Chương 15 + 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang
_ Cửu Vĩ Yêu Hồ_
Editor: Chu aka CTDg

Chương 15: Thiếu nợ.

"Tất nhiên, trở về sẽ làm cho ngươi nếm thử." Mộc Ngôn cười nói, chỉ chốc lát đã đem nấm ăn được ở xung quanh hái hết.

"Kí chủ đã tìm được một loại nguyên liệu, còn chín loại nữa là có thể thăng cấp." Ngũ Hào hưng phấn nói, hơn nữa rất mong chờ được ăn nấm.

Vận may của Mộc Ngôn hôm nay rất tốt, sau khi tìm được nấm cậu lại tìm thấy một loại rau mà mình quen thuộc – rau dền.

Mộc Ngôn và Ngũ Hào đối với thu hoạch hôm nay rất hài lòng.

"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, chúng ta nhanh lên một chút về nhà nấu ăn." Ngũ Hào chờ không nổi muốn trở về, phải biết rằng, nó đã rất rất lâu rồi chưa được ăn đồ ăn ngon, nó thèm gần chết rồi.

Sau khi về đến nhà, Mộc Ngôn liền đem hết tất cả nấm mang đi rửa sạch sẽ.

Nhưng có rắc rối rồi.

Con người nơi đây chưa bao giờ nấu gì ngoài bột dinh dưỡng, vì thế mọi dụng cụ nấu ăn này đó đều không có.

Bếp lò còn tàm tạm, cậu có thể ở trong sân dựng một bệ bếp đơn giản, dùng củi để nhóm lửa, nhưng nấu cơm dùng nồi chén gáo bồn linh tinh tương đối khó làm.

Ngũ Hào nhìn Mộc Ngôn sầu vì đồ làm bếp, lại nhìn rau dền cùng nấm đã được rửa sạch sẽ, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Trên khuôn mặt lông nhung nhỏ nhắn tựa hồ đang rối rắm gì đó, cuối cùng như hạ được quyết tâm, nói với Mộc Ngôn: "Ngôn Ngôn, trong hệ thống có bộ dụng cụ làm bếp, nhưng yêu cầu phải lấy tích phân ( điểm tích luỹ) để đổi, kí chủ hiện tại cấp 0, không có cách nào đổi. Nhưng hệ thống có thể cho ngài mượn sử dụng, chờ sau này kí chủ có tích phân có thể dùng điểm đó để trả."

Mộc Ngôn nghe vậy, hỏi "Làm thế nào để có tích phân?"

"Về sau hệ thống sẽ lần lượt thông báo một ít nhiệm vụ nhỏ, sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được tích phân, tất nhiên, việc kí chủ nấu ăn cũng sẽ có tích phân, tuy rằng tích phân ít nhưng mà làm càng nhiều tích phân sẽ càng nhiều." Ngũ Hào giới thiệu tỉ mỉ kỹ càng.

Mộc Ngôn nghĩ nghĩ, nếu về sau nấu ăn cũng có thể đổi được tích phân, như vậy có tích phân hẳn là cũng không quá khó khăn, hiện tại có thể đổi dụng cụ làm bếp, vì thế lập tức gật gật đầu nói: "Có thể."

Nhưng mà Ngũ Hào lại không có vui vẻ lên, ngược lại mang theo tia mất tự nhiên, yếu ớt bổ sung nói: "Nhưng mà..... Sau này phải dùng gấp năm lần tích phân để trả."

Nói cách khác, hiện tại nếu dùng 100 tích phân lấy đồ làm bếp thì sau này cậu phải trả 500 tích phân, ngẫm lại chính là tương đối hố, cho nên Ngũ Hào thực lo lắng sau khi Mộc Ngôn nghe xong sẽ cự tuyệt.

Trong chớp mắt Mộc Ngôn trầm mặc, Ngũ Hào liền khẩn trương nhìn chằm chằm cậu, sau đó lại nghe được Mộc Ngôn nói: "Đem dụng cụ làm bếp ra đi."

Ngũ Hào rốt cuộc buông tâm, lập tức vui vẻ mang dụng cụ làm bếp ra, hơn nữa khó được một lần giảng giải một ít công năng cùng công dụng của dụng cụ làm bếp, chỉ là Mộc Ngôn giờ phút này tâm tư đều đặt trên đồ ăn cậu sắp làm, không để ý được Ngũ Hào giải thích lắm.

"Ngũ Hào, hệ thống có gia vị hay không?" Mộc Ngôn trực tiếp hỏi, sau khi có được dụng cụ làm bếp, cậu liền nghĩ về sau thiếu thứ gì liền hỏi trực tiếp Ngũ Hào.

Quả nhiên Ngũ Hào liền đáp: "Cũng giống như dụng cụ làm bếp, về sau phải dùng gấp năm lần tích phân để trả."

"Vậy đưa tôi một ít muối đi." Mộc Ngôn nghĩ nghĩ nói.

Muối là gia vị dùng để xào rau, những thứ khác về sau có thể vào rừng rậm để tìm kiếm thứ có thể thay thế hoặc dùng tích phân để đổi.

Ngũ Hào đem một túi muối nhỏ đưa cho Mộc Ngôn, sau đó Mộc Ngôn liền bắt đầu dựng một bệ bếp đơn giản, chuẩn bị nấu ăn.

"Ngôn Ngôn, chỉ có đồ ăn không có món chính thì phải làm sao bây giờ? Hệ thống còn có bột mì, gạo, cậu có muốn hay không?" Ngũ Hào hỏi.

"Tạm thời không cần." Mộc Ngôn nói, cậu đã nợ không ít tích phân, nếu còn tiếp tục chỉ sợ về sau rất khó trả.

Ngũ Hào nghe vậy, có chút thất vọng, gục đầu xuống, quanh thân bao phủ hơi thở ưu thương.

•~~~•~~~•~~~•~~~•~~~•
Chương 16: Bánh canh.

Mộc Ngôn thấy bộ dạng nó như vậy có chút không đành lòng, đầu vừa chuyển, đột nhiên thấy được trong góc một túi lớn bột dinh dưỡng, hai mắt liền sáng ngời, trong lòng lập tức có chủ ý.

Bột dinh dưỡng ở nơi này rất giống với bột mì ở thế giới trước của cậu, chẳng qua không trắng bằng mà thôi. Bất quá đối với Mộc Ngôn thường xuyên ăn hoàng trấu mà nói đã tốt lắm rồi.

Nếu bột dinh dưỡng cũng dạng bột bột nhuyễn mịn, tuy không có mùi vị như bột mì, nhưng có thể hay không tạm thời dùng nó thay thế bột mì nhỉ?

Mộc Ngôn vừa nghĩ đến bột mì có thể làm được rất nhiều đồ ăn ngon, liền gấp không chờ đợi nổi muốn thử nghiệm một phen.

Ngũ Hào đi theo Mộc Ngôn, nhìn cậu bận trước bận sau di chuyển bột dinh dưỡng, có chút khó hiểu hỏi: "Ngôn Ngôn, cậu đang muốn làm gì? Giữa trưa rồi không phải nên dùng bữa rồi sao?"

Nó mới không cần ăn bột dinh dưỡng không có chút hương vị nào đâu, chính là độc hại đối với đầu lưỡi!

"Ngươi không phải muốn ăn món chính sao? Tí nữa sẽ cho ngươi ăn thật ngon." Mộc Ngôn nói, kỳ thật cậu muốn làm bánh nướng áp chảo ăn, nhưng mà nơi này không có dầu mỡ, cũng chỉ đành tìm những món chính không cần dầu mỡ mà làm.

Ngũ Hào vừa nghe thấy Mộc Ngôn cấp cho nó đồ ăn ngon, lập lức hưng phấn vây quanh Mộc Ngôn xoay vòng vòng, mắt nhỏ còn thường nhìn bột dinh dưỡng, muốn biết thứ đồ vật này làm thế nào có thể biến thành đồ ăn mỹ vị.

Mộc Ngôn lấy một phần bột dinh dưỡng đổ vào trong chậu, sau đó cho vào một chút muối, dùng nước ấm quấy, làm cho bột dinh dưỡng ngưng kết lại thành một cục bột lớn, rồi tách chúng thành mấy cục bột nhỏ.

Bột dinh dưỡng còn dính hơn cả bột mì, làm nên càng nhiều bột viên, bột bị rơi ra cũng ít hơn. Mộc Ngôn bỏ chúng qua một bên, sau đó mang nồi để lên bếp nấu nước sôi, tiếp đó mang các viên bột đổ vào trong nồi.

Đây là lần đầu tiên Mộc Ngôn dùng bột dinh dưỡng làm thành bánh viên, đối với kết quả cậu cũng không quá mong đợi.

Đợi sau khi mở nồi ra, Mộc Ngôn liền cho vào một chút muối, sau đó mang rau dền cùng nấm đã được rửa sạch trước đó cho vào nồi, tức khắc mùi nồng hơn rất nhiều, một đám bánh canh mập mạp nặng nề di chuyển trong nước, lại phối hợp với rau dền mang chút tím tạo nên màu sắc phi thường đẹp mắt.

Ngũ Hào nhìn viên bánh canh mập mạp trong nồi, cố gắng kìm nén để nước bọt không rơi xuống, bởi vì như thế rất tổn hại hình tượng vĩ đại của Ngũ Hào nó.

Chờ bánh canh chín, múc vào bát, sau đó mang nấm và rau dền còn lại đem đi xào.

Vốn dĩ Mộc Ngôn muốn làm canh nấm, canh nấm hương vị rất ngon, nhưng lại nghĩ đến đã có bánh canh, liền quyết định trực tiếp đem xào.

Tốc độ của Mộc Ngôn rất nhanh, có thể thấy được những việc này sớm đã là thói quen.

"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, có thể ăn chưa?" Ngũ Hào nhìn bánh canh cùng nấm xào trên bàn, ngửi thấy mùi thơm mê người kia đã muốn không thể chờ được nữa mà động đũa.

"Ngươi có thể ăn những thứ này sao?" Mộc Ngôn nhìn thân thể tròn vo của Ngũ Hào hỏi.

Kì thật cậu càng muốn hỏi, Ngũ Hào làm thế nào để ăn? Nhưng nghĩ lại sợ là sẽ kích thích Ngũ Hào, liền thay đổi cách hỏi khác.

"Đương nhiên có thể." Ngũ Hào dựng thẳng ngực không rõ ràng, nói.

Không thể ăn được mỹ thực đây chẳng phải là quá đáng thương sao, nó cũng không muốn giống với người ở nơi này.

Nghe vậy Mộc Ngôn liền yên tâm, tìm một cái bát nhỏ, múc ra một bát đưa đến trước mặt Ngũ Hào, dặn dò nó cẩn thận một chút.

"Ăn ngon không?" Mộc Ngôn nhìn Ngũ Hào ăn đến vô cùng vui vẻ, nghĩ rằng hương vị hẳn là không tồi đi.

"Ưm, ăn rất ngon." Ngũ Hào một bên ra sức ăn, một bên mơ hồ không rõ trả lời.

Mộc Ngôn nghe vậy mới hơi yên lòng, tìm một cái bát lớn hơn múc ra một phần lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro