Chương 18: Ngả bài.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tận Thế Lưu Vong
_Thiên Đường Phóng Trục Giả_
<Chanh sả>

Một làn sóng sinh học vô hình mà người bình thường khó phát hiện lan ra bên ngoài theo hình quạt.

Cảm biến siêu nhỏ ở thắt lưng của Viên Trọng Hạ đúng lúc rung lên .

Y lập tức nín thở, theo phản xạ đặt tay ở dưới nách, nơi có một bao đựng súng.

Súng và đạn đều được chế tạo đặc biệt, giá cả rất đắt đỏ, không đến lúc nguy cấp thì y không thể sử dụng.

Viên Trọng Hạ tranh thủ liếc nhìn con số trên cảm biến, không kìm được hít một hơi lạnh.

Ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn đo được một con số kinh khủng.

—— Những năng lượng tồn tại dưới dạng hạt nhân này có thể ngay lập tức chuyển từ trạng thái vô hại sang trạng thái cuồng bạo, sau đó tấn công vào não bộ của mọi sinh vật.

Mặc dù đang trong giờ hành chính, thế nhưng trong khu phố vẫn có nhiều người, bên lề đường là những cụ già đang tản bộ và trẻ nhỏ đang chơi đùa.

Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!

Viên Trọng Hạ cắn chặt răng nghĩ, quả nhiên tiếp xúc với u linh vẫn quá nguy hiểm.

So với sự căng thẳng của đồng đội, Yến Long đối diện trực tiếp với Lục Địch vẫn giữ được bình tĩnh.

" Đừng dọa tài xế." Yến Long nói.

"......"

Câu này nghe quen thật.

Viên Trọng Hạ nghĩ một chút, đúng rồi, vào đêm khuya vài ngày trước.

Lục Địch ẩn thân lên xe, chế nhạo Yến Long đang giơ súng nhắm vào anh, bảo không được dọa tài xế, tránh để Viên Trọng Hạ sơ ý đâm vào lề đường. Hôm nay Yến Long trả lại câu này.

" Tài xế sẽ tức giận đấy."

Khóe miệng Lục Địch giật giật, cảm thấy như mình và người này đang diễn hài.

Thật buồn cười.

Chỉ trong một nhịp thở, con số trên cảm biến giảm xuống mức một chữ số, Viên Trọng Hạ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chỉ cần nhiệm vụ hôm nay hoàn thành trọn vẹn, đừng nói đến việc tức giận, thậm chí có thêm một u linh lên xe y cũng chấp nhận.

Lục Địch luôn dẫn người đi dạo quanh khu phố, không chịu dừng lại ở một chỗ, thực ra đều là để phòng bị.

Phòng bị mai phục, phòng bị tay súng bắn tỉa từ xa, anh không có ý định làm hại người trong khu phố này, nhưng đứng giữa đám đông tạm thời có thể coi là bất khả chiến bại, không ai muốn bất chấp thiệt hại để bắt u linh.

" Hôm nay mức độ ngả bài đã vượt quá dự kiến của tôi, tôi phải thực hiện trách nhiệm của mình, tránh để đồng đội của tôi quá sợ hãi khiến cơ thể của Lục Vân bị sốc dẫn đến đau tim." Lục Địch quay đầu nói với Yến Long, " Anh có thể hiểu lý do chúng tôi giấu kín thân phận, tránh né chính quyền chứ?"

Yến Long gật đầu.

Đa nhân cách là một loại bệnh lý tâm thần, cần được điều trị và giám sát.

Hơn nữa còn liên quan đến một vụ án mạng - mặc dù trong hồ sơ của Lục Vân không ghi chép lại, nhưng người đàn ông cố gắng xâm phạm Lục Vân thực sự đã chết.

Vì vậy suy nghĩ không được phát hiện, không thể bại lộ đã ăn sâu vào tâm trí.

" Bây giờ chúng ta có thể thảo luận điều kiện hợp tác." Lục Địch rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện của mình, anh cũng không định hợp tác sâu với chính quyền, vì nhiều thông tin cá nhân không thuộc về anh, mà là của Lục Vân.

Yến Long cũng nhìn ra thái độ và lập trường của Lục Địch.

Thực tế, cuộc gặp này và việc căn cứ đồng ý lắng nghe điều kiện hợp tác của u linh đều vì hành vi của "Lục Vân" trong ba năm qua ở Thương Đô.

Đa nhân cách là một bệnh lý tâm thần đặc biệt, mỗi nhân cách có sở thích khác nhau, có tính cách và thói quen riêng, thậm chí sóng não cũng khác nhau. Theo lý thuyết, biểu hiện của họ sẽ rất đặc biệt và thu hút sự chú ý, càng nhiều nhân cách thì càng rõ rệt.

Sự chuyển đổi nhân cách đôi khi không có logic, rất đột ngột, khiến người ngoài kinh hãi. Bệnh nhân bị rối loạn ký ức, không nhớ những gì mình đã nói trước đó.

Nhưng "Lục Vân" rất bình thường.

Cô ấy có sở thích ăn uống cố định, phong cách ăn mặc cố định, thói quen sinh hoạt cố định.

Đây là trường hợp hiếm hoi.

Vì khi nhiều nhân cách cùng "tỉnh táo", họ sẽ cãi nhau, và khi chia nhau kiểm soát cơ thể họ sẽ hành động theo tính cách của mình. Sự "lý trí" của Lục Vân chứng tỏ các nhân cách của cô có khả năng giao tiếp và có sự đồng thuận nhất định.

Sự giao tiếp này luôn diễn ra trong những nơi không có camera hoặc người ngoài.

—— Kết luận này được củng cố bởi những khiếu nại của hàng xóm mà ban quản lý khu chung cư của Lục Vân cung cấp.

Hàng xóm tố cáo rằng sau khi Lục Vân về nhà vào lúc mười giờ tối, cô ấy mở video với âm lượng lớn, hoặc có vài người cãi nhau giữa đêm khuya, mỗi lần đều cần họ gõ tường nhắc nhở.

Lục Vân không có bạn trai, cũng không có bạn bè thân thiết, camera hành lang có thể chứng minh rằng ngoài chủ nhà ra thì không có ai vào nhà Lục Vân.

Yến Long chậm rãi nói: " Các cậu đang nỗ lực duy trì cuộc sống của Lục Vân, thậm chí tuân theo thói quen và sở thích của nhân cách chính, vì vậy các cậu có thể đạt được sự đồng thuận, khiến 'Lục Vân' trông không có gì khác thường... Thật sự, kết luận này rất đáng kinh ngạc."

Không chỉ giáo sư Hạ kinh ngạc, bất kỳ ai có chút hiểu biết về đa nhân cách đều cảm thấy khó tin.

Đây là một trạng thái đồng thuận lý tưởng, tất cả các nhân cách phụ đều có tình cảm với nhân cách chính? Biểu hiện sự thỏa hiệp và sẵn sàng giao tiếp?

Điều này có nghĩa là họ muốn được điều trị, họ muốn thay đổi hiện trạng.

Dù là hòa nhập vào nhân cách gốc hay... tồn tại tách biệt khỏi Lục Vân.

" Lục Vân là lợi ích chung của các cậu, các cậu làm bất cứ điều gì cũng sẽ nghĩ đến sự an nguy của cô ấy trước tiên... Lục Địch, ngoài cậu ra, những người khác đều lo sợ rằng nếu Lục Vân chết đi thì liệu họ có thể tiếp tục tồn tại hay không."

Yến Long đột nhiên hạ giọng: " Tôi biết các cậu rất khó đưa ra quyết định này, quan điểm của cậu cũng bị đồng đội phản đối, nhưng có một việc các cậu cần phải biết."

Lục Địch nhìn lên đầy kinh ngạc.

" Vấn đề thiên thạch, có chút không ổn."

" ......"

Đồng tử của Lục Địch co rút mạnh, trong một khoảnh khắc có hàng nghìn ý nghĩ lướt qua đầu.

Rồi anh quyết đoán nói: " Tôi hy vọng các anh có thể bảo vệ Lục Vân, luôn giữ cô ấy ở nơi an toàn nhất."

" Có thể."

Yến Long trả lời rất nhanh, đó là một điều kiện đã được dự đoán từ trước.

Sau đó Lục Địch nhắm mắt lại.

Yến Long bằng cảm nhận phi nhân loại của mình nhận thấy sóng sinh học quen thuộc thuộc về Lục Địch rời khỏi cơ thể "Lục Vân".

Thân ảnh Lục Địch hiện ra ở góc khuất bị che bởi tòa nhà ở phía xa.

"Lục Vân" còn lại tại chỗ cũng kịp thời mở mắt, tràn đầy vẻ lo lắng.

" Ngươi là?"

Yến Long nhận ra đây là một nhân cách nữ.

" Tôi tên Hồ Cầm."

Nữ giáo viên Hồ Cầm cố gắng giữ bình tĩnh, lại nhìn về phía xa nơi Lục Địch đang đứng.

Lục Địch quay lưng lại, đang trêu đùa con mèo hoang trong khu.

Hồ Cầm cắn chặt răng, gom đủ dũng khí nói: " Nếu... tôi nói là nếu chính phủ Hoa Hạ đồng ý bảo vệ Lục Vân, không đem cô ấy đi nghiên cứu, trong những thảm họa có thể xảy ra sẽ bảo vệ cô ấy hết mức có thể, không để cô ấy bị những kẻ điên loạn và khủng bố tìm thấy, chúng tôi đồng ý chịu sự giám sát."

" Những nghiên cứu không vi phạm đạo đức, có thể giúp ích cho các cô thì sao?"

Lời của Yến Long làm Hồ Cầm ngẩn người, sau đó có chút lưỡng lự.

Yến Long không để cô kịp thay đổi nhân cách, lập tức nói: " Giúp nhân cách chủ của Lục Vân tỉnh lại, giúp những đồng đội khác của các cô có khả năng tồn tại độc lập."

" Thực ra tôi, Lục Địch, và Tưởng Vu đã có thể tồn tại độc lập khỏi cơ thể này... chỉ chúng tôi không mạnh như Lục Địch, là những con ma thực sự." Hồ Cầm cười khổ, " Cuộc sống như vậy có ý nghĩa gì? Không có cơ thể, không thể chạm vào đồ vật, không thể thưởng thức đồ ăn."

" Dù vậy các cô vẫn muốn tồn tại độc lập, đúng không?"

Không ai hiểu rõ hơn Yến Long tồn tại độc lập có ý nghĩa như thế nào.

Đặc biệt là những u linh có nhân cách hoàn chỉnh, có suy nghĩ riêng, tin rằng mình là "người".

Trong bãi cỏ, con mèo hoang giận dữ vung móng, nhưng móng vuốt xuyên qua tay Lục Địch.

Mèo không tin được nhìn vào móng vuốt của nó, rồi lại nhìn Lục Địch.

Bắt đầu lặp lại hành động cào, nhưng không thể bắt được.

Động tác của mèo ngày càng chậm lại, cuối cùng biểu cảm và ánh mắt đều hoài nghi về cuộc đời mèo của nó.

" Lục Địch không giống chúng tôi..."

Hồ Cầm nói được một nửa thì im lặng, cô không quen đánh giá đồng đội trước mặt người ngoài.

Nhưng những nhân cách khác thì không nghĩ vậy, "Lục Vân" thay đổi biểu cảm, gương mặt thanh tú hiện ra vẻ hung ác, giọng nói cũng chuyển sang trầm khàn, chính là giọng của người đàn ông mặc âu phục.

" Hắn chỉ muốn rũ bỏ chúng tôi, rũ bỏ Lục Vân, hắn đã muốn làm điều đó từ lâu!"

Người đàn ông mặc âu phục Tưởng Vu nhìn Yến Long đầy căm hận, " Ngày đó ở trạm tàu điện ngầm hắn nhìn thấy anh, sau khi về nhà thì không bình thường! Tôi lẽ ra phải đoán trước được, Lục Địch là nhân cách cuối cùng xuất hiện, sau đó Lục Vân liền ngủ say nên hắn hoàn toàn không có tình cảm với Lục Vân..."

Người đàn ông mặc âu phục bỗng nghẹn ngào, ánh mắt kinh hoàng.

Lục Địch đứng thẳng, không dùng sức mạnh nào để đe dọa, cũng không dùng ngôn từ uy hiếp, chỉ khoanh tay, cười nhạt nhìn về phía này.

Người đàn ông mặc âu phục: "......"

" Các người không có khả năng chống lại anh ta, sợ hãi anh ta?" Yến Long nhướn mày.

Người đàn ông mặc âu phục gật đầu một cách lộn xộn: " Chúng tôi không ai có sức mạnh phá hoại như vậy."

Hắn dường như muốn cố gắng chỉnh lại hình tượng của mình, cố gắng cười, giữ vững tư thế hung ác, " Tôi dám thề, một khi Lục Vân được các anh bảo vệ nghiêm ngặt, hắn sẽ không bao giờ quay lại nữa!"

" Như vậy có gì không tốt?" Yến Long nghiêm túc hỏi.

Người đàn ông mặc âu phục trợn to mắt, lắp bắp nói: " Nhưng hắn... hắn là người bảo vệ, là người phải đối mặt với nguy hiểm."

" Nếu không có nguy hiểm thì sao?"

Nếu không có thì đương nhiên là luôn luôn ngủ say, giống như cuộc sống năm ngày qua.

Yến Long lại hỏi: " Nếu không có nguy hiểm thì Lục Địch ở đâu, làm gì quan trọng sao? Dù sao các người cũng không cần anh ta."

Người đàn ông mặc âu phục lúng túng, mãi mới thốt ra một câu: " Điều đó không đúng, không hợp lý."

Yến Long gật đầu: " Vậy các anh là những bệnh nhân đa nhân cách bình thường, ờ, bệnh nhân đa nhân cách bình thường à?"

Đương nhiên không phải rồi!

Nhân cách nhà ai mà có thể bỏ nhà ra đi?

" Vậy tại sao phải tuân theo lẽ thường rằng nhân cách phải ở trong cơ thể? Anh cũng vậy, Lục Địch cũng vậy, đều đã có khả năng tồn tại độc lập rồi phải không?"

Người đàn ông mặc âu phục ngớ người, Yến Long không cho hắn cơ hội tranh luận, nói thẳng: " Thực ra chúng tôi có thể khiến những 'u linh' vô hình này có thể sở hữu cơ thể kim loại, anh muốn làm Giang Vu, hay tiếp tục làm Lục Vân?"

Người đàn ông mặc âu phục dao động ngay lập tức, lúc này Hồ Cầm nhân cơ hội đẩy hắn xuống, lại giành được quyền chủ đạo cơ thể.

" Anh nói thật chứ?" Hồ Cầm sốt sắng hỏi.

Yến Long chắc chắn đáp: " Đương nhiên, có cảm giác và khứu giác, có thể biểu đạt cảm xúc, nhưng không thể ăn uống."

Hồ Cầm có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng hồi phục.

" Thế cũng rất tốt rồi, nói thật, chúng tôi giống như những người bị giam cầm trong lồng, tình cảm và trách nhiệm chính là gông cùm. Dù gông cùm biến mất, chúng tôi vẫn không dám rời đi. Chúng tôi không có cách nào thay đổi hiện trạng của Lục Vân, hiện giờ bên ngoài lại đầy rẫy những nguy hiểm mà chúng tôi không thể đối phó, có lẽ... đã đến lúc thay đổi thật rồi."

" Lục Vân có tất cả bao nhiêu nhân cách?" Yến Long kịp thời đặt ra câu hỏi then chốt.

Lúc này Lục Địch chầm chậm bước tới, anh có thể kiểm soát các hạt năng lượng trong cơ thể mình, hành động theo ý chí.

Không xảy ra tình trạng đang đi nửa chừng thì tan biến, cũng không đứng ở tầng hai rồi rơi xuống tầng một.

Thậm chí có thể quyết định can thiệp hoặc không can thiệp vào thiết bị ghi âm và quay phim.

Viên Trọng Hạ lần đầu tiên nghe được giọng nói thật sự của Lục Địch qua tai nghe, như thể truyền từ một nơi rất xa.

" Ồ, có mười bảy nhân cách."

"......"

" Tuy nhiên hiện tại chỉ có ba chúng tôi tỉnh dậy, các nhân cách khác chỉ có thể lắng nghe thụ động hoặc một chút ý thức mơ hồ."

Yến Long đột nhiên hỏi: " Nghe nói cậu là nhân cách cuối cùng xuất hiện?"

" Muốn điều tra vụ án đó sao? Tôi đã đọc các quy định pháp luật liên quan, về tội phạm do nhân cách nguy hiểm trong trường hợp đa nhân cách gây ra, nếu nhân cách chính không biết gì hoặc không có năng lực hành vi dân sự thì sẽ được tuyên vô tội và nhận điều trị, chẳng phải rất tốt sao? Tội danh để tôi gánh." Lục Địch nói nhẹ nhàng, " Những câu chuyện ma quái lan truyền trong thành phố này cũng do tôi gây ra, người khác muốn làm cũng không làm được!"

Hồ Cầm nghĩ, nếu lúc này Tưởng Vu là người chủ đạo có lẽ sẽ tức đến chết mất.

" Ý của cậu là muốn chịu trách nhiệm dưới danh nghĩa 'Lục Địch'?" Yến Long hỏi lại lần nữa.

" Đúng vậy, Lục Vân là Lục Vân, tôi là tôi, có thể hoàn toàn tách biệt." Lục Địch nhàn nhạt liếc Hồ Cầm, tay đút vào túi và ngáp một cái, " Hợp tác trước đó mà tôi đề xuất cũng sẽ do tôi thực hiện. Thật lòng mà nói các anh không cần họ, cứ để họ an toàn ở trong căn cứ của các anh nhận sự bảo vệ."

Hồ Cầm: "......"

Viên Trọng Hạ: "......"

Sự thật thường gây tổn thương nhất.

Đội trưởng Viên thực sự không hiểu, cùng xuất phát từ Lục Vân, tại sao Tưởng Vu và Lục Địch lại có sự chênh lệch lớn về trí thông minh như vậy?

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Vai chính thông minh, quyết đoán và giảo hoạt.

Hắn rời khỏi thân thể, nhường cho Yến Long làm quen với những nhân cách khác, rồi lại phiêu về.

Lục Địch: Thấy rõ chưa, cảm nhận được rồi chứ?

Tản đi tản đi, trước khi ra chiến trường hãy sắp xếp một chút, ta chỉ yêu cầu vậy thôi.

——————

Yến Long: Đang tiến hành kế hoạch chiêu mộ Lục Địch vào đội.

Lục Địch: Chà, tôi cũng nghĩ vậy.

——————

Câu hỏi: Lần gặp mặt này có tổng bao nhiêu người tham gia?

Bề ngoài: Yến Long, Lục Địch.

Thực ra còn có nhân viên theo dõi: Viên Trọng Hạ.

Còn có hai nhân viên ngoài lề: Người được Yến Long sử dụng thân thể và Lục Vân.

Câu trả lời chính xác: Lục Vân có tổng cộng mười bảy nhân cách (bao gồm Lục Địch, không bao gồm nhân cách chính Lục Vân).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro