6.6 Năm tháng vào năm cuối cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Đó là lỗi của tôi', New ngay lập tức nói với Arm và Tay khi họ vừa đến căn tin. Họ nhìn thấy người kia đang run rẩy khi nắm lấy tay Tay, kéo anh về bàn của họ. Gun ngước lên và không hiểu tại sao New giờ lại lên tiếng khi cậu ấy đã im lặng cả ngày.

'Cậu đang nói về cái gì vậy?', Tay hỏi khi đặt khay của mình lên bàn. Arm và Gun ngồi cùng nhau, lắng nghe New giải thích về ảnh chụp màn hình và làm thế nào mà cậu ta định gửi nó cho Tay nhưng chính Off lại vô tình nhận được và đã trả miếng trong quá trình đọc nó.

'Pete đã nói vậy về mày?', Gun kinh ngạc hỏi, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng đột ngột của bạn mình, 'Và mày đã không nói với giáo viên à?'

'Tao định nói với Tay để cậu ấy giúp tao báo cáo với Hiệu trưởng', New giải thích, 'Nhưng sau đó tao nghe nói trong lớp Sinh học Off đã... Nên tao kiểm tra lại tin nhắn và nhận ra mình đã gửi nhầm người'

Arm và Gun nhìn nhau trong lo lắng. Off đã không đến lớp kể từ khi bị kéo đến phòng Hiệu trưởng. Họ tưởng hắn đã được đưa về nhà sau khi bị đình chỉ nên không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng Gun nhớ rằng đã nghe giáo viên cố vấn hỏi tung tích của Off trước khi giờ nghỉ trưa bắt đầu.

'Đó là lỗi của tôi khiến cậu ấy bị đình chỉ', là điều cuối cùng Gun nghe được trước khi New đứng dậy và thu dọn đồ đạc. Cậu ta để lại khay ăn trên bàn và gần như là chạy lên tầng ba. Cậu vẫn nghĩ Off có thể đã rời khỏi trường, nhưng bây giờ cậu lại nghĩ có thể hắn đang ở một nơi khác, và khi nhìn thấy cửa lên sân thượng hé mở, cậu đã thở dài và mở cửa ra.

Off đang ngồi trên chiếc ghế mà hắn đã ngủ lần trước, nhìn lên bầu trời. Cái nóng vẫn oi bức như thường lệ suốt cả buổi chiều và cậu nhớ đến khuôn mặt đỏ bừng của Off.

'Mày muốn bị cháy nắng lần nữa à?', Gun gọi Off, thu hút sự chú ý của hắn khi hắn quay lại đối mặt với cậu bé.

'Mày đang làm gì ở đây?', hắn hỏi nhưng Gun không trả lời. Thay vào đó, cậu dựa vào băng ghế và khoanh tay. Cậu nhìn Off từ trên xuống dưới và tự hỏi tại sao mình lại đi tìm hắn ta. Việc hắn có bị đình chỉ hay không không liên quan đến cậu, trên thực tế, cậu ấy nên ăn mừng vì điều này sẽ được ghi vào hồ sơ của hắn. Đơn đăng ký đại học của cậu trông sẽ đẹp đẽ hơn nhiều so với Off và họ thậm chí còn chưa hoàn thành được nửa năm học.

'Cả trường đang nói về mày đấy', Gun nói với hắn và Off nhún vai. Nó làm cho cậu khó chịu. Off luôn có thái độ thờ ơ mà cậu luôn ghét. Cậu ấy thắc mắc tại sao anh chàng không bao giờ coi trọng mọi việc, 'New đã nói với tao tại sao mày lại đấm Pete'

Off thở dài rồi ngả người ra sau, rút ​​điện thoại ra và phớt lờ Gun. Cậu nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ điện thoại của người kia và càng cảm thấy khó chịu hơn khi mình bị làm lơ.

'Cậu ấy thế nào rồi?', Off đột nhiên hỏi khi Gun đang định hét vào mặt hắn để bắt đầu nói chuyện.

'Cậu ấy cảm thấy có lỗi', Gun giải thích, 'Cậu ấy nói rằng cậu ấy đã vô tình gửi nó cho mày'

'Ừ, tao biết', Off gật đầu, 'Cậu ấy gọi tao là Tay và tao nhận ra nó có lẽ là dành cho Tay'

'Vậy tại sao mày lại đấm Pete?'

'Mày có thể ngồi yên nếu đọc được ảnh chụp màn hình đó không?', Gun nhận ra rằng Off không biết rằng ảnh chụp màn hình đó đã lan truyền như cháy rừng và hầu hết mọi người đều đã đọc nó. Đó là lý do tại sao mọi người đều đứng về phía Off và yêu cầu Hiệu trưởng Panhan rút lại lệnh đình chỉ. Cậu tự hỏi liệu Off sẽ có cảm nhận khác khi biết mọi người đứng về phía mình hay không.

'New không phải là bạn của mày để mày phải lo lắng đâu', Gun nói và điều đó mang đến một tràng cười khô khốc khi Off ngước nhìn cậu.

'Cậu ấy và Tay đã hẹn hò được bao lâu rồi?', hắn ta hỏi Gun.

'Tao chịu thua'

'Kể từ ngày đầu tiên của năm cuối cấp', Off nhanh chóng trả lời, 'Tức là đã được năm tháng rồi'

Gun không nhận ra rằng đã nhiều thời gian như vậy trôi qua giữa họ.

'New giờ là bạn của tao dù tao có muốn hay không, vì cậu ấy là bạn trai của Tay', Off nhận xét, 'Là người lâu nhất'

Gun cảm thấy tồi tệ. Cậu cảm thấy thật sự tệ khi không biết Tay quan trọng với New như thế nào. Quan trọng đến mức anh ấy sẽ gửi ảnh chụp màn hình đó cho Tay chứ không phải cho cậu, người mà được gọi là bạn thân của anh ấy. Cậu ấy không nhận ra rằng New đang có mối quan hệ đầu tiên với người tình trong mộng thời trung học mà anh đã theo đuổi suốt năm học thứ ba. Cậu nhận ra mình đã bỏ lỡ phần lớn cuộc đời của bạn mình kể từ ngày đầu tiên đến trường. Cậu cũng nhận ra, New áy náy việc nói với Gun về bức ảnh chụp màn hình vì có lẽ anh ấy nghĩ rằng cậu quá bận rộn với công việc nên không thể quan tâm và điều đó khiến lồng ngực cậu nặng trĩu.

Gun cảm thấy bị đánh gục. Cậu ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh Off, khoanh tay và nhìn xuống chân mình. Với dàn nhạc, các buổi diễn tập và giờ là hùng biện cùng với việc học hiện tại, cậu ấy đã ngày càng rời xa tất cả những người mà cậu đã kết bạn từ khi còn là học sinh năm đầu trung học. Đây cũng sẽ là năm cuối cùng họ được bên nhau trước khi chuyển đến các trường đại học và thành phố khác nhau. Ai biết được liệu cậu ấy có gặp lại họ sau khi tốt nghiệp hay không?

'Cảm ơn', cuối cùng cậu cũng kết thúc sự im lặng và đó là điều cuối cùng Off nghĩ Gun sẽ nói. Nó làm cho người kia quay lại và nhìn cậu với vẻ mặt kỳ lạ.

'Vì cái gì?'

'Vì đã quan tâm đến New', Gun trả lời, 'Tao đúng là một thằng bạn tồi'

'Chắc chắn rồi', Off chế giễu và rên rỉ khi cảm thấy Gun đấm vào vai mình.

'Vậy là, ngày mai mày không đi học phải không?'

'Ba ngày bắt đầu từ ngày mai', Off gật đầu, tự cười mình. Hắn không muốn ở nhà trong suốt ba ngày, và hắn biết ba mẹ sẽ giết hắn khi nhận được cuộc điện thoại từ Hiệu trưởng. Có lẽ hắn nên qua đêm ở nhà bà Pho. Hắn chắc chắn rằng bà ấy sẽ hiểu một khi hắn giải thích.

————————————

Off tỉnh dậy vì mùi khói. Hắn ho một chút khi ngồi dậy khỏi chiếc giường đơn, lưng đau nhức vì tấm nệm cứng. Bà Pho không có gì nhiều để đưa ra, nhưng khi hắn bị ba đuổi ra ngoài sau khi tranh cãi suốt đêm về việc bị đình chỉ học, hắn đã phải tá túc ở nhà bà Pho vào lúc 2 giờ sáng.

'Off? Cậu tỉnh rồi à?', hắn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của bà Pho đang gọi mình. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy bà Pho đang nấu bữa sáng ở bên ngoài, khói bay vào cửa sổ đang mở. Hắn gật đầu khi thấy bà nhìn vào cửa sổ và mỉm cười, 'Tốt, cậu có thể trở nên có ích và giúp tôi giao bữa sáng lòng vòng trong khu phố'

Cậu ấy làm những gì được bảo, tắm rửa trước và thay áo sau khi đổ mồ hôi trên cái áo khác suốt đêm vì ngủ mà không có điều hòa. Hắn biết những người làm việc ở chợ không có đặc quyền như hắn và hắn cảm thấy thật khiêm nhường khi chứng kiến ​​cuộc sống vui vẻ hàng ngày của họ khi họ không có nhiều điều kiện tốt. Hắn cũng nhận ra họ nương tựa vào nhau như thế nào nên bà Pho thường xuyên nấu bữa sáng cho những gia đình không đủ khả năng chi trả. Hắn thậm chí còn nhìn thấy Pik đem đồ ăn dư của mình từ đợt bán hàng tối hôm trước, đổi lấy đồ ăn dư của các quầy hàng khác. Là một người được người giúp việc nấu bữa sáng, phản ứng được mong đợi của hắn sẽ là thương xót, nhưng thay vào đó hắn lại cảm thấy thoải mái. Hắn thà dành buổi sáng của mình để ăn đồ ăn thừa từ tối qua với một nhóm người hắn thích còn hơn là một mình giữa căn bếp trống trải.

'Này, nghe nói cậu đã bị đình chỉ học', Pik gọi khi hắn bước về phía gian hàng của anh ấy. Trên tay hắn có một túi trà sữa và một hộp đựng đồ ăn bà Pho vừa nấu. Off gật đầu khi hắn đưa đồ ăn và dựa vào quầy hàng, 'Cậu gặp rắc rối vì điều gì vậy?'

'Đấm một tên bắt nạt'

'Và cậu lại là người bị đình chỉ?', Pik cười nhạo hắn.

'Cậu ta bị một tuần, em chỉ có ba ngày'

'Như thể điều đó sẽ khiến cho mọi thứ tốt hơn vậy'

'Chà, rõ ràng bạo lực không phải là câu trả lời, blah, blah, blah', Off đảo mắt và giả vờ như không quan tâm. Nhưng sự thật mà nói, hắn có quan tâm. Hắn cũng không đồng tình với Hiệu trưởng Panhan và cuộc tranh cãi của hắn với ba mình tối qua cũng chẳng giúp ích được gì. Hắn không nghĩ mình xứng đáng với điều tồi tệ này. Hắn trò chuyện với Pik về công việc kinh doanh và gia đình, muốn thay đổi chủ đề và tập trung vào cuộc sống của ai đó khác để đổi gió. Họ đang cười đùa vì những câu chuyện của Pik về đứa con mới sinh của anh ấy thì Pik để ý thấy một cậu nhóc thấp bé đang đi dạo quanh khu chợ vắng, anh nhướng một bên mày khi nhếch mép cười với Off.

'Có vẻ như có ai đó đến thăm cậu kìa', anh cười khúc khích, hất cằm về phía Gun.

'Gun?', hắn gọi lớn. Cậu ta làm gì ở đây? Hắn nhìn xuống đồng hồ: 7 giờ 4 phút sáng. Cậu ấy chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa để đến trường trước khi chuông reo, 'Mày đang làm cái quái gì ở đây thế?', hắn hỏi ngay khi Gun ở đủ gần để nghe thấy hắn.

'Tao nghĩ mày sẽ ở đây', Gun nói với hắn. Cậu ấy đứng lúng túng trước mặt hắn, tay nghịch nghịch sợi chỉ trên chiếc quần đồng phục của mình. Off muốn phá tan sự im lặng nhưng thực lòng hắn không biết phải nói gì với cậu. Hắn vẫn không biết tại sao Gun lại đến thăm hắn khi cậu cần phải đến trường. Không giống như hắn, cậu nhóc con rất đúng giờ, cậu ấy coi trọng điều đó. Cậu sẽ bị trễ học nếu không nhanh chân lên.

'Mày nên đi đi', Off cuối cùng cũng lên tiếng, giục cậu rời đi, 'Mày sẽ bị trễ học đó'

'Tao chỉ muốn kiểm tra mày có ổn không'

'Tao? Tại sao?', hắn hỏi và nhướn một bên mày. Họ đã cư xử lịch sự với nhau kể từ khi tham gia câu lạc bộ của nhau. Alice đã cảnh báo họ không được gây rắc rối trong buổi diễn tập nên họ đã kiềm chế khi có mặt nhau, nhưng nó không có nghĩa giờ họ đã là bạn bè. Điều đó không có nghĩa là Gun có lý do chính đáng để đến thăm hắn khi hắn bị đình chỉ. Và Gun biết má mình đỏ bừng khi nhận ra mình chẳng có lý do gì để đến thăm Off. Thực tế chỉ có thể là do cậu ấy muốn vậy.

'Tao đã nói chuyện với Hiệu trưởng', Gun đột nhiên buột miệng, 'Tao đã nói với cô ấy rằng việc đình chỉ mày là không công bằng'

'Và cô ấy có đồng ý không'

'Cũng không hẳn'

'Ờ', Off chỉ có thể trả lời. Hắn dựa vào quầy hàng trống và họ lại một lần nữa chìm trong im lặng, 'Nghe này, Gun, tao vẫn không biết tại sao mày lại ở đây, nhưng nếu mày còn ở đây lâu hơn nữa thì mày sẽ bị trễ học'

'Đúng...Ừ, mày nói đúng', Gun ho khi nhìn đồng hồ, 'Có lẽ tao nên đi thôi'

'Trường của cậu cách đây bao xa?', Pik cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

'Khoảng hai mươi phút', cả hai đều nói.

'Chà, cậu sẽ không thể đến kịp giờ nếu đi bộ từ đây', Pik thở dài, nhưng trên môi anh ấy nở một nụ cười nhếch mép tinh nghịch và Off nhận ra nụ cười đó. Hắn đưa mắt cảnh cáo anh ta, nhưng đã quá muộn. Pik đã nghĩ ra một ý tưởng rồi.

'Tôi có một chiếc xe tay ga ở phía sau', Pik đề cập, 'Off có thể chở cậu đến trường. Cậu sẽ mất tối đa mười phút thôi'

'Ồ', Gun nói, mặc dù cậu không chắc lắm. Off có thể là người lớn tuổi nhất trong niên khoá và đã đủ mười tám tuổi rồi nhưng cậu không nghĩ Off có bằng lái để chạy xe tay ga, 'Em sẽ đi bộ thôi ạ'

'Không, không, không', Pik lắc đầu và Off thở dài. Hắn biết rằng một khi Pik nảy ra ý tưởng, anh ấy sẽ làm mọi thứ có thể để làm ý tưởng đó nghe hợp lý, 'Cậu nên nhanh chân lên. Giáo dục rất là quan trọng'

'Ơ, vậy rồi chìa khóa của anh đâu?', Off hỏi. Hắn thậm chí còn không cố gắng tranh cãi lại. Gun tròn mắt nhìn Off chụp lấy chùm chìa khóa từ tay Pik, 'Được rồi, đi thôi'

Gun thấy mình đang đứng cạnh Off khi hắn bước tới chỗ chiếc xe tay ga cũ kĩ ở cuối chợ bên kia đường. Cậu nhìn Off chụp lấy hai cái mũ bảo hiểm, đưa một cái cho cậu. Cậu nhìn xuống nhưng không cầm lấy nó.

'Bây giờ là 7 giờ 15, mày sắp trễ rồi', Off lắc lắc chiếc mũ bảo hiểm cho cậu cầm lấy. Gun không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo, đội nó vào và lên phía sau chiếc xe. Off không nói gì cả. Có lẽ Gun đã xem quá nhiều phim hài lãng mạn dành cho tuổi teen nên mong đợi Off sẽ bảo cậu ấy hãy ôm chặt. Hoặc có lẽ cậu mong Off sẽ nắm lấy tay cậu và vòng quanh eo hắn trước khi hắn bắt đầu lái xe. Nhưng rồi cậu chợt nhớ ra rằng Off là một tên khốn và hắn ngay lập tức phóng xe mà không hề báo trước, chạy vèo vèo trên đường trong khi Gun than van và túm lấy áo hắn.

'Off!', cậu ấy hét lên chỉ để nghe thấy tên kia cười lớn khi họ chạy tới trường. Cậu véo vào eo Off để trả đũa nhưng điều đó chỉ làm cho hắn càng đi nhanh hơn, khiến Gun siết chặt lấy hắn nhất có thể, nhắm mắt lại tựa đầu vào lưng hắn và cầu nguyện rằng họ không đâm sầm vào đâu đó. Cậu ấy ghét Off Jumpol. Cậu ghét hắn bằng tất cả tâm can.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro