Phần 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba Lâm.. Ba Lâm.." Tần Thắng chạy một mạch tới chỗ tụi thằng Tèo, vì lo lắng, vì sợ hãi, người nó run hết cả lên

"Úi cha! Hết hồn! Gì mà cái mặt đỏ chét vậy nè Tần Thắng?"

Đang bận tám chuyện cái tự nhiên có đứa xông tới, mặt mày đỏ rần, thở hồng hộc như bị chó rượt, vậy nên con Liên giật mình la toáng lên âu cũng là chuyện bình thường.

Lấy lại bình tĩnh, Tần Thắng điều chỉnh lại nhịp thở, hỏi

"Ba Lâm đâu rồi?"

"U là trời, tưởng chuyện gì! Ra là tìm Ba Lâm.
Nó mới vừa bảo khó chịu trong người.."

"Nãy giờ tụi bây có thấy Ba Lâm uống cái gì không?"

'Cầu trời nó đừng uống cái gì hết'. Cả đoạn đường Tần Thắng đã lầm bầm câu này cả ngàn lần, cho đến bây giờ khi đứng trước mắt tụi bạn mình nó vẫn không ngừng tự trấn an bản thân rằng Ba Lâm nhà nó vẫn ổn.

"Có."

Đầu mày nó chau lại khi nghe câu trả lời thốt ra từ miệng thằng Tèo. Thôi chết rồi, vậy là có uống rồi..

"Nó uống rượu. Nãy mày vừa rời khỏi là nó cầm chai rượu nốc cạn một hơi luôn."

"Uống nhiều lắm. Chắc xỉn rồi ha gì á. Nãy còn vấp vô người nhỏ Hà nữa." Nhã Phong chậc lưỡi

"Xuân Hà hả? Nhỏ có đưa gì cho Ba Lâm uống không?" Tần Thắng chuyển hướng sang thằng bạn cùng lớp, nắm lấy hai vai nó, vội vàng tra hỏi

Tuy có hơi hoảng vì cái siết của Tần Thắng, Nhã Phong vẫn ngoan ngoãn khai báo.

"Hình như nó có mời Ba Lâm ly nước trái cây thì phải.."

"Ý trời đất ơi! Ba Lâm nãy giờ quất một hơi từ đầu tới cuối toàn rượu, tự nhiên chọt vô ly nước trái cây nên hèn gì thằng nhỏ kêu khó chịu trong người là phải rồi."

"Chắc bị chọt bụng nên mới hớt ha hớt hải đi xả rồi cũng nên."

Hết con Liên rồi tới thằng Tèo thay phiên vỗ tay chát chát như vừa ngộ ra được chân lý.

Nói rồi xoay qua Tần Thắng đặng mách nước.

"Ha mày vô trỏng.."

Ai có dè người cần được mách đâu không thấy, chỉ thấy Nhã Phong mặt ngơ ngác chỉ tay về phía đối diện.

"Ủa? Tần Thắng nó đi đâu mất tiêu rồi Phong?"

"Kìa! Đang đi vô nhà kìa."

"Hời ơi! Coi lo cho bồ ghê hông!?"

Thằng Tèo giở giọng đanh đá, trề quả môi dãnh như môi cá Tây Tượng ra khịa thì bị con Liên táng cho một phát vào đầu.

"Mắc cười mày quá! Bồ nó nó phải lo chớ. Hỏng lẽ lo cho mày?"

"Đau nha mạy!"

Nhã Phong trông thấy hai đứa Tèo Liên định choảng nhau tới nơi chẳng những không thèm cản mà còn châm dầu vào lửa, đốt cho cháy rụi mới vừa lòng.

"Cái miệng tía lia thấy ớn. Đánh vậy là còn nhẹ đó Liên, phải mạnh thêm xí nữa mới vừa cái nết nó. Đánh đi! Tao bảo kê cho!"

Trong khi bọn nó bận chí chóe nhau um trời, Tần Thắng bên này đã đặt chân vào trong nhà, vừa bước đi vừa kêu to tên Ba Lâm.

"Ba Lâm! Mày đâu rồi?"

Trông thấy con Cúc đang đứng trưng bày đống quà cáp của Ba Lâm ở cái bàn gần đó, Tần Thắng chạy lại thật nhanh, sốt sắng hỏi.

"Nãy giờ có thấy Ba Lâm đi vào đây không Cúc?"

Được cậu Hai nhà ông hội đồng Hoàng bắt chuyện làm con nhỏ đứng hình mất vài giây.

'Mụ nội ơi! Cực phẩm má lúm, chiến thần hủy diệt liêm sĩ, người trong mộng của nó đang gọi tên nó kìaaa!'

Không phải đó giờ nhỏ không được gặp cậu Hai Thắng, chỉ là tiếp xúc ở cự li gần, mặt đối mặt như này thì thật sự là lần đầu tiên trong đời. Phải đợi tới khi thấy được cái bàn tay vừa trắng vừa mảnh khảnh của Tần Thắng huơ vài đường trước mặt nó mới tỉnh hồn.

"Dạ.. Con hỏng biết cậu ơi. Nãy giờ con loay hoay ở dưới bếp á. Nhưng mà cậu tìm cậu Ba Lâm nhà con có chi hong? Để lát con gặp được cậu Ba, con chuyển lời giùm cho.."

Con Cúc nói chưa dứt câu đã bị cái giọng thánh thót của con Huệ từ nhà sau vọng lên chen ngang.

"Ủa? Cậu Tần Thắng?"

"Ba Lâm đâu rồi Huệ? Có ở trỏng không?" Tần Thắng vội chuyển mục tiêu

"Ủa? Nãy con nghe tiếng cậu Ba nhà con giằng co với ai ở ngoài nhà xí á. Con tưởng là hai người giỡn với nhau.."

Tần Thắng nghe tới đó đã chạy cái vèo ra nhà sau, để lại hai đứa Huệ Cúc khó hiểu trông theo.

"Ủa gì vậy?"

"Dạ cậu Thắng vừa vào đã hỏi em cậu Ba nhà mình đâu. Thấy cậu gấp gáp lắm chị."

"Tao tưởng cậu Ba đang nói chuyện với cậu Thắng chớ.. Ờ mà nãy nghe cậu Ba kêu "bỏ ra". Mà đó giờ cậu Ba không sáp lại gần thì cũng xà nẹo cậu Thắng, chứ nói gì tới việc kêu "bỏ ra".. Vậy nãy cậu Ba nói chuyện với ai ta?"

Con Cúc lắc đầu, con Huệ lắc đầu, Tần Thắng đứng trước cái nhà xí đang mở toang cửa ra cũng lắc đầu.

Cái nhà xí trống không, có thấy Ba Lâm đâu. Nó kêu muốn khàn cái cổ họng, tìm hết ngõ ngách trong nhà rồi còn gì..

Ý! Còn phòng Ba Lâm chưa tìm!

Tần Thắng hùng hổ đi tới mở cửa nhưng nhận ra bên trong đã gài chốt.

Rồi mắc cái gì khoá cửa?

"Nóng.. Khó chịu quá... Đi ra đi.."

Ơ kìa!?

Tần Thắng nghe được tiếng "bùm" nổ oang oang trong đầu mình.

Chiếc bom nổ chậm trong lòng nó cuối cùng cũng bị kích ngòi. Ba Lâm ở trỏng than nóng, chứ ngoài này Tần Thắng muốn bốc cháy tới nơi. Ruột gan nó đánh lô tô, loạn xà ngầu bung bét hết trơn rồi đây nè!

"BA LÂM! MỞ CỬA RAAAA!! CÓ NGHE TAO NÓI GÌ KHÔNG? TAO BẢO MÀY MỞ CỬA RA! NHANH LÊN!"

Nó vừa đập cửa vừa la inh ỏi nhưng vẫn không nhận được một chút phản hồi nào.

Thôi được rồi. Phen này liều vậy. Không chịu mở cửa thì nó đạp cửa. Tần Thắng có phải dạng yếu đuối gì đâu, tính ra đánh đấm cũng chỉ thua Ba Lâm thôi.

Nó vô thế, xách quần, giơ chân lên, dồn hết sức lực chuẩn bị "xử tử" cái cửa thì bất ngờ bên trong lại tự động bật ra.

Ba Lâm đứng đối diện mặt đỏ bừng bừng, níu lấy cánh cửa, thở dốc.

Nhưng điều làm Tần Thắng để tâm hơn là bàn tay đang tự tiện ôm lấy cánh tay Ba Lâm của nhỏ Xuân Hà kia kìa.

Coi bộ thân quen quá đa!

Ba Lâm dù có mệt những vẫn tinh ý trông thấy ánh nhìn Tần Thắng ngày càng trở nên khó chịu. Biết cục cưng nhà mình ghen rồi, nó vội vội vàng vàng vuốt tay nhỏ Hà ra, cật lực lắc đầu kèm xua tay không ngừng nghỉ, ý bảo "Đừng hiểu lầm nó, nó vô tội." Chỉ khi nhận được cái gật đầu của Tần Thắng nó mới chịu dừng.

"Xuân Hà ở trong đây làm gì?"

"À tui.. Tại tui thấy Ba Lâm bị mệt nên là.."

"Nên là xông vào phòng người ta như vậy hả!?"

Tuy không lớn tiếng, nhưng chỉ với cái gằn giọng nhẹ của Tần Thắng cũng đủ làm nhỏ Hà khiếp vía, đủ làm Ba Lâm ruột gan lộn cù mèo chục vòng.

"Chỉ là tui trông thấy Ba Lâm có vẻ khó chịu trong người nên muốn giúp Ba Lâm thôi mà.."

"Mày có muốn Hà giúp không?" Tần Thắng lườm Ba Lâm một cái rồi hỏi

"Không." Ba Lâm lắc muốn rớt cái đầu.

"Vậy chuyện còn lại cứ để tui lo. Hà ra ngoài đi."

"Nhưng mà tui.."

Sao mà cố chấp quá vậy đa!? Tần Thắng nó đã ráng nhịn lắm rồi đó nghen! Nó không muốn động thủ với con gái đâu.

"Con gái con đứa đứng đây lát có người vào lại hiểu lầm cho. Ở đây có MỘT MÌNH TUI lo cho Ba Lâm là đủ rồi. Không cần Hà phải bận tâm đâu."

Tần Thắng cố gắng kiềm lại không nổi trận lôi đình với Xuân Hà. Nó nghiến răng, cuộn tay thành quyền, đanh thép nhìn chằm chằm Xuân Hà cho tới khi nhỏ từ do dự chuyển sang sợ hãi, muối mặt bẽn lẽn đi ra, nó mới chuyển hướng ngước lên nhìn Ba Lâm.

Quần áo xộc xệch, cúc áo để hở, đầu tóc rối bù, mặt mũi đỏ ửng. Cái tổ hợp hằm bà lằng gì đây?

"Tần Thắng.. Chuyện không phải như mày nghĩ đâu. Tao với Hà không có làm gì hết. Tự nhỏ đi theo tao.." Ba Lâm vừa nói vừa thở dốc, lắc tay Tần Thắng phân trần.

Tiếp xúc da thịt rồi, Tần Thắng mới nhận ra người Ba Lâm nóng hổi, nóng muốn phỏng luôn da người nó đụng vào.

Thôi xong! Chuyến này không còn đơn giản nữa rồi. Thiệt tình cái nhỏ Hà này..

"Ở yên đó. Chờ tao tí."

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng Ba Lâm lại rồi dặn dò gia đinh trong nhà ông bà Trần có hỏi thì bảo Ba Lâm xỉn nên đi ngủ rồi. Sẵn tiện nhờ nói với tía má nó có tìm thì bảo Tần Thắng nó đêm nay ngủ chung với Ba Lâm luôn.

Dặn dò kĩ lưỡng đâu vào đấy, Tần Thắng lúc này mới yên tâm trở lại "cái động" của cún bự nhà nó.

"Ba Lâm."

Tần Thắng cất tiếng gọi nhưng Ba Lâm không đáp.

Cái thằng lựu đạn này! Đã cái phòng tối om không có miếng sáng nào, đi phải quơ tay quơ chân dò đường mà Ba Lâm nó còn chơi cái trò "đố anh bắt được em", câm như hến thì ai mà chơi cho lại.

"Ba Lâm ơi! Mày đâu rồi Ba Lâm?" Tần Thắng kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa.

Thường ngày được kêu vầy là "ơi" ngọt xớt, nay im lìm không thèm ừ hử gì luôn mới ghê.

"Ưm.. Haaa.."

Ẩy!? Tiếng gì đó!?

Lỗ tai Tần Thắng vểnh lênh, hoạt động hết công suất, lần mò đến nơi phát ra tiếng động lạ, à không, phải gọi là tiếng rên rỉ mới đúng.

Tiến lại càng gần, tiếng rên rỉ phát ra càng rõ, Tần Thắng lòng càng trở nên gấp gáp, mất bình tĩnh.

KỊCH.

Gấp quá nên thằng nhỏ va trúng cạnh tủ lúc nào không hay.

'Ờ ha! Cái tủ gỗ nhỏ! Trên cái tủ trong phòng Ba Lâm có cái đèn dầu. Nhớ rồi!'

Bàn tay lại một lần nữa lần mò đến vật cứu rỗi duy nhất, soi sáng được cái bầu không khí mờ mịt, tăm tối, đen thui thùi lùi này.

Đèn vừa sáng cũng là lúc cặp mắt Tần Thắng nhìn rõ được mọi thứ trong căn phòng, bao gồm cả cái bóng lưng của Ba Lâm, thực chất chỉ cách nó một cánh tay.

Im im nãy giờ, ra là núp sang phía bên kia của cái tủ gỗ. Cái thây to như con trâu mộng mà đi núp đằng sau cái tủ nhỏ gấp đôi nó. Tới lúc này mà còn tấu hề cho được. Ba Lâm ơi là Ba Lâm!

"Nè! Ổn hông đó?" Tần Thắng khều vai cái cục thù lù đang ngồi dựa lưng vô cạnh tủ thở phì phò như con bò tót

Thay vì lời hồi đáp, thứ Tần Thắng nhận được lại là sự run rẩy cùng thân nhiệt nóng muốn dọa người của đối phương. Nó lật đật đi lại ngồi xổm xuống xem xét tình trạng của Ba Lâm. Để rồi sau đó phải trố mắt trước cảnh tượng trước mặt.

Sơ mi còn mặc nhưng bung hết cúc, mồ hôi rịn tầng tầng từ trán xuống cổ, từ xương quai xanh xuống ngực, xuống khe bụng, nơi sáu thớ cơ rắn chắc được phân định rạch ròi chứ không như cái bụng nước lèo tròn ủm một cục của Tần Thắng nó. Sau một hồi quan sát, Tần Thắng nhận ra, không chỉ mặt đỏ, cả người Ba Lâm cũng đỏ nốt. Tới cái nơi đang sừng sững hiên ngang ngẩng cao đầu cũng không ngoại lệ. Đã đỏ còn đầy gân!? Sao người thằng trâu này gân nổi không chừa chỗ nào luôn á đa, tới cái chỗ đó cũng nổi cơ á..?

"Tần Thắng.. Mày né ra đi.. Người tao dơ lắm.."

Chất giọng trầm khàn khác hẳn mọi khi lúc đối thoại với Tần Thắng, cùng đôi mắt đỏ ươn ướt chớp liên tục. Ba Lâm ái ngại nhìn người thương đang tập trung tới mức không chớp mắt vào cái nơi duy nhất được nó thả ra khỏi chiếc quần tây, an ủi một lần nhưng vẫn không có dấu hiệu tắt chế độ chiến đấu khiến Ba Lâm rầu rĩ không thôi.

Riêng đối với Tần Thắng, thái độ nó đã chuyển từ hốt hoảng, bàng hoàng sang phẫn nộ, tức giận muốn đấm người.

Mẹ nó! Coi nhỏ Hà biến Ba Lâm thành cái bộ dạng gì nè chèn?

"Tao đã bảo người tao giờ dơ lắm. Mày đừng có lại gần tao nữa. Bỏ tay mày ra đi mà.. Coi như tao xin mày đó.."

Bộ dạng bất lực, cố kìm nén sự bức bối, nóng ran đang hoành hành, chạy dọc khắp cơ thể. Ba Lâm thà chịu mệt chứ không muốn trút lên người Tần Thắng. Nó không muốn làm người nó thương phải chịu đau để thỏa mãn cơn khát tình của mình một chút nào hết.

"Tao không bỏ!"

Tần Thắng giọng điệu chắc nịch, tay bưng mặt Ba Lâm lên, nhích người lại gần dịu giọng thương lượng.

"Ba Lâm! Để tao giúp mày, được không..?"

_________
Còn nữa..

Định tối mới lên chap á chớ. Cơ mà tối nay bận thắp 🕯 cầu nguyện cho 2 bạn nhà mình gòi. Cầu cho ON nhận được thiệt là nhiều giải thưởng 🙏🏻🙇🏻‍♀️ aiss chếck tijtttt hồi hộp quá mn ớiiii 😵

- Jen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro