BMNLDGML.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Ohm Pawat rất sự rất thích trời mưa . Từ rất nhỏ đã như thế .

Nhưng . . .

Đợt ấy ! Trời chuyển mưa đen kịt cả khu phố, tháng bảy mưa ngâu buồn hiu hắt. Dạo này, hôm nào Ohm cũng ngồi nhìn ra cửa sổ rồi trưng cái bộ mặt rầu rĩ đến phát tội. Cũng có tốt lành gì đâu, chẳng qua là mấy ngày trước mẹ cậu về quê, vậy là cậu chạy ù qua nhà Nanon rủ đi tắm mưa. Mà trời mưa tháng bảy dai dẳng khỏi nói rồi, hai đứa tung tăng chạy "phá làng phá xóm" mệt nghỉ.

Cho đến xế chiều thì mẹ Nanon gọi vô nhà. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu Ohm Pawat cứng đầu không ham chơi mà nấn ná ở ngoài mưa, làm thêm một trận cho đến tối mịt mới chịu vô nhà. Thế là sáng hôm sau, khi mẹ Ohm trở về thì phát hiện ra trời ơi sao thằng con mình nó nóng dữ vậy nè.

Sau khi tìm hiểu sự tình, hiển nhiên là bà-mẹ-thương-con ấy nổi trận lôi đình liền, tức tốc lôi ông chồng của mình ra cằn nhằn quá chừng: “Tại sao anh ở nhà mà không để ý con cái gì hết vậy hả?”

Ông-chồng-đáng-thương kia đương không bị vợ yêu "phê bình" nên đâm quạu. Mà ông bà ta có câu "Giận cá chém thớt” đố có sai, một “lệnh giới nghiêm” ngay lập tức được ban hành: “Từ đây về sau ba CẤM TIỆT Đầu Đinh tắm mưa bằng bất cứ lí do gì.” Vậy đó, kết quả là mấy hôm nay có một cậu bé ngồi trong nhà ngắm mưa mà mặt mày buồn ơi là buồn.

Nanon ở nhà bên nhìn qua thấy tên bạn thân của mình như vậy tự nhiên cũng… buồn theo. Mẹ Nanon thấy con mình cứ chốc chốc nhìn ra mưa rồi thở dài mà tội nghiệp hết sức.

12. Mấy năm sau khi Đứng trú mưa dưới mái hiên nhỏ, Ohm Pawat cảm thấy nhớ Nanon vô cùng. Nhớ những lần cậu và Nanon cũng trú mưa bên mấy cái mái hiên ven đường thế này. Nhưng những lúc đó trời mưa vui phải biết chứ đâu có buồn-đến-phát-chán-lên-được như bây giờ đâu. Mọi chuyện cũng tại cậu mà ra thôi, tự nhiên tìm cách tránh mặt Nanon làm chi chớ. Nhưng mà không tránh không được, bây giờ mỗi khi bên cạnh Nanon là tim nó đập loạn xạ không kiểm soát được.

Ohm Pawat tin mười tám năm sống đủ cho cậu kinh nghiệm để có thể “hiểu” là hiện giờ cậu đang như thế nào với Nanon. Ước gì nó có thể nói thẳng với Nanon điều đó. À không, phải hét lên cho cả thế giới này biết luôn chứ. Nhưng đó là Ohm Pawat tính thế thôi, chứ bây giờ cậu làm gì có gan dám làm điều ấy . Cậu không dám liều đánh cược mười ba năm tình bạn của mình và Nanon bằng một câu nói mà nó chẳng biết kết quả sẽ dẫn đến tình huống quái nào khác nữa.

Vậy nên trước tình cảnh “dầu sôi lửa bỏng” như lúc này, tốt nhất là cậu nên ít gặp Nanon lại chừng nào thì hay chừng đó. Dù Ohm Pawat biết là điều đó sẽ làm Nanon buồn dữ lắm. Nhưng phải cố lên thôi, huống hồ chi cậu cũng “cố” được đã hơn một tháng rồi mà. Biết đâu làm thêm vài tháng nữa thì cái cảm giác “mệt tim nặng đầu” đó biến mất tiêu luôn. Rồi Ohm Pawat sẽ lại vui vẻ bên Nanon như ngày xưa, sẽ có thể ôm Nanon ngủ ngon lành

Ờ, biết đâu đấy…

Mà trời ơi, tự nhiên chỉ nghĩ tới cảnh sẽ ôm Nanon ngủ thôi mà tim Ohm Pawat như nhảy lam-ba-đa trong ngực rồi. Vậy là không được, chắc cậu sẽ còn không gặp Nanon dài dài hjx thật sự không muốn vậy đâu . Lòng cậu mâu thuẫn quá à, giờ phải làm sao đây Non Non ơi!!!

__còn tiếp__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro