui. Không có quá nhiều chuyện xảy ra ở trường trung học đáng được quan tâm.

Nhưng hắn vẫn nhớ Gun. Lúc đầu nó dường như không làm hắn ta bối rối. Tất nhiên, hắn sẽ nhớ một người phức tạp như cậu ấy một cách sống động. Tay nói đúng, phần lớn thời gian hắn không thể chịu đựng được Gun. Mặc dù cả lớp có thể sẽ nhớ một cậu bé đã vô cùng tức giận với hắn vì được điểm cao, nhưng hắn cũng nhớ rằng hắn đã tức giận với thằng nhóc con đó vì đã đánh mình. Họ chắc chắn đã không cư xử tốt với nhau. Gun khiến hắn ta trở nên cạnh tranh, nản chí và đôi khi bị lôi kéo vào những thứ mà bình thường hắn ta sẽ không làm. Chính Gun đã khiến hắn tức điên. Lúc đó hắn không biết tại sao mỗi lần Gun tranh cãi với mình, hắn lại nổi cáu như vậy, giờ đây khi đã gần 25 tuổi, hắn nhận ra rằng tên đầu đất mình đã phải lòng cậu nhóc con và hắn cũng không biết phải làm sao nữa, vì vậy hắn đã thích nghi với điều đó và hùa theo sự kình địch này.

Bây giờ Gun đang ở trong tâm trí hắn, hắn muốn nhớ lại lần đầu tiên hắn nhận ra rằng mình thực sự thích cậu bé là khi nào. Nhưng đối với cuộc đời của hắn, hắn không thể xác định được là khi nào. Không có khoảng thời gian cụ thể nào mà hắn nhận ra tình cảm của mình dành cho đứa trẻ đã thay đổi. Đó là một tập hợp của rất nhiều khoảnh khắc, rất nhiều kỷ niệm. Có thể nó bắt đầu từ lần đầu tiên hắn đến nhà Gun. Có thể đó là lúc Gun tiếp cận hắn và hỏi hắn tại sao lại thử vai cho sân khấu kịch. Có thể đó là lúc hắn ở trên sân thượng với Gun ở bên dưới. Hắn chỉ nhớ được một số khoảnh khắc mơ hồ và không thể xác định được khoảnh khắc nào là quan trọng nhất.

Bốn ngày trước cuộc hội ngộ. Hắn đang tưởng tượng Gun lúc 25 tuổi. Bây giờ trông cậu ấy sẽ như thế nào? Liệu cậu ấy có để kiểu tóc như cũ không? Liệu cậu ấy có cao hơn không? Cao hơn thế nào? Màu tóc của cậu ấy vẫn vậy hay cậu ấy đã nhuộm nó? Hiện tại cậu ấy còn đang học hay đã có việc làm? Cậu ấy có đang trong mối quan hệ nào không? Cậu ấy vẫn như cũ hay đã là một người hoàn toàn khác? Hắn không biết và hắn không nghĩ là mình muốn tìm hiểu. Hắn quyết định không muốn tìm hiểu những điều đó. Khác với Arm và Tay, mối tình đầu của Off vẫn còn ở lại trong quá khứ.

Những mối tình đầu được gọi là lần đầu tiên là có lý do Off. Cuộc đời là một hành trình dài và cậu luôn cần có một điểm khởi đầu. Từ đó trở đi, chỉ có một con đường phía trước cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro