🦋Chương 01🦋 Tiết Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
65756756756756756

01/01/2024

“Theo bản tin dự báo thời tiết của chúng tôi, cơn bão “hồ điệp” sẽ đổ bộ Dung Thành vào trung tuần tháng này, các đơn vị và toàn thể nhân dân hãy làm tốt công tác chuẩn bị lũ lụt từ sớm để hạn chế việc ra ngoài trong những ngày trời bão.”

Siêu thị chật hẹp vì tin tức dự báo thời tiết này mà trở nên đông đúc và náo nhiệt cứ như đang đón Tết về vậy.

Kinh Dư Thiên Yết đẩy xe chen chúc trong biển người.

Anh chọn đồ không thèm nhìn giá, dì đi ở đằng trước cũng bắt chước theo, chỉ cần đưa tay lấy được thứ gì sẽ ném hết vào trong xe đẩy. Sau một vòng siêu thị, bên trong xe đã đầy ắp.

“Anh à, anh chọn đồ chí ít cũng phải mở con mắt ra để xem thử chứ, mấy thứ anh lấy là cái gì đây hả?” Mạc Hải tiện tay cầm hai món đồ trong xe đẩy lên.

—— Seven Degree Space và Whisper. [1]

[1] Hai thương hiệu băng vệ sinh ở Trung Quốc.

Kinh Dư Thiên Yết: “…”

Thiếu niên giơ tay gãi gãi mí mắt, tránh né ánh mắt chất vấn của Mạc Hải: “Thuận tay, cầm nhầm thôi.”

“Anh bị biến thái à, đây là chuyện có thể thuận tay hay sao!”

“Ừ, tôi bị biến thái.” Kinh Dư Thiên Yết cầm hai món đồ trong tay cậu ta ném vào lại trong xe rồi thấp giọng nói: “Cậu có bản lĩnh thì lớn tiếng hơn xem.”

Mạc Hải giận nhưng chẳng dám nói gì, lầm bẩm đáp: “Thế anh tự trả về chỗ cũ đi, em không xử nổi thứ đồ này đâu.”

Kinh Dư Thiên Yết cầm hai túi băng vệ sinh lên, sau đó kiểm tra lại xem trong xe đẩy có còn sót thứ nào nữa không: “Cậu đi xếp hàng tính tiền trước đi, tôi đói.”

“Biết rồi ạ.”

Đây là siêu thị mà anh thường đến nhưng anh chưa từng đi ngang qua khu vực bán món đồ này, thành thử anh phải cầm hai túi băng vệ sinh đi hai vòng siêu thị mới trả đồ về chỗ cũ được.

Trên đường đi đến quầy thu ngân, anh thuận tay lấy thêm hai bọc khoai tây chiên, vừa từ khu hàng hóa đi ra thì thấy Mạc Hải gấp gáp chạy về phía mình với vẻ mặt như đưa đám.

“Anh ơi, em gặp ăn trộm!” Gương mặt Mạc Hải vốn núng na núng nính, giờ lại thêm biểu cảm đau khổ nom giống hệt như con quái bí rợ trong game Plants vs. Zombies.

Kinh Dư Thiên Yết có hơi buồn cười, cố ý rời mắt đi không nhìn cậu ấy: “Ăn trộm cái gì của cậu?”

“Xe đẩy, cả cái xe đẩy của em luôn. Trong thời gian em chạy đi lấy túi, xe đẩy của em đã bị người ta đẩy đi mất rồi.”

Kinh Dư Thiên Yết: “…”

“Em còn chưa tính tiền gì hết.”

“Cậu nên vui mừng vì mình chưa tính tiền đi.” Anh thả hai bọc khoai tây chiên trong tay vào khu vực trả đồ rồi bảo: “Đi thôi.”

“Đi đâu ạ?” Mạc Hải cúi đầu: “Bọn mình còn chưa mua gì mà…”

“Đi ăn cơm trước đi đã, ngày mai lại đến mua.” Anh bá vai cậu chàng nói: “Đông người thế này nếu cậu quay lại chọn đồ lần nữa rồi đến xếp hàng thì trời tối mất rồi.”

“Thế để em đi chọn, còn anh đứng đây xếp hàng.”

“Chúng ta đi ăn cơm trước được không?” Anh thở dài: “Cả ngày trời nay tôi không được ăn gì rồi.”

Mạc Hải nhỏ giọng thì thầm: “Anh thèm ăn thì có.”

Kinh Dư Thiên Yết giơ tay vỗ nhẹ ót cậu ấy: “Lát nữa cậu ăn thêm một xâu là tôi đánh cậu liền.”

“Anh! Anh trai tốt nhất thiên hạ.” Mạc Hải cười đến nhảy cẫng lên, vì để dụ dỗ Kinh Dư Thiên Yết mua thêm cho mình vài xiên nướng, cậu chàng đã tự chi tiền túi mua hai chai soda cam.

Thành phố ven biển lúc sẩm tối mùa hè tràn ngập hương vị của hải sản, rượu nồng và gió mát lạnh.

Chai soda cam vừa lấy ra từ tủ lạnh đón nhận cơn gió ngày hạ, từng giọt nước lăn dài trên thân bình thủy tinh.

Kinh Dư Thiên Yết giải quyết sạch chai bằng ba ngụm rồi tiện tay quăng chai rỗng đến thùng chứa rác nhựa, nó rơi chuẩn xác vào bên trong.

Mạc Hải ngồi xổm bên cạnh cắn ống hút vỗ tay cho anh.

Anh cười cười: “Uống nhanh đê.”

Mùa hè ở Dung Thành năm nay nóng hơn năm ngoái, khắp nơi trên bãi biển toàn là các du khách mặc quần short họa tiết hoa hòe hoa sói và bikini hai mảnh.

Kinh Dư Thiên Yết lau mồ hôi trên trán, thấy Mạc Hải cứ chu cái miệng uống từng hợp nhỏ bèn khom người ngồi xổm xuống, tầm mắt thong thả nhìn về trước.

Gió biển mằn mặn quyện với mùi thịt nướng nồng nặc, anh đói bụng đến mức ghi nhớ hết thực đơn quán của lão Đỗ, thầm nghĩ lát nữa có nên bẫy Mạc Hải mua thêm nước ngọt lạnh nữa không thì bỗng dưng nghe thấy tiếng hét kinh hãi ở nơi không xa —– “Có người nhảy xuống biển!!!”

Giờ phút này là điểm nút của thủy triều lên, sóng biển vỗ bờ cát trắng phình phịch, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác vỗ vào cây cầu đá ngầm.

Những người không phải dân địa phương dù có tài bơi lội đến mấy cũng không dám tùy ý nhảy xuống cứu người.

Trong đám đông có người hô hoán kêu cứu, có người gọi điện thoại báo cảnh sát và cũng có người gọi xe cấp cứu, ngay khi mọi người chẳng biết phải làm gì thì một bóng người nhanh nhẹn  trực tiếp nhảy xuống từ cầu đá ngầm.

Như đường cong của một con cá đang bơi.

Nước biển lập tức tràn vào tai, đồng thời vai phải của anh cũng cảm thấy hơi đau nhói.

Song anh không để ý nhiều mà cố gắng bơi về hướng người đã không còn giãy giụa gì trong nước kia.

Thời điểm đưa tay bắt lấy cô, anh trông thấy gì đó bèn tiện lấy chộp luôn món đồ đang lơ lửng kia luôn.

Khi này, nhân viên cứu hộ và các nhân viên y tế ở trên bờ cũng chạy đến rồi đón lấy cô gái chết đuối từ tay anh, lớn tiếng hét lên: “Đừng tụm lại một chỗ!”

Thiên Yết chống đầu gối thở hồng hộc giây lát. Bỗng anh thoáng trông thấy cái gì đó lóe lên nên đã ngẩng đầu nhìn qua nơi phát ra nguồn sáng và lạnh mặt nói: “Đừng chụp ảnh.”

Người chụp ảnh hậm hực cất điện thoại đi.

Anh nhìn đồ vật trong tay rồi lại chuyển hướng sang cô gái vẫn chưa hoàn toàn lấy lại ý thức kia, sau đó anh lấy mũ của một nhân viên cứu hộ: “Anh Tân, mượn dùng chút nhé.”

Rồi anh bước đến cẩn thận ụp chiếc mũ lên đầu của cô, không quên đưa lại đồ trong tay cho nhân viên cấp cứu: “Chắc là của cô ấy.”

“Được, cảm ơn anh nhiều.”

Anh đứng tại chỗ nhìn chiếc xe cấp cứu chạy đi, anh Tân nhân viên cứu hộ ở bên cạnh xoa xoa cánh tay anh: “Hôm nay cảm ơn nhiều nhé, nếu không có cậu khéo đã xảy ra chuyện lớn.”

“Trong giờ làm việc bớt chơi game lại.” Anh đẩy cánh tay anh ta ra: “Đi trước đây.”

“Ờ, tối nay mời cậu ăn đồ nướng!”

Kinh Dư Thiên Yết giơ tay lên vẫy vẫy, không quay đầu lại mà rời đi một mạch.

Gió biển từ tứ phương tám hướng vọt đến thổi phồng chiếc áo phông trắng mỏng đang nhỏ nước của anh.

Gió nổi lên rồi gió ngừng, sợi tóc quấn quanh ngón tay giữa của cậu thiếu niên lặng lẽ rơi xuống.

__

Đêm đến.

Sóng biển dữ dội, tiếng sóng vang lên không dứt.

Bão “hồ điệp” sắp sửa đổ bộ.
__

FOTEER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro