Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đưa Aye về nhà, hai người tùy tìm đại một nhà hàng, gọi đồ ăn xong, Ohm nhìn vẻ mặt buồn bã của Nanon, giả vờ hỏi "Gần đây sao cứ cãi nhau thế?"

"Ai biết."

Vừa dứt lời, điện thoại của Nanon vang lên.

"Anh ở đâu?"

Câu nói mở đầu này khiến Nanon càng bực bội hơn, vì vậy cậu đáp lại bằng giọng điệu thản nhiên hơn.

"Anh đang ăn sáng ở nhà hàng ngay ngã tư."

"Em đến tìm anh."

"Ok." Nanon bất đắc dĩ xoa xoa lông mày, đối Ohm nói "Cher tới đây."

"Được." Ohm vui vẻ đồng ý.

"Nhân tiện, Aye nói cô ấy bị theo dõi, anh định làm gì?"

"Ừ, khi nào có thời gian tôi sẽ nói chuyện với Aye. Tôi sẽ chú ý đến cô ấy nhiều hơn."

Sau khi hai người ăn xong lại trò chuyện. Trong lúc trò chuyện, có tiếng gõ cửa kính bên cạnh, là Cher đang đứng ở bên ngoài, ra hiệu cho Nanon đi ra ngoài.

"Tôi ra ngoài một lát."

Cậu đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng, Ohm đưa mắt nhìn theo cậu, mãi đến khi cậu đứng trước mặt Cher mới rời đi.

"Nanon, tối hôm qua thật sự là anh ở cùng Ohm sao?"

"Tất nhiên là anh ở cùng cậu ấy. Em đang nghĩ gì vậy?"

"Thật sao? Em đã kiểm tra thông tin chỗ khách sạn của anh ở và phát hiện ra rằng tối qua anh đã nhận phòng khách sạn, đó là một phòng đôi."

"Đúng vậy, anh và cậu ấy nhận một phòng đôi. Như vậy chẳng phải tiện cho việc chăm sóc cậu ấy sao?"

"Làm sao mà cậu ấy, một người đàn ông trưởng thành, lại cần anh chăm sóc cả đêm chứ? Tại sao không đặt hai phòng đơn?"

"Lúc đó chỉ còn phòng đôi không có phòng đơn."

"Trùng hợp đến vậy sao?"

Ohm thanh toán tiền, nhàn nhã đi ra khỏi nhà hàng, đi ngang qua hai người, nhẹ nhàng nói với Nanon.

"Tôi đi trước ~"

"Ok." Nanon đáp lại, sau đó quay sang nói với Cher.

"Em nói trùng hợp, vậy em có muốn tự mình hỏi Ohm không?"

"Em đang hỏi anh! Đừng lôi người khác vào rắc rối của anh."

"Vậy em muốn anh nói cái gì?" Nanon sắc mặt đột nhiên tối sầm, "Em muốn nghe cái gì?"

Ohm nghe hai người phía sau tranh luận, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm. Không gian rộng mở dưới chân hắn dường như được bao phủ bởi một lớp bông, bước đi nhẹ nhàng và tao nhã.

"Tại sao em muốn anh thừa nhận chuyện mà anh không làm?"

"Anh quá đáng nghi."

Cuộc tranh cãi giữa hai người phía sau càng lúc càng căng thẳng, Ohm cảm thấy sảng khoải cả thể xác lẫn tinh thần.

Ngày hôm sau, Ohm thấy vẻ mặt Nanon không tốt, hắn không đành lòng để cậu đè nén cảm xúc như vậy, liền tính toán an ủi cậu hoặc nói cho cậu nghe những điều thú vị, khiến cậu vui vẻ.

Đi đến văn phòng của Nanon, Ohm nghe thấy tiếng gì đó phát ra từ bên trong. Một tiếng động lớn, tiếng sách rơi xuống đất và tiếng thở dốc. Hắn lập tức xông vào văn phòng, vừa khéo liền đón nhận được ánh mắt tàn nhẫn của Nanon, sau đó ánh mắt ấy có chút hụt hẫng, giống như bị phát hiện bí mật gì đó.

Đây là lần đầu tiên Ohm nhìn thấy Nanon như thế này. Trong ký ức của hắn, cậu chưa bao giờ mất bình tĩnh. Cậu luôn là người tốt bụng và nhẹ nhàng, nhiều nhất chỉ là giọng điệu nghiêm túc.

"Ohm? Cậu tìm tôi à?" Lửa giận của Nanon trong nháy mắt liền tiêu tán, có chút lúng túng nhìn hắn.

Ohm quỳ xuống, nhặt hết sách lên, cuối cùng đặt chúng lại gọn gàng trên bàn.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh tức giận như vậy."

"..."

"Nếu có thể anh nên trút hết sự tức giận ra ngoài, bày tỏ tình cảm chân thật nhất của mình."

Nói xong, ánh mắt Nanon lóe lên, tựa hồ có chút cảm động.

"Tôi chỉ quen trốn tránh thôi. Suy cho cùng thì ngành nhiếp ảnh cũng chẳng khác gì ngành dịch vụ. Nếu chỉ chụp theo ý tưởng của riêng mình thì đó không phải là kiếm tiền mà là nghệ thuật. Đáng tiếc, tôi không phải là người làm nghệ thuật. "

Nanon bất lực, cậu nhún vai "Tôi vẫn muốn kiếm tiền."

"Nhưng mục đích kiếm tiền chẳng phải chỉ để cuộc sống trở nên nghệ thuật hơn sao?"

Ohm vặn lại.

"Những người như anh chắc là thích cảm giác tự do hơn."

Nanon lặng lẽ nhìn hắn một lát, sau đó nhếch lên khóe miệng.

"Tôi không thể phủ nhận câu nói của cậu."

Sau đó, tâm trạng của Nanon khá hơn một chút, Ohm hài lòng nhìn cậu đang bận rộn, ngồi trên ghế uống rượu.

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên là Tea quản lý của Aye và Ohm, hắn bấm nghe máy.

"N'Ohm, sau khi chụp xong gặp chị một lát."

"Vậy bây giờ em gặp chị liền đây."

Ohm đoán là chuyện của Aye sắp được giải quyết. Nhưng khi đến văn phòng của Tea, hắn phát hiện ra Cher cũng ở đó, hai người ngồi đối diện nhau, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

"Sao vậy chị đẹp?".

Ohm nói với Tea, sau đó ngồi xuống cạnh Aye dùng cùi chỏ chọc vào cô.

"Vẻ mặt này của cậu là sao vậy?"

"Tôi sẽ nói chuyện với cậu sau." Aye thì thầm với Ohm.

Tea vẻ mặt bình tĩnh nói với Ohm "Tạp chí couple của em với Aye, mẫu nữ sẽ đổi thành Cher."

"Vâng." Ohm cũng không quá kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy thú vị. Bằng cách đó, hắn sẽ có cơ hội tốt hơn để can thiệp vào giữa cả hai người.

"Chúng tôi tìm thấy rất nhiều camera ẩn ở nhà Aye, đúng là cô ấy đã bị nhìn trộm. Còn việc bị theo dõi mà không tìm ra nghi phạm... chẳng lẽ là do hiệu ứng tâm lý của cô?"

"Làm sao có thể? Mỗi đêm về nhà tôi đều nghe thấy tiếng bước chân phía sau..." Aye nói, rõ ràng có chút sợ hãi, vì vậy cô xoa xoa cánh tay của mình.

"Đừng sợ, lát nữa tôi sẽ đưa cậu về." Ohm vỗ vỗ vai Aye.

"Tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Ừ!" Aye nhìn hắn với ánh mắt biết ơn.

Ohm vô tình nhìn qua Cher, thấy cô nhìn hai người với vẻ mặt không vui, cảm thấy buồn cười không nói nên lời.

"Vậy thì hãy làm theo lời Ohm nói, sau khi giờ nghỉ ngơi Aye không cần làm việc nữa, em có thể về để điều chỉnh lại tâm lý."

Tea nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp "Được rồi, mọi người có thể ra ngoài."

Sau đó, ba người họ rời đi.

Aye cùng Ohm đi ở phía sau Cher đi được một đoạn, Aye phàn nàn với hắn "Nhỏ Cher con khốn này thật là nhiều chuyện, nó hỏi tôi sợi dây chuyền này là ai đưa cho tôi, tôi nói là của cậu tặng tôi, nhưng nó vẫn không tin, suýt chút nữa chúng tôi đã cãi nhau, nó bị bệnh à? Nó nghĩ là P'Nanon tặng tôi chắc?"

"Ồ? Có chuyện như vậy sao?" Ohm nhịn không được mỉm cười nhìn Cher một cái, tiếp tục nói.

"... Tôi nghi ngờ Cher đã bị đánh gục bởi cuộc cãi vã với P'Nanon."

Sau đó, hai người lên xe và thảo luận về việc phát hiện ra camera ẩn ở nhà. Sau đó, Aye quyết định ở lại khách sạn bên ngoài hai ngày. Aye hôm nay làm xong công việc, có thể nghỉ ngơi một lát, hai người cùng nhau đến trường quay, ai ngờ vừa bước vào phòng làm việc đã bị Nanon kéo vào góc, vẻ mặt khó xử nhìn Ohm.

"Chuyện gì vậy?"

"Cậu có thể giúp tôi đưa Cher về nhà được không? Cô ấy hình như vẫn còn giận tôi, khi tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không để ý đến tôi."

Cậu bất lực thở dài "Aizzz"

Ohm đầu óc chạy nhanh, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ cực kỳ ác độc.

"Được." Hắn mỉm cười "Vậy anh có thể giúp tôi đưa Aye về được không? Tôi đã hứa với cô ấy rồi."

"Ok."

Vừa đến giờ tan ca, Ohm đã ngăn cản Cher.

"P'Nanon nhờ tôi đưa cậu về nhà, hai người còn cãi nhau sao?"

"Ừm." Cher thờ ơ nói nhưng vẫn theo Ohm lên xe.

Quả nhiên, vừa lên xe, cô đã bắt đầu đặt câu hỏi.

"Ngày hôm đó hai người thật sự ở cùng nhau sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy tại sao anh ấy không giải thích cho tôi?"

"???" Ohm hiện tại có thể hiểu được, tại sao Nanon suy sụp như thế.

"Anh ấy không phải đã giải thích rất nhiều lần sao?"

"Thái độ của anh ấy rất tệ!" Cher lẩm bẩm, "Anh ấy thậm chí còn không thèm dỗ dành tôi!"

Đủ rồi chị ạ.

Ohm trong lòng than phiền, không đáp lại lời của Cher, hắn nhấn ga rời khỏi bãi đậu xe.

Cher vẫn đang đắm chìm trong cơn tức giận và thậm chí không nhận ra rằng Ohm đang lái xe theo hướng khác.

Hắn đang lái xe tới khách sạn Aye đã đặt chỗ. Trên con đường cạnh khách sạn, chỉ cần rẽ trái ở ngã tư là có thể đến nhà Cher.

Hắn ước chừng thời gian.

Đến khách sạn, Ohm nhìn thấy xe của Nanon dừng lại. Nếu người như cậu biết chuyện gì xảy ra với Aye, cậu sẽ làm quân tử đưa cô vào khách sạn đến tận cửa phòng của cô.

Đúng như dự đoán, họ cùng nhau xuống xe và đi bộ về khách sạn.

Cher ngay lập tức nhận ra họ qua kính cửa sổ xe, cô gần như lao ra khỏi cửa sổ.

"Dừng xe cho tôi! Dừng xe!" Cô không tự chủ vỗ vai hắn.

Ohm chưa kịp dừng xe, Cher đã mở cửa xe lao ra ngoài, hướng thẳng về phía Nanon. Nhìn thấy sự tức giận của cô, hắn lập tức hối hận về hành vi của mình, hắn lo lắng cô sẽ làm gì Nanon hay Aye nên xuống xe đi theo cô.

Nanon và Ohm đang định bước vào cửa khách sạn thì nhìn thấy Cher đang tức giận chạy tới.

"Cher? Làm sao em..."

"Con khốn!" Cher tát mạnh vào mặt Aye.

Aye không ngờ tới, bối rối che má mình lại.

"Cher! Em đang làm gì vậy?" Nanon khó tin nhìn cô, bảo vệ Aye ở phía sau.

Cher tức giận chuyển sự chú ý sang Nanom.

"Anh vẫn đang bênh vực cô ấy à? Tôi đoán đúng phải không? Các người đang ngoại tình. Giờ tôi đã bắt được anh rồi!"

Cher giơ tay định tát vào mặt Nanon thì cổ tay đã bị giữ chặt từ phía sau, có một lực kéo lại, cô suýt ngã.

Ohm đứng trước mặt Nanon, lạnh nhạt nhìn cô.

"Cậu... cậu..." Cher đang muốn phát điên, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Nanon, tâm tình liền thay đổi, sau đó vịn vào bên cạnh bức tường, lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, kêu lên.

"Em… là lỗi của em, em không nên ra tay, nhưng Nanon sao anh lại đứng cạnh người khác vậy? Anh không còn quan tâm đến em nữa à?"

Nanon nghe vậy, trong lòng nhất thời có chút mềm lòng, muốn đi về phía Cher, nhưng cổ tay lại bị Ohm giữ lại.

"Đừng đi." Hắn nói.

Nanon ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện trong mắt hắn có những cảm xúc khó tả. Trước đây cậu đã từng có cảm giác như vậy và cậu cảm thấy... Ohm có chút kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro