8.4 Bốn tháng trước lễ tốt nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn Tháng Trước Lễ Tốt Nghiệp.

Trận chiến đầu tiên của Gun và Off xảy ra sau nhiều tháng trời đã khiến cả hai bị giữ lại sau giờ học sau khi gây ra tình trạng lộn xộn trong căn tin. Cuộc chiến diễn ra kỳ lạ từ đầu đến cuối. Hiệu trưởng Panhan đã gọi Arm, Tay, Alice, New, và thậm chí cả Mike và Fiat, những người chỉ vừa tình cờ gọi Off cho một trận đá banh trước khi trận chiến xảy ra. Ngay cả họ cũng không thể biết được điều gì đã gây ra nó.

'Tôi được Olive kể rằng cô ấy đã đuổi Off ra khỏi câu lạc bộ hùng biện', Hiệu trưởng Panhan nói làm cho bạn bè của họ phải thét lên 'Cái gì?!' với cô ấy.

'Tại sao?', Arm hỏi, 'Cậu ấy là một trong những người giỏi nhất trong đội của họ mà'

'Có vẻ như Gun đã thuyết phục cô ấy loại bỏ một thành viên trong nhóm vì họ có nhiều hơn một thành viên so với số lượng đề xuất mà ủy ban quốc gia tổ chức'

'Vậy... Cậu ấy đã chọn Off?'

'Không, có vẻ như Off dù sao cũng đã bỏ rơi câu lạc bộ', Hiệu trưởng Panhan giải thích khiến Tay và Arm tỏ ra tội lỗi. Đôi khi họ buộc Off phải trốn câu lạc bộ để đi chơi với họ và họ biết Off không bao giờ có thể từ chối.

'Có phải Off đã đổ lỗi cho Gun không?', Alice hỏi và mọi thứ dần dần bắt đầu hợp lý. Thật kỳ lạ. Phút trước họ đang ngồi trong căn tin tận hưởng bữa trưa của mình, thì tiếp theo Off đã dậm chân đến hỏi Gun.

'Thậm chí giờ Off và Gun đang ở đâu vậy?', Mike hỏi, 'Sẽ là một ý tưởng tồi nếu họ bị mắc kẹt trong cùng một căn phòng với nhau một mình'

Hiệu trưởng Panhan vẫn im lặng và mọi người trong văn phòng của cô đều thở dài.

————————————

Gun để lộ ra một bên mắt bị bầm trong khi Off thì đang chườm một túi đá lên đôi môi sưng tấy của mình. Đây là lần đầu tiên họ thực sự dùng bạo lực với nhau. Trước đây họ đã từng cãi vã và dọa giết nhau, nhưng không ai dám tung một cú đấm trước, mãi đến khi Gun nhận quá đủ và đấm thẳng vào mặt Off thì người kia mới trả đũa.

Họ trừng mắt nhìn nhau, ngồi im lặng trong  đau đớn với sự căng thẳng mỗi lúc một tăng lên. Off không thể tin được Gun đã lén đuổi hắn ra khỏi câu lạc bộ hùng biện khi hắn đã làm mọi cách có thể để thỏa hiệp cho cả hai đều vui vẻ. Hắn cảm thấy hơi bị phản bội khi Gun đã phá vỡ luật lệ của họ, thậm chí còn hơn thế khi hắn nghĩ rằng cuối cùng họ cũng đã hòa hợp với nhau. Điều đó khiến hắn thắc mắc tại sao Gun lại một lần nữa đối xử với hắn như thứ rác rưởi.

'Nếu tao bị đình chỉ lần nữa, tao sẽ bẻ xương mày', hắn ta đe dọa Gun khi họ nhận thấy vẫn chưa có giáo viên nào bước vào giảng đạo cho họ, điều đó có nghĩa là Hiệu trưởng Panhan vẫn đang thảo luận về hình phạt dành cho cả hai. Bị đình chỉ một lần là quá đủ khiến Off phải cố nâng cao điểm số và làm công việc tình nguyện để bù đắp vết xấu trong hồ sơ, nhưng nếu hắn nhận được một lá thư đình chỉ khác, hắn có thể hôn tạm biệt học bổng đó. Và tất cả là do Gun thích chơi bẩn.

'Chúng ta không cần thành viên dự bị'

'Mày chính là thành viên dự bị đó', Off cãi lại, 'Tao đã thuyết phục Olive nhận mày vào bằng mọi cách'

'Vậy thì lẽ ra mày không nên bỏ trốn', Gun rít lại, 'Olive phát chán mày rồi'

'Im đi, đồ lươn lẹo', Off trợn mắt, không muốn nghe Gun bào chữa, 'Mày lúc nào cũng muốn ra vẻ thánh nhân nhưng thực tế mày chỉ là một con rắn chơi bẩn!', Off buộc tội cậu ta, 'Mày cũng đã làm điều này vào năm ngoái!'

'Mày có thể bỏ qua chuyện đó đi được không?', Gun rên rỉ ngay khi Off đề cập đến vụ bê bối gian lận, 'Tao đã xin lỗi rồi'

'Ồ, phải không?', Off khịt mũi. Lá thư xin lỗi nửa vời của Gun mà cậu ta nhét vào tủ đựng đồ của hắn không hề tỏ ra hối hận mà còn nghe có vẻ gượng ép. Hắn đã chán ngấy chuyện đó nên chỉ còn cách chấp nhận, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đã tha thứ cho Gun, 'Lời xin lỗi của mày như hạch'

'Vậy tại sao mày lại chấp nhận nó?'

'Bởi vì tao không nhỏ mọn'

'Rõ ràng là mày có nếu cứ nhắc đến nó năm giây chết tiệt một lần', Gun hét lại. Off đứng dậy và định ném túi nước đá vào cậu thì họ nghe thấy tiếng trượt mở cửa.

'Mild?', Off quay lại nhìn cô gái đang tiến đến gần hắn, 'Cậu đang làm gì ở đây vậy?'

'Tôi có tham gia một khóa học sơ cứu', cô giải thích khi đặt một hộp băng cá nhân và thuốc lên một trong những cái bàn, 'Hiệu trưởng Panhan nói rằng hãy chăm sóc cho cậu', cô ấy giải thích, 'Cô ấy cũng nói phải để mắt phòng trường hợp hai người lại đánh nhau', cô nhìn xuống và nhận thấy túi nước đá bị ném trên sàn và cười khúc khích, 'Tôi nghĩ mình đã đến đây kịp thời'

'Hên cho mày đó', Off chỉ vào Gun khi cậu đang ngồi ở đầu kia của căn phòng, 'Nếu không thì tao đã giết mày rồi', Gun đảo mắt và khoanh tay lại. Cậu gác chân lên một trong những chiếc bàn và nhìn ra ngoài cửa sổ.

'Có đau không?', cậu nghe thấy Mild hỏi Off với  một giọng nói nhẹ nhàng. Cậu không nhìn vào họ nhưng cậu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của họ trên kính và cậu thấy Mild đang lau vết máu khô trên môi Off bằng một miếng vải ướt. Off nhìn xuống cô ấy và thì thầm điều gì đó mà cậu không thể nghe thấy được. Hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn khi nhìn vào cửa sổ và thấy Off đang mỉm cười với cô, nhăn mặt khi cô bôi thuốc lên môi hắn. Cả hai cùng mỉm cười với nhau và cậu cảm thấy thật lạc lõng. Cậu cố gắng điều hòa hơi thở và tự hỏi tại sao cổ họng cậu đột nhiên có cảm giác như có một quả bóng mắc kẹt vào.

Cậu chợt nhận ra rằng mình đang khóc. Gun sụt sịt và giả vờ ho trong khi lau nước mắt. Tại sao đột nhiên cậu lại khóc? Tại sao mỗi khi Off ở bên cậu, người kia chỉ la hét và cãi vã nhưng khi ở bên Mild, hắn lại mềm mỏng và quan tâm? Tại sao cậu lại thấy ghen tị? Cậu nhắm mắt lại và ngừng nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Thay vào đó, cậu nhìn lên bảng, thấy những dòng chữ viết bằng phấn vẫn còn nằm ở đó.

'Thành thật mà nói, sao lúc nào cậu cũng hành động như một đứa trẻ vậy?', Mild hỏi, cẩn thận thoa thuốc lên môi hắn trước khi đóng nắp.

'Hỏi thằng lùn đằng kia kìa', Off đảo mắt và hất cằm về phía Gun, 'Nó bắt đầu trước đó'

'Hai người không thể chỉ là bạn bè được thôi sao?', Mild hỏi, lấy hộp sơ cứu và bước đến chỗ Gun tiếp theo. Cô xuýt xoa khi nhìn thấy con mắt bầm đen của cậu. Nó đang chuyển sang màu tím và sưng tấy. Trông nó còn tệ hơn cả môi và má bầm tím của Off.

'Làm bạn với nó à?', Off gọi, cao giọng và cười lớn, 'Tôi thà học lại một năm còn hơn làm bạn với một người như nó!'

'Đừng nghe cậu ta', Mild thì thầm với Gun khi cô bắt đầu chăm sóc cho mắt của cậu, 'Cậu ấy còn con nít lắm. Đừng để lời nói của cậu ấy ảnh hưởng đến cậu'

Gun đã muốn ghét Mild. Cậu rất muốn, nhưng cô lại rất tử tế với cậu. Cô bảo vệ cậu khi Off bắt đầu hét lại và cô chắc chắn rất cẩn thận khi bôi thuốc lên mắt cậu. Cô ấy sẽ là người hoàn hảo dành cho Off. Cô ấy xinh đẹp và tử tế. Cô cũng đủ mạnh mẽ để ngăn Off lại nếu hắn gây rắc rối. Mọi chuyện sẽ dễ dàng với cậu nếu Mild là một con khốn, nhưng cô ấy không. Cậu rên rỉ và một giọt nước mắt vô tình rơi xuống. Cậu nhanh chóng lau nó đi và tạ ơn Chúa cậu có thể viện cớ cho việc khóc lóc của mình là vì đau đớn. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nếu họ phát hiện ra cậu đang khóc vì một lý do khác.

Mild làm Off dịu lại và chăm sóc vết thương cho hắn ta. Tất cả những gì Gun từng làm là đánh nhau với hắn. Off sẽ không thể thích cậu.

'Đừng khóc', Mild thì thầm, lau nước mắt cho cậu, 'Sẽ hết đau sớm thôi'

'Không, sẽ không hết được đâu', Gun thì thầm. Có lẽ Mild nghĩ cậu đang nói về con mắt bầm đen của mình nên cô rời khỏi phòng và hứa sẽ nhờ y tá của trường xem xét kỹ hơn.

'Đừng đánh nhau', cô ấy chỉ vào Off trước khi đóng cửa lại. Căn phòng chìm trong im lặng, sự căng thẳng khó xử dâng lên giữa họ khi họ nhận ra rằng họ không muốn hét vào mặt nhau nữa. Nhưng họ không có gì khác để nói cả.

Off muốn đấm Gun lần nữa, nhất là khi cậu ta đang cố tỏ ra đáng thương khóc lóc trong góc phòng. Cậu ta chỉ đang cố gắng ghi điểm khi Hiệu trưởng bước vào. Hắn chắc chắn sẽ bị đình chỉ học nếu giáo viên nhìn thấy Gun đang khóc.

Hắn đứng dậy từ phía bên này, bước tới ngồi trước mặt Gun.

'Mày muốn gì?', Gun hỏi khi thấy Off kéo ghế ngồi trước mặt mình. Cậu nhanh chóng lau nước mắt và nhăn mặt khi đè lên con mắt bầm tím của mình. Off thở dài và nhìn cậu.

'Trước đây mày chưa bao giờ bị đấm phải không?', hắn ta hỏi. Off nghĩ Gun đang khóc vì đau và hắn biết mình sẽ gặp rắc rối lớn hơn trừ khi hắn khiến Gun ngừng khóc như một đứa trẻ. Gun không nói gì, cố gắng phớt lờ Off và bắt đầu nhìn vào bảng đen. Off bực mình vì Gun không trả lời hắn. Đó không phải là thái độ của hắn khi đến gần Gun trong căn tin để hỏi lý do tại sao Olive đột nhiên đuổi hắn ra khỏi đội hùng biện và còn bị la mắng, nói rằng hắn xứng đáng bị như vậy. Nó chỉ khiến hắn ta tức giận khi cậu hét lại, lãnh một cú đấm nửa vời từ Gun. Hắn ta chỉ bị bầm tím ở má nhưng nó khiến hắn tức giận đến mức phải đấm trả. Không giống như Gun, Off đã từng tham gia nhiều trận đánh đấm nên cú đấm của hắn đã giáng một đòn mạnh, khiến hắn bị sốc khi Gun ngã xuống đất do va chạm, nhưng trước khi hắn kịp hỏi liệu thằng nhóc con có ổn không, Gun đã tung cú đấm thứ hai, lần này mạnh hơn, trúng vào miệng khiến môi hắn chảy máu.

Off biết rằng cú đấm sẽ để lại vết bầm. Hắn nhìn xuống và nhận thấy Mild đã bỏ lỡ các đốt ngón tay của Gun, thứ cũng đang bị bầm tím. Hắn có thể nói rằng Gun chưa bao giờ đánh nhau trước đây. Tay hắn cũng bị bầm, nhưng không nhiều như người kia. Hắn để ý thấy hộp sơ cứu và mở nó ra.

'Mày đang làm cái chó gì vậy?', Gun cố gắng rút tay ra khi cảm thấy Off cầm lấy nó, nhưng người kia khỏe hơn cậu ấy, 'Buông tao ra', cậu hét lên, định đe dọa Off nhưng lại cảm thấy hắn đang xoa thuốc lên các đốt ngón tay bầm tím của mình mà không nói một lời nào. Hơi thở của cậu vẫn nặng nề và cậu cắn vào má trong khi nhìn Off băng bó tay mình. Ánh mắt cậu trở nên mờ ảo và cậu nhận ra rằng có nhiều nước mắt hơn đang đọng lại trên khóe mi mình. Cậu ho và nhăn mũi khi quay lại nhìn cửa sổ.

'Mày đúng là đồ mít ướt', Off đảo mắt, 'Chỉ là một cú đấm thôi mà, mạnh mẽ lên'

'Im đi', Gun cắn lại, nhưng giọng cậu vỡ ra. Bàn tay Off thô ráp trên tay cậu, nhưng cậu cảm thấy bị xúc động vì chàng trai đang chăm sóc cho mình. Họ vừa đánh nhau và Off vừa nói với Mild rằng hắn không muốn liên quan gì đến cậu, vậy tại sao hắn lại bước qua? Cậu bực mình vì hành động tử tế nhỏ bé này lại đủ để khiến cậu ảo tưởng thêm một lần nữa. Off có hối hận khi đấm cậu không?

'Nếu mày còn khóc thì Hiệu trưởng sẽ nghĩ tao là người bắt đầu chuyện này trước', Off nói, 'Tao sẽ không bị đình chỉ nữa đâu'

Tất nhiên rồi. Off muốn cậu ấy ngừng khóc để không gặp rắc rối. Không phải vì hắn quan tâm đến mình. Gun thở dài và lau nước mắt. Cậu quay lại trừng mắt nhìn Off.

'Làm ơn để tao yên', cậu thì thầm, biết rằng giọng mình sẽ không thể chịu đựng nổi nếu cố hét lên. Cậu có thể cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Off thờ ơ nhìn cậu, dựa người vào bàn.

'Tao tưởng mày đã bắt đầu chịu đựng được rồi', Off thở dài, 'Chắc mày vẫn còn ghét tao', hắn đứng dậy và rời khỏi Gun. Họ đang ở hai phía riêng biệt của lớp học, thêm một tiếng nữa trôi qua trước khi Hiệu trưởng bước vào cùng với phụ huynh họ ở phía sau. Hắn cứng đờ khi nhìn thấy mẹ mình bước vào với ánh mắt trừng trừng. Hắn ngồi chùng sâu xuống ghế, lấy tay che miệng mình.

Mẹ của Gun là người ngạc nhiên nhất trong tất cả mọi người, ánh mắt bà dừng lại ở con mắt bầm đen của con trai mình, quay lại nhìn Off với đôi má bầm tím.

'Chuyện gì đã xảy ra vậy?', bà ngay lập tức chạy đến chỗ con trai, đưa tay vuốt tóc Gun và nhìn vào đôi mắt sưng tấy của cậu bé, 'Sao các con lại đánh nhau?'

'Dạ không có gì đâu', Gun trả lời khiến mọi người trong phòng, kể cả Off, chế giễu và đảo mắt.

'Tôi chưa nói với mọi người về chuyện này, nhưng sự cạnh tranh của bọn trẻ rõ ràng đã vượt quá tầm kiểm soát', Hiệu trưởng Panhan chỉ ra, quay sang mẹ của Off, người vẫn đang đứng khoanh tay trước cửa. Bà quá tức giận để có thể đến gần Off, chỉ nhìn con trai mình với ánh mắt thất vọng.

'Sự cạnh tranh nào?', Mẹ của Gun quay mặt về phía Hiệu trưởng.

'Hai em ấy đã từng đối đầu vô số lần trước đây, nhưng những cuộc chiến trước đó chỉ là cãi vã nên tôi đã bỏ qua mà không cảnh báo', Hiệu trưởng Panhan giải thích và vẻ mặt của mẹ Gun trở nên bối rối hơn khi bà quay sang nhìn Off.

'Nhưng, chúng là bạn bè mà', bà nhận xét, khiến Off cắn môi và Gun nhìn xuống bàn học. Hiệu trưởng Panhan nhìn bà với ánh mắt bối rối cũng giống với ánh mắt mà bà nhìn cô ấy.

'Tôi không biết tại sao bà nghĩ vậy, nhưng tôi có thể đảm bảo với bà rằng, hai đứa trẻ này không hoà thuận với nhau', cô ấy nói, 'Chúng đã đối đầu nhau nhiều năm rồi'

'Và tại sao đến bây giờ chúng ta mới nói về hành vi của bọn trẻ nếu chúng đã như vậy từ lâu rồi?', mẹ Off hỏi, rõ ràng là không vui khi phải có mặt ở đây.

'Như tôi đã nói, bọn trẻ cố gắng giữ thái độ lịch sự trong hầu hết thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên chúng đánh nhau và như mọi người có thể thấy, cả hai đều bị thương', cô chỉ vào các học sinh, 'Tôi nghĩ cả hai đều cần phải tìm cách giải quyết mọi việc và dừng cuộc chiến vô nghĩa này lại'

'Gun con yêu, giải thích cho mẹ đi', mẹ Gun quay lại phía con trai, vuốt ve má cậu, 'Mối quan hệ của con với Off là gì?'

'Tụi con không có mối quan hệ nào cả', Off cao giọng. Hắn cảm thấy có lỗi với mẹ của thằng nhóc lùn, nhưng chẳng ích gì khi nói dối, 'Tụi con ghét nhau. Tụi con luôn ghét nhau kể từ khi cậu ấy buộc tội con gian lận'

'Dẹp mẹ chuyện đó đi!', Gun hét lên, đã quá đủ với việc Off nhắc đến nó từng giây từng phút mà hắn có thể, 'Trước đó tao đã ghét mày lâu rồi! Mày và cái mồm ồn ào ngu ngốc của mày, mày có biết rằng không ai thích nó khi mày la lối trong lớp không?'

'Không, mày không thích điều đó, vì mày là một cái lỗi lầm đáng buồn của một con người không biết cách vui vẻ', Off hét lại, 'Bác Phunsawat', hắn quay lại nhìn mẹ Gun, 'Bác có vẻ là một quý cô tốt bụng, nhưng bác đã nhầm rồi. Con chỉ đến ăn tối vì con thấy tiếc cho Gun vì cậu ấy thực sự không có bạn bè gì cả'

'Off!', hắn nghe thấy mẹ hét vào mặt mình, nhưng hắn không quan tâm đến điều đó.

'Ừ, thì... Dù sao đi nữa thì ai lại muốn làm bạn với mày!', Gun hét lại, 'Mày nghĩ mọi người thích đi chơi với mày, nhưng thực ra, họ chỉ cảm thấy tội nghiệp cho mày!'

'Ít nhất thì mọi người cũng thấy tội nghiệp cho tao', Off khịt mũi, 'Thậm chí còn không có ai quan tâm đến mày', hắn đứng dậy nhanh đến nỗi chiếc ghế lật ngược ra sau, gây ra một tiếng vang lớn khi nó đập xuống sàn, 'Mày thậm chí có biết Alice và New đang làm cái quái gì không hay mày chỉ đơn giản là không quan tâm đến họ?', hắn nói thêm trước khi dậm chân ra khỏi phòng, lướt qua mẹ hắn đang đứng chặn ở cửa.

Mẹ của Gun vô cùng sốc, tròn mắt nhìn con trai mình đang khóc. Nhưng cậu không gây ra tiếng động nào. Thay vào đó, cậu tức giận lấy tay áo lau nước mắt, nhăn nhó vì vết bầm. Hiệu trưởng Panhan là người lớn duy nhất trông không bị sốc chút nào, cô đã quen với những cuộc tranh cãi của hai cậu bé.

'Như mọi người có thể thấy, bà Phunsawat và bà Adulkittiporn, tôi nghĩ đã đến lúc cả hai người phải can thiệp', cô nói nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro