Chương 8: Vụ án kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên gốc: 𝟐𝟎𝐭𝐡 𝐘𝐄𝐀𝐑 𝐎𝐅 𝐃𝐄𝐂𝐄𝐌𝐁𝐄𝐑

Tác giả: Alverie
Couple: Oikawa Tooru/ Kageyama Tobio
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/27807442/chapters/68078536

BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ. VUI LÒNG KHÔNG REPOST DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.

----------

Tóm tắt:

Ngày 15 tháng 12 năm 2009, Kageyama Tobio mất tích và thi thể của cậu được tìm thấy 7 ngày sau đó, vào đúng ngày sinh nhật cậu. Bị giết.

Bây giờ, 1 phút trước ngày 22 tháng 12 năm 2017, Oikawa Tooru, đang nâng ly chúc mừng sinh nhật thứ 20 của Kageyama, bỗng thấy mình tỉnh dậy với tư cách là một học sinh sơ trung năm cuối. Vào 1 tháng trước khi Kageyama bị giết.

----------

"Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy gọi cho ông. Được không, Tobio?"

Tobio gật đầu nhưng cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Kazuyo-san lại khóc?

"Ông, Hiroaki, Miwa, bất cứ ai cũng được. Chỉ cần chắc chắn rằng con được an toàn, làm ơn."

"Được..."

Và đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy họ.

Cậu không bao giờ gọi cho họ vì điều đó sẽ khiến mẹ buồn.

Mẹ chỉ có mỗi cậu và hiện tại, cậu cũng chỉ có mỗi mẹ mà thôi.

Cậu nghĩ rằng cậu sẽ ổn thôi nếu chỉ ở một mình.

Nhưng nó đau lắm.

Cậu muốn đi thật xa khỏi nơi này.

----------

Thật khó có thể hành xử tự nhiên khi có một người có thể là kẻ bắt cóc đang theo dõi bạn. Ngay cả khi ngồi trên tàu vũ trụ, anh vẫn lo lắng đến mức cảm thấy buồn nôn sau lượt đi. Sau khi xuống khỏi đó, Kindaichi trông rất xanh xao, cậu dùng vai Tobio làm chỗ dựa.

"Kindaichi, cậu có sao không?"

"Tớ ổn... Tớ nghĩ thế? Có cảm giác thứ gì đó sắp trào ra miệng tớ..."

"Vậy đến nhà vệ sinh thôi! A, tụi em đi một chút."

Khi Tobio dìu Kindaichi vào nhà vệ sinh, Iwaizumi cũng đứng dậy, "À, tớ cũng đi. Chuyến xe đó khiến tớ muốn vãi shit."

Tooru giật nảy mình, anh đưa tay lên che tai của Kunimi, "Iwa-chan tục quá đó! Có trẻ nhỏ ở đây đó!"

"Im đi, đồ ngốc."

Khi họ rời đi, Kunimi bực bội nắm lấy cánh tay của Tooru, "Sao các anh cư xử kỳ lạ vậy? Chà, Oikawa-san trông còn kỳ lạ hơn bình thường nhưng có chuyện gì vậy?"

Tooru mở miệng định trả lời nhưng bị Ushijima cắt ngang, "Oikawa, hắn đang di chuyển."

"Hả?"

Tooru gật đầu, "Ừ."

"Các anh đang nói gì thế?"

Tooru nhìn Kunimi, người đang có vẻ bối rối và lo lắng, cho thấy cậu vẫn còn nhỏ. Anh nhẹ nhàng vỗ đầu cậu nhóc và mỉm cười.

"Kunimi, anh không thể giải thích ngay bây giờ nhưng tụi anh cần em sau. Hãy đến chỗ tụi anh khi em nghe thấy tiếng hét, được chứ?"

"Hét? Cái gì-"

"Oikawa."

"Ừ, ừ, tôi biết rồi."

Sự thật là anh đang sợ hãi. Nếu có người định giết ai đó ngay giữa chốn đông người thế này, đấy chắc hẳn là một tên điên. Nếu người đàn ông cầm máy ảnh thực sự có chuẩn bị thì ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra với họ chứ. Dù anh và Ushijima đều là những vận động viên khỏe mạnh thì vẫn chỉ là những đứa trẻ mà thôi.

Khoảnh khắc người đàn ông đi đến gần nhà vệ sinh, tất cả những suy nghĩ sợ hãi đó liền rời khỏi anh. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là Tobio.

Anh muốn cứu Tobio.

"Bắt được rồi!"

Người đàn ông không nhận ra Tooru đang đến gần và dễ dàng bị tóm. Mặc dù tương đối mạnh so với lứa cùng tuổi, Tooru vẫn cảm thấy mình như bị xé toạc ra khi hắn ta đẩy mặt anh.

"Bỏ tao ra thằng nhãi này!"

Tuy nhiên, ngay khi hắn ta cố gắng đẩy Tooru ra, Ushijima xuất hiện từ phía sau và ôm lấy hắn ta, người đàn ông mất cảnh giác và đánh rơi chiếc máy ảnh. Tổng lực của cả hai người họ cuối cùng cũng có thể kiềm giữ được hắn. Hành động của họ gây náo động từ đám đông, Tooru phát hiện Kunimi đang nhìn họ với vẻ kinh ngạc.

"Kunimi! Cái máy ảnh!"

Kunimi thoát khỏi sự ngỡ ngàng và lao đến cái máy ảnh ở ngoài tầm với của người đàn ông, đẩy nó về phía đám đông trước khi hắn ta xoay sở để chộp được nó. Cậu đưa nó lên ngực và mở ra.

"Không, không, không! Tụi bây làm cái gì vậy?! Dừng lại!"

"Oikawa-san..."

Mặt Kunimi trắng bệch khi cậu ngước mắt khỏi máy ảnh. Tay cậu hơi run và Tooru sợ rằng cậu có thể đánh rơi nó. Người đàn ông vẫn đang cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của họ, tay hắn vươn tới chiếc máy ảnh trên tay Kunimi.

"Bỏ cuộc đi. Bảo vệ sẽ đến ngay thôi." Một phần trong Tooru hơi ghen tị với vẻ bình tĩnh của Ushijima trong khi anh đang cảm thấy cực kỳ tức giận. Đúng như lời cậu ta nói, bảo vệ đến xem xét vụ náo loạn mà họ gây ra.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Kunimi vẫn mang vẻ tái nhợt nhưng cậu bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên khi giải thích với bảo vệ và cho họ xem camera. Trong đám đông, Tooru trông thấy Tobio đang lo lắng nhìn họ cùng với Kindaichi và Iwaizumi. Mọi sự giận dữ dường như tan biến khi anh nhìn thấy Tobio.

Họ đã bắt được hắn.

----------

"Hai anh thực sự không sao chứ, Oikawa-san? Ushijima-san?"

Má của Tooru vẫn còn đau vì tên kia đẩy anh quá mạnh, nhưng anh vẫn cười với Kindaichi, "Không sao đâu. Thực ra, anh nghĩ Ushiwaka vẫn còn sợ đấy, đúng không?"

"Không hẳn. Nhưng nhìn cậu có vẻ đang run đấy, Oikawa."

Tooru rên rỉ, "A, chúng ta thực sự không thể hòa hợp được với nhau nhỉ?"

"Nhưng nếu không có Ushijima, chúng tôi đã không bắt được tên đó. Vậy nên, cảm ơn, Ushijima."

Ushijima khẽ mỉm cười với Iwaizumi và gật đầu, "Tôi chỉ làm những gì nên làm thôi."

Trong tích tắc, Tooru mỉm cười thật lòng với Ushijima khi trái tim anh cảm thấy ấm áp khi cảm nhận được sự chân thành của cậu. Nhưng sau đó, anh lập tức rùng mình khi nhận ra mình thực sự có thể thích và chịu đựng Ushijima dù chỉ vài giây. Anh tự vòng tay ôm lấy mình khi ý nghĩ ấy hiện ra trong đầu.

"Cảm giác như sắp bị cảm lạnh..."

"Anh có sao không, Tooru-san? Người đó là sao vậy?"

Tooru nhìn vào đôi mắt xanh đầy tò mò của Tobio, tay vò lấy đầu cậu và cười, "Chỉ là một tên khốn anh từng quen thôi. Đừng lo lắng về điều đó, Tobio-chan."

"Vâng..." Tobio vẫn có vẻ lo lắng, Tooru trấn an bằng cách nắm lấy tay cậu. Tobio nhẹ siết tay lại, Tooru trìu mến nhìn cậu trước hành động biểu hiện sự lo lắng một cách tinh tế ấy.

"Nhắc mới nhớ, chúng ta vẫn chưa đến cửa hàng lưu niệm, đúng không? Oikawa sẽ than vãn triền miên trên đường về nếu chúng ta không mua cái gì đó cho ngày hôm nay."

Mặc dù trong lòng đang cổ vũ trước cách dẫn chuyện trôi chảy của Iwaizumi, Oikawa vẫn bĩu môi, "Tớ không phải trẻ con, Iwa-chan! Nhưng chắc Tobio-chan sẽ thích thứ gì đó như thế, đúng không?"

Tobio cau có nhưng nét trẻ thơ trên mặt cậu chỉ khiến cậu trông trẻ con hơn, "Em không phải trẻ con, Tooru-san!"

"Em và Kunimi là hai đứa nhỏ nhất trong chúng ta mà, nên hãy để các anh chiều chuộng em, được không~?"

Tobio và Kunimi đều trề môi trong khi Tooru cảm thấy vui mừng vì Kunimi đã hành xử như bình thường. Anh cảm thấy có lỗi khi đã kéo cậu vào chuyện này. Suy cho cùng, Tobio, Kunimi và Kindaichi vẫn là hậu bối của anh, mấy đứa nhỏ chưa cần phải tiếp xúc với những thứ này.

"Ushiwaka-chan cũng có thể đến, tôi đoán thế. Tôi sẽ đãi cậu một ít kẹo để cảm ơn vì tâm trí cậu vẫn còn là trẻ con, phải không?"

Ushijima chỉ gật đầu và bắt đầu đi về phía cửa hàng lưu niệm, "Tôi đánh giá cao sự hào phóng của cậu, Oikawa."

"Phản ứng lại đi chứ, chết tiệt! Cứ như tôi là người duy nhất hiểu chuyện vậy!"

"Khiêu khích Ushiwaka cũng chẳng ích gì. Đi thôi."

Iwaizumi đẩy Tooru và Ushijima về phía hàng lưu niệm trong khi những người còn lại theo gót sau lưng họ. Tooru chưa bao giờ đến quầy lưu niệm vì chưa lúc nào mà anh thực sự cần thứ gì dó để làm kỷ niệm nhưng lần này, hẳn anh sẽ cần vài món rẻ tiền để ghi nhớ ngày hôm nay. Để anh không thể quên đi như lần trước.

Khi quan sát quầy lưu niệm để tìm vật gì đó thích hợp, anh trông thấy Kunimi đang lơ đãng nhìn vào những tấm bưu thiếp của cung thiên văn.

"Sao vậy, Kunimi-chan? Mấy tấm bưu thiếp đó có gì thú vị à?"

Kunimi dường như giật mình, cậu quay sang Tooru với đôi mắt mở to, khác hẳn với vẻ ngái ngủ thường ngày trước khi cậu lảng đi, "Không hẳn là em đặc biệt thích chúng. Chỉ là thứ để em giải tỏa tâm trí... khỏi vài thứ."

"... Em ổn không?"

Kunimi siết chặt hai bàn tay và Tooru có thể thấy nó run nhẹ, "Không... Chiếc máy ảnh mà người kia đã đánh rơi... Em đã thấy mấy thứ trong đó..."

Tooru trở nên lo lắng khi nhìn cậu cố hít thở sâu để bình tâm lại, "Mấy thứ trong đó... nó không phải là thứ có thể chụp trừ khi ông ta theo dõi Kageyama ở khắp mọi nơi. Thậm chí ở nhà của cậu ấy. Và một số bức ảnh... nó thật kinh tởm."

Tooru rùng mình khi tưởng tượng ra cảnh người đàn ông cao lớn theo dõi nhất cử nhất động của Tobio và ghi lại chúng vào máy ảnh, trước khi ông ta quyết định ngừng chụp ảnh và phạm tội ác. Tooru nắm chặt tay để giảm bớt sự run rẩy.

"Kunimi, anh... xin lỗi vì đã kéo em vào chuyện này. Em không nên tiếp xúc với những thứ như vậy."

Kunimi lắc đầu, "Ít nhất thì Kageyama vẫn an toàn. Nếu anh không nhận ra ông ta, Oikawa-san, liệu Kageyama-"

Tooru vỗ đầu cậu bé thấp hơn mình trước khi cậu nói hết câu, "Đừng nghĩ về mấy chuyện như "nếu không" nữa. Điều quan trọng là những gì đang xảy ra ngay bây giờ."

"... Vâng. Cảm ơn anh, Oikawa-san."

"Oi, Kunimi! Cậu làm gì ở đó vậy? Kageyama sẽ ghen tị nếu cậu dính lấy Oikawa-san đấy!!"

"Tớ-tớ sẽ không! Im đi, Kindaichi!"

Tooru bật cười nhìn Tobio kéo tay áo Kindaichi với khuôn mặt đỏ bừng. Kunimi thở dài với nụ cười nhẹ trên môi, "Đừng lo Kageyama. Giờ anh ấy là của cậu đó."

"Không phải như thế!"

"Aww, em có nhớ anh không, Tobio-chan? Đừng lo, bây giờ cả người anh là của em mà"

"Em đã nói là không phải như thế!" Mặt Tobio đỏ bừng đến tận mang tai, Tooru không thể kiềm chế được mà đưa tay véo má cậu một cách trìu mến, cười toe toét với cậu nhóc đang bĩu môi.

"Em thật đáng yêu Tobio-chan. Để Tooru-san mua cho em một món quà sinh nhật sớm được không?"

"Ồ, ừm, anh không cần làm vậy đâu."

Tooru vẫy tay với cậu khi đưa mắt nhìn mấy cái móc khóa, "Vì hồi trước em đã tặng quà sinh nhật cho anh. Cứ xem như quà sinh nhật sớm đi. Mặc dù món quà sinh nhật thật sự của em sẽ còn tuyệt vời hơn."

"Sinh nhật em..."

Khi Tobio lơ đãng ngắm những cái móc khóa hình chòm sao, Tooru tự hỏi cậu đã trải qua những ngày sinh nhật trước đây của mình như thế nào. Với cái cách mà Kageyama Ayane dường như bị ám ảnh bởi con trai mình, bà ấy hẳn sẽ không thể quên nó được, đúng không? Tuy nhiên, với tinh thần không ổn định của bà ấy thì ai mà biết được?"

Cầm lên một cái móc khóa chòm Ma Kết, Tooru giữ nó bên cạnh đôi mắt xanh của Tobio. Màu sắc của nó gần giống với màu mắt cậu, Tooru mỉm cười mang chiếc móc khóa đến quầy thanh toán mà không nói một lời. Sau đó, anh quay lại chỗ Tobio, người đang sững sờ nhìn anh và đưa chiếc túi đã được niêm phong cho cậu.

"Đây. Nó không ấn tượng bằng cái móc khóa thủ công nhưng vào ngày sinh nhật của em, anh sẽ tặng em một thứ còn ấn tượng hơn. Anh hứa đấy."

Tobio có vẻ lưỡng lự khi cầm lấy chiếc túi từ tay Tooru nhưng dần dần, một nụ cười nhi nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt cậu, và đôi mắt cậu thì lóng lánh những giọt nước mắt không rơi."

"Tooru-san... Cảm ơn anh..."

"Tobio..."

Tooru nhẹ nhàng với tay xoa xoa những giọt nước trên mắt cậu, "Xem như đó là lá bùa may mắn anh tặng em. Nếu em lạc lối, những ngôi sao sẽ dẫn đường về nhà cho em."

"Vâng..."

----------

"Oikawa-san có vẻ thực sự gắn kết với Kageyama bây giờ, hừm. Tớ cứ nghĩ đó chỉ là tình cảm một chiều từ Kageyama mà thôi."

Kunimi nhìn Oikawa đang cười với Kageyama khi cả hai đi vòng quanh cửa hiệu. Oikawa cho Kageyama xem một người ngoài hành tinh nhồi bông và khiến cậu che miệng cười. Kageyama hầu như luôn che miệng khi cười mặc dù Kunimi luôn thích nụ cười của cậu.

"Tớ nghĩ rằng điều đó khá rõ ràng, cũng chẳng phải một sớm một chiều, ngay cả với cách hành xử trẻ con của Oikawa-san."

Kindaichi hơi ngạc nhiên nhìn cậu, "Thật hả? Vậy thì một lần nữa, cậu lúc nào cũng nhạy bén hơn tớ."

"... Sẽ chẳng có ích gì nếu tớ không sử dụng chúng đứng cách, phải không? Và tớ kuoon nghĩ sự chân thành của cậu đáng giá hơn."

Kindaichi ngượng ngùng gãi má, "À-thật sao? Cảm ơn, Kunimi."

Tuy nhiên, ánh mắt Kindaichi chuyển thành sự lo lắng với Kunimi, "Nhưng mà, cậu ổn với chuyện này chứ? Rốt cuộc thì cậu đối với Kageyama-"

Mở to mắt, Kunimi lập tức thọc tay vào bụng Kindaichi trước khi cậu ta nói hết câu, khiến cậu nhóc cao hơn bật ra tiếng kêu vì sốc và đau đớn, "Gah-!"

Kunimi đút tay vào túi, nhìn Kindaichi, "Tớ rút lại câu vừa rồi."

"Tại sao!?"

Kunimi tặc lưỡi, tránh khỏi ánh mắt của Kindaichi, cậu nhìn Oikawa và Kageyama đang được Iwaizumi và Ushijima tiếp cận, Iwaizumi trêu chọc Oikawa như thường lệ trong khi Kageyama nói chuyện với Ushijima với đôi mắt sáng lấp lánh.

"... Kageyama cần một người như Oikawa-san. Và không đời nào tớ có thể so sánh với anh ấy."

"Kunimi..."

Kunimi thở dài và quay lại nhìn Kindaichi, "Nếu cậu nói điều này với bất cứ ai..."

Kindaichi vẫy tay trong khi cánh tay còn lại vẫn cuộn quanh bụng nhằm tự vệ, "Ừ, ừ, tớ biết rồi!"

"Kindaichi! Kunimi! Nhìn xem Oikawa-san đã mua cho tớ thứ gì này!"

Kageyama cười rạng rỡ khi đưa ra chiếc móc khóa, Kunimi không thể kiềm được nụ cười nhẹ, "Trông đẹp đó."

"Ồ! Là Ma Kết đúng không? Cool ghê."

Kageyama vui vẻ gật đầu khi cậu bỏ món quà vào lại trong túi, Kindaichi vừa đi vừa trò chuyện với cậu còn Kunimi hơi tụt lại phía sau. Kể từ ngày Oikawa đến phòng tập và khóc khi nhìn thấy Kageyama, Kageyama đã cười nhiều hơn và có vẻ vui vẻ hơn. Ngay cả những vết bầm tím dường như đã giảm bớt, chắc chắn là nỗ lực cùng đi về nhà với Kageyama mỗi ngày khiến mẹ của cậu nhận thức được hành động của mình.

Bất chấp những điều lạc quan đó, một phần trong cậu vẫn siết đau mỗi khi trông thấy nụ cười hiếm hoi kia hướng về một người khác. Tuy nhiên, cậu vẫn mỉm cười nhìn Kageyama cố nén cười trước câu chuyện của Kindaichi.

Cậu không bận tâm đến cảm giác này, dù nó rất đau.

----------

Tooru chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi khi sắp đến ngày thi đấu. Trên thực tế, anh luôn cảm thấy mong đợi và phấn khích. Tuy nhiên, mỗi ngày trôi qua, anh cảm thấy lo lắng và sợ hãi khi ngày 15 tháng 12 càng đến gần hơn.

'Không sao đâu... Kẻ xấu đang ở trong tù còn Tobio thì vẫn luôn không bao giờ ở một mình trong những ngày này.'

Anh cảm thấy rùng mình khi biết Kobayashi Kousuke có một bộ sưu tập lớn đáng kinh ngạc các bức ảnh của Tobio, trong số đó có những khoảnh khắc riêng tư mà Kunimi ddax đề cập đến.

Nhưng từng ngày trôi qua, Tooru không còn cảm nhận được ánh nhìn kỳ lạ khi ở bên Tobio, kể cả Kageyama Ayane cũng tỏ ra ngoan ngoãn. Bà ấy không còn nói chuyện mỉa mai khi gặp Tooru nữa. Thực sự là bà ấy thậm chí không nói bất kỳ điều gì hay trưng ra nụ cười giả tạo nữa mà chỉ trừng mắt nhìn anh.

Có lẽ nó là một điều tốt?

Tobio gần đây cũng cười nhiều hơn khi họ luyện tập và ăn trưa cùng nhau giữa tiết trời ngày càng lạnh dần. Tooru bắt đầu đồng hành với Tobio khi anh cố kết thân với Tokugawa. Anh sẽ ngồi im lặng bên Tatsumaki khi ông ấy nhẹ nhàng chăm bẵm những con mèo của mình, (anh vẫn không thể phân biệt được con nào là Date hay Ashikaga) còn Tobio sẽ chơi với Tokugawa với vẻ mặt hạnh phúc.

Những ngày tháng bình yên này, Tooru ước rằng chúng sẽ không bao giờ kết thúc.

----------

"Ưm, Tooru-san! Hôm nay anh có thể luyện tập với em không?"

Đây rồi.

"Hôm nay em về muộn có sao không?"

Tobio loay hoay với quả bóng trong tay, "Em chỉ-không muốn về nhà sớm hôm nay, và mẹ có vẻ ổn khi em về muộn mấy ngày nay. Làm ơn đi, Tooru-san?"

Ngay cả khi cậu không trưng ra đôi mắt và giọng nói cún con của mình, Tooru vẫn sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng anh sẽ coi nó như một phần thưởng, "Chắc chắn rồi! Iwa-chan, cậu tham gia chung không?"

"Ừ, đương nhiên. Đề phòng cậu lại cố làm gì đó với Kageyama."

Tooru biết rằng trò đùa này đã lặp đi lặp lại dạo gần đây nhưng anh vẫn bĩu môi, "Iwa-chan đồ ác độc!"

Tobio cười nhẹ, Tooru mỉm cười nhặt lên một quả bóng chuyền.

"Vậy thì, chơi thôi!"

Màn đêm ảm đạm trong đôi mắt của Tobio dần dần sáng lên khi họ chơi bóng, và Tooru tự hỏi điều gì đã ngăn anh chơi với Tobio như lúc này trước đây. Bị che mắt bởi mối đe dọa mà Tobio có thể gây ra, Tooru đã để cậu phải cô đơn một mình. Nếu thay đổi được tương lai, anh hy vọng mình có thể ở bên Tobio mỗi ngày, như thế này.

"Chà, tớ sẽ đưa Tobio-chan về nên cậu có thể đi trước, Iwa-chan."

"Hiểu rồi. Nếu Oikawa làm gì đó với em, nhớ hét to lên đấy, Kageyama."

"Ê!"

Tobio nghiêm túc nhìn Iwaizumi nhưng Tooru trông thấy môi cậu hơi nhếch lên, "Em sẽ không làm anh thất vọng đâu, Iwaizumi-san."

Tooru than vãn, "Hai người nên thôi đi với nhau nếu chỉ định làm thế để chọc tức tớ đi."

Iwaizumi mỉm cười vẫy tay, "Rồi rồi. Đưa nhau đi trốn đi. Tớ sẽ khóa phòng tập."

"Cảm ơn, Iwa-chan! Mai gặp!"

Khi họ tay trong tay bước về nhà, Tooru nhìn lên trời tìm kiếm những ngôi sao, nhưng anh không thể nhận ra bất kỳ chòm sao nào, kể cả chòm Thợ Săn.

"Ngay cả với tất cả các ngôi sao, đôi khi em không thể thực sự nhìn thấy những chòm sao, phải không?"

"Hơ?"

Tobio bối rối nhìn anh khiến Tooru cười nhẹ, "Không có gì. Vài ngày nữa, chúng ta có thể đi ngắm Ma Kết cùng nhau. Em nghĩ sao? Chúng ta có thể mời những người khác nữa."

Tobio cười toe, "Kể cả Ushijima-san?"

Tooru tỏ vẻ khinh thường, "Không được! Lần đó ở cung thiên văn chỉ là tình cờ thôi, chúng ta có thể thay thế cậu ta bằng một viên gạch mà không ai có thể phát hiện ra sự khác biệt nào!"

"Anh ấy khá là tuyệt. Kỹ năng tăng đột biến của anh ấy cũng thật đáng kinh ngạc. Sẽ thật tuyệt nếu ngày nào đó em được chuyền cho anh ấy."

"Ưrr, giờ anh có thể tưởng tượng em và Ushiwaka đứng với nhau trong bộ đồng phục màu tím xấu xí đó rồi. Tiếc thật!"

Tobio cười khi thắt chặt chiếc khăn choàng quanh cổ, "Điều đó thật tuyệt vời. Sau đó, em sẽ đấu với ai đó mạnh như anh vậy, Tooru-san."

"Ai đó mạnh như anh, à..."

Trước khi Tobio có thể nói thêm gì đó, họ đã đến nhà Kageyama, Tooru nhìn cánh cửa trước mắt với trái tim nặng trĩu.

"Vậy hẹn gặp anh vào ngày mai, Tooru-san."

"Ừ..."

Dù nói thế, Tooru vẫn không buông tay Tobio. Một phần trong anh sợ rằng, khoảnh khắc mà anh buông tay ra, anh sẽ không thể gặp lại Tobio nữa. Tobio nhận ra điều bất thường và siết chặt tay anh.

"Có chuyện gì sao ạ?"

Tooru lắc đầu, mỉm cười, "Không có gì. Em vẫn giữ bùa may mắn của mình đúng không?"

Tobio gật đầu và lấy ra chiếc móc khóa Ma Kết, "Vâng, nó ở đây."

"Tốt. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì lá bùa đó là lời hứa của anh, rằng anh sẽ luôn ở đó vì em. Được chứ?"

"... Được ạ."

Tooru buông tay Tobio và trước khi bước vào nhà, cậu vẫy tay với anh và mỉm cười, "Ngày mai chúng ta lại luyện tập nha, Tooru-san."

"Ừ, mai gặp lại, Tobio."

Có ổn không khi để một ngày kết thúc như thế này? Liệu anh đã thực sự thay đổi tương lai chưa?

Anh lấy cái móc khóa bóng chuyền của mình ra trên đường về nhà, cầu nguyện rằng mình đã làm đủ để Tobio có một tương lai mới.

----------

"Này? Tooru? Hôm qua con không ngủ à?"

'Không ạ', "Chỉ là con không ngủ ngon thôi, mẹ. Con không sao."

"Nếu con nói thế. Hôm nay con đến trường sớm quá đấy. Buổi tập sáng hôm nay bắt đầu sớm hơn à? Hay con sẽ đi bộ đến trường với một người đặc biệt?"

Tooru thấy mẹ mình nhếch mép cười khi bà đưa bữa sáng cho anh, "Con biết Hajime đã nói với mẹ nhiều việc chứ? Mẹ mong rằng ngày nào đó con sẽ giới thiệu 'Tobio-chan' với mẹ."

Tooru mắc nghẹn bánh mì, anh nhìn mẹ mình với vẻ mặt hoang mang, "Bất cứ điều gì mà Iwa-chan nói đều không phải sự thật! Mẹ đừng tin cậu ấy!"

Hikari cười, trìu mến vỗ đầu cậu, "Đùa, mẹ đùa thôi. Con nên đi ngay nếu con háo hức gặp người ta."

"Vâng..."

"Con muốn nhìn thấy em ấy."

Anh đi đến nhà của Tobio với thời gian kỷ lục sau khi ăn xong bữa sáng. Tim anh đập thình thịch khi ấn chuông cửa. Cánh cửa mở ra, và anh đã nở một nụ cười lớn nhất trong đời.

"Chào buổi sáng, Tobio-chan!"

Tobio dụi mắt nhìn Tooru, gương mặt còn đang ngái ngủ, "Mới chỉ 4 giờ sáng thôi mà, Tooru-san."

Anh đã làm được.

Tobio vẫn còn sống.


To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro