〔67〕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~.| ⟦ 𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 67 - 1 𝓑𝓸̂̀𝓲 𝓽𝓱𝓾̛𝓸̛̀𝓷𝓰 𝓽𝓲𝓮̂̀𝓷 |.~

# Update - 25.09.2023 #

"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?" - Phó Tử Khanh tất nhiên là nhìn ra Lăng Nguyên Thiên Yết đang cảm thấy không thoải mái, không khỏi cười khổ hỏi một câu.

Phó Tử Khanh có danh vọng vô cùng cao tại Đại học Đế Đô, rất nhiều sinh viên mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy hiệu trưởng, nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến đối phương có thái độ lạnh nhạt như vậy mà hiệu trưởng vẫn không phẩy tay bỏ đi, ngược lại còn có vẻ muốn lấy lòng người ta.

"Vợ tôi, bị cậu ta đánh!" - Nói tới đây, cơn tức trong lòng Lăng Nguyên Thiên Yết lại bùng phát, quay đầu nhìn Tôn Tuấn Thần đang ngồi phịch trên đất, lại điên cuồng đánh đá, đánh tới lúc Tôn Tuấn Thần thổ huyết ngất đi mới thôi, lúc này mới miễn cưỡng giải tỏa được tức giận trong lòng.

Chuyện anh đánh trưởng tử nhà họ Tôn không hề làm Phó Tử Khanh cảm thấy kinh ngạc, nhưng lúc anh đề cập tới việc Giản Huỳnh Xử Nữ là vợ của anh, Phó Tử Khanh lại vô cùng kinh ngạc.

"Cái gì? Vợ của cậu? Ông nhà cậu đã biết chưa?" - Sắc mặt của ông ta âm tình bất định, sau một lúc mới bình tĩnh lại, cười với Giản Huỳnh Xử Nữ: "Bạn sinh viên này, hôm nay cô bị hoảng sợ, sau này trong trường nhất định sẽ cấm không để xảy ra đánh nhau nữa, các bạn sinh viên khác cũng đem ảnh vừa mới chụp xóa đi chứ."

Phó Tử Khanh vừa mở miệng, Giản Huỳnh Xử Nữ tất nhiên là gật đầu đáp ứng. Thanh danh của Phó hiệu trưởng trong trường rất tốt, có thể nói là một người công bằng chính nghĩa, nhưng bởi vì thân phận cao quý của ông, Giản Huỳnh Xử Nữ của kiếp trước không có dịp gặp mặt với Phó hiệu trưởng này, cũng chưa từng nói chuyện với ông ở khoảng cách gần như vậy, lúc này bởi vì quan hệ với Lăng Nguyên Thiên Yết, ông ta không chỉ chủ động lấy lòng, mà còn có thái độ vô cùng chân thành tha thiết.

Giản Huỳnh Xử Nữ nghĩ nghĩ, sau đó đáp lời hiệu trưởng: "Bố em bị bệnh, lúc nhận được điện thoại của mẹ liền chuẩn bị rời trường đến bệnh viện, vị học tỷ này liền chặn đường của em, nhất định không để em đi thăm bệnh, đồng thời còn đẩy ngã em xuống đất, không những đạp hỏng điện thoại của em, còn đạp hỏng cả túi sách, lúc đó em tức giận quá liền lấy sách đánh chị ta vài cái, nhưng vị Tôn tiên sinh kia lại không phân rõ phải trái đến đánh em."

Lăng Nguyên Thiên Yết nghe thấy những chuyện Giản Huỳnh Xử Nữ đã trải qua, tức giận trong lòng lại nổi lên. Quay đầu lại muốn đi tới chỗ Tôn Tuấn Thần, vừa rồi anh ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa còn chuyên đánh vào chỗ hiểm của hắn. Kiếp này Tôn Tuấn Thần mang danh thiên chi kiêu tử, chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy, lúc này nhìn thấy anh đi tới, lại nhìn thấy sát ý trên khuôn mặt anh, hắn liền cảm thấy sợ hãi. Hắn vừa nghe thấy lời nói của Giản Huỳnh Xử Nữ, biết bản thân mình hiểu lầm cô. Nhưng hắn không ngờ rằng Bạch Ngọc Xà Phu vừa nhìn đã thấy đáng thương kia lại ngăn cản người khác, không cho người ta đi thăm bệnh đã đành, lại còn đạp hỏng hết đồ của người ta, chẳng trách Giản Huỳnh Xử Nữ đánh ả ta.

"Hả?" - Phó Tử Khanh thấy mọi người xung quanh lộ ra thần sắc kinh ngạc, ánh mắt liền chuyển động, ông muốn làm một cuộc mua bán có lời với Lăng Nguyên Thiên Yết, bởi ông nhận ra thái độ của Lăng Nguyên Thiên Yết đối với cô gái này có chút đặc biệt. Bình thường không dễ tiếp xúc với Lăng Nguyên Thiên Yết, hôm nay hiếm lắm mới có một cơ hội, tất nhiên ông ta sẽ nhân cơ hội này để làm thân với Lăng Nguyên Thiên Yết.

"Vậy bạn sinh viên này sao lại muốn chặn đường của người khác?"

Giản Huỳnh Xử Nữ cười lạnh, nhìn khuôn mặt Bạch Ngọc Xà Phu có chút úp mở ngập ngừng, liền lớn tiếng nói: "Có lẽ là chị ta đã qua lại với Phan công tử được hai năm rồi, luyến tiếc tình cũ, lại tới quyến rũ anh trai tôi làm tình mới, ba tôi không đồng ý để anh trai qua lại với loại người như chị ta, do đó chị ta muốn làm ba tôi tức chết, nên không muốn cho tôi rời đi."

Lời nói này vừa mới cất lên, mọi người xung quanh liền ồ lên!

Bạch Ngọc Xà Phu vậy mà lại dám quang minh chính đại một chân đạp hai thuyền, phải có tố chất tâm lý mạnh mẽ tới mức nào, phải mặt dày tới mức nào, phải đói khát tới mức nào mới làm ra được loại chuyện như vậy?

Cho dù xã hội hiện đại cởi mở, cũng không thể chấp nhận sự tồn tại của một con người như ả ta. Rất nhiều người khi nghe thấy tin tức này, liền vô cùng kích động, mỗi người tôi một câu anh một câu bàn luận về chuyện này, ý nghĩa đơn giản trong lời nói của họ chính là Bạch Ngọc Xà Phu mặt dày, nhìn không ra ả ta là một người phóng đãng như vậy.

Sắc mặt của Bạch Ngọc Xà Phu liền trắng như tờ giấy, không còn một chút huyết sắc nào, dưới con mắt của công chúng Giản Huỳnh Xử Nữ lại tiết lộ mọi chuyện của ả ta, làm ả ta có loại cảm giác giống như bị lột sạch trần truồng trong trường học vậy, ả ta cảm thấy nhục nhã hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, môi run run, nước mắt rơi xuống không tiếng động, nhưng lại không nói lời nào.

Phó Tử Khanh bất mãn nhìn Bạch Ngọc Xà Phu một cái, lại nhìn thấy Lăng Nguyên Thiên Yết cau mày không nói gì, liền biết hành động cố ý hợp tác với Giản Huỳnh Xử Nữ được anh ngầm cho phép, trong lòng liền vui vẻ nở nụ cười.

"Vừa rồi người họ Tôn kia cũng đã nói, nếu như tôi dám ức hiếp chị ta, hắn sẽ đối phó với tôi." -Giản Huỳnh Xử Nữ cười lạnh liếc nhìn Tôn Tuấn Thần đang nằm trên mặt đất, sắc mặt của hắn vẫn còn trắng bệch, cô vẫy vẫy tay với Lăng Nguyên Thiên Yết, đợi đến khi anh lại gần mới nói nhỏ vài câu bên tai anh.

Nhìn thấy thái độ của Giản Huỳnh Xử Nữ đối với Lăng Nguyên Thiên Yết, Phó Tử Khanh kinh ngạc tới mức rớt cằm, sao ông lại không biết đứa cháu ngoại nhà họ Ninh vốn tâm ngoan thủ lạt lại có lúc ngoan ngoãn nghe lời như thế này, vẫy tay liền tới, nếu như lão gia tử của Ninh gia mà biết, e rằng lúc này sẽ thổ huyết thăng thiên chết không nhắm mắt.

Nhìn thấy Lăng Nguyên Thiên Yết lại chuẩn bị đi tới chỗ Tôn Tuấn Thần, trong lòng Phó Tử Khanh sinh ra một loại dự cảm không tốt, vội vàng nói: "Cậu, cậu muốn làm gì?"

Nể tình vừa rồi ông ta phối hợp với Giản Huỳnh Xử Nữ, Lăng Nguyên Thiên Yết liền không quay đầu mà đáp: "Cởi quần áo thay cho cậu ta. Cậu ta đã thích khỏa thân chạy rông như vậy, tôi liền để cho cậu ta chạy đủ, chưa đến sáng ngày mai, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện thả cậu ta đi!"

Anh vẫn luôn là người nói là làm, đã nói như vậy thì nhất định sẽ làm được. Nhưng để cho một người đàn ông khỏa thân trong trường học của mình, Phó Tử Khanh liền đen mặt, sợ Lăng Nguyên Thiên Yết sẽ thật sự làm như vậy, liền vội vàng nói: "Ai, đừng, đừng làm vậy, đánh một hồi là được, nếu không mặc quần áo ở trong trường sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt."

Tôn Tuấn Thần cũng bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, nếu như hắn đường đường là thái tử Tôn gia, lại bị người ta lột hết quần áo bắt chạy trong trường, sau này làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác nữa chứ? Hắn ta nghĩ tới đây, cũng không thèm để ý tới đau đớn trên cơ thể, cuống quýt lùi về phía sau vài bước, yết hầu có chút khô sáp: "Lúc trước tôi không biết nguyên nhân hậu quả, bây giờ tôi đã biết rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh!"

Thủ hạ dưới trướng anh nhiều không đếm hết, không cần một kẻ phế vật như Tôn Tuấn Thần, Phó Tử Khanh hiểu biết tính cách của anh, vội vàng nói: "Đúng vậy, cháu hãy nể mặt chú một lần đi." - Không biết tại sao trường học của ông lại thu hút tên sát tinh này, nếu như nháo tới mức Tôn Tuấn Thần phải khỏa thân chạy trong trường học, thì Đại học Đế Đô của ông liền trở thành trò cười cho toàn Trung Quốc mất, sau đó còn không phải là bị ba của ông đánh chết hay sao!

"Cũng được, nể mặt chú." - Lăng Nguyên Thiên Yết bất ngờ gật đầu, nói với Phó Tử Khanh: "Nể mặt chuyện chú vừa mới làm, lần này liền cho qua, nhưng lần sau đừng để tôi bắt gặp, nếu không chuyện này sẽ không kết thúc sớm như vậy đâu." - Đến nay phong thủy luân chuyển, vừa rồi Tôn Tuấn Thần còn đắc ý vênh váo nói những lời này, không ngờ rằng hiện tại hắn lại trở thành kẻ bị người khác uy hiếp, tâm trạng lúc này của hắn ta như thế nào, không cần nói ra mọi người cũng đoán được, nhưng người đang ở dưới mái hiên phải cúi đầu, để tránh việc xảy ra xung đột với Lăng Nguyên Thiên Yết, tất nhiên là hắn ta không dám lên tiếng đáp lời.

Tiểu tử này không biết chui ra từ đâu, hắn ta vẫn chưa hỏi thăm được chi tiết về Lăng Nguyên Thiên Yết, cho nên hiện tại không dám tự tiện động thủ, đợi khi hắn ta nghe ngóng được thân phận của Lăng Nguyên Thiên Yết, đến lúc đó, thù hận của ngày hôm nay, sau này nhất định phải trả lại gấp trăm ngàn lần.

Nghĩ tới đây, Tôn Tuấn Thần âm ngoan liếc nhìn Giản Huỳnh Xử Nữ một cái.

Phó Tử Khanh cố gắng lắm mới làm cho Lăng Nguyên Thiên Yết cam tâm tình nguyện nợ ông một nhân tình, không ngờ lại sắp phải bồi thường một nhân tình khác, lúc này nhìn thấy Tôn Tuấn Thần vô cùng không thuận mắt, tức giận nói: "Gọi điện thoại cho nhà cậu, để bọn họ tới đón! Nếu như cậu đã không phải là sinh viên trong trường của tôi, sau này nếu không có chuyện gì, thì cậu ít tới đây thôi."

Ý trong lời nói chính là sau này Đại học Đế Đô không nguyện ý mở cổng cho người Tôn gia đi vào, Tôn Tuấn Thần không hiểu tại sao Phó hiệu trưởng lại đứng cùng một chiến tuyến với Lăng Nguyên Thiên Yết, sắc mặt liền có chút tái mét, hắn biết nếu cứ đi về như vậy, hắn nhất định sẽ bị người nhà trách tội, lời nói này của Phó Tử Khanh không chỉ thay mặt cho Đại học Đế Đô, còn thay mặt cho ý nghĩ của Phó gia nữa, sắc mặt Tôn Tuấn Thần liền xám như tro tàn, cũng căm hận lây sang Bạch Ngọc Xà Phu đang ngồi ngơ ngác trên đất!

Không để ý tới phế vật này của Tôn gia nữa, ngón tay của Lăng Nguyên Thiên Yết nhẹ nhàng vỗ về lên gò má của Giản Huỳnh Xử Nữ: "Đến bệnh viện, khám tay, thuận tiện đi thăm ba em luôn." - Anh biết Giản Huỳnh Xử Nữ nhất định sẽ lo lắng cho ba Giản, nếu như không biết rõ tình trạng của ba Giản, cô nhất định sẽ không đồng ý trở về nhà gọi thầy thuốc gia đình tới, cho nên Lăng Nguyên Thiên Yết chỉ có thể đưa ra đề nghị như vậy, Giản Huỳnh Xử Nữ tất nhiên là đồng ý, nghĩ nghĩ vẫn là ngồi xổm xuống nói với Bạch Ngọc Xà Phu: "Chị đạp hỏng điện thoại của tôi, phải bồi thường bao nhiêu tiền đây?"

Giản Huỳnh Xử Nữ ngẩng đầu lên nhìn Lăng Nguyên Thiên Yết hỏi ả ta một câu như vậy, mặc dù bề ngoài có chút nhếch nhác, nhưng trong mắt Lăng Nguyên Thiên Yết, anh luôn cảm thấy cô vô cùng đáng yêu: "Vô giá, nếu như em muốn một cái giá, vậy thì năm ngàn vạn đi."

(𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Năm ngàn vạn NDT là khoảng 170 tỷ VND lận, OMG! Tui xĩu ngang với độ giàu của vợ chồng nhà này quá!!! 😖😖😖)

Điện thoại là đồ đắt tiền nhất trên người Giản Huỳnh Xử Nữ, đó là sản phẩm trong phòng thí nghiệm của Lăng Nguyên Thiên Yết làm ra, thực ra cũng không phải bị hỏng hoàn toàn, chỉ bởi vì trọng lực rơi trên mặt đất dẫn tới điện thoại tự động khóa máy để bảo vệ nó và truyền phát tín hiệu tới anh, cho nên khi điện thoại bị tắt đi, anh mới tới nhanh như vậy.

Nhưng lúc này Lăng Nguyên Thiên Yết nhìn ra Giản Huỳnh Xử Nữ đang muốn uy hiếp Bạch Ngọc Xà Phu, tất nhiên là vui vẻ phối hợp với cô, cho nên anh đưa ra một con số, cũng không thèm nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Bạch Ngọc Xà Phu, chỉ chăm chú nhìn Giản Huỳnh Xử Nữ đang cuộn thành một khối nho nhỏ bên cạnh anh.

"Lại thêm túi sách. Đây là túi sách số lượng giới hạn, chị nhìn cho kỹ, tính chị giá 500 vạn thôi." - Đây là túi sách da cá sấu được chế tác đặc biệt, trên thế giới chỉ có chiếc túi của cô là màu nhạt, là đồ có tiền cũng không mua nổi. Bây giờ bị Bạch Ngọc Xà Phu đạp hỏng, Giản Huỳnh Xử Nữ tất nhiên là tức muốn chết: "Trước mặt các bạn học khác, chị nhớ kỹ cho tôi, tổng cộng chị nợ tôi năm ngàn năm trăm vạn." - Nói xong lời này, Giản Huỳnh Xử Nữ đứng lên muốn rời đi, Bạch Ngọc Xà Phu không biết làm sao, giống như bị ngốc, giống như mất đi linh hồn vậy, cô nói lâu như vậy, ả ta chẳng có chút phản ứng nào, nói nhiều như vậy cô cũng cảm thấy lãng phí nước bọt.

"Sao anh lại nói cô ta là vợ anh? Tại sao, lẽ nào, lẽ nào anh không hiểu trái tim của em sao? Lần trước anh đối xử với em như vậy, em cũng không hề trách anh...." - Giọng nói run rẩy, Bạch Ngọc Xà Phu yếu ớt mở miệng, Giản Huỳnh Xử Nữ liền biết lời nói vừa rồi của cô tất cả chỉ là đàn gảy tai trâu thôi, ả ta căn bản một chữ cũng không nghe lọt, nói không chừng từ sau khi Lăng Nguyên Thiên Yết gọi cô là vợ, tâm trạng của Bạch Ngọc Xà Phu liền giữ vững ở trạng thái bị sét đánh, vẫn chưa kịp hồi hồn.

—————↝⌁ʚϖɞ⌁↜—————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Ai da? Ông đòi trả thù Yết ca à? Ông còn không điều tra được thân phận của Yết ca thì lấy đâu ra cái tự tin sẽ trả thù được?? Còn bà Xà, tui đã nói rồi bà đừng có mơ mộng nữa! Bà có mơ mộng thì chỉ là ảo tưởng riêng mình bà thôi đó!! Cho nên đừng có đem ảo tưởng của bà áp dụng vào hiện thực chứ!! Bà còn như vậy nữa thì sau này càng bị vả mặt hàng ngày luôn đó nha ~ Đừng trách tui không báo trước đó!!! 🙄🙄🙄🙄

~.~.~ 𝕳𝖊̂́𝖙 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 1 𝖈𝖚̉𝖆 𝖈𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 67 ~.~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro