Chương 19: Hàng ngày.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tận Thế Lưu Vong
_Thiên Đường Phóng Trục Giả_
<Chanh sả>

Hành lý của Lục Vân chỉ có một chiếc vali và một con gấu bông rất nổi bật.

Con gấu bông cao một mét, Lục Địch tùy tiện vác lên vai và đi ra ngoài.

Trên đường đi nhiều người quay lại nhìn. Ngay cả bảo vệ khu dân cư, dù đã quen với việc chuyển nhà cũng không khỏi liếc nhìn thêm một lần.

Sau đó họ thấy một chiếc xe địa hình mang biển số quân sự chầm chậm tiến đến cổng khu dân cư. Một người đàn ông to lớn bước xuống, nhanh nhẹn mở cửa xe cho Lục Địch.

Bảo vệ ngạc nhiên nhìn theo, tiếc là không có thêm thông tin gì để tán gẫu, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Lục Địch lần thứ hai lên chiếc xe này, nhanh chóng tìm chỗ ngồi phù hợp cho con gấu bông, cẩn thận thắt dây an toàn cho nó rồi mới thắt dây an toàn cho mình.

Viên Trọng Hạ: "..."

Trạng thái khi u linh và khi sử dụng thân xác quả là khác biệt.

Yến Long ngồi ở ghế phụ lái ra hiệu cho đồng đội lái xe, đừng nhìn chằm chằm vào con gấu bông ở ghế sau nữa.

" Con gấu này là của Lục Vân à?"

Viên Trọng Hạ vừa xách vali lên, không đến mười ký.

Những người phiêu bạt ở thành phố này đều như thế, hôm nay chủ nhà bảo không cho thuê nữa, ngày mai xách vali rời đi, chẳng có nhiều đồ đạc cá nhân, nhẹ nhàng như cỏ bồ công anh, chỉ có nhẹ thì mới bay xa được.

" Hả? Đúng vậy." Lục Địch liếc nhìn con gấu bông, hờ hững nói, " Lục Vân có thói quen ôm gấu bông khi ngủ."

Khi đến Thương Đô, mọi người quyết định mua một con gấu và đặt nó trên giường như cũ.

Đáng tiếc hầu hết các nhân cách không có thói quen này.

Hơn nữa giường trong nhà trọ nhỏ, mỗi sáng thức dậy con gấu bông hoặc ở dưới đầu, hoặc dưới sàn nhà.

Có một lần toàn thân con gấu nằm ngang dưới lưng, tư thế ngủ không đúng, khi tỉnh dậy đau lưng đau vai, khiến nhân cách dậy hôm đó chửi rủa nhân cách làm việc cuối cùng tối hôm trước, suýt nữa thì trễ giờ.

Những cuộc cãi vã này không đơn giản chỉ là mâu thuẫn giữa hai nhân cách.

Mười bảy nhân cách phụ của Lục Vân, có người không có chủ kiến, có người vô lý, có nhân cách có mối quan hệ tốt với nhau, tập thể bài xích một vài nhân cách khác. Ngay cả trong nhóm này cũng có vấn đề, bề ngoài thì tốt nhưng thực chất là mối quan hệ plastic.

Không nói quá khi nói rằng trong nhóm nhân cách có rất nhiều chuỗi coi thường nhau, nhân cách quản lý tài chính coi thường nhân cách làm công, nhân cách làm công coi thường nhân cách chịu đựng đau khổ, nhân cách chịu đựng đau khổ lại coi thường tất cả các nhân cách khác, bao gồm cả Lục Địch, vì cô mới là người đóng góp nhiều nhất cho "chủ thể".

Cá mặn Lục Địch: "..."

Lười mở mắt.

Mười sáu người các ngươi sắp có ba mươi nhóm rồi đó, đấy là còn trong điều kiện mọi người sống chung một thân thể, không có sự riêng tư. Nếu tất cả mọi người đều có thể rời khỏi thân thể như anh và Hồ Cầm, Tưởng Vu, chẳng phải sẽ thành một bộ phim cung đấu dài 180 tập sao?

Giả sử ai cũng có sức phá hoại như anh, có thể can thiệp vào sóng não của các nhân cách khác thì chắc chắn phải viết lại "Đông Chu Liệt Quốc chí" thời hiện đại! Các quốc gia nhỏ đánh nhau, liên minh, đấu trí đấu lực, cuối cùng chỉ còn lại bảy anh hùng thời Chiến Quốc, do Lục Địch, người không muốn đóng vai Tần Quốc thống nhất Thần Châu.

Nhưng—

Thống nhất để làm gì?

Không có mười sáu người ngốc này, ai sẽ đi làm, ai sẽ làm việc nhà, ai sẽ giúp Lục Vân tắm rửa và đi vệ sinh?

Thôi, người đông thì sẽ có mâu thuẫn, chuyện bình thường mà!

Như Lục Địch không thích Tưởng Vu, thường xuyên tỏ thái độ hạ nhục anh ta.

Lục Địch lên xe, vỗ vỗ vali hỏi: " Có cần kiểm tra không?"

" Không cần, tài xế vừa dùng máy quét an ninh cầm tay kiểm tra rồi." Yến Long nói.

Trong vali chắc chắn có những vật không tiện xem, như nội y chẳng hạn.

Không cần hỏi, công việc thu dọn hành lý chắc chắn không phải do Lục Địch làm.

Sau khi dọn xong, các nhân cách đẩy Lục Địch ra để đối phó với cuộc "chuyển nhà" mà họ hoàn toàn không chuẩn bị này, dù sao họ cũng sẽ đến một nơi hoàn toàn xa lạ, có thể không được tự do đi lại.

Lục Địch nhìn Viên Trọng Hạ, vừa rồi anh hoàn toàn không phát hiện ra cái gọi là máy quét an ninh cầm tay.

Công nghệ cao của quân đội thật nhiều?

" Nhiệm vụ đưa đò hoàn thành, toàn đội rút lui." Viên Trọng Hạ đổi kênh trên tai nghe và ra lệnh cho đội tiếp ứng phục sẵn bên ngoài khu dân cư.

Lục Địch trầm ngâm, cái tên nhiệm vụ này thật thú vị, đưa đò sao?

" Sao không gọi là 'Phá bỏ mê tín phong kiến' hoặc 'Giải mật truyền thuyết đô thị'?"

" Nhiệm vụ càng ngắn gọn càng tốt." Viên Trọng Hạ nghiêm túc lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước.

Lục Địch nhìn đường, thấy xe đi ra khỏi thành phố, anh cũng không vội, lấy điện thoại ra và chào hai người trên xe.

" Tôi ngủ nửa tiếng, xử lý chút việc riêng."

Viên Trọng Hạ ngẩn ra, không hiểu.

Kết quả nhìn vào gương chiếu hậu, thấy "Lục Vân" đang cười ngượng ngùng với họ.

Được rồi, lại đổi nhân cách.

Hồ Cầm mở ứng dụng chat, thông báo với chủ nhà rằng muốn trả nhà.

Chủ nhà nhanh chóng gửi một tin nhắn thoại, đại ý là hợp đồng còn hai tháng nữa mới hết hạn, bây giờ dọn đi chỉ trả lại tiền cọc, không trả lại tiền thuê nhà.

Tưởng Vu lập tức hiện ra.

Anh ta rời khỏi thân thể, hiện lên ở ghế bên cạnh.

"Quá đáng quá, lẽ ra không nên nói cho ông ta biết, có thể cho thuê ngắn hạn để thu lại chút tiền, năm nay thị trường chứng khoán tệ quá, cô có biết tôi khó khăn thế nào không?"

Tưởng Vu tức giận chỉ vào điện thoại.

Lúc này chủ nhà lại gửi thêm một tin nhắn thoại, yêu cầu kiểm tra nhà cùng bên thứ ba, xác nhận không có vấn đề gì mới trả chìa khóa. Lý do là Lục Vân ở lâu quá, chắc chắn có hư hỏng, như vòi nước, ống dẫn, tường, cần trừ tiền đặt cọc.

" Cô xem đấy! Hắn chắc chắn sẽ tính tiền mấy viên gạch men bị nứt trong phòng tắm vào chúng ta. Hắn mua vật liệu rẻ tiền, miền Nam lại ẩm ướt, không biến dạng mới lạ!" Tưởng Vu phẫn nộ nói, " Ba năm rồi, chúng ta chưa từng chậm trả tiền thuê nhà, mà hắn lại đối xử như vậy."

Yến Long ngồi ghế trước nhớ lại, trong quá trình điều tra phát hiện Lục Vân có một tài khoản chứng khoán,  dùng điện thoại để mua bạc cùng các khoản đầu tư nhỏ khác. 

Vì vốn ban đầu không nhiều nên lợi nhuận hạn chế, nhưng nhìn chung đều có lời. Một nửa lợi nhuận này ngoài việc tiếp tục làm vốn, đều chuyển vào tài khoản của chủ nhà để bù vào tiền thuê nhà.

Nếu không thì với mức lương của nhân viên nhà sách, cộng thêm các chi phí sinh hoạt thì không thể trả nổi tiền thuê nhà ở khu này, dù chỉ thiếu một hai trăm, nhưng tiền thuê nhà ở đây phải trả theo quý, có khi không thể gom đủ ba tháng tiền thuê nhà.

Nên những người như Lục Vân thường phải ở ghép hoặc tìm chỗ nhỏ và cũ hơn.

Tình trạng của Lục Vân chắc chắn không thể ở ghép.

Yến Long nghĩ thầm, không lạ gì khi Tưởng Vu chiếm vị trí quan trọng trong tất cả các nhân cách, nếu không có anh ta chất lượng cuộc sống của Lục Vân sẽ kém đi nhiều.

— Hóa ra Tưởng Vu là nhân cách quản lý tài chính.

Tưởng Vu tuy không có EQ cao, nhìn cũng không thông minh, nhưng lại có trực giác tốt về tài chính. Giao dịch ngắn hạn rất thuần thục, không gặp sai lầm lớn, cũng không bị những khoản lợi nhuận cao hấp dẫn lừa.

Yến Long không hiểu tài chính, nhưng không sao, máy tính lượng tử đã có kết luận sẵn.

Tưởng Vu dù rất tức giận, nhưng khi Hồ Cầm "làm việc" cũng không dám làm phiền, bóng dáng lóe lên và trở lại cơ thể.

Yến Long tiếp tục quan sát Hồ Cầm, thấy cô đang gửi tin nhắn thoại cho chủ nhà.

Giọng nói dịu dàng, mạch lạc.

Cô như thể có tài năng thiên bẩm trong việc hòa giải, tận dụng tối đa lợi thế của mình, nhắc chủ nhà nhớ lại rằng cô thực sự là một người thuê nhà đáng tin cậy trong những năm qua, rồi nhấn mạnh rằng cô thực sự gặp khó khăn, phải đột xuất về quê, chìa khóa đã để ở văn phòng quản lý.

Kết quả khá tốt, giọng chủ nhà dịu đi nhiều, dù vẫn giữ lại hai tháng tiền thuê và tiền đặt cọc, nhưng đồng ý sẽ kiểm tra nhà sớm, nếu nhà không có vấn đề gì và cho thuê được trước cuối tháng, chỉ giữ lại một tháng tiền thuê như tiền vi phạm hợp đồng, còn lại sẽ trả lại kèm tiền đặt cọc.

Viên Trọng Hạ thường xuyên ở trong quân đội, gần như tách biệt khỏi cuộc sống xã hội, nghe chuyện này rất hứng thú.

Yến Long thì không cần phải nói.

" Xin lỗi đã làm phiền." Hồ Cầm cầm điện thoại, cười khổ, " Dù kết quả có vẻ tốt, nhưng vẫn phải xem lòng tốt của chủ nhà."

Lòng tốt không phải lúc nào cũng đáng tin.

" Không sao, sống đến già học đến già." Viên Trọng Hạ cười nói.

Y thấy Hồ Cầm dễ gần hơn Lục Địch nhiều, lập tức lòng sinh cảnh giác, quả nhiên mỗi nhân cách có sở trường riêng.

Yến Long tỏ vẻ bình tĩnh, không nói gì.

Hồ Cầm cảm thấy không khí không ổn, vội nói: " Đây đều là những chuyện vặt vãnh, các anh không cần học những thứ này, các anh giống Lục Địch, cần đối mặt với những nguy hiểm lớn hơn. Nếu không có các anh, phần lớn mọi người còn không có cơ hội phiền lòng vì những chuyện nhỏ này."

Hồ Cầm nói chân thành, khiến người khác không thể nổi giận.

" Làm phiền đợi thêm chút, tôi còn phải từ chức." Hồ Cầm biết hai người này thực sự muốn nói chuyện với Lục Địch, nhưng việc lặt vặt quá nhiều, cô phải xử lý từng bước.

Hai mươi phút sau.

Lục Địch ngáp dài, nhìn vào điện thoại thấy cuộc gọi đã kéo dài hơn mười phút.

Lục Địch không cần nhìn cũng biết đó là chị Dương quản lý.

Sau khi xuất viện nhà sách chưa mở lại, nhân viên thì từ chức, chị Dương vẫn luôn quan tâm đến nhân viên của mình, gọi điện hỏi thăm là điều dễ hiểu.

" Ừ? Mấy anh có biểu cảm gì vậy?" Lục Địch nhìn Viên Trọng Hạ.

Mười mấy giây sau, Lục Địch đọc hết ký ức, vỡ lẽ.

Hóa ra là vì sự quan tâm tỉ mỉ và những lời dặn dò chi tiết của chị Dương khiến hai người này ngạc nhiên.

" ...Nhân viên không xuất hiện mà từ chức, quản lý có trách nhiệm đều sẽ gọi điện hỏi rõ ràng, nhỡ nhân viên gặp nạn thì sao? Bị bắt cóc thì sao?"

" An ninh Thương Đô không tệ đến thế chứ?" Viên Trọng Hạ lẩm bẩm.

Lục Địch lười biếng nói: " Anh không biết đâu, có nhiều vụ bắt cóc không báo cáo được, như bố mẹ bắt con gái về quê kết hôn chẳng hạn."

Lục Vân đột ngột nói từ chức, thẻ căn cước và hộ khẩu lại thuộc vùng quê hẻo lánh, ba năm không về quê thăm người thân, chị Dương nghi ngờ cũng không lạ.

Sợ rằng bên cạnh Lục Vân có người giám sát, chị ấy muốn nghe xem lời nói của Lục Vân có gì bất thường không.

Nhưng Hồ Cầm lấy lý do Thương Đô nguy hiểm, muốn đi thành phố khác làm việc.

Chị Dương không thể không dặn dò, đại khái là nữ nhân viên từ chức tìm việc lại sẽ gặp bao nhiêu cạm bẫy, hỏi Lục Vân có khó khăn gì không, đừng dễ dàng vay tiền qua app v.v. Nếu không phải Hồ Cầm tỏ ra rất đáng tin, cuộc gọi này có thể kéo dài hơn mười phút.

Cùng là giao tiếp xã hội, việc từ chức mất thời gian hơn, nhưng vẫn dễ dàng hơn việc trả nhà nhiều.

Cuộc đời con người phụ thuộc vào vận may, gặp được người như thế nào.

" Đó là cuộc sống của người bình thường, những lo lắng của người bình thường, các anh không hiểu." Lục Địch khoanh tay nói.

" Cậu là người bình thường?"

Yến Long quay đầu hỏi.

Lần đầu tiên Lục Địch bị hỏi ngược lại, anh nghĩ sao để tranh luận, không ngờ Yến Long lại nói tiếp:

" Không sao, cậu sẽ sớm không còn là người bình thường nữa, cố gắng lên."

Giọng điệu bình thản, ba chữ cuối cùng nghe không chút chân thành.

Lục Địch: "..."

Anh cảm thấy người này đang ám chỉ mình không được làm cá mặn.

Chết tiệt, cặp đôi diễn hài quả nhiên là ảo giác, đấu trí đấu dũng mới là phong cách hàng ngày.

---

(Đông Chu liệt quốc chí (: 東周列國志) là tiểu thuyết lịch sử gồm 108 hồi được Sái Nguyên Phóng thời cải biên từ Tân liệt quốc chí khoảng trên 700.000 chữ của Phùng Mộng Long thời Minh mạt. Bản thân Tân liệt quốc chí lại được cải biên và viết thêm từ bộ Liệt quốc chí truyện khoảng 280.000 chữ do Dư Thiệu Ngư viết ra .

Đông Chu liệt quốc đề cập đến thời kỳ rất dài khoảng hơn 500 năm (770 TCN - 221 TCN) của Trung Quốc , bắt đầu từ đời Tuyên vương nhà Chu cho đến khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Hoa. Sử sách cũng gọi thời kỳ ấy là đời Đông Chu , được chia làm hai giai đoạn là Xuân Thu và Chiến Quốc. Trong lịch sử Trung Hoa đây là thời kỳ quá độ từ chế độ phong kiến đến tập quyền. Đông Chu liệt quốc là bộ sách rất hay, trong truyện không những đề cập đến các mốc lịch sử rất dài đồng thời cũng đề cập, mô tả rất nhiều nhân vật nổi tiếng của lịch sử Trung Hoa.(Nguồn: Wikipedia, mọi người có thể tìm hiểu thêm ở web này.))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro