🦋Chương 02🦋 Kình Ngư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
65756756756756756

01/01/2024

Suốt những ngày bão táp Hồ Diệp Xử Nữ đều trải qua trong bệnh viện, từ sau lần rơi xuống biển dẫn đến hôn mê ấy, Tưởng Mạn – mẹ cô càng trông coi cô nghiêm khắc hơn.

Gần như là đến mức nửa bước chẳng rời, mặc dù cô đã nhấn mạnh việc rơi xuống biển chỉ là sự cố bất ngờ chứ không phải cố ý muốn làm vậy không chỉ một lần nhưng mẹ vẫn chỉ tin tưởng trên đầu môi.

Cô buồn chán nắm trong bệnh viện, cửa sổ phòng bệnh hướng thẳng ra bờ biển. Những cây cọ cao đứng sừng sững trong gió, từng đợt sóng vỗ vào mạch đá ngầm phát ra âm thanh có thể nghe thấy rõ mồn một, ban đêm loáng thoáng có thể thấy những mảng màu xanh lam trong khe hở từ gạch ngói của các tòa nhà thấp tầng.

Xử Nữ trở mình đưa lưng về phía cửa sổ.

Trong tủ cạnh mép giường để một chiếc mũ màu xám đen, chính giữa thêu năm chữ “Đội cứu viện đảo Đàm” bằng tơ đỏ, bên cạnh còn thêu một chữ “Tân” nom khá cẩu thả.

Cô nhìn chằm chằm mấy chữ kia vài giây, thuốc vừa uống sau bữa ăn bắt đầu phát tác dụng gây buồn ngủ làm cô mơ mơ màng màng như trở về thời điểm đắm mình xuống biển vào sẩm tối hôm ấy.

Nước biển tràn vào từ bốn phương tám hướng, chảy vào mũi miệng và tai, cảm giác khó thở chớp mắt bao trùm lấy cô kín bưng gió thổi cũng không lọt.

Cứ thế mà chết đi.

Hình như có hơi mất thể hiện nhỉ.

Trước khi mất đi ý thức, cô đã nghĩ như vậy, sau đó cô chậm rãi nhắm mắt lại mặc cho bản thân chìm dần xuống đáy biển.

Khi tỉnh lại lần nữa thì người đã trở về căn phòng bệnh quen thuộc này, tất cả những gì liên quan đến sự việc ngày đó chỉ còn lại duy nhất chiếc mũi bẩn này có thể chứng minh nó không phải là một giấc mơ.

Khoảnh khắc cô nhắm mắt thật sự có người kéo cô lại.

Cô ngủ một giấc ngắn ngủi và thức dậy vào lúc trời nhá nhem tối. Ngày giông bão qua đi, Dung Thành tiến vào mùa mưa dài, từ lúc chập tối vẫn luôn nghe tiếng mưa tí tách.

Cô ngồi dậy xuống giường, chọn một bộ tóc giả mới trong tủ quần áo đội vào. Tưởng Mạn đẩy bước thấy con gái ngắm nghía bản thân tới lui trong gương bèn cười bảo: “Xinh lắm rồi.”

“Không đẹp như mẹ.” Xử Nữ quay đầu nhìn mẹ, cũng cười nói: “Mẹ con đẹp nhất.”

Trước khi giải nghệ, Tưởng Mạn là một vận động viên trượt băng nổi tiếng, bà vừa là bạn diễn cũng là thanh mai trúc mã với ba cô – Hồ Viễn Hành. Sau khi gác việc thi đấu lại, bà và chồng vẫn luôn cống hiến cho sự nghiệp trượt băng của nước nhà, tuy nay tuổi đã gần năm mươi nhưng trên mặt chẳng nhìn rõ bao nhiêu dấu vết.

“Không ai dẻo miệng như con hết.” Tưởng Mạn cầm một chiếc áo dệt kim mỏng khoác lên vai cô: “Có đói bụng không, trưa nay con không ăn gì nhiều cả.”

“Có hơi hơi ạ, nhưng con cũng không muốn ăn gì lắm.” Từ khi bắt đầu quá trình xạ trị, gần như cô chẳng có hứng thú ăn uống mấy, thỉnh thoảng ăn món không hợp còn thấy buồn nôn phải nôn hết ra.

“Vậy có muốn uống chút canh lót dạ không? Chiều nay ba con mới hầm xong đưa đến đây, là canh gà sò biển mà con thích nhất đó.”

Cô không muốn làm mẹ mình lo lắng nên gật đầu đồng ý.

Canh gà đang để trong tủ lạnh, Tưởng Mạn múc một chén nhỏ ra và cho vào lò vi sóng hâm lại, suốt quá trình cô vẫn luôn đi theo sau lưng bà.

Trong lúc chờ uống canh gà, Xử Nữ liếc nhìn công thức nấu ăn ở bàn bên cạnh của Tưởng Mạn rồi do dự lên tiếng: “Mẹ…”

“Hửm? Sao vậy?”

“Chờ hai ngày nữa trời không mưa con muốn ra ngoài đi lòng vòng một chút.” cô liếm môi dưới: “Con ở bệnh viện gần nửa tháng nay sắp mốc cả rồi.”

“Con đó…” Tưởng Mạn vẫn luôn cưng chiều con gái, từ khi cô bị bệnh đến nay, bà đã đẩy tất cả công việc ở nước ngoài đi để quay về tự mình chăm sóc con gái. Nhưng sự cố lần này khiến cô cứ lo lắng đề phòng mãi, có lúc nửa đêm tỉnh giấc phải đi vào phòng xem thử, xác nhận cô đang ngủ bên trong mới có thể yên lòng.

“Chỉ đi ra ngoài một lúc thôi ạ, nếu mẹ không an tâm thì đi cùng với con luôn.” cô nói: “Đúng lúc con cũng muốn tìm người đã cứu mình, muốn cảm ơn người ta đàng hoàng.”

Đợt này Dung Thành vừa gặp bão vừa đổ mưa liên miên, cộng thêm việc Tưởng Mạn cứ lo sợ bệnh tình của con gái sẽ chuyển nặng nên bà quên béng mất chuyện này.

Bà thả lỏng đáp: “Thế chờ trời không mưa đi, mẹ đi cùng con.”

Xử Nữ cười nói: “Được ạ! Cảm ơn mẹ.”

Dung Thành đổ mưa suốt một tuần liền, vào ngày trời tạnh, từ sáng sớm cô đã theo mẹ mình ra ngoài, dựa theo năm chữ “Đội cứu viện đảo Đàm” trên mũ mà hai mẹ con cô nhanh chóng tìm thấy nơi làm việc của đội cứu viện này.

Đáng tiếc là chủ nhân chiếc mũ này đã bị sa thải hai ngày trước vì tắc trách dẫn đến sơ sót trong công việc.

“A Tân à, anh ta hay thiếu nghiêm túc khi làm việc, thích đánh bài thích chơi bời, tôi khuyên hai người đừng nên đến tìm anh ta, cẩn thận lại bịa lừa.”

“Cảm ơn cậu, nhưng bên này có cách liên lạc với người đó không, dù thế nào thì cậu ấy cũng đã cứu con gái tôi nên chung quy vẫn nên nói một tiếng cảm ơn.”

“Có thì có đấy nhưng gọi giờ này chắc chắn anh ta không nghe máy đây.” Nhân viên làm việc lấy cuốn tài liệu nhân viên trong ngăn tủ ra lật lật, tìm được trang về Hà Tân rồi đưa qua: “Đây, cái này.”

Tưởng Mạn lấy điện thoại chụp lại trang thông tin của đối phương, nói tiếng cảm ơn rồi quay đầu nhìn con gái: “Xử Nhi, chúng ta đi thôi con.”

“Vâng.” cô gật đầu rồi nói cảm ơn với anh nhân viên đang làm việc: “Cảm ơn các anh.”

Cô theo mẹ đi ra khỏi văn phòng, khi ngang qua bảng nhân viên trong hành lang cô trông thấy một tấm hình thẻ bên dưới đề tân Hà Tân ở ở góc bảng.

Người đàn ông cắt đầu húi cua ngắn gọn, mặc đồng phục nhân viên, nom dáng vẻ cũng không lưu manh côn đồ như người nhân viên kia đã nói.

Nhưng cô nhận ra đôi mắt của anh ta không phải đôi mắt trong trí nhớ của mình.

Tưởng Mạn đi vài bước thấy con gái không theo kịp bèn quay đầu tiến đến bên cô: “Sao vậy?”

“Hình như không phải người này cứu mẹ ạ.” Lúc tỉnh lại sau khi được nhân viên y tế cấp cứu khẩn, mặc dù cô đã khôi phục ý thức nhưng thần trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Thời điểm bị ai đó đội mũ lên, cô chỉ thấy được đôi mắt và cái tay đưa lên của đối phương.

“Không phải chúng ta có số điện thoại của cậu ta sao, quay về hỏi chút là biết ngay.” Tưởng Mạn bảo: “Đi thôi, ở đây nóng thế này cẩn thận con cảm nắng.”

“Vâng.”

Điện thoại của Hà Tân cứ luôn trong trạng thái đã tắt máy, Tưởng Mạn và chồng đến tận nhà anh ta tìm thì hàng xóm nói anh ta hay vắng nhà khoảng 10 ngày đến nửa tháng, chẳng biết khi nào mới trở về.

Mỗi ngày cô đều kiên trì gọi điện thoại cho đối phương, thậm chí đã tốn cả trăm tệ tiền điện thoại vào số này. Cô không biết tại sao mình lại cố chấp như vậy, chỉ là cô cảm thấy nhất định phải tìm ra người này cho bằng được.

Dù người này thật sự là Hà Tân đi chăng nữa.

Cuối cùng trời cao cũng không phụ người có lòng, tám giờ tối ngày thứ tư, cô đã kết nối được điện thoại của Hà Tân. Có lẽ đối phương đang ở tiệm net nên khung cảnh xung quanh rất chi là ồn ào.

“Xin chào… Cho hỏi có phải là Hà Tân không?”

“Ừ, ai vậy?”

“Ừm… Ờ, tôi là, tôi là, anh còn nhớ mình đã từng cứu một cô gái ở bờ biển đảo Đàm ngày 10 tháng này không?”

“Cái gì vậy, cô gọi nhầm số à?” Hà Tân chửi thô tục một tiếng, cô tưởng mình đã làm phiền người ta nên định nói gì đó, nhưng lại nghe thấy đầu bên kia mắng một câu: “Mẹ mày, xạ thủ đang làm đéo gì vậy? Ăn shit à? Không thấy binh đội xanh đang vào trụ hả?”

Hồ Diệp Xử Nữ : “…”

Cô hít thở sâu rồi cất giọng lần nữa: “Là thế này, tôi là người thân của cô gái rơi xuống nước ngày đó, lúc cô ấy đến bệnh viện có đội mũ của anh, màu xám đen, trên đó thêu năm chữ ‘đội cứu viện đảo Đàm’ và một chữ Tân.”

Nhắc đến chiếc mũ này, Hà Tân lập tức nhớ ra, song anh ta đang bận đẩy trụ nên tốc độ nói rất nhanh: “Không phải tôi cứu, cô tìm Kinh Du Thiên Yết đi. Cúp đây.”

“Ai cơ…”

Cô còn chưa kịp hỏi “Jingyu” [1]là ai thì Hà Tân đã cúp máy ngang, đến khi gọi lại bên kia lại tắt máy.

[1] do là mình không kiếm được từ pinyin thay thế cho tên của nam chính nên mình sẽ giữ nguyên như bản gốc nha.

Cô mím môi, để điện thoại xuống, thay quần áo bệnh nhân ra, đội tóc giả vào và chuẩn bị đến nơi mình rơi xuống biển lần trước một chuyến.

Bệnh viện cách bờ biển không xa, trước đây khi trưa xảy ra chuyện, cô thích ra đây ngắm mặt trời lặn vào mỗi buổi hoàng hôn. Khoảnh khắc thấy mặt trời chìm xuống mặt biển ấy, cô lại có cảm giác may mắn vì đã bình an vượt qua một ngày.

Bãi biển vào mùa hè vẫn đông người qua lại như thường, những đợt sóng nước “rào rạt” vỗ vào những mỏm đá rồi bị đẩy ra thành hình dạng không giống nhau.

Hồ Diệp Xử Nữ đi đến cạnh mỏm đá bình thường mình ngồi ngắm mặt trời lặn, chẳng biết từ lúc nào ở đó đã bao thêm một vòng hàng rào gỗ chặn mọi người ở bên bờ, cạnh đó có một tấm bảng cảnh báo cũng bằng gỗ —Bên dưới có đá ngầm, nguy hiểm, vui lòng không đến gần.

Hồ Diệp Xử Nữ : “…”

Không hiểu sao cô lại nghĩ cái hàng rào và bảng cảnh báo này xuất hiện tại đây là vì mình.

Đi dạo trên bờ biển được một vòng, thỉnh thoảng gặp được nhân viên nào mặc đồng phục cứu viện cô cũng nhìn vào tay và mắt đối phương theo bản năng.

Nhưng đều không phải.

Màn đêm buông xuống, những nhóm người trên bờ dần rời đi, các ngọn đèn rực rỡ sáng lên vòng quanh cả khu vực biển tựa như ngân hà từ trên trời chiếu xuống.

Cô quay lại bệnh viện nói chuyện này với mẹ, Tưởng Mạn đã gọi điện thoại cho nhân viên đã trao đổi với bà ở trung tâm cứu viện hôm ấy nhưng ở bên đó không hề có nhân viên nào tên “Jingyu”, mà họ cũng không quen biết ai tên như vậy.

Tưởng Mạn bảo: “Có thể là bạn của Hà Tân đấy.”

Cô gật đầu: “Ngày mai con gọi cho anh ta hỏi thử xem sao ạ.”

Tưởng Mạn không hỏi gì nhiều về việc con gái cố chấp tìm được người đã cứu mình, chỉ dặn dò cô: “Tìm người nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều nhé.”

“Biết rồi ạ.”

Cô lại bắt đầu đến bờ biển ngắm mặt trời lặn mỗi ngày, chỉ là gần đây có thêm một nhiệm vụ tìm người nên cô không đứng bất động tại một chỗ như trước đây nữa. Thỉnh thoảng sẽ đi một vòng trên bờ biển, thậm chí có lúc còn đi một vòng cả bãi biển.

Mãi đến trước khi mùa mưa kế tiếp, cô vẫn không tìm được “Kình Ngư” ấy.

Kình Ngư.

Đây là biệt hiệu cô đặt ra dựa vào cách đọc của hai chữ “Jingyu” và con kình ngư kia vẫn chẳng trở lại khu vực biển này trước khi có được chữ chính xác để thay thế.

Hôm nay là ngày cuối cùng trời trong lành ở Dung Thành.

Đến sẩm tối, bên bờ biển nổi gió, hoàng hôn chia cắt nhiều mảnh, mây đen che lấp trăng sáng.

Sóng biển dâng lên liên miên, gió thổi báo giông tố sắp đến.

Cô mới đi một vòng bãi biển về, bất tri bất giác tìm đến nơi mình rơi xuống biển lần trước, bảng cảnh báo và lan can gỗ cũng không cản được tiếng sóng vọng lại.

Cô tiến về trước một bước theo bản năng, bỗng lúc này sau lưng vang lên một tiếng.

“Này.”

Cô dừng chân, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Trên đoạn đường này có vài ngọn đèn bị hư nên ánh sáng khá tối, người nọ lại đang đứng trong bóng đêm nên cô không thể thấy rõ tướng tá của anh ngay được.

Chàng trai chậm rãi đi ra khỏi nơi tối, ánh đèn yếu ớt tô điểm dáng người cao ráo gầy gầy của anh, từng đường nét trên khuôn mặt dần lộ ra.

Tóc ngắn, có vài sợi lòa xòa trên trán, tròng mắt đen láy. Da rất trắng, dáng vẻ nom hơi biếng nhác ủ rũ.

Mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình và quần túi hộp màu đen ngắn để lộ bắp chân gầy gò, dưới chân đi một đôi dép tông đen.

Trong tay anh xách một túi trái cây, vì dùng sức nên gân xanh trên mu bàn tay gồ lên thấy rõ, xương cổ tay nổi lên tựa như đỉnh núi đầy khí thế bị thu nhỏ lại vậy.

Theo nhịp bước chân anh dần đến gần, cô thấy được đôi mắt của anh, nếp nhăn ở đuôi mắt không quá rõ ràng, nhưng hàng lông mi thì hệt như trong trí nhớ cô vậy.

Vừa cong vừa dài.

Chàng trai dừng lại cách cô ba mét, tầm nhìn tập trung trên khuôn mặt cô. Trong vài giây này, cô thầm nghĩ có phải anh đã nhận ra mình rồi không.

Ngay giây tiếp theo, suy đoán này đã được chứng thực.

Đối phương bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, đôi mắt đen nhánh đáp trên gương mặt cô, giọng nói tựa như nước ngọt ướp lạnh đổ một hơi vào cổ sau trận chạy đường dài mùa hè.

Mát lạnh tươi mới, khiến người ta phải khắc ghi sâu sắc.

“Nếu hôm nay cậu nhảy xuống nữa thì tôi sẽ không cứu cậu nữa đâu.”

__

Lời tác giả:

Ngoài mặt —–

Kinh Du Thiên Yết: Nếu hôm nay cô nhảy xuống nữa, tôi sẽ không cứu cô nữa đâu.

Thực tế —-

Kinh Du Thiên Yết: “Vợ ơi anh tới đây!!!”

Quên nói, đôi trẻ kém nhau hai tuổi ,anh nhà 97 còn chị nhà 99 nha.

FOTEER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro