〔67〕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~.| ⟦ 𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 67 - 2 𝓖𝓲𝓸̛́𝓲 𝓽𝓱𝓲𝓮̣̂𝓾 |.~

# Update - 25.09.2023 #

"Chị nợ tôi năm ngàn năm trăm vạn, chị đừng có quỵt nợ!" - Giản Huỳnh Xử Nữ nhấn mạnh lại cho Bạch Ngọc Xà Phu nghe, rồi mới đứng lên.

Bạch Ngọc Xà Phu lúc này mới có chút hốt hoảng, vội vàng nói: "Cái gì năm ngàn năm trăm vạn, tôi không rõ..."

"Điện thoại, còn có túi sách." - Giản Huỳnh Xử Nữ chỉ vào đồ, cười lạnh nói: "Chị định quỵt nợ đấy à."

"Tôi không phải là người như vậy!" - Bạch Ngọc Xà Phu vội vàng lắc đầu, nước mắt liền chảy xuống má, theo động tác lắc đầu của ả mà những giọt nước mắt bay tung tóe: "Nhưng, nhưng dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bắt tôi đền nhiều tiền như vậy....."

"Cô có ý kiến gì sao?" - Lăng Nguyên Thiên Yết không muốn nói chuyện với Bạch Ngọc Xà Phu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêng ngả không đứng đắn của ả, Giản Huỳnh Xử Nữ lại có ý muốn ả ta bồi thường tiền, cho nên anh cố gắng nhẫn nhịn không muốn đâm cho ả ta hai nhát dao, nhướng nhướng mày nói một câu như vậy.

Vừa nhìn thấy anh là cả người Bạch Ngọc Xà Phu liền lâm vào tình trạng mơ hồ, vội vàng lắc đầu, Phó Tử Khanh vừa nhìn thấy vậy, vội vàng cho người lấy giấy bút và con dấu tới, đưa cho Bạch Ngọc Xà Phu ký tên vào trước, lại đóng dấu vân tay của ả lên, lúc này mới đưa giấy cho Giản Huỳnh Xử Nữ, ý của ông chính là muốn cô thích viết thế nào thì viết thế ấy.

Làm xong những chuyện này, Lăng Nguyên Thiên Yết kéo Giản Huỳnh Xử Nữ muốn rời đi: "Lăng Lan Hoảng và Lăng Lan Lộ, hai người đưa tên phế vật này về Tôn gia, thuận tiện nói với lão già họ Tôn, nếu như nuôi chó thì phải xích lại cho cẩn thận, phòng ngừa có ngày bị người ta bắt đi làm thịt."

Phó Tử Khanh nghe thấy suýt nữa cắn đứt lưỡi: "Dù gì cũng là trợ thủ hàng đầu của Hạ gia, mà Hạ gia kia vẫn luôn tôn trọng ông ngoại của cháu, chí ít cũng phải nể mặt họ một chút chứ."

Lăng Nguyên Thiên Yết cũng không thèm nhìn ông, kéo Giản Huỳnh Xử Nữ rời đi.

Những sinh viên ở xung quanh theo phản xạ tránh ra nhường một lối đi cho anh, rất nhiều bạn học nam nhẹ giọng lẩm bẩm: "Quá kiêu ngạo, quá cừ...."     

Đánh đập thái tử của Tôn gia, còn đưa người ta về nhà để lăng mạ người ta, hành động như vậy làm rất nhiều nam sinh sinh ra cảm giác sùng bái đối với Lăng Nguyên Thiên Yết, mà các nữ sinh lại đố kỵ và ghen tỵ với Giản Huỳnh Xử Nữ.

Hạ Huyền Bạch Dương che miệng, nhìn Tôn Tuấn Thần đang co quắp thành một khối ở dưới tàng cây, có chút lo sợ nói: "Đợi chút..."

Nể tình cô ta vừa mới cho mình mượn điện thoại, Giản Huỳnh Xử Nữ nghĩ tới những chuyện mình trải qua ở kiếp trước và những chuyện vừa mới xảy ra, không nhịn được mở lời nói một câu nhắc nhở cô gái đơn thuần này: "Hạ Huyền Bạch Dương, cô vẫn nên cẩn thận đối với bạn khuê phòng của cô một chút, hình như tôi nhìn thấy Lục Phương Huyên cùng vị hôn phu của cô ngấm ngầm gặp mặt sau lưng cô."

Thực ra cô không chính mắt nhìn thấy chuyện này, nhưng Giản Huỳnh Xử Nữ nhìn thấy dáng vẻ mắt qua mày lại của Lục Phương Huyên và Tôn Tuấn Thần lúc vừa rồi, đoán rằng cho dù bây giờ bọn họ chưa có gian tình gì, nhưng sau này nhất định sẽ thông đồng cấu kết với nhau, mà cho dù bây giờ Tôn Tuấn Thần chưa qua lại với Lục Phương Huyên, hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ ở cùng một chỗ với Bạch Ngọc Xà Phu thôi, từ việc Bạch Ngọc Xà Phu quyến rũ đàn ông bị lêch quỹ đạo vốn có, nhưng cuối cùng cũng gian díu với Giản Khuynh Sư Tử, nên cô biết những chuyện kiểu này, không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra.

Giản Huỳnh Xử Nữ vẫn là có chút hảo cảm đối với cô gái đơn thuần nhà họ Hạ, cho nên nhắc nhở cô ta một câu, nhìn vẻ mặt của cô ta có chút đờ đẫn ngớ ra, lúc này mới quay người rời đi cùng Lăng Nguyên Thiên Yết.

Lăng Nguyên Thiên Yết đưa cô tới xe, vừa mới lên xe, hai bảo tiêu đã trở về ngồi ở trước xe đưa thuốc cao cho Lăng Nguyên Thiên Yết, Lăng Nguyên Thiên Yết mở nắp lấy một chút thuốc bôi lên khuôn mặt đỏ tấy của cô, nhìn thấy dáng vẻ đỡ tay của cô, khóe môi mím thành một đường, biểu tình có chút nghiêm khắc:

"Nhịn một chút!" - Nói xong lời này, Lăng Nguyên Thiên Yết một tay đỡ cánh tay mềm nhũn bị rũ xuống của cô, dùng sức nâng lên trên, Giản Huỳnh Xử Nữ chỉ nghe thấy tiếng xương cốt kêu khẽ, liền cảm thấy đau đớn kịch liệt, cả người chảy mồ hôi lạnh ngã vào lòng Lăng Nguyên Thiên Yết, cắn môi kêu rên lên một tiếng.

"Tôn gia." - Tay Lăng Nguyên Thiên Yết nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay của cô, vẻ mặt âm trầm nói ra hai từ Tôn gia, lúc này mới nhắm mắt cúi đầu đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, không nói gì nữa.

Sau khi gọi điện hỏi rõ bệnh viện mà ba Giản đang nằm, xe liền chạy thẳng tới đó.

Bởi vì sự việc hỗn loạn ở trường lúc vừa rồi, lúc đến bệnh viện đã là hơn ba tiếng sau, vốn Giản Huỳnh Xử Nữ muốn đi thăm ba trước, nhưng Lăng Nguyên Thiên Yết làm sao có thể theo ý cô được, trực tiếp đưa cô đi bó bột tay trước rồi nói. Mặc dù xương cổ tay của cô đã được anh chỉnh lại đúng vị trí, nhưng dù sao vẫn là bị thương tới xương cốt, phải nẹp cố định một thời gian, tránh việc lưu lại di chứng.

Thái độ của anh rất kiên quyết, Giản Huỳnh Xử Nữ chỉ có thể chấp nhận. Người khám tay cho cô lại là ông Đường lần trước bắt mạch cho cô, Giản Huỳnh Xử Nữ nghĩ tới thái độ của Lăng Nguyên Thiên Yết khi anh gọi đi vài cuộc điện thoại lúc trên xe, liền cảm thấy có chút kinh ngạc.

"Không được đụng tới miệng vết thương trong hai ngày, phải cố định lại xương, để tránh sau này dễ bị trật khớp tay." - Ông Đường lấy thanh nẹp tự tay bao lại cánh tay cho cô, thời tiết rất nóng nên cũng không bọc quá dày, chỉ là sau khi cố định xong liền lấy băng vải làm dây đỡ trước ngực cho cô, lúc này mới vừa ý cắt đứt băng gạc : "Được rồi."

Lăng Nguyên Thiên Yết gật đầu, dặn dò người ở phía sau: "Mấy người ở lại viết lại những điều cần kiêng kị, Ông Đường, ông cũng kê thêm vài đơn thuốc kết hợp với đồ ăn cho cô ấy."

Ông Đường tất nhiên là đồng ý, cười nói: "Đó là điều tất nhiên, lần trước hai người xuất ngoại, bây giờ có lẽ là sinh con rồi chứ? Lần trước tháng tuổi của thai nhi hơi nhỏ, cũng không bắt mạch ra là nam hay nữ, ông ngoại của cậu lại tỏ ra bí mật, thế nào cũng không nói ra."

Lăng Nguyên Thiên Yết chỉ nhếch khóe miệng lên một chút, lộ ra đường cong nhẹ khi cười, không phát ra tiếng. Ông Đường cũng không có biện pháp đối với anh, cười cười lắc đầu, cũng không hỏi nữa. Nhưng ngược lại Giản Huỳnh Xử Nữ lại đỏ mặt ngượng ngùng, có chút không dám ngẩng đầu lên.

Sau khi thu thập hết đồ, mấy người mới đi thẳng tới phòng bệnh của ba Giản.

Tòa bệnh viện này là bệnh viện lớn nhất ở thủ đô, phòng bệnh của ba Giản ngay gần phòng lễ tân, thang máy đi lên tầng 17 rẽ vào là tới, ba Giản ở phòng đơn, lúc này mẹ Giản đang cúi người thu dọn đồ đạc, người nằm trên giường lại đối mặt với cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ở ngoài cửa không nhìn thấy khuôn mặt của ông.

"Ba." - Giản Huỳnh Xử Nữ gõ cửa, hai người ở trong phòng mới đồng loạt quay đầu lại, mẹ Giản nhìn thấy con gái tới, vội vàng đặt đồ trong tay xuống vẫy tay với cô, Giản Huỳnh Xử Nữ chỉ dùng một tay nên không tiện mở cửa, Lăng Nguyên Thiên Yết giơ tay ra mở cửa thay cô, ý muốn cùng đi vào với cô. Giản Huỳnh Xử Nữ nghĩ tới vừa rồi người ta đã giúp đỡ mình, lúc này mà qua cầu rút ván trở mặt cũng quá nhanh đi, lại thêm tính cách của Lăng Cửu một khi đã xác đinh chuyện gì, không phải cô cứ cự tuyệt là được, vì thế bất đắc dĩ chấp nhận ý tứ mở cửa thay của anh.

Ba Giản nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh con gái, khuôn mặt liền thể hiện rõ sự kinh ngạc, ngay cả mẹ Giản cũng có chút ngớ ra, vội vàng đứng dậy đi  tới cửa, cười gượng nói:

"Xử Xử, đây là...."

Cô sợ để Lăng Nguyên Thiên Yết tự giới thiệu anh sẽ tiết lộ quan hệ của hai người, nên Giản Huỳnh Xử Nữ vội vàng nói: "Ba, mẹ, đây là bạn trai của con, Lăng Nguyên Thiên Yết."

Cảm nhận thấy ánh mắt của Lăng Nguyên Thiên Yết khi anh cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, Giản Huỳnh Xử Nữ cảm thấy căng thẳng, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt cầu khẩn, nhìn thấy Lăng Nguyên Thiên Yết không mở miệng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bạn trai?" - Mẹ Giản có chút kinh ngạc nhìn con gái, bà không ngờ rằng đứa con gái ngoan hiền nghe lời trong mắt bà đã có bạn trai, ba Giản liền nghĩ ngay tới Lăng Cửu ca mà lần trước Bạch Ngọc Xà Phu nhắc tới, sắc mặt có chút khó coi: "Tay của con làm sao vậy?"

Vừa rồi Giản Huỳnh Xử Nữ dẫn bạn trai tới, mẹ Giản chỉ lo kinh ngạc nhìn anh, quên mất chuyện hỏi thăm về cánh tay của cô, lúc này nghe thấy ba Giản mở miệng, mới vội vàng tiến lên, xem xét cánh tay bị nẹp lại của cô, cũng không dám đụng vào, chỉ lo lắng hỏi:

"Đúng vậy, tay của con bị làm sao vậy?"

"Không sao ạ, chỉ bị ngã một cái, vừa rồi đã đi khám rồi. Đúng rồi ba, lần này ba bị làm sao mà phải nhập viện thế ạ?" - Giản Huỳnh Xử Nữ không nhắc tới chuyện tay bị thương nữa, chính là sợ ba Giản sẽ bị tức chết khi nghe thấy cô bị người khác đánh, thấy ba không hỏi về Lăng Nguyên Thiên Yết, ngược lại lại hỏi về cánh tay của mình, cô biết ba quan tâm mình, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, lúc này mới đi tới chỗ ba Giản, ngồi trên chiếc ghế dựa đặt ở cạnh gường.

"Còn không phải vì anh trai của con." - Mẹ Giản nói tới đây, tức giận vô cùng, nhưng nhìn thấy Lăng Nguyên Thiên Yết ở bên cạnh, kiềm chế không mở miệng mắng nhiếc, lại cười nói: "Lăng tiên sinh mời ngồi, để cậu chê cười rồi."

Mẹ Giản mặc dù có chút cảm thấy bất ngờ đối với việc con gái tự mình quen biết bạn trai, nhưng cũng không quá tức giận về chuyện này, bà và ba Giản đều không phải là người cổ hủ, trong lòng mặc dù hi vọng Giản Huỳnh Xử Nữ có thể gả vào gia đình danh giá, nhưng chủ yếu vẫn phải xem xét thái độ của cô, nếu như cô thích, cho dù đối phương có kém một chút, cho dù Giản gia không quá giàu có, nhưng tốt xấu gì cũng có chút tiền, có thể cho con gái một nửa số tiền, cũng đủ để cô sống bình thản qua ngày.

Cho nên lúc này mẹ Giản mới có sắc mặt tốt, tái độ cũng khách khí, nhưng ngữ điệu cũng không quá thân thiết. Biểu tình của Lăng Nguyên Thiên Yết không hề thay đổi, dù sao bây giờ Giản Huỳnh Xử Nữ cũng là người của anh, giấy chứng nhận kết hôn cũng lấy rồi, con cũng sinh rồi, muốn chạy cũng không thoát, theo điều tra thì mẹ vợ cũng không phải người phụ nữ chanh chua vô lý, muốn để ba mẹ vợ chấp nhận cũng không phải chuyện khó.

"Giản Khuynh Sư Tử? Anh ta làm sao?" - Lúc này Giản Huỳnh Xử Nữ cũng không để ý tới chuyện dẫn Lăng Nguyên Thiên Yết tới trước mặt ba mẹ nữa, ngược lại khi nghe thấy cái tên Giản Khuynh Sư Tử, liền có chút kinh ngạc: "Con vừa rời trường lúc nãy còn chạm mặt Bạch Ngọc Xà Phu, chính chị ta lôi kéo giữ con ở lại một lúc, nếu không thì con đã tới sớm rồi."

Vì sợ ba Giản và mẹ Giản sẽ bị Giản Khuynh Sư Tử dỗ ngọt mà chấp nhận Bạch Ngọc Xà Phu, lúc này Giản Huỳnh Xử Nữ tất nhiên là nhân cơ hội lại tố cáo Bạch Ngọc Xà Phu, quả nhiên ba Giản nghe xong liền thay đổi sắc mặt, người trang nghiêm nghiêm túc như ông, không dễ gì làm ra hành động thất lễ với người khác, nhưng lúc này nghe thấy cái tên Bạch Ngọc Xà Phu, trên mặt liền lộ rõ vẻ chán ghét: "Có phải cô ta đẩy con hay không? Tên súc sinh Giản Khuynh Sư Tử, người tốt tìm đâu chẳng thấy, lại cố tình muốn cô ta."

"Được rồi được rồi, huyết áp của ông vừa mới ổn định, đừng tức giận nữa." - Mẹ Giản nhìn thấy bộ dáng mặt đỏ tía tai của chồng, vội vàng khuyên hai câu: "Có chuyện gì từ từ nói, nếu như tức giận mà sinh bệnh, tôi biết làm sao đây?"

Giản gia do ba Giản chống đỡ, nếu như ông ngã xuống, cả nhà liền gặp họa theo.

—————↝⌁ʚϖɞ⌁↜—————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: È hem,... Xin hỏi Lăng Nguyên Thiên Yết tiên sinh một vấn đề nhỏ,.. có được không?

𝓛𝓪̆𝓷𝓰 𝓝𝓰𝓾𝔂𝓮̂𝓷 𝓣𝓱𝓲𝓮̂𝓷 𝓨𝓮̂́𝓽 (lạnh nhạt): Hửm?

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Xin hỏi, cảm giác của ngài khi bị vợ không cho danh phận trước mặt nhạc phụ mẫu như thế nào vậy? 😅😅 (chuẩn bị xách dép chạy).

𝓛𝓪̆𝓷𝓰 𝓝𝓰𝓾𝔂𝓮̂𝓷 𝓣𝓱𝓲𝓮̂𝓷 𝓨𝓮̂́𝓽 (liếc mắt nhìn): ....

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: À dạ, thật xin lỗi vì đã hỏi vấn đề riêng tư này!!! 😅😅

(Nói nhỏ: Muốn lắm mà chả được ai bảo cứ làm mặt lạnh làm gì cơ chứ!! Bị vợ bỏ qua một bên là đúng rồi!!! 🙄🙄🙄)

𝓛𝓪̆𝓷𝓰 𝓝𝓰𝓾𝔂𝓮̂𝓷 𝓣𝓱𝓲𝓮̂𝓷 𝓨𝓮̂́𝓽 (lạnh giọng): Hửm? Nói cái gì? Nói lớn một chút. (nhếch môi) Muốn gì? 🙃🙃

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Dạ không có gì đâu ạ!! (Chạy mất dép)

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Yết tiên sinh thật hung dữ đáng sợ quá đi à!!! Cứu mạng Rin với!!! Thật đáng sợ!!! 😖😖

~.~.~ 𝕳𝖊̂́𝖙 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 2 𝖈𝖚̉𝖆 𝖈𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 67 ~.~.~

~.~.~ 𝕳𝖊̂́𝖙 𝖈𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 67 ~.~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro