Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những hộp bento đáng yêu. Những buổi sum họp gia đình. Những tiếng nói cười vui vẻ. Những ánh mắt trìu mến. Những phép màu tuyệt vời đó. Hạnh phúc gia đình. Và hơn hết là, cảm xúc của chúng tôi.

  Hai chúng tôi, mỗi người biểu lộ những loại cảm xúc khác nhau. Một có bao nhiêu lộ hết ra mặt, nhìn thấy hắn là muốn động tay động chân, luôn tỏ vẻ khó chịu. Một thì lạnh lùng, vô cảm, coi hắn như không hề tồn tại trên thế giới này. Nhưng tôi biết một điều, rằng cả hai chúng tôi đều căm hận hắn.

  Ham muốn giết chết hắn cứ lớn dần trong chúng tôi. Bóng đêm đen tối lôi kéo chúng tôi vào sâu trong đó.

  Sợ quá.

  Mẹ ơi, con sợ.

***

  "Em gái... là sao? Ai-Ai, em có biết gì về chuyện này không?"

  "Tôi không biết." Ai trả lời.

  Ban đầu, Chiru nhìn anh chàng tóc nâu xoăn đó với ánh mắt khó hiểu. Như nhớ ra điều gì đó, cô bé thốt lên :

  "Nè, nè, tên anh là gì vậy?"

  "Anh hả? Là Reiji... Kotobuki Reiji..."

  "Kotobuki... Reiji... Reiji... Reiji... A~ Thì ra là anh à!"

  "Anh thì... làm sao?" Reiji làm vẻ mặt khó hiểu.

  "Hihi..." Đang nở nụ cười trong sáng, ngây thơ, mặt cô bé biến sắc ngay lập tức. Ánh mắt sắc nhọn loé lên trên khuôn mặt bị bóng tối che mất. Nụ cười của ác ma xuất hiện. Cô bé cất giọng nói đe dọa đáng sợ "... Là bạn thân nhất đồng thời là người đẩy onii-san đến cái chết, phải không nhỉ? Kisaragi Aine ý?"

  Mặt Reiji tối sầm lại.

  Mọi người, trong chốc lát, nhận thấy độ nguy hiểm của cô bé. Thái độ trước đó đã hoàn toàn lừa được họ.

  "E-Em nói... ..."

  "Chiru, thế là sao?"

  Cô bé ấy nhanh chóng quay trở lại thái độ ban đầu.

  "Em đã luôn dõi theo Aine-oniisan từ 10 năm về trước đấy! Vì là cháu của Hakase-san nên anh ấy cũng hay ghé qua chơi, còn Chiru thì ngày nào cũng đến để Hakase-san dạy học và theo dõi! Em biết hết mọi chuyện đó, Reiji-san à!"

  Reiji không còn đứng nổi nữa. Toàn thân run lên, anh khuỵu xuống nền nhà.

  "Thế nghĩa là..." Ai thì thầm.

  "Gì vậy, onii-chan?"

  "Không, không có gì."

  Một chút buồn và lo lắng khẽ thoáng qua nét mặt Ai.

  Chẳng lẽ cô bé vì thấy mình giống Aine mà gọi mình là onii-chan? Không phải chứ?

  "Ara, trời sắp tối rồi! Nhanh thật! Vậy nhé, hôm nay chơi đến đây thôi! Giờ Chiru phải đi rồi! Bye bye!"

  Cô bé hồn nhiên vẫy tay tạm biệt.

  Hồn nhiên đến đáng sợ.

  Nanami hoảng hốt tới chỗ Reiji.

  "Kotobuki-senpai, anh không sao chứ?! Bình tĩnh lại đi, Kotobuki-senpai!"

  "Con bé đó... là ai chứ...??"

  Reiji sợ hãi lầm bầm trong miệng.

  Bất chợt đứng lại, cô lạnh lùng nói:

"Đùa thôi. Chiru không có biết Aine lâu như vậy. Khi em tới nhà của Hakase, anh ấy đã bất tỉnh vậy rồi. Vụ học hành gì đó cũng là bịa thôi."

"T-Thế nghĩa là em có thông tin về Aine phải không??"

Reiji run rẩy nói.

"... Một chút." Im lặng theo dõi phản ứng của Reiji một lúc, cô nói "Yên tâm đi, anh ấy vẫn ổn. Có Hakase ở bên rồi thì không phải lo lắng gì hết."

  Trên đường tới dãy nhà bỏ hoang gần đó, Chiru vừa nhảy chân sáo vừa hát, bài hát mà cô bé thường hát khi chơi trốn tìm với kẻ thù.

Hey can you hear me?

I called out your name

Where are you from?

What is it that brought you here?

Why won't you answer me

I swear to play nice

Isn't this fun?

This game of hide-and-seek

  Một giọng nói trong trẻo vang lên.

  "Chii, Aine-san đâu phải anh trai em?"

  "Nhưng mà gọi vậy đâu có sao chứ? Chiru rất quý anh ấy, anh ấy cũng đối xử với Chiru như một người anh trai mà!"

  "Không phải vì Aine-san giống anh ta sao, Chii?"

  Ai mà biết... Nụ cười vụt tắt, cô bé lạnh lùng đáp.

  Bỗng cô bé đụng phải một cô gái, hay đúng hơn là cô gái trong thân hình một bé gái với mái tóc xanh lam pha sắc hồng trông rất hư ảo. Dù cô gái đó đeo mặt nạ nhưng đôi mắt rực lửa trên nước đó có con ngươi đặc trưng của một vampire duy nhất. Làn da trông thật nhợt nhạt, nhìn là rõ ngay bị thiếu máu.

Thấy rồi. Vampire thuộc chòm sao Thiên Lang, hệ Thủy đây mà. Chiru mỉm cười.

  "Ngươi là BM2904? Bloody Murder phải không?"

  "Ara, vẫn còn có người biết đến thanh danh ta đây sao? Ahaha, thật là vinh dự quá!"

  Cô gái nọ mặt vẫn lạnh tanh.

  "Ngươi muốn gì ở ta?"

  "Ta ư? Ta muốn... ừm, cái mạng của ngươi đó!" Chiru nhấn mạnh từng chữ.

  "Được thôi, ta cũng chẳng ưa gì ngươi cả, lên đi."

  Chiru triệu hồi lưỡi hái, còn vampire thì điều khiển dòng nước tạo thành một cái lưỡi hãi y chang của Chiru.

  Là khả năng sao chép mọi vật cô nhìn thấy và biết rõ công dụng của nó.

  Hai cô bé, hai lưỡi hái, lao vào nhau với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Lưỡi hái của cô bé vampire trông vậy thôi mà khi lưỡi hái chạm nhau, chúng tạo ra tiếng 'keeng' chói tai.

  Đang ra những đòn đánh đẹp mắt thì đột nhiên có tiếng gọi to: "Shio! Shio! Em ở đâu?!"

  Chủ nhân...? Cô gái đó lẩm bẩm.

  "Tch, hôm nay coi như ngươi may mắn, ta có việc gấp phải đi. Xin lỗi. Vậy nhé, không hẹn ngày gặp lại."

  Giọng nói lạnh lùng mà dễ thương thốt ra từ đôi môi mỏng nhợt nhạt làm Chiru tụt cả hứng.

  "Cái gì vậy chứ? Chán thật... Mà, đêm nay nhiều Insectepest ghê, chắc sẽ bận lắm đây!"

  Chiru nhìn về phía đám yêu quái mang hình dạng những con muỗi khổng lồ trông mà thấy gớm. Ấy thế mà cô bé lại mỉm cười rồi tiếp tục cất tiếng hát bài ca đó.

I only wanted to hear your voice

Skin that warm

Eyes that bright

I only wanted to see your smile

Feel your touch

It's been a while...

***

Mẹ rõ ràng đã biết về việc hắn ngoại tình, vậy mà mẹ vẫn làm lơ, chào mừng hắn về nhà như thường ngày, bữa tối diễn ra một cách êm xuôi.

Thật kinh tởm.

Tôi ghê tởm cảnh tượng đó.

***

  "Xin lỗi, Reiji."

  "Ai-Ai không phải xin lỗi vì Ai-Ai đâu có lỗi! Em cứ làm như em có trách nhiệm với cô bé vậy... Anh... không thích một chút nào đâu..."

  Reiji kéo cái mũ đang đội trên đầu xuống để che mặt.

  "Cô bé ấy nguy hiểm lắm, không tiếp xúc nhiều sẽ tốt hơn..."

  "Ừm, tôi biết rồi. Tôi sẽ ghi nhớ. Giờ thì vui lên đi nhé, Reiji."

  Ai mỉm cười động viên Reiji. (Số Reiji là nhất rồi!! \(>////<)/ ) (T^T)

  "Kyaaa!! Ai-Ai đang cười kìa!"

  "Không có."

  Ai quay phắt đi, mặt lại lạnh tanh.

  "Dễ thương quá đi a~~~~ Ai-Ai cho Reiji onii-chan hun cái nào!!"

  Reiji giơ hai tay ra toan ôm lấy Ai nhưng bị anh chặn lại ngay.

  "Gớm quá. Tránh ra đi tên khùng. ... Nhưng cũng may là anh đã vui vẻ trở lại."

  "Hehe, Ai-Ai đúng là một thiên thần dễ thương mà! Yêu quá cơ!"

***

Long, long ago, I was a girl just like you

Father loved me

Kept me save and beautiful

Oh, how I'd love to dance around just once more

But these cold legs don't move anymore

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro