Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau, màn hình điện thoại di động của Nanon lại sáng lên, Ohm cầm lên xem.

[ Anh yêu, bây giờ anh đang ở dưới chân núi à?]

[ Em có thể đến chỗ anh được không? Em có chuyện muốn hỏi anh.]

[ Em đã từng nhìn thấy chiếc vòng cổ của Aye ở nhà anh.]

Hắn chế nhạo và xóa từng tin nhắn một.  Cher đối với Nanon không có một lời quan tâm, tất cả đều là cảm xúc cá nhân của cô.

Tại sao một người như vậy lại chiếm được vị trí bên cạnh em lâu như vậy?

Nanon từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Ohm đang nằm trên giường, nhàn nhã lướt di động.

"Tốt nhất là cậu nên nằm xấp xuống đừng đè lên vết thương."

Ohm ngoan ngoãn quay người lại nằm xấp xuống.

"Vừa rồi tôi có điện thoại à?" Nanon nhấc điện thoại trên bàn lên trượt đi

"Hình như vừa rồi tôi nghe thấy tiếng chuông."

"Hả? Không có."

Ohm vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh "Lại đây ngồi đi, tôi muốn xem những bức ảnh tuyệt vời mà anh đã chụp."

"Được!" Nanon lau tóc, tùy ý che khăn trên đầu, cầm máy ảnh ngồi lên giường, để Ohm dễ dàng nhìn rõ hai người ngồi sát đến mức gần như đang âu yếm nhau.

Nanon lướt qua từng tấm ảnh là từng câu khen ngợi không ngớt, khiến cậu vô cùng vui vẻ. Nanon thích cảm giác tràn đầy giá trị tình cảm này, cậu không khỏi nghĩ đến Cher. Mỗi lần ra ngoài, cậu đều chụp ảnh và check in cho cô và cô luôn phớt lờ cậu.

Trong tiềm thức của Cher thậm chí còn không quan tâm đến việc Nanon là một nhiếp ảnh gia tận tâm hay là bạn trai của cô.

Lúc này, có tiếng gõ cửa, Nanon đứng dậy mở cửa, phát hiện người tới chính là Aye đang cầm ba phần mì, đưa hai phần còn lại cho cậu.

"Hai người chắc chưa ăn gì đâu nhỉ? Ohm lại bị thương nên tôi tự mình đi mua bữa tối cho các anh, hehe."

Hôm nay Aye chỉ thoa một lớp kem trang điểm, nhẹ nhàng hơn so với cách trang điểm môi đỏ trước đây. Trong ấn tượng của Nanon, cô luôn rất nghiêm túc trong công việc, hợp tác rất ăn ý với cậu, lại có tính cách vui vẻ, hòa đồng và lạc quan.

Nếu ví Cher là mặt trăng, mang theo những tia sáng trầm lắng rọi xuống mặt hồ tĩnh lặng thì Aye chính là ánh sáng của mặt trời nóng rực, xuyên qua từng lớp mây mang đến cho mọi người cảm giác ấm áp dễ chịu.

Phải nói là có được một đồng nghiệp như vậy là một điều rất may mắn. Vì vậy Nanon không hiểu tại sao Cher luôn có thái độ thù địch với Aye, và đưa ra nhiều suy đoán không hay về cô như vậy.

"Cảm ơn em! Khi về anh sẽ mời em ăn tối."

"Hahaha, được rồi, vậy em không quấy rầy hai người nữa, giúp em chăm sóc Ohm thật tốt nha." Aye liếc nhìn vào trong, vẫy tay với Nanon rồi xoay người rời đi.

"Aye mua?." Ohm mở gói ăn, vui vẻ ăn.

Thấy Ohm hoàn toàn không hiểu hành động của Aye, Nanon bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Sau khi hai người ăn xong và dọn dẹp xong, họ lại nằm lên giường.

"Nanon."

"Hả? Tại sao cậu không gọi tôi là p'Nanon nữa?"

"Lúc hẹn hò với Cher... anh thường làm gì?"

"Hả?" Nanon trong lòng tràn ngập nghi hoặc "Chúng tôi cùng đi dạo ngắm cảnh rồi tôi chụp ảnh cho cô ấy."

"Thật nhàm chán. Tại sao anh không đưa cậu ấy đi chơi gì đó?"

"Tôi muốn chứ, nhưng Cher không thích, cô ấy chỉ thích chụp ảnh."

Nanon từ lâu đã bận tâm rất nhiều về chuyện này, nhắc đến thì cậu có chút bực bội.

"Vậy sao?." Ohm ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt chuyển động.

"Anh xem như vậy được không? Tôi giúp anh tìm một chỗ vui vẻ, chúng ta trải nghiệm trước."

"Nếu nó đủ thú vị, anh hãy đưa Cher đi."

"Tuyệt vời! Cậu đã có ý tưởng về nơi nào chưa?"

"Ừm...nhảy bungee?"

Nghe vậy, ánh mắt Nanon đột nhiên sáng lên.

"Tôi muốn thử từ rất lâu rồi!"

"Leo núi?"

"Cái này cũng không tệ!"

"Chèo xuồng thì sao?"

"Không tệ!"

"Đua xe?"

"Được rồi được rồi! Nhưng... những trò này cậu nghĩ cô ấy biết chơi sao?"

"Hahaha." Ohm cười nhẹ.

"Người thực sự thích anh sẽ cùng anh làm mọi việc."

"Thật ra…" Nanon thở dài giữa câu nói "Tôi cảm thấy cô ấy không thích tôi đến vậy."

"Ồ?" Ohm nhướng mày, cười nói "Tại sao? Nói cho tôi biết đi."

"Cô ấy không bao giờ muốn đồng hành cùng tôi trong những việc tôi muốn làm, mà tôi phải đồng hành cùng cô ấy làm những việc cô ấy thích. Chẳng lẽ khi trong một mối quan hệ yêu đương... bao dung là trách nhiệm, nghĩa vụ của đàn ông thôi sao?"

"Điều đó còn tùy vào người mà anh gặp. Nếu tôi yêu, tôi chắc chắn sẽ không thích một người chỉ nghĩ đến bản thân mình. Tương tự như vậy, tôi cũng sẽ không sẵn lòng để người đó lúc nào cũng chiều chuộng tôi."

"Tôi luôn tò mò, cậu thích mẫu người như thế nào? Hình như cậu chưa từng hẹn hò với cô gái nào cả."

Ohm nhìn vào mắt Nanon sau khi nghe được những lời này, trong mắt hắn dường như có sao lưu động và khóe môi hắn hơi nhếch lên.

Nanon bị đôi mắt này mê hoặc đến nỗi quên quay đi.

"Tôi thích mẫu người... không thích tôi."

"...Huh? Còn có người không thích người như cậu sao?"

"Tất nhiên rồi." - Không phải là em đó sao?

Nanon tỏ ra bối rối.

"Cho nên tôi rất giỏi lấy lòng người mình thích, làm mọi thứ để người ấy thích tôi."

Khóe miệng Ohm nở một nụ cười mơ hồ, trìu mến nhìn Nanon.

"Sao hả? Anh có cần tôi cho anh một ít lời khuyên không?"

Nanon sửng sốt vài giây rồi gật đầu.

"Giá như nó có tác dụng."

"Điều kiện tiên quyết là Cher đủ thích anh, nếu không sẽ có tác dụng ngược."

Ohm lại nằm xuống, nghiêng người nhìn Nanon.

"Được rồi, cuối tuần này chúng ta cùng nhau đi nhảy bungee nhé?"

"Vậy tôi nên nói gì với cô ấy?"

"Cher sẽ không cho anh ra ngoài thư giãn cùng bạn bè chứ?"

"Không biết... Cher hẳn là sẽ tức giận." Nanon bất đắc dĩ xoa xoa lông mày.

"Được rồi, tôi cũng sợ làm Cher tức giận, sẽ không tốt nếu ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người."

Ohm đau khổ nói, liên tục thở dài.

"Tôi vì mối quan hệ của hai người mà hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình."

Thấy Ohm có vẻ chán nản, Nanon nhớ tới lời hắn nói trước đó, cẩn thận hỏi "Nếu cô ấy không cùng tôi đi đến những nơi mà cậu đề cập thì sao?"

"Haizz... Nếu tôi là bạn gái của anh, thấy anh muốn đi như vậy, tôi không đành lòng làm anh thất vọng."

"Ừ, cậu nói đúng, nếu cô ấy không đi cùng tôi thì chỉ có nghĩa là cô ấy không quan tâm đến tôi nhiều như vậy."

Nanon tiếp tục dùng khăn lau tóc, suy đi nghĩ lại chuyện này.

"Dùng máy sấy sấy khô tóc đi, nếu không anh sẽ nhức đầu."

Khi Nanon định thần lại, một bàn tay ấm áp đã vuốt ve đầu cậu, ngón tay luồn vào trong tóc cậu, sau đó cậu cảm nhận được luồn gió nóng của máy sấy tóc.

Ohm không hỏi sự cho phép của cậu, hắn đã tự mình hành động. Nanon cảm thấy tóc mình như đang di chuyển theo hành động của hắn, ngón tay thô ráp của hắn liên tục vuốt ve da đầu cậu, khiến toàn thân cậu nổi da gà.

"Tôi tự làm!" Nanon đưa tay định lấy máy sấy tóc nhưng Ohm đã giơ cao lên, giữ chặt vai cậu không cho cậu cử động.

"Tôi đang giúp anh. Người ta nói sấy tóc có thể giúp cơ thể và trí óc thư giản. Lần sau anh hãy giúp Cher sấy tóc, như vậy cậu ấy sẽ thích anh hơn."

"Thật?"

"Không tin à? Hiện tại anh cảm thấy thế nào?"

Ohm nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của Nanon, tựa như đang vuốt ve đầu cậu.

Nanon lặng lẽ cảm nhận được cảm giác ngứa ran khi đầu ngón tay của hắn sượt qua chân tóc, có một cảm giác an tâm không thể giải thích được, giống như cảm giác yên tâm mà cậu cảm nhận được khi mẹ và bà nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu để đưa cậu vào giấc ngủ.

"Tôi cảm thấy... cậu trông rất giống mẹ tôi."

"?" Ohm lập tức tắt máy sấy tóc, ném trở lại ngăn kéo.

Giống mẹ à? Hắn gần như ngất đi vì tức giận.

"Tôi cảm thấy cách này không hiệu quả." Hắn trầm giọng nói.

"Cậu không định sấy tóc tiếp à?" Nanon sờ lên mái tóc đã khô một nửa của mình.

"Không sao đâu, cứ để khô tự nhiên đi."

Ohm tức giận nằm trở lại giường, quay mặt sang hướng khác.

Sau khi Nanon nhìn bức ảnh một lúc, quay người lại, đang định nói gì đó với Ohm thì hắn đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Vốn dĩ Nanon muốn nói với Ohm, cậu có thể thử phương pháp sấy tóc vừa rồi. Ngoài việc khiến cậu nhớ đến mẹ mình, nó còn khiến trái tim nơi lồng ngực hơi rung động.

"Ngủ ngon."

Nanon mỉm cười, đưa tay tắt đèn.

Ngày hôm sau, hai người thức dậy gần như cùng một lúc, có lẽ vì họ ngủ cùng một lúc nên đồng hồ sinh học của họ hoàn toàn hòa hợp.

Ohm vừa mở mắt liền bắt gặp đôi mắt to của Nanon đang ngái ngủ, duỗi ra như một con mèo lười.

Em biết không Nanon, có một thứ gì đó đang bùng nổ trong lòng tôi như pháo hoa. Thật là một cảm giác tuyệt vời khi thức dậy vào buổi sáng, đập vào mắt tôi là gương mặt của em, gương mặt của người mà tôi dành cả hai đời để yêu.

Cher tỉnh dậy sớm và phát hiện Aye đã mất tích nên bám lấy Tai và hỏi tung tích của cô ấy. Đêm qua cô gọi điện cho Nanon, gọi mấy lần cũng không có người trả lời, cô cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Nếu chỉ chăm sóc Ohm, Nanon không có lý do gì không nghe điện thoại của cô. Cho đến khi phát hiện Aye mất tích, sự nghi ngờ trong lòng Cher lại càng sâu thêm.

"Tai, nhỏ Aye đi đâu rồi?"

"Làm sao tôi biết được?"

"Nanon và thằng Ohm thật sự ở cùng nhau sao?"

"Cậu đang nói gì vậy..."

Câu trả lời của Tai rất mơ hồ, hoàn toàn đốt cháy ngọn lửa nghi ngờ trong lòng Cher.

"Bọn họ lén lút làm gì sau lưng tôi à? Cậu định giúp họ giấu tôi à?"

Giọng cô hơi run run.

"…" Nhìn thấy sự kích động của Cher, Tai không nhịn được, nhưng anh không muốn trở thành người đâm sau lưng bạn mình nên đành phải vỗ nhẹ vào vai cô.

Nhưng Tai càng cảm thấy có lỗi, Cher càng dễ dàng suy nghĩ nhiều, tựa như mọi người đều biết nội tình, còn cô lại bị giữ trong bóng tối.

Một khi trạng thái tinh thần thay đổi, mọi thứ đều thay đổi.

Lúc này, khi những người khác vô tình nhìn Cher, cô cảm thấy như họ đang chế giễu mình.

Việc đầu tiên Nanon làm sau khi tỉnh dậy chính là kiểm tra điện thoại di động, nghĩ rằng nếu không gọi điện thì ít nhất Cher cũng sẽ gửi tin nhắn, không ngờ lại chẳng có gì, đột nhiên thất vọng.

"Có phải tôi đã lãng phí thời gian của anh quá nhiều rồi không?"

Ohm nhìn thấy Nanon đang xem điện thoại và thở dài trong im lặng.

"Không, tại sao cậu lại nói thế?"

"Nếu không có tôi, anh và Cher sẽ không bị chia cắt cả một đêm như vậy."

"Đừng nghĩ vậy, tôi tin tưởng Cher sẽ hiểu tôi..."

Nanon không chắc chắn lắm, có chút chột dạ sờ sờ chóp mũi.

"Xem ra khi về tôi nhất định sẽ đãi anh một bữa tối, nếu không tôi cảm thấy xấu hổ lắm."

"Không sao đâu, tôi nhất định có thể xử lý được."

Sau một đêm, đầu gối của Ohm đã khá hơn nhiều, nên hắn có khập khiễng đi theo phía sau Nanon mà không cần sự hỗ trợ của cậu. Nên cậu quay lại gọi điện cho đối tác của bộ sưu tập, nói rõ tình hình.

Aye đi cùng hai người họ. Ohm gửi tin nhắn cho Tai, thông báo sự việc cho anh, sau đó ba người chuẩn bị trở về.

Để tránh cho Aye xấu hổ, Ohm ngồi ở ghế sau cùng cô. Hắn vẫn luôn quan sát tâm tình Nanon, phát hiện cậu thực sự chán nản.

"Hay là anh gọi cho Cher thông báo cho cậu ấy đi? Cậu ấy không gọi cho anh thì anh cũng không thể phớt lờ cậu ấy được."

Nanon do dự một hồi liền bấm số điện thoại gọi cho Cher "Cher, bây giờ anh từ khách sạn về thành phố luôn, studio có một số việc cần giải quyết. Em về cùng mọi người cẩn thận."

"Sao tối qua anh không trả lời điện thoại? Tại sao anh không trả lời tin nhắn? Anh đi đâu thế?"

Bắt đầu bằng ba câu hỏi chết người, Aye không khỏi hít một hơi. Cô không ngờ trước bản báo cáo đơn giản này Cher lại có phản ứng như vậy, nhưng Ohm lại bắt chéo chân, bề ngoài nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng.

Giọng điệu tra hỏi của Cher khiến lồng ngực Nanon thắt lại. Cậu tắt loa, đeo tai nghe Bluetooth vào.

"Nhưng anh không nhận được bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ em."

"Ý anh muốn nói nơi này tín hiệu không tốt sao?"

"Tại sao em không tin anh? Thật sự là anh không nhận được thông báo gì cả."

"Đêm qua thật sự là anh ở cùng Ohm sao?"

Nanon đè nén sự bực tức trong lòng, Ohm ngước mắt lên, nhìn thấy trong gương chiếu hậu ánh mắt tràn đầy tức giận của Nanon.

"Đợi chúng ta quay lại thành phố rồi anh sẽ giải thích với em. Trên xe có người, anh không muốn cãi nhau với em."

Nanon cúp điện thoại vào phút cuối khi không còn kiên nhẫn nữa, ném tai nghe với tiếng động cực kỳ lớn.

Aye bất đắc dĩ nhìn Ohm, hơi nhích người lại gần hắn, thấp giọng hỏi "p'Nanon tức giận... Chắc Cher sẽ không hiểu lầm tôi đó chứ?"

Ohm đắm chìm trong vui sướng, không có chút nào coi trọng lo lắng của bạn mình.

"Đừng lo, Cher sẽ không dám làm gì cậu đâu."

"Phải……"

Hai người đang thì thầm với nhau, Nanom tự nhiên từ phía trước nhận ra, thế là bình tĩnh lại, nhếch môi nhìn hai người qua kính chiếu hậu, nở nụ cười ấm áp và tươi sáng hỏi "Hai người muốn ăn gì?"

Aye bị sự thay đổi đột ngột của Nanon làm cho kinh ngạc, nhưng Ohm vẫn bình tĩnh mỉm cười đáp lại cậu "Chỉ cần ăn chút gì đó rồi nhanh chóng quay lại Studio là được rồi. Cher chắc đang lo lắng..."

Ohm nói xong tâm tình vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như có thể nhìn thấy cảnh tượng tương lai tươi sáng của mình từ bên ngoài.

"Tôi thì không cần, tôi cũng không có việc cần làm ở studio. Đưa tôi về nhà đi."

Aye tựa hồ có chút lo lắng "Gần đây mỗi khi đi ra ngoài tôi luôn cảm thấy bất an, giống như có người theo dõi tôi vậy, tôi cứ có cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi."

Cả hai đều nhìn cô cùng một lúc.

"Không biết có phải là tôi tưởng tượng hay không, nhưng hình như tôi đang bị theo dõi." Khi nói chuyện, Aye dường như đã nghĩ đến điều gì đó, trong mắt cô ấy tràn ngập sự sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro