Ojamajo Doremi 16 Naive: Chương 3 tập 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lúc trò chuyện với nhau, chúng tôi có giả thuyết cho rằng Onpu đang cố gắng nói rằng cậu ấy đang rất cô đơn

Khi về nhà, tôi ngay lập tức bắt tay vào viết cho cậu ấy một e-mail. Tôi quyết định sẽ viết một bức thư thật dài và ý nghĩa nên tôi sẽ sử dụng máy tính thay vì điện thoại di động của mình.

"Hừ... Không, không!"

Tôi đã bắt đầu gõ một vài từ, nhưng không vừa ý. Sau một lúc, tôi xóa e-mail nháp và tắt máy tính.

Mặc dù chúng tôi không thể gặp nhau, nhưng tôi cảm thấy rằng chúng tôi nên cố nói chuyện riêng với cậu ấy nhiều hơn. Sau đó, tôi lấy điện thoại di động ra và bấm số của Onpu-chan.

"Onpu-chan... Xin hãy bắt máy."

Nhạc chuông kêu một lúc, nhưng sau đó đã cắt sang dịch vụ ghi âm giọng nói. Tôi kết thúc cuộc gọi mà không để lại tin nhắn.

Mở ứng dụng nhắn tin, tôi gõ tin nhắn sau cho Onpu-chan.

"Thật ra không có chuyện gì đâu, chỉ là tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi. Hãy gọi lại khi cậu rảnh. Tớ biết dạo này cậu rất bận và không thể tới Maho-dou, nhưng tớ rất muốn nghe giọng của cậu, dù chỉ là một chút..."

Tôi đã gửi kèm với rất nhiều emoji Giáng sinh và nhấn nút 'Gửi'. Tuy nhiên, tôi đã đợi rất lâu nhưng không thấy hồi âm

~~~~~

Ngày hôm sau, sau giờ học, tôi đến MAHO-do. Momo-chan đã ở đó rồi.

Ai-chan và Hazuki-chan cũng hứa sẽ ghé qua vào cuối ngày

"Momo-chan, cậu ổn chứ? Hôm nay trông cậu mệt lắm đó"

Momo-chan vẫn nướng bánh ngọt và kẹo như bình thường, nhưng cô ấy im lặng một cách bất thường, và tôi nhận thấy cậu ấy dường như làm việc chậm hơn nhiều.

"Ừm... Nó không có gì đâu. Tớ sẽ chỉ tiếp khi mọi người đến".

Tôi không muốn tò mò thêm về việc này. Nếu thực sự có vấn đề, tôi muốn mọi người tập hợp lại để giúp đỡ. Bên cạnh đó, Momo-chan cũng không muốn nói việc gì về việc này nữa.

Nhưng tôi thực sự lo lắng rằng Momo-chan gần đây gặp áp lực và dần trở nên trầm đi

"Được rồi, chúng ta hãy làm việc chăm chỉ nào, làm sớm để về ngủ sớm nào. Hãy vui lên nào, Momo-chan. Những khách hàng mong chờ món tráng miệng của cậu sẽ thấy thất vọng nếu họ thấy cậu như vậy đó" tôi nói.

"Cậu nói đúng. Chúng ta đều muốn khách hàng hạnh phúc khi thưởng thức món tráng miệng này mà", Momo-chan đồng ý.

Sau đó, có vẻ như Momo-chan đã giải tỏa tâm trí và lấy lại năng lượng, khi cô ấy bắt đầu làm việc với tốc độ gấp đôi khi nãy. Tôi đã cố gắng hết sức để trang trí những chiếc bánh mới nướng. Vâng, Momo-chan, cậu cười trông xinh lắm đó

~~~~~

Khoảng một giờ sau, cửa sau của MAHO-do mở ra.

"Doremi-chan, xin lỗi vì đã không trả lời tin nhắn."

Đó là Onpu-chan.

"Onpu-chan, tốc độ của cậu thực sự làm tớ kinh ngạc đó."

"Bọn tớ thấy cậu từ xa và muốn đuổi theo, nhưng cậu nhanh thật đó"

Ai-chan và Hazuki-chan thở hổn hển lao vào MAHO-do đuổi theo Onpu-chan.

"Ồ, hôm nay mọi người đều ở đây. Thật đáng yêu," Lala nói với một nụ cười khi cô rót tách trà cho ba người mới đến. Majorika cũng bước vào phòng, và ánh mắt cô ấy ngay lập tức dừng lại trên người Onpu-chan.

"Đã lâu không gặp, Onpu. Chắc dạo này nhóc bận lắm"

"Vâng, thực sự rất bận... Nhưng không phải là không có thời gian để ghé thăm mọi người" Onpu-chan lầm bầm khi ánh mắt cô rơi xuống tách trà.

Đó là điều bất thường. Onpu-chan không bao giờ lầm bầm.

"Nhưng chắc cậu vẫn còn mệt lắm đấy," Hazuki-chan vội vàng trấn an Onpu-chan.

"Momo-chan cũng đã kể cho tớ nghe về Mo Li-chan rồi. Hai người vẫn còn liên lạc sao?" Ai-chan hỏi.

"Vâng... Nhưng Mo Li-chan..." Onpu-chan dừng lại khi ngước mắt lên nhìn Momo-chan.

Vẻ thất vọng và bối rối trên khuôn mặt cô ấy rất rõ ràng.

Những người trong chúng tôi không biết gì về tình hình chỉ có thể nhìn vào một cách bất lực.

Tôi chưa bao giờ thấy Onpu-chan bối rối như vậy về các vấn đề liên quan đến công việc hay trường học. Cô ấy luôn là người tự giải quyết vấn đề của mình, và mặc dù cởi mở và sẵn lòng giúp đỡ người khác nhưng cô ấy không thích người khác giúp đỡ. Do đó, chắc hẳn đây là một chuyện thực sự nghiêm trọng khi khiến Onpu-chan run rẩy như vậy.

"Momo-chan, tớ nên làm gì đây?"

Vâng, cô ấy đã nhờ đến Momo-chan để được giúp đỡ, nhưng tôi chắc chắn rằng chúng tôi cũng có thể giúp đỡ theo một cách nào đó.

Chúng tôi bảo Onpu-chan nghỉ ngơi, cho cô ấy một chút thời gian và không gian để bình tĩnh lại. Như thường lệ, tất cả các loại bánh của Momo-chan được trưng bày đều bán hết trong thời gian kỷ lục, và chúng tôi cũng cố gắng đóng cửa hàng sớm nhất có thể.

~~~~~

"Mo Li-chan đang bị giới truyền thông săn lùng à?"

Onpu-chan gật đầu. Momo-chan và Onpu-chan đã trở thành bạn tuyệt vời với Mo Li-chan khi cô ấy đóng vai trò là hướng dẫn viên của họ trong chuyến đi Tô Châu.

Onpu-chan và Mo Li-chan rất thân vì họ đã tìm được ai đó để luyện tập tiếng Anh. Ngay cả khi Onpu-chan trở về Nhật Bản, cả hai vẫn giữ liên lạc thường xuyên qua e-mail.

Thêm vào đó, Onpu-chan cảm thấy nhẹ nhõm khi Mo Li-chan không quan tâm đến ngành công nghiệp truyền thông của Nhật Bản. Trên thực tế, Mo Li-chan thậm chí còn không biết về sự nổi tiếng của Onpu-chan cho đến những ngày gần đây.

"Mặc dù mẹ thường trò chuyện với bọn tớ và chụp nhiều ảnh của Onpu-chan và Mo Li-chan, nhưng mẹ chưa bao giờ đề cập đến việc Onpu-chan là một người nổi tiếng" Momo-chan đảm bảo với chúng tôi.

"Tớ rất biết ơn vì điều đó. Nhưng thực ra, lỗi là do tớ, tớ đã vô tình nói về buổi chụp hình...", Onpu-chan nói.

Là một phần trong cuốn sách ảnh của mình, Onpu-chan đã đến Tô Châu để chụp ảnh; Trên đường đi, cô đã có một người bạn mới. Đó là tất cả những gì Onpu-chan đã nói với người quản lý của mình. Cô ấy thậm chí còn không cung cấp tên. Tuy nhiên, người quản lý của cô đã chú ý đến chiều cao và vẻ đẹp của Mo Li-chan, và bắt đầu quan tâm đến cô.

"Với những fan cuồng thì việc tìm ra cậu ấy chỉ là vấn đề thời gian thôi" Ai-chan nói.

"Mo Li-chan rất đẹp, thậm chí ở Nhật Bản cũng rất hiếm thấy. Họ có thể đang theo dõi cậu ấy," Hazuki-chan nói thêm.

Trong quá khứ, chúng tôi cũng từng bị quấy rầy bởi đám phóng viên của một tạp chí phụ nữ liên quan đến Onpu-chan. Có lẽ tất cả các phóng viên đã chuyển sang nhắm vào Mo Li-chan, sau khi biết rằng chúng tôi sẽ không bao giờ tiết lộ thông tin liên quan đến cuộc sống riêng tư của Onpu-chan.

~~~~~

Thư điện tử của Onpu-chan với Mo Li-chan sau đó đã mang một cảm giác xa vời, và nó đã khiến Onpu-chan rơi vào trạng thái tự trách.

"Cậu ấy nói rằng sẽ không sau đâu, nhưng chắc chắn họ đang quấy rối cậu ấy ngay cả ở trường. Mo Li-san, chưa kể đến bố mẹ cậu ấy và cả bố mẹ Momo-chan nữa, chắc hẳn đang rất lo lắng..."

"Papa và Mama vẫn ổn! Mẹ của Mo Li-chan bảo tớ đừng lo lắng về chúng. Thực ra mọi người đều lo lắng rằng chính Onpu-chan mới là người bị ảnh hưởng" Momo-chan mỉm cười.

Với điều đó, Onpu-chan có vẻ đã bình tĩnh lại một chút. Chắc hẳn cô ấy đã hy vọng vào sự trấn an đó.

"Nói như vậy, Mo Li-chan có thể rất xinh đẹp, nhưng cậu ấy vẫn là một học sinh cao trung bình thường đến từ một quốc gia khác. Làm sao có thể tìm được chứ? Trừ khi cậu ấy quan tâm đến việc nổi tiếng..." Tôi hỏi.

Onpu-chan lắc đầu.

"Chà, nếu cậu ấy đã không muốn tiết lộ thì sớm muộn gì họ cũng sẽ từ bỏ thôi" Ai-chan nói.

"Tớ cũng nghĩ vậy. Onpu-chan, nếu cậu ngừng viết thư cho Mo Li-chan vì chuyện này, thì sẽ khiến cậu ấy lo lắng hơn đó" Hazuki-chan khuyên.

Onpu-chan vẫn không bị thuyết phục. "Nhưng thật khó để bày tỏ cảm xúc qua email."

Ngay sau đó, tôi đập tay xuống bàn và đứng dậy, nói, "Onpu-chan! Cậu cần phải đi gặp cậu ấy. Nếu không thể nhắn tin hay gọi điện thì cứ gặp trực tiếp đi"

Bởi vì cho dù chúng tôi có nói rằng nó ổn đến mức nào, thì cũng không thể khiến Onpu bớt lo được

"Đúng vậy. Onpu-chan chưa bao giờ chia sẻ vấn đề của mình với bất kỳ ai, nhưng lần này thì khác" Hazuki-chan nói thêm.

Những ký ức đau đớn về những lời vu khống mà cậu ấy đã nhận trên trang Ura của trường, và cách chúng tôi đã giúp đỡ chắc hẳn đã ở trong tâm trí của Hazuki-chan. Vậy nên có lẽ bây giờ cậu ấy cũng muốn giúp trấn an Onpu-chan.

"Chúng ta đi thôi?" Ai-chan hỏi trong khi giơ ngón tay cái lên với chúng tôi. Majorika và Lala trao đổi ánh mắt.

"Mấy đứa biết là không được dùng phép thuật vì lợi ích riêng đúng không? " Majorika cảnh báo.

"Nhưng Mo Li-chan có thể đang gặp rắc rối" Momo-chan cãi lại.

"Nhưng Onpu không phải phù thủy tập sự..." Majorika phản bác, nhìn thẳng vào Onpu-chan.

"Bình tĩnh lại nào" Lala mỉm cười khi nháy mắt với Majorika.

Tôi nắm lấy tay Onpu-chan khi nói với Majorika, "Onpu-chan chắc hẳn đang lo lắng cho Mo Li-chan."

"Ừm... Tất nhiên... Nhưng mà—"

"Nếu Mo Li-chan ở gần đây thì chúng ta sẽ tìm mọi cách tới đó. Nhưng cậu ấy sống rất xa nơi này, và cậu cũng không thể bày tỏ cảm xúc của mình qua Email và gọi điện đúng không?... Với lại, nếu Mo Li-chan thực sự gặp rắc rối thì chúng ta có thể giúp cậu ấy nữa" Hazuki-chan thúc giục.

Nhìn thấy Hazuki-chan trả lời trong khi đang làm việc, cuối cùng Majorika cũng mủi lòng.

"Thôi, được rồi... Giúp con bé Mo Li đó xong là về liền đó, mọi việc ở đây ta sẽ lo liệu ", cô càu nhàu.

"Cảm ơn bà, Majorika!"

"Hãy đưa Onpu đi cùng. Onpu, hãy suy nghĩ lại về việc quay lại làm phù thủy tập sự"

Sau đó, Majorika rời khỏi bếp. Lala lóe lên cho chúng tôi một dấu hiệu chiến thắng trước khi cô ấy theo Majorika ra ngoài.

Nếu ai đó là tsundere ở đây, đó chắc chắn là Majorika.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ojamajo