1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một việc, Gun Atthaphan dùng thời gian mười hai năm, cuối cùng cũng không hiểu rõ.

Hôm nay, vừa vặn là sinh nhật thứ 33 của cậu.

Buổi chiều, Off Jumpol gọi điện đến, nói rằng hắn đang ở Nhật Bản, chuẩn bị trở về ngay, phải chờ hắn.

Gun Atthaphan lúc đó đang ngủ, say rượu làm tâm tình cậu không được tốt, chỉ cúi đầu ừ một tiếng cho có.

Cơn buồn ngủ biến mất, lăn qua lăn lại hồi lâu, bắt đầu suy nghĩ vấn đề kia.

Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được một nguyên nhân nào, lại nằm trên giường hét lớn rồi ngồi ngây ngốc nhìn đồng hồ, đã qua 8h tối.

Đi tắm đã, vừa tắm xong liền nhận được điện thoại của Tay Tawan.

"Hôm nay không phải sinh nhật em sao, anh đã gói hoàng hôn vào hộp gửi cho em đây."

Gun Atthaphan người còn ướt nước, với tay một bên cầm điện thoại, tay kia cầm khăn vừa đi vừa nói chuyện, "P'Tay, tốt xấu cũng là sinh nhật em, một năm có một lần, anh túng thiếu lắm sao, hộp hoàng hôn đó đưa đến đây em sẽ quăng bỏ ngay."

Đầu dây bên kia, Tay Tawan cúi đầu  cười, "Nếu như em theo anh, khẳng định không chỉ có như vậy, là tại em đi theo ai đó, anh cũng không nịnh nọt quá mức được."

Đi đến bên cửa sổ, nhìn màn đen tịch mịch bên ngoài, Gun Atthaphan cũng cười nói, "Vậy đợi anh ấy về đến, em sẽ nói lại."

Tay Tawan nhíu mày, nhìn đồng hồ, gần 10h, "Nó còn chưa đến?"

"Phải", Gun Atthaphan dĩ nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện này, liền kiếm chuyện khác lấp liếm "Nghe nói New đã trở về".

Cúi đầu trầm mặc một chút, "Phải, tối qua có người thấy em ấy."

Một câu nói ra, Gun Atthaphan chợt thấy có gì đó không thích hợp. Ngữ khí nghe ra không tốt lắm. "Thế nào, hai người không liên lạc sao?"

"Không liên quan đến em đâu, đừng nghĩ nhiều."

"Cũng đúng, chiếu theo tính cách của New, cũng không chủ động liên hệ với chúng ta."

Định gác máy, Tay Tawan chưa bỏ ý định còn hét lên một câu "Thực sự không lo lắng cho anh chút nào sao?"

"Cút!"

Bên kia đầu dây có tiếng cười lớn, Gun Atthaphan liền nhanh chóng gác máy.

Trong phòng máy sưởi ấm áp, bên ngoài tuyết rơi lất phất lạnh cóng, rõ ràng đối lập nhau.

Mở cửa sổ ra, cửa vừa hé mở, bởi vì chênh lệch nhiệt độ trong ngoài, một ít tuyết liền tan ra thành nước, như mưa lất phất chảy thành dòng xuống mặt đất.

Nhả ra một làn khói rồi nhìn theo hồi lâu, cậu nghiện thuốc lá, đứng một lát đã lôi ra ba điếu.

Đưa tay xoa xoa mớ tóc, đã khô rồi, đứng lên với lấy thắt lưng, mới nhớ phải mặc quần áo vào.

Bước trên tấm thảm đỏ mềm mại, chậm rãi đi về hướng phòng thay đồ.

Da cậu rất trắng, nhìn từ phía sau, có thể thấy từ xương bả vai một vết sẹo kéo dài đến thắt lưng.

Màu sắc đã rất nhạt, hơi giống màu ánh trăng.

Cậu rất gầy, thắt lưng càng mảnh dẻ, khung xương nhỏ, cả cơ thể đều nhỏ nhắn như vậy.

Mắt cá chân trái đeo một sợi dây được thắt tinh vi, có một thập giá màu bạc gắn vào.

Đây là từ nhiều năm trước, cùng Off Jumpol đến châu Âu mua được.

Ngay từ đầu hai người vốn không hứng thú mấy, nhưng nghe nhân viên cửa hàng nói cả thế giới chỉ có hai chiếc, là thứ người thiết kế để lại trước khi chết, Off Jumpol liền mua ngay không do dự.

Sau đó tự mình đeo một sợi, sợi còn lại đeo vào tay cậu.

Gun Atthaphan kỳ thực không thích thú sợi dây này, nhưng nếu cãi lại hắn, nghĩ cho cùng cũng không phải chuyện tốt.

Nhưng cũng không tháo xuống được, bởi vì cậu hiểu rõ cùng Off Jumpol nói đạo lý chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.

Còn may vì là làm theo kích cỡ của người châu Âu, Gun Atthaphan đeo vào đặc biệt rộng.

Như vậy vài năm nữa miễn cưỡng có thể đeo.

Sau khi xảy ra chuyện kia, đã gầy đi rất nhiều, bằng không cũng là một thanh niên mập mạp, dây đeo ở tay thường xuyên tuột ra, phiền quá nên đem đeo ở cổ chân.

Ánh mắt dừng lại tại bộ quần áo mùa đen, nút áo mở ra hai bên ngăn tủ.

Đối lập với tủ quần áo hai màu đen trắng chiếm đa số của Gun Atthaphan, tủ quần áo này thật quá sặc sỡ.

Đôi mắt u ám lặng lẽ nhìn, rồi lại im lặng đóng cánh cửa.

Vừa lái xe ra khỏi cửa, Tay Tawan lại điện thoại tới, nói xe hắn gặp trục trặc, nếu tiện cậu nên chạy ngang đoạn đường đó giúp một chút.

Gặp chuyện không may, địa điểm cũng không quá xa, chỉ cách đó hai con phố.

Lúc đó, Tay Tawan đang vừa gọi điện thoại vừa lái xe, bỗng đối phương bỗng nhiên từ đâu đâm ra đụng vào xe mình.

Gun Atthaphan liếc nhìn đối phương, nghĩ có chút quen mặt, người đó tuổi không lớn lắm, khoảng hai mươi mấy thôi, xe chính là Mercedes mẫu mới nhất.

Cậu trai trẻ khuỷu tay có hơi trầy trụa, giống như có chút hoang mang, nhìn Tay Tawan đang tựa cửa xe hút thuốc, lại nhìn qua Gun Atthaphan đang tươi cười, lên tiếng "Tôi có cần gọi luật sư đến?"

Gun Atthaphan bật cười "Không có chuyện lớn, gọi luật sư làm gì"

Người kia liền mím môi nhìn cậu, không nói lời nào.

Gun Atthaphan đôi mắt tinh nhạy, dĩ nhiên hiểu rõ cái nhìn đó có nghĩa gì "Tôi đúng là luật sư, nhưng chỉ tiện đường đến đây thôi, được rồi, nếu không có gì quan trọng thì giải quyết riêng đi?"

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro