Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang
_Cửu Vĩ Yêu Hồ_
<Ctd>

Chương 68: Khế ước với rắn bích ngọc.

Am hiểu việc tìm nguyên liệu nấu ăn á? Mộc Ngôn cảm thấy kinh ngạc.

Tuy rằng không biết cách làm của nó như nào, nhưng chỉ dựa vào điểm đấy thì con rắn nhỏ đã là một vật bảo mệnh tốt. Dù sao hiện tại Mộc Ngôn cần nhất chính là thức ăn, mà nguyên liệu ở thế giới này cậu chẳng biết nhiều, mỗi lần đều phải tìm kiếm ở phạm vi lớn, tốn rất nhiều thời gian và công sức.

Nếu đã có ngọc xà ở đây thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi nghe Mộc Ngôn nói, Mộc Thần không bóp chặt rắn bích ngọc nữa, nhưng cũng không thả nó ra.

Con rắn ngọc nhỏ vừa nãy đã dùng hết sức để giãy dụa, bây giờ nằm yếu ớt trên tay Mộc Thần. Nếu con rắn mà có biểu cảm, nhất định sẽ là vẻ mặt 'sống không còn gì luyến tiếc'.

" Ngôn Ngôn, cậu mong nhanh chóng kí khế ước với con rắn này đi." Ngũ Hào vội vàng nói.

" Ký khế ước? Ký như thế nào vậy?" Mộc Ngôn nghi hoặc.

" Cậu đặt tay lên thân nó, sau đó hệ thống sẽ hiện lên điều khoản kí khế ước, chỉ cần cậu trích một giọt máu của mình lên thân rắn bích ngọc là có thể ký kết thành công." 

Mộc Ngôn theo lời đưa tay muốn chạm vào rắn bích ngọc, nhưng lại bị Mộc Thần nắm lấy tay nhỏ, hơn nữa hắn còn đưa rắn ngọc nhỏ ra xa.

" Cẩn thận nó cắn em, nếu em muốn sờ nó thì anh sẽ giết nó trước rồi cho em chạm vào." Mộc Thần bình tĩnh nói.

Rắn bích ngọc tựa như hiểu được lời nói của Mộc Thần, lập tức dùng sức lực còn sót ngẩng đầu lên, cặp mắt nhỏ đáng thương nhìn Mộc Ngôn, như muốn cầu cứu với cậu.

Không thể không nói, con rắn nhỏ này coi như cũng có chút linh tính, nó dường như biết Mộc Thần sẽ nghe lời Mộc Ngôn nói, vậy nên nó không cầu xin sự thương xót từ Mộc Thần - người nắm giữ vận mệnh của nó, mà thay vào đó lại cầu xin sự giúp đỡ từ Mộc Ngôn.

" Em sẽ không chạm vào nó nữa, A Thần, con rắn nhỏ này rất đáng yêu, chúng ta có thể nuôi nó được không? Mộc Ngôn vẫn nghĩ rằng con rắn này rất giỏi tìm kiếm thức ăn, nhưng cậu lại không thể nói cho Mộc Thần biết lý do này. Vậy nên cậu đành phải tìm một lý do khác, nhưng điều này càng khiến cậu cảm thấy có lỗi với Mộc Thần.

Trong suy nghĩ của cậu, vợ chồng là người thân thiết nhất với nhau, là người mà cậu có thể chia sẻ hết mọi chuyện. Nhưng bây giờ cậu lại lén gạt A Thần, che giấu hệ thống và thân phận của bản thân khiến cậu cảm thấy rất áy náy với Mộc Thần.

Mộc Thần thấy cảm xúc của Mộc Ngôn hạ xuống, lời nói vốn đến đầu môi vội chuyển thành " Được, chúng ta sẽ nuôi nó." 

Mộc Ngôn nhẹ nhàng tiến lên, chủ động ôm chặt Mộc Thần, tựa đầu nhỏ vào lồng ngực rộng rãi nói " A Thần, anh đối với em tốt quá."

Mộc Thần dùng tay còn lại vuốt ve mái tóc mềm mại của Mộc Ngôn, trên môi vẫn nở nụ cười trìu mến như thường " Anh không với em thì tốt với ai đây."

Mộc Ngôn hơi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim mạnh mẽ từ Mộc Thần.

Nếu giờ phút này Ngũ Hào nghe được suy nghĩ đó của Mộc Ngôn thì chắc chắn sẽ bị dọa cho chết khiếp, cũng sẽ không vì không có sự chuẩn bị trước mà về sau bị hãi hồn khiếp vía.

Cuộc hẹn hò tuyệt vời trong rừng đã kết thúc tại đây vì chú rắn nhỏ.

Mộc Ngôn tìm mấy sợi dây mây đan thành một cái lồng nhỏ, sau đó cẩn thận đặt con rắn vào. Đương nhiên vẫn là Mộc Thần xách cái lồng, bởi hắn lo Mộc Ngôn sẽ bị cắn, cho dù không có độc cũng không được.

" Ngôn Ngôn, chờ buổi tối thì chúng ta lặng lẽ tìm cơ hội kí khế ước với rắn bích ngọc đi, như vậy về sau rắn bích ngọc sẽ nghe lời cậu." Ngũ Hào nói thầm với Mộc Ngôn, như thể đang âm thầm bàn bạc làm chuyện xấu.

Cho dù Ngũ Hào có nói to đến đâu thì ngoại trừ Mộc Ngôn cũng chẳng ai nghe thấy, nhưng nó vẫn chọn cách nói nhỏ để được trải nghiệm cảm giác kích thích.

" Ừ." Mộc Ngôn lặng lẽ đáp lại trong lòng, hiếm khi lơ đãng.

Dọc đường về Mộc Ngôn đều được Mộc Thần nắm tay dắt, cậu cực kì tin tưởng Mộc Thần vậy nên cũng tùy ý để hắn dẫn đi, còn bản thân thì phát ngốc.

Mộc Thần nhìn bộ dáng ngơ ngác của Mộc Ngôn mà lòng như mềm nhũn ra. 

Hắn bước đi không nhanh, chủ yếu là lo Mộc Ngôn sẽ bị vấp ngã hoặc không theo kịp, đương nhiên là hắn cũng muốn ở cùng Mộc Ngôn lâu thêm chút.

Nhưng mà cho dù đã đi rất chậm thì vẫn là con đường về nhà. Ngay khi nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc, Mộc Ngôn cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

" Về đến nhà rồi ạ?" Mộc Ngôn ngơ ngác hỏi.

" Đúng vậy, chào mừng em về nhà." Mộc Thần hiếm khi nói đùa.

"Nhà" thực sự là một ngôn từ đẹp nhất thế gian.

Mộc Thần tùy ý đặt chiếc lồng nhốt rắn bích ngọc xuống, sau đó dẫn Mộc Ngôn về phòng.

" Mộc Mộc, em nằm nghỉ một lát, anh đi nấu bữa tối." Mộc Thần nhẹ nhàng dỗ dàng, sau đó hắn tự tay cởi áo khoác và giày cho Mộc Ngôn, cẩn thận đắp chăn cho cậu.

" Em không mệt đâu, em đi nấu cơm với anh." Mộc Ngôn vừa nói vừa muốn đứng dậy, nhưng chiếc chăn trên người đã bị Mộc Thần giữ chặt không thể động đậy.

" Ngoan, em ngủ một lúc đi, cơm sẽ xong ngay thôi." Mộc Thần nhẹ nhàng vỗ lưng Mộc Ngôn, cứ như người mẹ đang dỗ con ngủ.

Vốn dĩ Mộc Ngôn còn cảm thấy không mệt, nhưng dưới dự vuốt ve nhẹ nhàng của Mộc Thần, mí mắt cậu càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

" Bé yêu ngủ ngon nhé." Mộc Thần hôn lên trán cậu, sau đó đứng dậy đi vào bếp.

" Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, tỉnh nhanh đi, bây giờ chúng ta tranh thủ đi kí khế ước với rắn bích ngọc." Ngũ Hào thấy Mộc Thần đi vào bếp liền chạy nhanh đi đánh thức Mộc Ngôn.

" Ưm..." Mộc Ngôn đang ngủ ngon lành, nghe thấy tiếng ồn bên tai không khỏi quay người rầm rì một tiếng, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Kỳ thật Ngũ Hào cũng không muốn quấy rầy Mộc Ngôn đang ngủ, nhưng đây là cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ lần này thì sau này dưới mí mắt người đàn ông kia sẽ khó tìm được cơ hội.

Vì thế Ngũ Hào chỉ có thể kiên trì đánh thức Mộc Ngôn.

" Ngũ Hào?" Mộc Ngôn duỗi tay dụi dụi mắt, cảm thấy có chút choáng váng.

" Ngôn Ngôn, chúng ta nhanh chóng kí khế ước với rắn bích ngọc đi." Ngũ Hào vội vàng nói.

Tốc độ của người đàn ông đó luôn rất nhanh, ai biết có đột ngột quay lại không, nhất định phải nắm chặt thời gian mới được.

" Ồ." Mộc Ngôn chậm rãi xuống giường, Ngũ Hào nhìn mà hận không thể tiến lên kéo cậu một phen mới được.

Lúc nãy về Mộc Thần tùy tay vứt lồng nhốt rắn bích ngọc ở ngoài sân, cho nên bây giờ cần ra đó tìm con rắn nhỏ, nhưng khả năng cao đi ra sân sẽ bị Mộc Thần phát hiện.

— lúc này một người một hệ thống có chút rối rắm.

"Làm sao bây giờ Ngũ Hào?" Mộc Ngôn đứng ở cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài sân rồi hỏi.

Ngũ Hào nhăn khuôn mặt đầy lông xù, nếu bây giờ mà cắt hết lông đi thì nhìn nó như một chiếc bánh bao.

" Tui cũng không biết, để tui suy nghĩ chút." Ngũ Hào bắt đầu dùng cái đầu nhỏ không thường dùng của mình, nỗ lực nghĩ ra đủ loại biện pháp, nhưng chưa kịp cùng Mộc Ngôn thương lượng nó đã tự lập tức chối bỏ.

Đột nhiên Ngũ Hào khó có được một tia cảm hứng, nó ưỡn ngực kiêu ngạo, hưng phấn nói với Mộc Ngôn: "Ngôn Ngôn, tui nghĩ ra rồi, cậu đưa máu của cậu cho tui, tui sẽ giúp cậu nhỏ máu lên thân rắn bích ngọc, như vậy chẳng phải có thể kí khế ước thành công sao?"

" Được." Mộc Ngôn đáp lại, sau đó nhìn bàn tay nhỏ của mình, đột nhiên hỏi : " Cậu muốn lấy máu ở chỗ nào?"

" Ừm...chỗ nào cũng được, nếu không thì lấy ở tay đi, chắc sẽ không đau lắm đâu." Ngũ Hào giọng càng nói càng nhỏ, không biết vì sao nó luôn cảm thấy e ngại, cảm giác bất an.

Mộc Ngôn nhìn tay nhỏ của mình, không biết nên bắt đầu từ đâu, vì thế liền hỏi lại Ngũ Hào.

" Nếu không thì tìm vật gì sắc bén chút đi nhỉ?" Ngũ Hào đề nghị, cảm giác e ngại trong lòng càng thêm rõ ràng, thậm chí khiến nó có cảm giác muốn chạy trốn.

Thật kì lại, sao nó lại có cảm giác vô duyên vô cớ này chứ? Ngũ Hào rất là khó hiểu.

Mộc Ngôn chưa bao giờ nghĩ tới việc chủ động làm hại bản thân, dù sao thì " Thân thể tóc da đến từ cha mẹ". Nhưng nghĩ đến việc kí khế ước với rắn bích ngọc xong, sau này sẽ dễ dàng tìm được thức ăn hơn rất nhiều, cậu liền quyết tâm.

Nhưng mà đã tìm kiếm khắp phòng nhưng Mộc Ngôn không tìm thấy vật sắt nhọn nào.

Ngũ Hào cũng không ngừng đưa mắt kiếm tìm, bởi bây giờ họ cũng chỉ có thể di chuyển duy nhất trong căn phòng ngủ nhỏ này.

Đột nhiên ánh mắt Ngũ Hào rơi vào thứ gì đó, vội vàng nói với Mộc Ngôn: "Ngôn Ngôn, chúng ta làm thế này thì sao..."

Nghe Ngũ Hào nói xong, Mộc Ngôn đi đến cầm chiếc ly ở đầu giường lên, đây là Mộc Thần lo lắng khi Mộc Ngôn tỉnh dậy sẽ khát nước nên đã rót một ly nước rồi đặt ở đây. Mà đây cũng là vật sắc nhọn duy nhất bây giờ có thể cắt đứt ngót tay Mộc Ngôn.

Mộc Ngôn uống hết nước trong đó, sau đó chiếc ly rời khỏi tay cậu mà rớt xuống đất, "choang" vỡ tan từng mảnh.

" Nhanh lên Ngôn Ngôn." Ngũ Hào vội vàng nói với Mộc Ngôn, bởi vì nó đã thấy ai đó đang nhanh chóng đi về hướng này.

Mộc Ngôn cũng không nghĩ nhiều, không chút do dự rạch đầu ngón tay, một giọt máu rỉ ra.

Ngũ Hào thấy thế vội vàng tiến lên, dùng sức mạnh hệ thống bọc nguyên vẹn lấy giọt máu, sau đó nhanh chóng bay thẳng từ cửa sổ ra.

" Mộc Mộc, có chuyện gì thế?" Sau khi nghe thấy tiếng vang Mộc Thần nhanh chóng chạy vào. Sau khi nhìn thấy những mảnh kính vỡ trên đất, khẩn trương tiến lên kiểm tra Mộc Ngôn: " Em có bị thương không? Bị thương ở chỗ nào ?"

Mộc Thần lo lắng nhìn từ trên xuống dưới Mộc Ngôn, khi nhìn thấy ngón tay út còn đang chảy máu, hắn lập tức đau lòng đưa vào miệng, nhẹ nhàng liếm liếm, e sợ mạnh quá sẽ làm tay cậu bị thương nặng hơn.

" Em...em khống sao ạ." Mộc Ngôn cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng Mộc Thần.

Đặc biệt là khi thấy vẻ mặt lo lắng kia của hắn hết lần này đến lần khác chọc vào trái tim Mộc Ngôn. Khiến cậu cảm thấy chột dạ và áy náy khi đối mặt với hắn.

Do cậu ích kỉ đã khiến A Thần lo lắng, mà cậu lại không dám nói thật với anh ấy, điều này khiến Mộc Ngôn cảm thấy rất khó chịu.

" Ngoan, không sao, không sao đâu, rất nhanh sẽ không đau nữa." Mộc Thần một bên an ủi Mộc Ngôn, một bên nhẹ nhàng bế cậu tránh xa những mảnh thủy tinh trên mặt đất.

Hắn đem cậu đặt trên giường, sau đó lấy ra thuốc trị thương tốt nhất còn sót lại ở lần trước.

Mộc Thần mềm nhẹ bôi thuốc giúp cậu, thái độ cẩn thận giống như đang đối xử với bảo vật trân quý và dễ vỡ nhất của mình.

"Xin, xin lỗi." Mộc Ngôn nhỏ giọng xin lỗi, đôi mắt to vì hành động dịu dàng của Mục Thần mà trở nên ươn ướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro