Chương 20: Đường đi khác biệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tận Thế Lưu Vong
_Thiên Đường Phóng Trục Giả_
<Chanh leo>

Viên Trọng Hạ lái xe thẳng đến núi Nam Vân.

Núi Nam Vân cũng có một công sự dưới lòng đất, chỉ là quy mô nhỏ hơn.

Vì Lục Địch mới đến, tổ chức chưa hiểu rõ hoàn toàn về tình trạng của anh, tính cách và phẩm hạnh của Lục Địch cũng cần được quan sát thêm, nên Viên Trọng Hạ không thể trực tiếp đưa anh đến căn cứ Thương Đô. Cấp trên quyết định dùng núi Nam Vân làm trạm trung chuyển.

Lục Địch nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm dần trở nên kỳ lạ.

" Đây, ký thỏa thuận bảo mật nào."

Viên Trọng Hạ dừng xe ở cuối đường và đưa cho Lục Địch hai bản tài liệu.

Nội dung cụ thể là liên quan đến vị trí, chức năng và những gì nhìn thấy bên trong công sự dưới lòng đất của núi Nam Vân, tất cả đều không được tiết lộ ra ngoài.

" Hai bản?"

" Đúng, một bản cho cậu, một bản cho Lục Vân." Yến Long nói, rồi tiện tay rút một cây bút từ hộp bên dưới bảng điều khiển.

Lục Địch nhìn Yến Long một cái thật sâu, cầm bút lên ký tên mình vào bản thỏa thuận đầu tiên, sau đó gặp khó khăn với bản còn lại.

" Lục Vân phải ký thế nào?"

Nhân cách chính đang ngủ, ngoài Lục Địch thì còn 16 nhân cách phụ.

Ngay cả khi tách từng nét của chữ "Lục Vân", cũng chỉ có 11 nét.

Viên Trọng Hạ có chút lúng túng. Lấy hai bản thỏa thuận bảo mật là ý của Yến Long, y cũng không thể phá hỏng kế hoạch của đồng đội, nên đành hỏi: " Các cậu không có nhân cách chuyên trách ký giấy tờ sao?"

Lục Địch: "..."

Cuối cùng nhiệm vụ này được giao cho Hồ Cầm.

" Chắc còn có các thỏa thuận khác phải ký chứ?" Hồ Cầm không thấy trong tài liệu có những điều khoản cụ thể, chẳng hạn như cung cấp điều kiện sinh hoạt ra sao, hay phải thực hiện nghĩa vụ gì.

" Ồ, vào trong rồi mấy người sẽ tách ra khỏi Lục Địch." Yến Long nhướng mày giải thích, "Các vấn đề liên quan đến bí mật khác nhau nên thỏa thuận cũng khác, chút nữa nói sau."

Hồ Cầm lo lắng xoay tay, rồi lặng lẽ lui về sâu trong tâm trí của Lục Vân.

" Anh làm cô ấy sợ rồi." Lục Địch mở mắt, đưa tay xoa trán.

" Không, cô ấy lo cho cậu." Yến Long thu hai bản thỏa thuận lại, giọng điềm đạm nói, " Cô ấy biết những lời trách móc của Tưởng Vu đối với cậu đều là giả dối. Nếu cậu thật sự không quan tâm đến Lục Vân, không có chút tình cảm nào với nhân cách chính thì cậu đã rời đi từ lâu rồi."

Lục Địch thay đổi biểu cảm, nhưng mặt vẫn tỏ ra hờ hững: " Anh đánh giá tôi cao quá. Tôi chỉ muốn được thoải mái nằm dài, không muốn bận tâm, làm một con cá mặn mới là điều hạnh phúc nhất trên đời. Bây giờ tôi phát hiện ra một thứ thú vị hơn, những kẻ ngu ngốc đã chọc giận tôi. Chọn hợp tác với các anh là vì tôi có thể giải quyết vấn đề nhanh nhất. Tôi là người rất quan tâm đến hiệu suất."

" Ừ."

Yến Long chỉ đáp một từ.

Lục Địch, người đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc tranh luận gay gắt với Yến Long: "..."

Viên Trọng Hạ cố nhịn cười, nhấn ga, chiếc xe địa hình quẹo một góc 90 độ, xóc nảy trên con đường núi.

Núi Nam Vân vẫn đang trong tình trạng phong tỏa, trên đường có thể thấy những người lính vũ trang đầy đủ tuần tra và các trạm kiểm soát tạm thời.

" Mấy người đã phát hiện ra gì trong núi à?"

Lục Địch từ nãy đã muốn hỏi, hóa ra núi Nam Vân đã có một căn cứ, chẳng lẽ thiêu thân lại xuất hiện ngay dưới mũi chính quyền?

Yến Long không né tránh, trả lời thẳng: " Chỉ là vài chiếc hộp rỗng khả nghi, có thể có người từng dùng chúng để chứa trứng hoặc ấu trùng bướm, sau đó thả ở nơi phù hợp cho chúng phát triển. Để ngăn sự việc tương tự, Thương Đô đã mời vài chuyên gia về côn trùng và sinh học tiến hành khảo sát núi Nam Vân trong vòng nửa tháng."

Sau khi vượt qua một số trạm kiểm soát, con đường ngày càng gập ghềnh.

Phía trước xuất hiện một vách núi sừng sững, trên mặt đất có những vết bánh xe rõ rệt.

Viên Trọng Hạ bật máy tính đeo tay, sau đó quét mắt vào máy quét võng mạc.

" Đội viên đội đặc nhiệm Viên Trọng Hạ xin quay về căn cứ '110'."

Vách núi được ngụy trang bằng dây leo rung nhẹ, sau đó những tảng đá ở phần chân núi mở ra trong im lặng, để lộ một lối đi tối đen dẫn xuống dưới.

***

Sau khi kết thúc ba lần kiểm tra, năm lần xác minh phức tạp, xe địa hình cuối cùng cũng vượt qua con đường này và tiến vào một bãi đỗ xe rộng lớn.

Ở phía bên kia bãi đỗ có vài chiếc xe bọc thép, trên nóc xe có những thiết bị lớn mà Lục Địch không hiểu được, có cái giống radar, có cái giống tháp đại bác.

Yến Long dẫn Lục Địch bước vào thang máy bên cạnh bãi đỗ.

Thang máy này rất rộng, gần như là thang máy lớn nhất mà Lục Địch từng thấy, có thể chứa được cả trăm người. Bảng điều khiển thang máy rất đơn giản, không có số tầng, chỉ có nút lên, xuống, gọi điện và một nút đỏ có hình tia sét.

" Công sự này sâu 150 mét, có hệ thống tuần hoàn không khí tốt và áp suất cũng đã được điều chỉnh."

Viên Trọng Hạ là người vào thang máy cuối cùng, y bấm nút xuống và giải thích: " Chúng tôi dùng tốc độ di chuyển bình thường, bởi người chưa qua huấn luyện không chịu nổi tốc độ rơi nhanh."

Thang máy bắt đầu hoạt động, cảm giác mất trọng lực rất rõ rệt.

Lục Địch nhìn chăm chú vào cửa thang máy, như thể có thể xuyên qua lớp kim loại dày này.

" Keng."

Thang máy đã đến nơi.

Một nhóm người mặc đồng phục chiến đấu màu đen đứng chờ ở cửa, khi thấy ba người bước ra thì rõ ràng có chút sững sờ.

Lục Địch vác theo một con gấu bông, kéo theo một chiếc vali, ánh mắt không biết vì sao lại trở nên trống rỗng và mơ hồ. Đứng cạnh Viên Trọng Hạ cao lớn và "Yến Long" đầy khí chất hung hãn, anh hoàn toàn phá vỡ bầu không khí.

Những người biết chi tiết nhiệm vụ của Yến Long lần này: "..."

Đây là u linh ư?

Chuyện đô thị quái đản đã truyền suốt ba năm ở thành phố này? Có phải có gì đó không đúng không?

Yến Long gật đầu với mọi người rồi nói: " Chia đội ra, một phần đi với tôi tìm giáo sư Hạ, một phần theo đội trưởng Viên đến khu sinh hoạt, Lục Vân sẽ theo đội trưởng Viên."

Lục Địch cũng không do dự, lập tức rời khỏi cơ thể.

Vì vậy, mọi người buộc phải chứng kiến một " Hiện trường chuyện ma quái", mắt ai nấy đều mở to, biểu cảm vô cùng phong phú.

Viên Trọng Hạ thầm nghĩ, chỉ mới bắt đầu thôi mà.

—Muốn biết cảm giác kinh hoàng khi một u linh đột nhiên xuất hiện bên lề đường rồi lại hiện ra trên ghế sau xe khi đang lái không?

" Khụ, còn đứng ngây ra đó làm gì? Bên trên còn đang chờ báo cáo nhiệm vụ đấy!"

" Rõ."

Mọi người đồng thanh đáp, nhưng giọng điệu không đồng đều, sau khi kinh ngạc chính là tò mò, họ không thể kiềm chế việc hiếu kỳ nhìn Lục Địch.

Lục Địch nhìn vào hệ thống chiếu sáng trên trần nhà và gật đầu, không phải hàng rẻ tiền, dòng điện rất ổn định.

Mặc dù anh có thể điều khiển các hạt năng lượng, nhưng khi rời khỏi cơ thể, ánh sáng thông thường rất khó không bị ảnh hưởng, thường tắt mở vài giây. Vì vậy khi nói chuyện với Tưởng Vu và Hồ Cầm, anh đều không bật đèn, nếu không bóng đèn sẽ rất nhanh hỏng.

Hồ Cầm, người đã tiếp quản cơ thể của Lục Vân, lặng lẽ đổi tư thế ôm con gấu bông.

Phía trước của hành lang này, một bên trái, một bên phải, như là ngã rẽ của số phận.

Khi đi đến góc quẹo, Hồ Cầm dừng lại, nhìn bóng lưng Lục Địch xa dần, khẽ nói một câu: " Cảm ơn."

Lục Địch dường như cảm nhận được điều gì đó, bước chân chậm lại một nhịp, nhưng anh không quay đầu.

***

Lục Địch vốn tưởng công sự dưới lòng đất này sẽ giống như những căn cứ quân sự bí mật trong phim: tường trắng, thiết bị kim loại lạnh lẽo, không có bất kỳ trang trí nào, mọi người đều mặc quân phục hoặc áo khoác trắng của các nhà nghiên cứu, bầu không khí căng thẳng như thể thế giới sắp đến hồi tận diệt.

Nhưng kết quả là bố cục nơi này lại mang đến một sự quen thuộc bất ngờ.

" Giống quê hương của cậu?" Yến Long hỏi.

Lục Địch gật đầu.

Không có gì phải giấu giếm, trên chứng minh thư của Lục Vân cũng ghi rõ rồi!

Hưng Tầm là một thị trấn nhỏ ở miền Bắc.

Nó có lịch sử rất ngắn, khoảng tám mươi năm trước, Hưng Tầm nổi lên nhờ các nguồn tài nguyên khoáng sản và than đá gần đó, xây dựng một nhà máy luyện thép lớn. Những cư dân đầu tiên của thị trấn chính là công nhân và gia đình của họ, sống không xa khu vực nhà máy.

Lúc thịnh vượng nhất, thị trấn có trường mẫu giáo, tiểu học và thậm chí bệnh viện đều do nhà máy thép xây dựng.

Phong cách kết hợp giữa nhà máy và khu dân cư này là dấu vết của thế kỷ trước, trong thời đại phát triển nhanh chóng của công nghệ hiện đại, gần như không còn thấy nữa.

Những tòa nhà hình vuông không hề có tính thẩm mỹ, cầu thang của nhà máy chỉ là vài tấm sắt ghép lại với vài lan can. Trên tường có những khẩu hiệu tuyên truyền màu đỏ.

Thứ mang hơi thở hiện đại nhất là một loạt nhà kính hình bầu dục giống như chuỗi ngọc trai, có nhà trồng rau thủy canh, có nhà trồng cây leo, và có những luống cây mọc trong đất, lá nhìn rất giống khoai tây và khoai lang.

Lục Địch không dám lại gần, anh sợ mình sẽ "xuyên" qua, cũng lo lắng mình sẽ "gây nhiễu" thiết bị gì đó.

Nhìn xung quanh một lượt, Lục Địch tiến lại gần Yến Long, hạ giọng đủ nhỏ để hỏi: " Rốt cuộc thì tảng thiên thạch đó có chuyện gì?"

Hoa Hạ vốn có truyền thống đào hầm sâu để tích trữ lương thực, nhưng liên hệ đến tảng thiên thạch xa tít ngoài vũ trụ kia lại có ý nghĩa khác hẳn.

" Kế hoạch kéo lệch quỹ đạo thiên thạch đã thất bại."

Yến Long không quên rằng mình đã dùng lý do này để khiến mười bảy nhân cách của "Lục Vân" đồng ý, từ đó thành công "bắt cóc" được "u linh" về đây.

" Nghe nói vẫn còn hai ba phương án khác để giải quyết thiên thạch, nhưng... có tỷ lệ thành công cao nhất và rủi ro thấp nhất chính là phương án kéo lệch quỹ đạo của thiên thạch."

Lục Địch nghe xong, hít một hơi thật sâu.

— Mặc dù u linh không cần thở, nhưng đây là thói quen mỗi khi anh cảm thấy lo lắng.

" Không thể thử lại nữa à?"

" ... Đây là lần thất bại thứ ba rồi."

Yến Long im lặng một lúc, rồi bổ sung: " Nghe nói vị trí để thực hiện kế hoạch kéo lệch quỹ đạo là trước khi thiên thạch rời khỏi phạm vi hấp dẫn của sao Mộc. Một khi thiên thạch vượt qua sao Mộc, thì phải dùng đến phương án dự phòng thôi."

Lục Địch chưa bao giờ cảm thấy phiền muộn như vậy.

Anh từng nghĩ rằng việc gặp khủng long trong tàu điện ngầm, bị tấn công bởi vũ khí sóng âm khi đang làm việc, hay đối mặt với một tổ chức tội phạm quy mô toàn cầu dám tiến hành nhiều vụ khủng bố trên toàn thế giới chính là thử thách lớn nhất trong cuộc đời mình. Chỉ cần chọn đúng đồng đội, anh có thể đánh bại tất cả và quay về nhà để tiếp tục cuộc sống yên bình.

Nhưng giờ đây, một tin tức như sét đánh ngang tai đã rơi xuống, nói rằng nhà anh sẽ bị phá hủy? Nền văn minh nhân loại có thể bị diệt vong?

Anh có phải đã thức dậy sai cách vào sáng nay không?

" Thiên thạch còn bao lâu nữa sẽ đến Trái Đất?"

" Khoảng 18 tháng. Mật độ và khối lượng của nó lớn hơn dự tính, tốc độ cũng nhanh hơn."

Chỉ còn lại một năm rưỡi là nhân loại có thể sẽ hoàn toàn bị hủy diệt. Thật khó tin.

Lục Địch trấn tĩnh lại, rồi hỏi: " Vậy nên kế hoạch bảo thủ là trốn sâu dưới lòng đất?"

" Không thể chứa đủ người lên tàu vũ trụ."

Lục Địch lúc này mới nhận ra, thật sự đã có tàu vũ trụ.

Đúng vậy, rõ ràng là phải có hai phương án chuẩn bị sẵn.

Thiên thạch va chạm sẽ gây ra hàng loạt thảm họa khủng khiếp, làm biến động mạnh lớp vỏ Trái Đất, núi lửa phun trào, sóng thần... Những đám tro núi lửa sẽ che khuất bầu trời, kéo dài nhiều tuần hoặc thậm chí nhiều năm. Bề mặt Trái Đất sẽ không có ánh sáng mặt trời, cũng không có không khí sạch.

Thực vật sẽ chết nhanh chóng, sau đó là động vật.

Đó sẽ là một cuộc tuyệt chủng sinh vật hoàn toàn. Vậy loài người trốn dưới lòng đất có thể cầm cự được bao lâu?

Lương thực, nước uống, năng lượng... Tất cả đều là vấn đề.

Dự trữ nhiều đến đâu cũng không thể chịu được miệng ăn núi lở, có thể đọ sức với tốc độ khôi phục hệ sinh thái của Trái Đất không?

Hơn nữa, trạng thái tinh thần và tâm lý của phần lớn người dân liệu có thể vượt qua giai đoạn đen tối tuyệt vọng của nền văn minh này không?

Lục Địch tinh thần sa sút.

" Cậu biết... cậu sẽ không chết đúng không?" Yến Long đột nhiên nói.

" Ý anh là gì?"

Lục Địch ngớ người, rồi nhận ra rằng u linh vốn không có cơ thể, cũng không cần không khí hay ánh sáng.

" Còn anh thì sao?"

Lục Địch nhìn chằm chằm Yến Long, anh vẫn chưa biết hình dạng thực sự của tên này là gì.

" ...Cũng tương tự."

Yến Long nhìn về phía viện nghiên cứu trước mặt, khẽ nói: " Nhưng cậu và tôi, không phải đến thế giới này chỉ để 'sống sót'."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro