6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Nanon_

Đang mải suy nghĩ linh tinh

Bỗng . . .

Chuông di động vang lên. Cái giọng ngang phè phè đang nghêu ngao ấy chẳng thể nào nhầm được, của thằng Ohm . Vì Hội Điên là Hội Điên, nên di động của đứa nào cũng có sẵn mấy bản thu âm giọng của mỗi đứa trong hội, đặt làm chuông báo đặc biệt đối với mấy đứa thành viên. Chỉ cần nghe nhạc là biết ngay đứa nào gọi. Cái đó, cũng được coi là đẳng cấp pro mà Hội Điên tự phong cho mình.

" Gì vậy mày ? "

" Non ơi ! Non à ! Tao nhớ mày quá à ! Mang đồ ăn qua cho tao nha !!!!!!! "

Giọng Ohn nghe như mếu ở trong di động. Không biết chuyện gì xảy ra nữa. Nhỏ Love cưng thằng này như trứng, cưng nó như hoa cơ mà? Sao lại để nó cầu cứu tôi nhỉ?

" Nghe giọng thảm thế? Có chuyện gì sao? "

" Ờ ... Đại khái là... giờ tao đói! Mày mang đồ ăn qua cho tao đi!!!! Plz ~~~~ "

" Mày ... "

" Mày không mang qua cho tao là tao chết đó! Tao nói thiệt đó! Mang qua đi nha! Nha! P' Nanon ~~~ "

Giọng nó thống thiết ở trong điện thoại làm tôi thấy vui vui. Nhìn người khác khổ sở đúng thật là niềm hạnh phúc của mình.

" Ok! Tý nữa tao mang qua "

" Ok! Love you! "

Cái thằng này, chỉ cần liên quan đến free và đồ ăn là ai nó cũng nói được chữ love hết á. Sẽ có ngày chết vì cái tính đó cho coi.

Tôi mặc cái áo thun vào rồi chạy xuống nhà, mở cái giọng xin xỏ thường xuyên.

" Mae ơi ! mae ơi! Làm con suất đặc biệt ! Con mang qua nhà cho thằng Ohm "

Cũng may ba cái giờ này thì quán vắng khách nên việc lấy được suất đồ ăn đặc biệt từ mẹ tôi chẳng khó khăn gì lắm. Dù sao thì bà cũng thuộc loại dễ chịu.

" Được thôi cục cưng ! Đợi Mae chút ! Cơ mà . . . Dạo này không thấy Nong Ohm qua nhỉ? Mae nhớ nó ghê! Cái vòi nước tầng hai bị hư rồi ... " Mae nói rồi nhìn tôi, khẽ thở dài một cái.

Cái Biểu hiện gì đấy?

" Hai ơi ! Hai với P'Ohm tiến đến đâu rồi ạ ? Kêu Pi ấy qua đây ở luôn đi cho em nhờ mấy việc coi! Có đàn ông con trai trong nhà cũng đỡ đi một chút "

Còn đứa em gái duy nhất của tôi này nữa này nữa, nói câu đó là ý gì đấy hả ?

" Hai người vừa phải thôi nhé! Bộ con không phải là con trai à? Nói cái kiểu gì kì thế? "

" Ơ kìa Cục cưng ... Mae có nói gì đâu, chỉ là ... Por con thì đi làm xa thiết xa lâu thật lâu mới về thăm nhà . mấy chuyện cần đến đàn ông con trai trong gia đình con đều không làm được cả. Có nong Ohm ở đây thì sẽ rất đỡ thôi "

" Phải đó! Hai nhìn hai xem , cầm có mỗi cây búa không cũng để nó rớt xuống chân thì làm được gì? Hai đừng nói với em là hai làm được nhé . Em nghe đến mòn cả tai rồi mà không thấy cái sự làm được của hai ở đâu á . Tốt nhất là cưới phắt P'Ohm về , không cưới thì cũng vác người ta về đây cho em và Mae nhờ. Mae nhỉ?"

Bà đưa mắt nhìn tôi . Rồi chẳng chần chừ trả lời con nhóc

" ... Ừ ... Như vậy cũng tốt. "

NHÀ VẬY ĐÓ TRỜI!

Người thì mất lòng tin ở con trai quá mức cần thiết. Người thì coi thường anh trai đến mức quá đáng. Por thì làm xa rất ít khi có mặt . Nhà chỉ có ba người, tôi là thằng con trai duy nhất, vậy mà đối xử với tôi như vậy đó. Ức chế ghê không? Đặc bịêt là mỗi khi nhắc đến thằng Ohm, giá trị của tôi giảm hẳn từ mức không trở thành âm luôn.

Đồng ý là tôi không có khiếu về mấy vụ lặt vặt như điện nước, nhưng chí ít về công nghệ thông tin tôi đâu có mù? Sao không ai mở rộng tầm nhìn hết vậy, toàn đặt nào là ống nước hư, cầu giao cháy, đồng hồ nước có vấn đề, đèn không sáng được, tivi nghe không rõ, đầu đĩa chạy không được vào người tôi. Mấy cái đó đi gọi thợ chuyên ngành mà sửa chứ? Cái gì cũng đùn vào tôi cứ như tôi là người đa năng á. Có phải trên đời này đứa nào nó cũng có khả năng làm mấy việc đó tốt quá mức tưởng tượng như thằng Ohm đâu.

Đem tôi so sánh với nó sao được?

Mỗi người có một sở trường riêng chứ, đúng không?

Nói gì thì nói, việc tôi cảm thấy không thể nào chấp nhận được nhất vẫn là chuyện tôi bị ghép đôi với Ohm mà hai người phụ nữ nhà tôi vẫn coi như không. Có mỗi một đứa em gái ngoan không bênh vực anh trai nó thì thôi đi còn hùn vô với đám Hội Điên còn lại mới gớm nữa. Không hiểu dây thần kinh của mọi người có bị đứt cái nào không!?

" Xong chưa mae? Đưa con con đi luôn "

Nhưng mà dù sao tôi cũng quá quen với chuyện này. Nên có tức, tôi cũng chỉ tức trong lòng thôi, ngu dại gì mà biểu hiện ra ngoài. Hai người phụ nữ mảnh mai yếu đuối nhà tôi sẽ làm tôi thân tàn ma dại mất. Kinh nghiệm thương đau nhiều rồi.

" Đây, đi về sớm nghen con "

" Con biết rồi "

" Hai đi sớm về sớm nha ! Tuy em và Mae ủng hộ hai hết mức nhưng cũng đừng chưa đưa người ta về nhà đã vội trao thân cho luôn người ta luôn pi á "

" Bớt linh tinh đi nhóc ! Với lại em cũng đừng bám theo con Love với con Film học bọn nó gán ghép linh ta linh tinh . Thằng Ohm á ! Nó có bồ rồi "

Tôi nói với lại rồi phóng xe đi mất. Có ai mà ngờ rằng, đứa em gái dễ thương nhà tôi vừa mới nghe câu đó đôi mắt lóe lên một tia sáng nguy hiểm.

Đã bảo rồi, đời nó trái ngang lắm em ơi ...
___________________________________

Vào một buổi chiều đẹp trời, tiếng chuông điện thọai réo rắt khúc nhạc éo eo quái gở vang lên.

Ác quỉ có xuất hiện chăng?

" Alo? Chế Love đó ạ ? "

" Ơi ! Chế đây ! Cục Cưng gọi chế Có chuyện gì hả ? "

" Dạ ! Cũng hổng có gì chỉ là Nghe loáng thoáng đâu ông anh rể của em ổng có bồ rồi . Nên em phải gọi chế ngày để xác nhận thông tin ạ? "

" À! Thông tin truyền đến tai nhóc nhanh nhỉ. Chuyện là thế này này ..."

5 phút trôi qua với lời thì thầm của gió thoảng

Rồi 10 phút đi tiếp theo con đường của thời gian

Và không lâu sau đó, giọng cười khằng khặc của một cô gái mĩ miều rú lên.

" Diệu kế! Diệu kế! Tại hạ khâm phục! Cần em giúp các chế một tay không ạ ? "

" Có! Có chớ! Có em giúp được thì tốt quá rồi . Mình phải tác động từ thật nhiều hướng như thế thì kết quả mới viên mãn được hiểu không cưng ? "

" Ok! Vậy thì vầy nhé ... "

Người ta thường có câu, chuyện gì đến thì sớm muộn sẽ đến mà thôi...

Cứ cầu trời ai đó sẽ bình yên đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro