BMNLDGML.3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6. Hôm nay, vô tình Ohm Pawat đi ngang qua "Công viên Cá Mập". Cũng hơn mười năm rồi kể từ khi con cá ham ăn mất nết đó lìa đời. Và giờ đây, cậu chủ mập ú  trước kia của nó cũng  sắp mười tám tuổi rồi , cũng đã  biết rằng, con cá con hồi đó không phải là cá mập như cậu tưởng. "Có chăng là do nó tham ăn quá nên ú hơn đồng loại thôi!" - Nanon từng phán như thế.

"Lại nghĩ tới Non Non nữa rồi!" - Ohm Pawat khẽ thở dài. Đúng là dạo gần đây, Nanon xuất hiện trong suy nghĩ của cậu với tần suất càng ngày càng dày đặc. Đỉnh điểm có hôm từ sáng tinh mơ cho tới khi mịt tối, kể cả trong giấc mơ của cậu cũng chập chờn hình ảnh đứa bạn với đôi mắt cười dễ-thương-hết-biết ấy.

Mà nói đi cũng phải nói lại, thử nhìn vô cái phòng của cậu mà xem, bảo đảm đâu đâu cũng thấy "trạm-phát-sóng-của-Nanon". Từ cái gối ôm hình con cá mập mà Nanon tặng nó để cho nó hết buồn cho tới cả chồng truyện mà nó "cuỗm" được từ phòng Nanon sang. Rồi cái áo thun sọc đen đỏ quà của mẹ Nanon tặng cho mỗi đứa  khi cả hai cùng đỗ cấp 3 vào trường điểm - 2 chiếc áo giống hệt nhau chỉ khác  , bộ viết chì hình mấy con heo ngu ngu nữa, rồi cái ví, balô, khẩu trang sọc ca rô... ôi thôi nhiều lắm lắm.

Nhưng công bằng mà xét ra, cái tình trạng Nanon-ở-mọi-lúc-mọi-nơi mà Ohm Pawat đang mắc phải chỉ mới bộc phát khoảng một tháng gần đây thôi. Tất cả cũng bởi vì cái-ngày-Ohm Pawat- kéo-Nanon-tập-đi-patin.

7. Một chiều chủ nhật nọ, tự nhiên Ohm chạy xồng xộc vô phòng Nanon trong lúc con mèo nhỏ dễ thương nhất quả đất đang nằm dài đọc truyện. Rồi cười toe toét, cái tự nhiên bị tên bạn thân nắm lấy tay mèo con lôi đi làm mèo nhỏ Nanon thắc mắc quá đỗi:

"Ê ê, làm gì vậy ? Buông tao ra coi"

"Đi chơi, có trò này hay lắm!"

"Thôi đi, làm biếng quá à, buồn ngủ nữa."

"Quyết rồi ! Phản đối vô hiệu nhé"

Thế là Nanon ngừng ngay chiến dịch nhăn nhó phản đối, bởi cậu biết mà, giờ có chống cự cỡ nào cũng làm không lại cái thằng to xác đó. Thiệt, ông trời sao mà bất công hết sức, lúc nhỏ thì ú nu lùn tỉn, đùng một cái cho nó cao to vượt bậc lại còn đô con làm chi hông biết. Haizzz, Nanon thở dài chán nản.

Và đó là buổi chiều Ohm Pawat dạy cho Nanon trượt patin.


9. Ngay từ đầu, Nanon đã biết mình không có khiếu chơi cái môn patin quái quỉ này, nhưng mà nãy giờ cứ té lên té xuống hoài khiến Nanon đổ quạu. Vậy là nó quyết tập cho tới khi đi được mới thôi. Tên ngốc Ohm thì nào có biết cái vụ đó đâu, nhìn thấy Nanon hăng say tập làm nó vui ghê nơi.

Cả chiều hôm đó Ohm Pawat cứ cười toe toét, và nó sẽ vui như vậy hoài nếu như Nanon không... đâm sầm vô cái bồn hoa của công viên. Vừa đau, vừa quê, sẵn cục tức hết kiềm chế được nãy giờ làm Nanon tháo quách đôi patin chọi vô thùng rác một cách không thương tiếc.

Đưa đôi mắt ngấn nước vì giận quá giận nhìn thằng bạn, Nanon chỉ muốn bỏ về ngay lúc này thôi. Mà trời ơi, Nanon bị trặc chân rồi, về sao được, tức càng thêm tức mà không làm gì được, thế là có một chú mèo nhỏ ngồi khóc ngon lành. Lúc này, trời bắt đầu nhá nhem tối, Ohm Pawat thì đứng nhìn bạn mình như vậy cảm thấy bối rối quá xá, làm sao đây??? Đó giờ Nanon rất ít khóc, nhưng mà mỗi lần khóc thì... khó dỗ dữ lắm!

10. Ohm đánh liều, cậu ngồi bệt xuống kế bên Nanon, đưa tay vỗ vỗ vai đứa bạn:

"Thôi mà, té có vậy mà cũng khóc. Nín đi mà."

"Ai nói té có vậy? Trặc chân rồi nè."

"Hả? Đâu đâu???"

"Mệt quá! Hjx hjx Đã nói là không có chơi trò này rồi mà cũng ráng rủ, giờ sao về đây, hả hức ?"

Ohm Pawat đưa tay gãi đầu lia lịa, mỗi lần bị dồn vô thế bí nó đều như vậy. Khổ nỗi cái đầu có cọng tóc nào ra hồn đâu mà cũng bày đặt. Nhìn cái mặt ngố tàu đó làm Nanon bất chợt phì cười. Ohm Pawat thấy vậy ngạc nhiên hết sức, mình đang rầu vậy mà Non còn cười là sao???

"Sao cười?"

"Kệ!"

"Bộ hết đau chân rồi hả?"

"Hết dữ lắm."

"Vậy còn thì... leo lên đi, tao... cõng về cho."

"Được hông đó?"

"Chuyện nhỏ, nhìn là biết Non Non nhẹ thấy mồ!"

"Ờ! Vậy tao chẳng khách khí đâu "

"Đợi tao tý !"

"..."

".....???""

" Ê ê, lục thùng rác chi vậy?"

"Lấy đôi patin về chứ chi, mắc lắm, làm mất chắc ăn đòn với mẹ quá!"

Nanon nghe thế lại cười tít mắt. Thằng bạn của cậu sao mà... khờ quá vậy ta?! Kiểu này chắc dễ bị người yêu "dắt mũi" lắm cho xem. Ừ hé, nghĩ đến mới thấy nếu Ohm mà có người yêu thì Nanon phải làm sao đây? Chắc Nanon sẽ buồn dữ lắm, nhưng mà tại sao Nanon lại phải buồn chứ hả ??????

Đây là lần đầu tiên Ohm cõng Nanon, tại hồi nhỏ Nanon cao hơn cậu Ohm nhiều mà 😂. Còn giờ đây, cậu có cảm giác chắc là càng ngày Nanon càng nhỏ lại hay sao đó. Điển hình là cõng Nanon về mà cậu chẳng thấy mệt mỏi gì hết, lại còn cứ mong "đường ơi dài ra đi, nhà ơi chạy chỗ khác đi" nữa chớ. Ohm Pawat tự thấy sao mà mình điên dữ vậy trời?! Có điều, hình như nó đã thích cảm giác cõng Nanon trên lưng, thích cái cách được Nanon vòng tay qua cổ nó mất rồi. Nhưng mà tại sao nó lại thích điều đó chứ?

__còn tiếp__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro