Chương 55 + 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang
_Cửu Vĩ Yêu Hồ_
Editor: Chu aka CTDg

Chương 55: Hắn vẫn luôn thèm muốn cậu.

" Anh ta không tốt như cậu nghĩ đâu đâu." Hắn vẫn luôn thèm muốn cậu đó, Ngũ Hào ở trong lòng thở phì phì bổ sung, kí chủ nhỏ thật quá chậm chạp không nhận thấy.

" Ngũ Hào, A Thần thật sự rất tốt, ngươi ở cùng với anh ấy nhiều sẽ biết. Hai ngươi đều là người quan trọng nhất của ta, ta thật sự hi vọng hai người có thể sống chung hòa hợp." Mộc Ngôn lo lắng nói.

Từ trước tới nay Ngũ Hào luôn có thành kiến với Mộc Thần, nhưng cậu nghĩ dù sao Mộc Thần cũng không nhìn thấy Ngũ Hào, cho dù có một ít mâu thuẫn hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Nhưng theo thời gian trôi đi, họ sẽ ở chung với nhau ngày càng lâu, Ngũ Hào luôn không ngừng nói xấu về Mộc Thần bên tai cậu. Một người một hệ thống dường như không vì ở chung mà mâu thuẫn nhỏ đi, ngược lại càng trở nên lớn hơn.

Mặc dù chỉ là đơn phương mâu thuẫn của Ngũ Hào, nhưng cậu đều có thể nhìn thấy hai người này tồn tại. Người ở giữa luôn cảm thấy khó xử, vì sao Ngũ Hào không thể sống hòa hợp với A Thần chứ, rõ ràng A Thần tốt như vậy.

Vì thế Mộc Ngôn quyết định để cho Ngũ Hào và A Thần ở gần nhau nhiều hơn, tin chắc như vậy Ngũ Hào có thể nhìn thấy cái tốt của A Thần.

Thế là tiếp đến, vốn Mộc Ngôn Mộc Thần như hình với bóng, giờ trở nên càng thêm dính. Mà Ngũ Hào luôn đi theo Mộc Ngôn cũng càng thêm buồn bực. Mỗi lần nó nhìn đến hai người này dính nhau, nó rất muốn tách bọn họ ra. Nhưng mặc kệ nó nói thế nào thì kí chủ nhỏ cũng không hề nghe, thay vào đó để nó nhìn Mộc Thần nhiều hơn.

Nima, nó nhìn nam nhân đó làm cái gì, nó còn không thích hắn. Thật là, không tách rời được thì cùng lắm nó sẽ đi đến chỗ khác nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng mà Ngũ Hào vẫn còn quá ngây thơ rồi, bởi vì nó trốn không thoát. Mỗi khi nó muốn rời đi, Mộc Ngôn liền sẽ gọi nó lại để nó ở chung với Mộc Thần, khiến Ngũ Hào quả thật muốn phát điên lên. Nhưng đối mặt với khuôn mặt vô tội đáng yêu của kí chủ, nó bất luận cái gì đều nói không lên lời, chỉ có thể hờn dỗi một mình.

--

Như cũ, Mộc Ngôn trước hết cả đêm nặn bánh, rồi sáng hôm sau dậy sớm rán bánh. Nhưng lúc cậu đang định vào phòng bếp thì nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa. Bên ngoài dường như có người nói chuyện.

Mộc Ngôn lập tức khẩn trương, mắt nhìn chằm chằm cửa nhà, lỗ tai cũng dựng lên lắng nghe cẩn thận, bên ngoài quả thật có tiếng người nói chuyện.

Trái tim cậu bị dọa đến đập nhanh bùm ba la bum, cái đập kịch liệt này không giống khi nhìn Mộc Thần, nó khiến cả người cậu có chút cứng đờ.

" A, A Thần..." Mộc Ngôn sợ hãi gọi tên Mộc Thần, âm thanh nhỏ yếu như muỗi, còn mang theo sự nức nở.

Cậu gọi Mộc Thần vì sợ hãi, thân thể căn bản không thể động đậy, ngay cả thanh âm cũng không chịu khống chế.

Đúng lúc đó, giọng nói dễ nghe vang lên bên tai Mộc Ngôn: " Đừng sợ, anh đây."

Nghe được tiếng nói quen thuộc, nội tâm Mộc Ngôn nháy mắt an tâm hẳn, ít nhất thân thể có thể động đậy. Cậu lập tức quay đầu lại, thấy được khuôn mặt quen thuộc nọ.

" A Thần, ngoài, bên ngoài có người." Mộc Ngôn tay nhỏ không tự giác nắm lấy vạt áo Mộc Thần.

" Đừng lo lắng, anh vẫn đây." Giọng nói Mộc Thần mang theo sự trấn an, ít nhất Mộc Ngôn nghe xong sự sợ hãi trong lòng thật sự giảm bớt rất nhiều.

Mộc Thần đi đến cửa nhà, muốn nhìn xem tình huống bên ngoài. Mộc Ngôn tuy rằng rất sợ hãi, nhưng không muốn Mộc Thần đối mặt một mình nên cũng nhắm mắt theo sau.

Trời lúc này còn chưa sáng hẳn, mờ ảo. Cửa nhà mở ra, trong tầm mắt xuất hiện mấy cái bóng người, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt đối phương, dường như không nghĩ cửa sẽ được mở ra vào lúc này.

— thời gian tựa như dừng lại, không có âm thanh nói chuyện, cực kỳ an tĩnh.

Cuối cùng vẫn là người ngoài cửa phản ứng lại trước, trên mặt mang theo biểu tình kinh hỉ, hưng phấn nói : " Chủ quán đây là muốn bắt đầu bán bánh đúng không? Tôi từ lúc trời còn chưa sáng đã tới đây xếp hàng đó nha."

Người lên tiếng này chính là người hôm qua không mua được bánh rán hành. Vì không muốn dẫm vào vết xe đổ, anh ta nhân lúc trời chưa sáng đã vội vã chạy tới xếp hàng. Sau đó qua vài phút cũng có mấy người lục đục đi đến, hiển nhiên tâm tư cũng giống anh ta.

Giờ đây anh ta cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân đưa ra quyết định này. Bằng không chờ lúc trời sáng mới qua, nói không chừng phía trước đã xếp hàng rất dài rồi, như thế anh ta lại không mua được.

Những người khác nghe được lời anh ta nói, hai mắt cũng lập tức phát sáng nhìn về phía Mộc Ngôn và Mộc Thần, nói: " Tôi muốn mua năm cái, hôm qua mua được có nửa cái, căn bản ăn không đã, lần này dù nói cái gì cũng nên bán nhiều chút cho tôi nha."

Hai người Mộc Ngôn Mộc Thần còn chưa cất tiếng, kết quả mấy người xếp hàng sau ồn ào đi lên: " Anh này hôm qua đã mua được, nếu đã ăn được rồi còn đến đây xếp hàng làm gì, không thấy mọi người đều chưa có được ăn sao?" , " Này nhé, chúng tôi còn chưa được nếm qua đâu, nếu anh đã ăn được rồi liền đi ra sau ngay, đừng ở đây chắn đường chúng tôi, đi đi đi."

" Tôi mua rồi thì thế nào, tôi xếp hàng ở đây từ sớm rồi, nếu mấy người muốn tiến lên thì lần sau đến sớm một chút." Cái người mua được kia ngạnh cổ nói.

" Ông chủ nhỏ, cậu hôm nay làm nhiều chút đi, tôi cũng muốn mua năm cái, không, tôi muốn mua mười cái!" Một người khác vội vàng tiến đến.

" Tôi cũng muốn mười cái, cho tôi mua mười cái đi!"

" Xùy xùy xùy, mấy người cũng thật quá đáng, mấy người xếp trước muốn mua nhiều như thế, vậy mấy người đằng sau làm sao bây giờ?" Một người xếp đăng sau không vui, cũng vội vàng đi về phía Mộc Ngôn nói: " Tôi muốn mua hai mươi cái!"

" Mé!" Người nọ vừa mới nói xong, lập tức nhận cái khinh bỉ N lần.

Mộc Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn sự việc trước mắt, này còn chưa có làm đâu, kết quả đã nhận được đơn đặt trước tận hơn bốn mươi cái bánh rán hành, hơn nữa này còn chỉ là ba người đặt mà thôi, đây quả thực..... Quá ngoài dự kiến của cậu rồi!

Hơn nữa quan trọng nhất là, cậu lo lắng bán không hết, cho nên chỉ chuẩn bị nguyên liệu đủ làm hai mươi cái bánh rán hành. Hiện tại muốn làm đến vậy mà nói, khả năng phải đến khuya mới xong.

Vậy phải làm sao bây giờ?

" Hôm nay như cũ chỉ có 20 cái bánh, mỗi người nhiều nhất nửa cái, không muốn buộc muốn." Mộc Thần lạnh lùng nói, cũng mặc kệ những người đó phản ứng như thế nào, mang theo Mộc Ngôn trực tiếp đóng cửa. Để lại một đám khách hàng hỗn độn trong gió.

Nghe thấy cái tin dữ này, khách hàng bên ngoài hơn nửa ngày mới phản ứng, vì thế lập tức bạo tạc.

Thế nhưng điều họ phản ứng đầu tiên không phải là ghét bỏ Mộc Ngôn bọn họ làm quá ít, bán quá ít, mà là...

" Chỉ có 20 cái bánh, một người nửa cái, vậy cũng chỉ có thể bán được cho 40 người. Hiện tại có rất nhiều người ngày hôm qua không mua được. Vậy bây giờ người hôm qua đã mua được rồi thì đem cơ hội nhường cho người khác đi. Thừa dịp trời còn chưa sáng chạy nhanh về đánh một giấc cho ngon."

" Thì chính là bọn tôi hôm qua còn không được ăn đâu, anh xếp hàng ở phía trước, chúng tôi ở đằng sau lại ít đi người nếm được. Làm người không thể không biết chia sẻ nha."

Mấy người xếp hằng phía sau sôi nổi bắt đầu bao vây những người xếp đằng trước, vì để bản thân có thể ăn, bọn họ cũng đủ dây dưa.

Mà những người xếp hàng phía trước càng cảm thấy may mắn vì bản thân tới sớm. Mặc kệ đằng sau thế nào, bọn họ chắc chắn có thể mua được nửa cái bánh, có còn hơn không.

" Tính là mua được đi, đó cũng do hôm qua và hôm nay tôi đều đến sớm, xếp hàng sớm, dựa vào cái gì phải nhường cơ hội cho mấy người. Lại nói bố mẹ tôi còn chưa được ăn đâu, tôi đến đây mua hộ bọn họ nhá." Một người xếp ở trên ngạnh cổ tranh cãi với những người vây đến.

Trong hàng cũng có mấy người hôm qua mua được bánh rán hành, sáng nay đã đến xếp hàng từ sớm. Họ cố gắng hết sức để bớt cảm giác tồn tại của bản thân, sợ những người nọ đem lửa đạn nhắm đến mình, bọn họ không có mặt dày như người đằng kia.

Cuối cùng người bị pháo kích cũng không có rời đi, vẫn đứng vững ở vị trí của mình chờ cửa nhà họ Mộc mở ra, đủ để chứng minh anh ta mê bánh rán hành đến thế nào.

Những người khác thấy thế cũng không có biện pháp, tự cảm thấy may mắn bản thân vẫn là có danh ngạch.

Nhìn đội ngũ ngày càng dài, khi số người đạt đến 40 người, người phía trước bắt đầu tốt(khoe) bụng(khoang) nhắc nhở những người đằng sau.

" Không cần ở lại đây xếp hàng đâu, ông chủ nói hôm nay vẫn chỉ bán 20 cái bánh rán hành, mỗi người nửa cái, chỉ bán đủ cho 40 người."

Những người đằng sau nghe vậy, lập tức căng thẳng đếm số người trước mặt, trong lòng thầm cầu nguyện số người phía trước không đủ 40.

Đương nhiên Mộc Ngôn đang làm bánh rán hành này đó không biết.

Thời điểm bị Mộc Thần kéo về, Mộc Ngôn vẫn còn đang choáng váng, cảm thấy đầu đều không đủ dùng. Rõ ràng lúc trước còn lo 20 cái bánh bán không hết, kết quả không chỉ bán được, mà còn có người muốn gấp bội. Điều quan trọng là họ đã xếp hàng ở cửa trước cả bình minh, tất cả đều quá bất ngờ với Mộc Ngôn.

" A Thần, bọn họ thật sự đến đây mua bánh rán hành sao?" Mộc Ngôn vẫn không tin nổi, vì vậy hướng Mộc Thần cầu xác nhận, chỉ cần A Thần nói có cậu liền tin.

" Ừ, bánh Mộc Mộc làm ăn rất ngon, rất được yêu thích." Mộc Thần sờ sờ đầu nhỏ của Mộc Ngôn, cười nói.

" Hóa ra là thật." Mộc Ngôn tin và nở nụ cười tươi rói. Có người thích đồ ăn cậu làm, cậu thật sự rất hạnh phúc.

" Bọn họ nói muốn rất nhiều bánh rán hành, vậy hôm nay có phải chúng ta chuẩn bị không đủ đúng không? Nếu không em đi mua thêm bột dinh dưỡng?" Sau khi vui vẻ, nghĩ đến số lượng người mua, Mộc Ngôn có chút lo lắng.

Mọi người đều thích món bánh rán hành cậu làm, cậu rất vui vẻ. Nhưng số lượng mọi người muốn mua rất nhiều, cậu làm không nổi, mọi người có thất vọng hay không?

" Không cần, như vậy đủ rồi, mỗi người nửa cái bánh nếm thử mới mẻ, ăn không đủ thì lần sau đến đây mua. Nếu một lần ăn quá nhiều quá đã, lần sau bọn họ sẽ không đến đây nữa. Mộc Thần mặt không đỏ, tâm không đau lừa dối Mộc Ngôn đơn thuần. Nếu bị mấy người khách hàng ngoài cửa đang tranh nhau tư cách mua bánh rán hành nghe thấy, nhất định sẽ mặc kệ bị ánh mắt Mộc Thần đông chết mà trợn trắng mắt về phía hắn.

Bọn tui một chút cũng không ngại nhiều nhá!

Cố tình Mộc Ngôn còn cảm thấy rất có đạo lý, hoàn toàn bị lừa dối, hai mắt sáng lấp lánh sùng bái nhìn Mộc Thần, "A Thần, anh lợi hại quá đi."

Nhìn Mộc Ngôn như thế, Mộc Thần rất muốn đem người ôm vào lòng, muốn xoa muốn nắn một phen. May là hắn có bản lĩnh tự chủ vững vàng, nếu không khống chế được bản thân sẽ dọa bé cưng, hắn sẽ rất đau lòng.

Sau đó mỗi ngày Mộc Ngôn chỉ làm 20 cái bánh rán hành, mỗi ngày đều mở cửa đúng giờ. Trải qua sự tranh đoạt hôm đó của đám người kia, Mộc Ngôn cuối cùng cũng nhận thức được bánh rán hành của mình được hoan nghênh đến thế nào, cũng hết lo lắng việc bán không nổi.

•~~~•~~~•~~~•~~~•~~~•

Chương 56: Hệ thống thăng cấp.

Tiến độ nhiệm vụ cũng tiến triển đều đặn, tuy rằng vẫn chưa kết luận được tỉ lệ bột dinh dưỡng có thể thay thế bột mì được mấy cái, nhưng tiến độ tăng trưởng được Mộc Ngôn đã rất vui vẻ, bởi vì đó là hi vọng hoàn thành nhiệm vụ.

Mà bánh rán hành Mộc Ngôn làm cũng nhanh chóng thịnh hành toàn bộ Đào Hoa thôn, thậm chí thỉnh thoảng có người từ thôn lân cận nghe danh mà đến.

Trong một khoảng thời gian, những thôn gần đó đều biết Đào Hoa thôn có một người làm ra món ăn không phải bột dinh dưỡng song lại vừa ngon vừa chống đói, người tới tìm Mộc Ngôn mua bánh rán hành ngày càng nhiều.

Đáng lẽ ra dựa theo tốc độ này, nhiệm vụ thăng cấp hệ thống có thể hoàn thành rất nhanh. Giai đoạn trước thanh tiến độ quả thật tăng cũng được, nhưng về sau càng ngày càng chậm, bởi vì phần lớn bánh rán hành đều là Mộc Thần làm.

Mộc Thần đau lòng Mộc Ngôn mỗi ngày đều phải dậy sớm làm bánh, nói thế nào cũng muốn giúp cậu chia sẻ.

Mộc Thần nguyện ý giúp đỡ, Mộc Ngôn còn rất vui vẻ cảm động, cho dù tiến độ nhiệm vụ sẽ chậm hơn, nhưng trong lòng cậu ngọt ngào. So với ngọt ngào trong lòng thì tốc độ thăng cấp dường như cũng không đáng để ý như vậy.

Ngũ Hào: "..."

Kí chủ nhỏ bé đơn thuần bị sói xám bắt đi rồi phải làm xao đây?

Đến việc thăng cấp hệ thống kí chủ nhỏ cũng không thèm để ý, Mộc Thần quả nhiên là một tên lam nhan họa thủy!

Nhưng dù Ngũ Hào có phẫn nộ đến mấy cũng không dám nói xấu Mộc Thần trước mặt Mộc Ngôn nữa, những "bài học" trước đó nó vẫn nhớ, nó không muốn cả ngày bị cột cùng tên đàn ông kia đâu.

Nó thậm chí bắt đầu suy nghĩ lại, có phải vì bản thân luôn nói những điều không tốt về Mộc Thần, nên mới cho Mộc Ngôn cơ hội chứng minh tên đó là người tốt, sau đó tự nó là người đẩy kí chủ nhỏ đến bên người nam nhân kia tạo thành tình huống bây giờ?

Nói thật, Ngũ Hào trăm phần không muốn tin nó có một phần công lao.

Quên đi, cứ để như vậy kí chỉ nhỏ có thể thoải mái một chút. Còn không phải chỉ thăng cấp chậm một chút à, cũng không phải không thể tăng, Ngũ Hào rộng lượng mới không thèm để ý chút thời gian này đâu!

--

Không biết đã làm bao nhiêu bánh rán hành, thanh tiến trình nâng cấp hệ thống cuối cùng cũng chạm đến điểm cuối, thanh âm lạnh âm quen thuộc kia lại vang lên: " Đinh, hệ thống lên cấp 2, khen thưởng một công thức nấu ăn và một cơ hội rút thăm trúng thưởng."

Cứ việc thanh âm cơ giới hóa vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng vào tai Mộc Ngôn và Ngũ Hào lại hết sức dễ nghe.

" Ngôn Ngôn, chúng ta lên cấp 2 rồi, mau nhìn xem công thức của cấp 2 là cái gì đi!" Ngũ Hào hưng phấn xoay vòng vòng quanh Mộc Ngôn.

Mộc Ngôn bấm mở ba lô, bên trong có hai mảnh giấy, một trong số đó là công thức làm bánh rán hành, hiển thị 'đã mở', một cái còn lại là công thức mới được khen thưởng.

Nhưng Mộc Ngôn vẫn không biết những kí tự đó, Ngũ Hào không khỏi mạnh mặt nói: " Ngôn Ngôn, cậu dành chút thời gian ra học chữ đi, tuy người nơi này trình độ văn hóa phổ biến không cao, nhưng ai cũng biết chữ, rất ít người mù chữ."

" Ừm, ta biết rồi, A Thần hình như biết chữ, tí nữa ta đi tìm anh ấy học." Mộc Ngôn cười nói.

Ngũ Hào vốn định nói chút gì, lại sợ biến khéo thành vụng, đành phải câm miệng, đem lực chú ý đặt trên công thức mới.

" Ngôn Ngôn, công thức lần này là bánh bao, trên đây chỉ có nguyên liệu cần thiết và cách làm, không có yêu cầu về nhân, có nghĩa là chúng ta có thể làm bánh bao với bất kì loại nhân nào." Ngũ Hào sau khi xem xong hưng phấn nói, cứ như vậy thì số bánh bao làm nên sẽ đơn giản hơn nhiều.

"Ta biết làm bánh bao." Mộc Ngôn vui vẻ nói, trước đây khi ở căn nhà kia, cậu cũng đã làm bánh bao, tuy rằng chỉ có thời điểm ăn tết mới có thể bao một vài cái nhỏ, nhưng cũng coi như đã từng tiếp xúc.

"Đinh, tuyên bố nhiệm vụ cấp 2, làm một nghìn cái bánh bao, hệ thống nâng lên cấp 3 cũng có cơ hội được một lần rút thăm trúng thưởng." Thanh âm hệ thống vang lên, Mộc Ngôn và Ngũ Hào đều không thấy kinh ngạc.

Ngũ Hào: Ha ha, có kinh nghiệm lần trước lần này tui sẽ không mắc sai lầm ngớ ngẩn nữa.

" Thành phần chính của bánh bao vẫn là bột mì, nhưng tui đoán bột dinh dưỡng cũng dùng được, dù sao thời điểm làm bánh rán hành cũng có cái được cái không. Ngoài ra có một cái khó, đó là chúng ta không có vật lên men, hơn nữa cũng không biết bột dinh dưỡng có thể lên men không nữa? Vẫn phải nhanh chóng tìm được lúa mì mới tốt." Ngũ Hào nói.

Thời gian này bọn họ không từ bỏ việc tìm kiếm lúa mì, mỗi lần vào rừng đều sẽ tập trung tìm một số loại thực vật giống lúa mì, nhưng vẫn không thấy đâu.

"Lên men? Trước kia chúng tôi làm bánh bao đều là dùng bột nở để lên men, nhưng người nơi này không ăn này đó, nên sẽ không có bột nở, làm sao bây giờ?" Mộc Ngôn rối rắm.

" Ngoài bột nở còn có thể dùng men nở, hệ thống có, nhưng mà... yêu cầu dùng tích phân để đổi." Ngũ Hào nói, sau đó giọng càng ngày càng yếu. Bởi vì bọn họ thật vất vả nâng cấp hệ thống mới đem tích phân thiếu lúc trước trả hết, kết quả một đổi một, số tích phân lại muốn biến thành âm.

Ai...... Ngũ Hào thở dài một hơi thật sâu, cảm thấy tích phân quá xa vời.

Mộc Ngôn cũng không nghĩ nhiều như vậy, nghe Ngũ Hào nói hê thống có men nở, có thể giải quyết vấn đề lên men nên không còn lo lắng, về vấn đề tích phân, cậu có lẽ chưa từng suy xét qua.

"Vậy đổi một gói men nở đi." Mộc Ngôn nói.

Ngũ Hào đau trứng nhìn số tích phân vừa mới lên 0 điểm, nghĩ đến cảnh nợ nần một lần nữa, chạnh lòng huhu.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Ngũ Hào ngốc manh, đôi mắt hạt đậu sáng bừng, nó hào hứng nói với Mộc Ngôn: " Ngôn Ngôn, chẳng phải lần thăng cấp này chúng ta được thưởng một cơ hội rút thăm sao? Chúng ta rút thăm trúng thưởng đi, nói không chừng có thể quay trúng được men nở hoặc tích phân nha."

"Rút thăm trúng thưởng?" Mộc Ngôn mở ra giao diện hệ thống, dưới sự hướng dẫn của Ngũ Hào, cậu tìm thấy vị trí quay thưởng, sau đó nhấp nhẹ, màn hình rút thăm bắt đầu quay tròn, chữ cái nhấp nháy nhanh chóng làm hoa hết cả mắt.

Sau đó tốc độ quay dần chậm lại, càng ngày càng chậm, Ngũ Hào càng thêm khẩn trương nhìn chằm chằm giao diện rút thăm trúng thưởng, trọng miệng còn không ngừng lầm bầm: " Men nở, tích phân, men nở, tích phân, men nở, tích phân..."

" Đinh, chúc mừng kí chủ lấy được một bao phân bón hóa học cấp tốc." Thanh âm hệ thống vang lên.

" Không phải men nở hay tích phân." Mộc Ngôn đại khái bị Ngũ Hào ảnh hưởng, có chút thất vọng khi nghe thông báo của hệ thống.

Nhưng mà Ngũ Hào lại trông rất hưng phấn, nó nói với Mộc Ngôn: " Ngôn Ngôn, cái phân bón hóa học này là thứ tốt nha, về sau lúc cậu trồng trọt nó có thể giúp cây trồng của cậu lớn nhanh chóng tốt tươi, cậu rất may mắn đó."

" Thật không? Vậy là tốt rồi." Mộc Ngôn nghe vậy, cảm xúc hạ xuống tăng trở lại.

" Như vậy men nở không đổi là không được." Nói xong Ngũ Hào lập tức đi đổi, nhìn tích phân lại một lần nữa biến thành số âm, bọn họ cần càng thêm nỗ lực kiếm điểm òi.

Rất nhanh Ngũ Hào lại vứt những phiền não ra sau đầu, vây quanh Mộc Ngôn muốn cậu làm bánh bao, cho nên mới nói ngốc manh sung sướng biết bao.

" Được, hôm nay chúng ta làm nhân nấm hương với thịt đi." Mộc Ngôn suy nghĩ một chút nguyên liệu mình có rồi nhanh chóng quyết định bữa tối.

Lợn rừng A Thần săn được còn một ít thịt chưa ăn hết, vừa vặn có thể chế biến.

" A Thần, tối nay chúng ta ăn bánh bao nhân thịt nấm nhé?" Mộc Ngôn bước ra ngoài, nhìn Mộc Thần đang ở sân đóng tủ bát gỗ.

Nhà bọn họ tương đối trống trải, rất nhiều đồ dùng đều không có, hoặc có thì cũng là những thứ đơn giản chắp vá tạm thời. Hai người lại quyết định sinh sống ở đây một thời gian dài, bởi vậy Mộc Thần dành thời gian tự mình làm một ít đồ vật để chất đầy nhà.

Mỗi khi Mộc Ngôn nhìn Mộc Thần làm gia cụ đều có một loại ảo giác cuộc sống bọn họ.

A Thần là hán tử, sẽ nhận lấy những công việc nặng trong nhà, mà cậu thân phu lang, mỗi ngày vì hắn nấu cơm. Hai người còn kinh doanh một cái buôn bán nhỏ, hàng ngày êm êm ấm ấm.

Mà đó là cuộc sống cậu khao khát.

" Được." Mộc Thần ôn nhu cười đáp, "Em làm cái gì cũng được hết."

Nghe đến vậy, Mộc Ngôn đỏ mặt chạy trốn vào phòng bếp, bắt đầu mày mò làm bánh.

Theo hướng dẫn của Ngũ Hào, Mộc Ngôn dùng nước ấm để kích hoạt men nở. Sau đó cho nước vào bột dinh dưỡng, nhào nặn, tiếp đến là đổ men đã kích hoạt vào nhào thành cục bột, cuối cùng đắp một tấm vải lên trên để tiến hành lên men.

Về phần nhân, Mộc Ngôn băm dập nát nấm hương, sau đó bắt đầu chặt thịt, thịt tương đối khó băm, phải mất nhiều thời gian và sức lực để băm nhuyễn.

Tiếng dao tiếp xúc với thớt không ngừng vang lên, truyền khắp sân.

Cầm con dao lớn băm một hồi cánh tay sẽ tấy đau, dừng một chút rồi lại tiếp tục. Đương nhiên thời điểm lần thứ hai Mộc Ngôn nghỉ tay, dao lớn lại bị cầm lấy bởi một bàn tay to lớn nọ, nhiệm vụ băm thịt cũng bị "đoạt" mất.

Mộc Ngôn quay đầu, nhìn được khuôn ngực rộng và rắn chắc, hơi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Mộc Thần.

Bởi vì Mộc Thần đứng phía sau Mộc Ngôn, nhìn như bao lấy hết cả người cậu, Mộc Ngôn thậm chí có thể ngửi thấy hương vị nhàn nhạt của đàn ông từ đối phương truyền đến, cũng như cảm nhận được hơi thở của hắn.

Khuôn mặt nhỏ lại như quả ớt rồi, vừa đỏ vừa nóng. Nơi tiếp xúc với Mộc Thần không ngừng cảm thấy tê dại, như từng luồng điện nhỏ tán loạn liên tục trong cơ thể cậu, làm đầu cậu có chút choáng.

" Tự, tự em có thể..." Mộc Ngôn nói khẩn trương lắp bắp, tay nhỏ với qua muốn lấy về dao chặt thịt, nhưng lại trực tiếp phủ lên tay Mộc Thần, bàn tay ấm áp như lò sưởi. Trong nháy mắt Mộc Ngôn trực tiếp thu tay lại, cả người nóng bừng đến bốc khói.

"Xin, xin lỗi......" Mộc Ngôn hoảng loạn xin lỗi.

Ngũ Hào ở trên không trung ngơ mặt, kí chủ nhỏ của nó không có chút tiền đồ nào, còn không phải chỉ chạm một chút vào tay à, phản ứng mãnh liệt đến thế luôn?

Còn có cái mặt kia, cậu rốt cuộc đỏ mặt cái gì! Đỏ làm cái quái gì?! Có phải muốn đỏ đến nổ tung không?! Ngũ Hào quả rất hận rèn sắt không thành thép.

Cho dù nó không thể ngăn cản kí chủ nhỏ bị sói xám cắp mất, nhưng ít nhất cũng phải dạy kí chủ nhỏ của nó thành người ở trên, tuyệt đối không thể bị sói xám nắm cái mũi dắt đi.

Đúng vậy, nó nhất định phải để cho kí chủ nhỏ của mình thành người nắm quyền, làm tên đàn ông kia chỉ có thể nghe theo ý của kí chủ nhỏ, Ngũ Hào âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.

" Dao này nặng, anh băm thịt giúp em." Mộc Thần vẫn duy trì tư thế vây chặt Mộc Ngôn, trả lời ngắn gọn, ánh mắt lạnh lùng liếc đến hư không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro