7.5 Năm tháng vào năm cuối cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa ra Tay và Arm không hề nói dối khi nói rằng Mild có thể đã rất thích Off. Rất nhiều nữ sinh trong trường phải thừa nhận có tình cảm với Off nhưng chỉ đếm trên đầu ngón tay số người có đủ can đảm để tỏ tình. Không phải vì Off là người nhẫn tâm từ chối lời tỏ tình của họ, thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Tất cả những cô gái từng tỏ tình với Off cuối cùng đều hẹn hò với hắn ít nhất một lần vì chàng trai này không biết cách từ chối. Vấn đề duy nhất là tiếng tăm của hắn. Đến năm cuối cấp, mọi người đều biết rằng người lớn tuổi nhất trong khối của họ đã mất đời trai trong mùa hè, và thậm chí sau đó, họ vẫn nghe nói rằng hắn đã qua đường lung tung trong khi thậm chí còn không có bạn gái. Điều đó khiến các cô gái lo lắng rằng hắn ta chỉ theo đuổi họ để làm tình, nó cũng khiến họ căng thẳng khi hắn đã có nhiều kinh nghiệm hơn họ.

Cho đến thời điểm này, các cô gái duy nhất tiếp cận hắn là những người chỉ quan tâm đến tình dục. Những người khác đều quá sợ hãi. Cô gái cuối cùng cố gắng muốn có một mối quan hệ với Off là May và cô ấy đã bị từ chối nhanh chóng cách đây vài tháng.

Off không bận tâm về điều đó. Dù sao thì hắn cũng còn quá trẻ để muốn có một mối quan hệ nghiêm túc, vì vậy một vài cuộc hẹn hò với các cô gái là điều tuyệt vời đối với hắn.

'Này', hắn quay lại và thấy Mild đang tiến lại gần họ. Họ lại có thời gian rảnh rỗi nên bị buộc phải chăm sóc khu vườn cộng đồng của trường một lần nữa. Arm và Alice tận dụng lúc này để dành thời gian bên nhau, cùng nhau tưới cây ở phía bên kia. Tay và New cũng tận dụng khoảng thời gian này để tình tứ và Off không muốn biết họ đang làm gì bên trong nhà kho nên đã bỏ đi khá sớm. Điều này khiến hắn phải một mình chăm sóc luống rau, nắng nóng thiêu đốt làn da và khiến hắn mồ hôi nhễ nhại. Hắn quỳ xuống đất, làm bẩn quần mình và ngạc nhiên khi Mild cũng tham gia cùng.

Cô bị các cô gái khác trong khối ghen tị vì là người xinh đẹp nhất và Off tự động coi cô là cô gái căm ghét việc làm vườn và bụi bẩn. Nhưng Mild nhanh chóng chứng minh rằng hắn đã sai khi cô đeo một đôi găng tay làm vườn vào và bắt đầu giúp hắn đào xới.

'Cậu khỏe không?', Off hỏi. Mặc dù biết nhau từ năm thứ nhất và thậm chí học chung vài lớp với nhau rồi nhưng họ chưa bao giờ trò chuyện tử tế với nhau.

'Tôi ổn', cô mỉm cười với anh. Off phải thừa nhận, cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Mái tóc dài của cô ấy được buộc thành đuôi ngựa, nhưng một vài sợi tóc đã tuột ra và rơi xuống một bên mặt cô ấy, 'Cậu biết đó, tôi rất ấn tượng với những gì cậu đã làm', cô nói và Off nhún vai. Có vẻ như cả trường đều cảm kích vì Pete đã bị đuổi học.

'Hắn ta là một tên khốn'

'Chắc chắn là như vậy rồi', cô ấy cười, 'Cậu là người duy nhất đứng lên chống lại cậu ta'

'Tôi là người duy nhất đủ điên để làm điều đó', Off nói đùa.

'Cậu biết không, tôi đã nghĩ cậu chỉ thật phiền phức thôi', Mild thú nhận khi họ tiếp tục gieo hạt cà chua trên phần đất mới đào của mình, 'Cậu luôn ở cùng với Gun và nếu các cậu không đánh nhau thì sẽ tung những tin đồn về nhau '

'Chà, sự cạnh tranh đã diễn ra từ năm thứ hai. Bọn tôi sẽ tiếp tục nó cho đến khi tốt nghiệp', Off nói, mặc dù hắn đã bắt đầu bất đồng với chính mình trong vài tuần qua.

'Haha, ừ, tất cả mọi người đều biết về sự cạnh tranh', Mild tiếp tục cười, 'Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ buồn nói chuyện với cậu. Tôi chỉ nghĩ cậu cũng như vậy với tất cả mọi người. Xin lỗi nhé'

'Đừng cảm thấy có lỗi', Off nhìn cô bằng ánh mắt cảm thông, 'Tôi biết tôi phiền phức', Off không khỏi cảm thấy dễ chịu với cô ấy, không phải theo cách hắn muốn gây ấn tượng với cô hay dụ dỗ cô ngủ cùng, nhưng giữa họ đã có những cuộc trò chuyện chân thành.

----------------------------

Gun không thể tìm thấy Alice hay Arm ở đâu cả nên cậu quyết định ở lại với Jane và bạn bè của cô ấy trong thời gian rảnh rỗi vì sau đó họ có buổi diễn tập nên sẽ rất thuận tiện. Họ không muốn dành thời gian ở bên ngoài vì lúc đó là giữa buổi chiều và cái nóng đã bắt đầu gay gắt. Họ quyết định ở trong bóng râm quét dọn lá cây trên lối đi.

'Các cậu nghe gì chưa?', Noon, một người bạn của Jane bắt đầu nói. Các cô gái đã vây quanh cô ấy trong khi Gun vẫn đang quét dọn những con đường. Một tay cậu cầm chổi và tay kia cầm túi nilon để lùa đống lá cây vào. Cậu ấy không thích tám chuyện nên thậm chí còn không thèm tỏ ra quan tâm đến cuộc trò chuyện của họ.

'Mild nói rằng cô ấy sẽ tỏ tình với Off'

'Thật sao?', các cô gái há hốc vì kinh ngạc, 'Sao đột ngột vậy? Trước đây cô ấy không thích cậu ta mà'

'Biết chết liền. Có lẽ cô ta luôn có tình cảm với cậu ấy nhưng chưa bao giờ nói với ai cả', Noon chỉ ra và những cô gái còn lại bắt đầu thảo luận về Mild và Off. Gun học cùng lớp nghệ thuật với Mild và tất cả những gì cậu biết về cô là cô có tài năng điêu khắc. Họ không chơi cùng nhóm bạn và học khác lớp chủ nhiệm, nên cậu thậm chí còn không biết cô ấy cho đến khi mọi người bắt đầu bàn tán. Cậu tự hỏi liệu Off có thích lại cô ấy không nhưng cậu đã tự chế giễu bản thân vì đã suy nghĩ tới điều đó. Tất nhiên, người như Off sẽ bị Mild thu hút. Cô ấy rất xinh đẹp và cậu nghe nói cô ấy cũng rất tử tế, điều này thật hiếm thấy. Cậu tự nghĩ về bản thân mình một lúc. Cô ấy có thu hút cậu không nhỉ? Cậu không đui mù, cậu biết cô ấy xinh đẹp nhưng liệu cậu có bị thu hút bởi cô ấy giống như Off không? Cậu thấy thật thú vị khi tâm trí cậu đột nhiên nói không. Thú vị là đã nói giảm nói tránh, phải nói là cậu thấy nó thật đáng sợ.

Tất nhiên, việc cậu không bị Mild thu hút cũng chẳng nói lên được điều gì. Có thể nó có nghĩa là cậu có một hình mẫu lý tưởng khác và cậu ấy chỉ cần tìm ra nó. Cậu gật đầu với chính mình và tiếp tục làm việc. Cậu đi đến cuối đường và cách xa khỏi các cô gái. Lúc này, cậu đang một mình dọn dẹp lối đi đầy lá thì chợt nghe thấy tiếng cười. Cậu ngước lên và nheo mắt nhìn. Từ xa cậu nhìn thấy Off và Mild đang cùng nhau cười đùa. Cả hai đều quỳ trên đất, má Mild lấm lem đất và Off cười khi kể cho cô nghe một câu chuyện vui. Cậu dừng việc mình đang làm, nhìn Off đưa tay ra lau má cho Mild và thấy cô ấy đỏ mặt trước hành động đó.

Cậu nhìn xuống đồng hồ và kiểm tra thời gian. Cậu ấy vẫn còn hai mươi phút nữa cho đến khi buổi diễn tập bắt đầu, nhưng cậu đã bỏ đi, quay trở lại nhà kho để cất chổi.

'Này Gun, cậu đi đâu vậy?', Jane hỏi khi nhận thấy Gun đang quay lại.

'Tôi làm xong sớm. Tôi sẽ đến tủ đựng đồ của mình', Gun nói với cô, tách khỏi Jane và bạn bè cô ấy khi cậu quay trở lại tòa nhà trường học.

————————————

Gun đã không đến chợ đêm được hai tuần. Lúc đầu Off không để ý lắm, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn kiểm tra điện thoại đề phòng trường hợp có tin nhắn từ cậu nhóc con. Hắn thà nhảy xuống vực còn hơn thừa nhận mình đang đợi một tin nhắn.

Hắn cảm thấy điện thoại của mình rung lên và hắn ngay lập tức kiểm tra xem đó có phải là Gun không. Nụ cười của hắn vụt tắt khi nhìn thấy tên Fahsai. Tuy nhiên, trước khi hắn phớt lờ nó, hắn nhận thấy cô có đính kèm một bức hình. Hắn mở tin nhắn ra thì thấy Gun đang ôm Charms khi cậu quỳ xuống cạnh chuồng của nó.

Fahsai: Bạn của cậu có vẻ rất yêu Charms

Hắn không thể tin được Gun vẫn tình nguyện làm việc ở trạm cứu hộ động vật. Hắn tưởng cậu nhóc con chỉ đi tình nguyện trong vài tuần, nhưng đã được vài tháng rồi và cậu ấy vẫn tìm được thời gian để đến thăm vào cuối tuần. Hắn thấy mình đang mỉm cười với bức hình.

Bà Pho bước vào, tự quạt mát khỏi cái nóng và lấy đồ uống trong tủ lạnh. Bà nhìn xuống điện thoại của hắn để xem Off đang cười về điều gì và bà không khỏi cười toe toét.

'Cậu bé của cậu đã không còn đến thăm thường xuyên', bà cắt ngang những dòng suy nghĩ của hắn. Off nhanh chóng khóa điện thoại lại và nhét vào túi.

'Đừng gọi cậu ấy như vậy nữa ạ. Tên cậu ấy là Gun', Off cố gắng nói giữa cơn ho. Hắn cố gắng quay lại làm việc nhưng hắn cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của bà Pho, 'Gì vậy ạ?', hắn hỏi khi nhận thấy bà ấy đang không ngừng nhìn chằm chằm vào mình.

'Tôi biết tất cả chúng ta đều đang đùa cưng à nhưng nếu có lúc nào đó cậu cảm thấy như cậu và Gun đang...'

'Đang gì ạ?'

'Thì, tất cả những gì tôi đang nói là, có tình cảm với một chàng trai khác cũng không sao', bà chỉ ra và Off gần như mắc nghẹn. Hắn bắt đầu cười nhạo bà, nhưng hắn đã dừng lại khi bà nhìn hắn một cách nghiêm túc. Bà ấy thường không bao giờ nghiêm túc với Off, nhưng trong những lúc như vậy, bà có thể trở nên đáng sợ.

'Con biết là không sao ạ', Off gật đầu, 'Trước đây con cũng từng thích những cậu trai khác'

'Thật sao?', bà ấy hỏi, hơi ngạc nhiên, 'Sao cậu chưa từng nói với tôi?'

'Con chỉ cảm thấy không cần thiết', Off nhún vai, 'Hơn nữa, không phải kiểu một ngày nào đó con sẽ rủ một thằng con trai đi hẹn hò đâu'

'Tại sao không?'

'Bác Pho, con cần tập trung vào việc học của mình', hắn lại dùng lý do giống như mọi lần khi bà Pho hỏi hắn tại sao hắn không yêu và hắn cười khi bà ấy đảo mắt trước câu trả lời như thường lệ.

'Chà, tôi biết ý kiến ​​của tôi cũng chẳng quan trọng gì, nhưng Gun là một cậu bé đáng yêu', bà Pho nhận xét, 'Tôi nghĩ cậu ấy có thể phù hợp với cậu'

'Tin con đi, cậu ấy không đâu', Off khịt mũi, 'Năm ngoái tụi con suýt giết nhau'

'Tốt, vậy thì cậu biết hôn nhân là như thế nào rồi đấy', bà Pho vừa cười vừa nói đùa khi ngồi xuống bên cạnh chàng trai, 'Khi Book yêu quý của tôi còn sống, chúng tôi luôn cãi nhau. Đôi khi cuộc tranh cãi của chúng tôi kéo dài cả tuần. Chúng tôi chỉ có thể hét vào mặt nhau'

'Vậy lúc đó bác làm hoà như thế nào ạ?', Off hỏi.

'Chúng tôi quá quan tâm lẫn nhau để có thể giận lâu', bà Pho nói, 'Một hôm tôi bị bệnh. Chúng tôi ngủ riêng, nhưng khi đang ngủ, tôi cảm thấy có gì đó ấm ấm trên trán. Tôi nhận thấy ông ấy đang chăm sóc tôi và giúp tôi thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi'

Off mỉm cười khi nghĩ về điều đó. Hắn chưa bao giờ được gặp người chồng quá cố của bà Pho, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của ông dành cho bà.

'Bác có nhớ ông ấy không?', hắn hỏi. Bà Pho mỉm cười nhưng lắc đầu.

'Chúng tôi đã sống không hề hối tiếc', bà mỉm cười, 'Chúng tôi kết hôn khi mới mười bảy tuổi và đã ở bên nhau kể từ đó. Cậu chỉ nhớ một người khi cậu thấy hối tiếc', bà vỗ nhẹ vào tóc hắn rồi đứng dậy quay lại làm việc. Off không nói gì nữa chỉ nhìn bà bước đi. Thật ngạc nhiên khi bà không thắc mắc về lời thú nhận đột ngột của hắn về sự thu hút của mình với những chàng trai khác. Hắn yêu bà Pho, nhưng ngay cả hắn cũng biết bà đến từ một thế hệ khác. Hắn đã mong đợi một cái nhìn thắc mắc hoặc thậm chí có thể là một cái nhìn ghê tởm. Sự thật thì việc bà ấy là người nói với hắn rằng nó không sao cả thậm chí còn hơn cả sốc.

Hắn đã được thả lỏng ra một chút. Hắn không nghĩ là mình đang kìm nén, nhưng bây giờ ngoài hắn ra còn có thêm một người biết, và người đó chính là bà Pho, hắn chắc chắn đã có thể cảm thấy tự nhiên hơn một chút.

————————————

Ba Ngày Trước Cuộc Hội Ngộ.

Arm bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn quấn ngang hông. Tóc anh vẫn còn ẩm và anh cười khi Alice mắng anh.

'Anh sẽ bị cảm nếu không lau khô tử tế đó', cô mắng anh khi lấy một chiếc khăn dự phòng từ trong ngăn kéo. Cô bước tới và đưa tay ra sấy tóc cho chồng sắp cưới của mình. Arm ngồi xuống phía cuối giường của họ. Anh vô tình nhìn về phía trước nơi một trong những bức tranh treo trên tường. Đó là tấm hình tốt nghiệp của họ.

Anh đã vòng tay ôm lấy Off và Tay, lễ phục của họ chạm mặt cỏ và mặt trời đang sáng chói sau lưng. Tóc của Off rối bù và Tay thì đã nhắm mắt khi bức ảnh được chụp. Alice thì không thấy đâu cả.

'Nếu có thể quay ngược thời gian, anh đã xin lỗi trước khi tốt nghiệp', Arm bất ngờ chỉ ra. Alice tự hỏi câu nói ngẫu nhiên đó đến từ đâu và cô quay lại để xem Arm đang nhìn gì. Cô thở dài khi nhìn vào tấm hình tốt nghiệp của họ. Họ đã không ở bên nhau trong thời gian tốt nghiệp. Trên thực tế, có một bức hình khác đang treo bên cạnh nó, một bức có Alice, New, Mild và Gun. Họ đang có những nụ cười rạng rỡ nhất trên khuôn mặt.

'Gun đã nói với em mọi chuyện', Alice nhắc nhở anh ấy, 'Em đã tha thứ cho cậu ấy trước đó lâu rồi'

'Có lẽ chúng ta nên chụp lại bức ảnh tốt nghiệp của mình?', Arm gợi ý, không cảm thấy hài lòng trước hai tấm hình riêng biệt treo cạnh nhau.

'Em thích nó như bây giờ', Alice mỉm cười. Cô ngồi cạnh Arm sau khi đã sấy tóc cho anh ấy xong. Với chiếc khăn vẫn còn trên tay, cô tựa đầu vào vai anh, 'Nó nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta đã đi xa đến thế nào'

'Anh vẫn còn hơi ghét Gun vì điều đó', Arm thừa nhận và điều đó khiến Alice bật cười. Arm không phải là loại người hay ôm hận, thậm chí bây giờ anh ấy còn có thể dễ dàng tha thứ cho người khác. Chết tiệt, anh ấy đã đã tha thứ cho Off vì đã bỏ đi và biến mất gần sáu năm mà không giữ liên lạc với anh ấy nhiều.

'Cậu ấy làm mọi việc đều có lý do'

'Cậu ấy chưa bao giờ nói với em tại sao cậu ấy lại làm vậy à?', anh hỏi. Khi Gun nói chuyện với anh vào đêm hôm đó, cầu xin sự tha thứ của anh, Arm sẽ dễ dàng tha thứ nếu cậu chỉ cần giải thích lý do tại sao cậu làm những điều đó, nhưng tất cả những gì Gun dành cho anh chỉ là sự im lặng. Mãi cho đến khi Alice nói chuyện với cậu ở bữa tiệc sau khi tốt nghiệp, họ mới sửa chữa được mọi thứ và thử lại lần nữa.

'Không, cậu ấy chưa bao giờ nói với em', Alice nói. Arm thắc mắc tại sao Gun không nói với Alice. Anh hiểu Gun không nói cho anh biết vì họ chưa bao giờ thân thiết đến thế, nhưng Alice là bạn cậu ấy. Tại sao cậu ta lại làm điều đó với Alice? Và tại sao Alice lại dễ dàng tha thứ cho cậu nếu cô không biết ý định của cậu là gì?

'Nhân tiện, em có nghe được tin gì từ cậu ấy không?', anh hỏi, tò mò về tung tích của cậu nhóc con. Cũng giống Off, như thể cậu ấy đã biến mất khỏi bề mặt Trái đất ngay khi kết thúc cấp ba, 'Lần cuối cùng cậu ấy gọi cho anh là sáu tháng trước'

'Cậu ấy bận rộn với công việc', Alice giải thích, 'Em chắc chắn cậu ấy sẽ gọi cho chúng ta sớm thôi'

'Làm sao em biết?'

'Cậu ấy luôn luôn như vậy', Alice nhắc nhở anh, 'Hàng năm cậu ấy đều gọi cho chúng ta một lần và cậu ấy sẽ hỏi cùng một câu hỏi. Lần này câu trả lời của chúng ta sẽ khác', cô mỉm cười ở câu nói cuối cùng, vòng tay ôm chồng sắp cưới của mình khi họ tắt đèn và kết thúc một ngày trong vòng tay nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro