không còn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warning: lowercase.
_______________________________

ngày đôi mình chia tay, chim vẫn hót, hoa vẫn nở, bầu trời vẫn xanh. dường như tất cả mọi thứ đều ổn, trừ tuấn duy. gã không khóc, cũng không than thở, chỉ đơn giản là ngồi lặng im cả ngày. gã nhìn mây, nhìn trời, nhưng rõ ràng là nhìn đâu cũng thấy bóng hình pháp kiều. cứ như là em vẫn ở đó, quanh quẩn trong tâm trí gã chẳng buông, như thể từng mảnh kí ức về em đã đâm sâu vào từng phần da thịt, đè lên từng dây thần kinh và mạch máu, hóa thành những vụn thủy tinh cứa mạnh vào cái trái tim tàn tạ của gã.

ngày đôi mình chia tay, mảnh linh hồn của gã trai nọ như vỡ thành hai nửa, rồi tan biến đi mất. người ta vẫn thấy gã làm nhạc, trò chuyện như thường, như chẳng có gì xảy ra. nhưng rõ ràng, cái gì đó bên trong đã chết dần, và tuấn duy biết điều đó hơn ai hết. gã tự nhủ rằng, dẫu tâm can đã lụi tàn, thì thân xác vẫn phải sống. bởi vì nợ gia đình công sinh thành dưỡng dục, nợ anh em những lần đồng cam cộng khổ, nên gã bắt mình phải sống để trả. và đâu đó, gã cũng nợ em một đoạn tình cảm chân thành, và một tuổi già cùng nhau tựa đầu bên bếp lửa.

nhưng gã mãi chẳng thể trả em điều đó.

có lẽ thật bệnh hoạn khi cứ trôi nổi những suy nghĩ bẩn thỉu trong tâm óc, nhưng biết sao được, gã nhớ em.

pháp kiều bước vào đời gã nhẹ nhàng như một bản trữ tình đầy ngọt ngào, gieo rắc những tâm tư, nhớ nhung của tình đầu tuyệt đẹp. lần đầu tuấn duy chạm mắt em, tựa tâm can tàn lụi của gã được thổi lên một ngọn lửa tình đỏ đượm, khiến mọi muộn phiền như hòa quyện vào đôi đồng tử nâu sẫm kia. cứ ngỡ đôi mình sẽ hạnh phúc như gã đã từng mơ, nhưng nghiệt ngã thay, những ngây ngốc của tuổi trẻ, những bồng bột, dại khờ thuở ấy đã tự tay giết đi tấm chân tình mà em và gã cất công vun vén. phải chăng, cái tôi của hai người nọ quá to lớn, tới nỗi đã chen mất chỗ của tình yêu.

và rồi ngày em rời đi, gã đã ngỡ rằng, em mang cả thế giới của gã theo, bỏ lại gã một mình nơi đáy vực sâu. như vô tình, như cố ý, em để lại cho tuấn duy những vết sẹo chằng chịt nơi đáy tim, trường tồn theo thời gian, dày vò gã từng giây phút một. đơn giản vì em là người mà gã yêu nhất, người mà gã đã thề rằng sẽ ở cạnh đến khi thân xác hoang tàn và những mảnh hồn vỡ thành từng vụn nhỏ. nhưng thiết nghĩ rằng, cuối cùng cũng chẳng có lời hứa nào thắng nổi thời gian. tuấn duy chẳng trách cuộc đời quá đỗi cay nghiệt với đôi mình, mà gã trách chính bản thân không bảo vệ được em, cũng như không bảo vệ được cái mảnh tình ngây dại thuở ban đầu.

thôi thì, đoạn tình cảm này đến đây cũng đành. có lẽ phải hẹn em tới kiếp sau, khi mà mình tương phùng lần nữa, cho dù là dưới một hình hài khác, tuấn duy vẫn sẽ đi tìm em, sẽ thật mạnh mẽ để che chở em khỏi dòng đời huyên náo. còn về phần gã bây giờ, có lẽ vẫn sẽ luôn âm thầm giữ hình bóng em hiện hữu bên mình. pháp kiều sẽ là sao trời, là mây trắng hoặc mùa thu, hay đôi khi hòa mình vào những lời nhạc mà gã viết.

tất cả chỉ để gã mãi nhớ về cái mối mình đầu nọ, thứ mà khi nó kết thúc, đã vô tình rút đi hết tất thảy linh hồn và tâm can gã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro