Ojamajo Doremi 16 Naive: Chương 3 tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng một tuần sau cuộc trò chuyện đó, Momo-chan đột nhiên nói với chúng tôi rằng cậu ấy sẽ đến Thượng Hải.

"Mama sẽ là nhiếp ảnh gia cho quyển tạp chí tiếp theo của Onpu-chan. Ah, xin hãy giữ bí mật" cô thì thầm với một ngón tay đặt lên môi.

Chúng tôi hiểu, Momo-chan. Onpu-chan có thể là bạn thân nhất của chúng tôi, nhưng cậu ấy cũng là một diễn viên. Nói tóm lại, chúng tôi sẽ làm phần việc của mình và không rò rỉ bất cứ điều gì cho công chúng.

Mẹ của Momo-chan là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, thường xuyên đi lại giữa Nhật Bản và Thượng Hải. Momo-chan chia sẻ rằng đôi khi mẹ cũng tìm các địa điểm chụp ảnh nổi tiếng tại một số danh lam thắng cảnh của Thượng Hải.

"Mẹ muốn tớ cùng đến nơi của mẹ ở Tô Châu để chụp ảnh cho Onpu-chan," Momo-chan giải thích.

Sau buổi diễn kéo dài ba tuần, Onpu-chan trở thành con cưng của giới truyền thông, tham dự các cuộc phỏng vấn và chụp ảnh tạp chí mỗi ngày. Kết quả là, cậu ấy còn không có thời gian để đến thăm MAHO-do. Tất cả chúng tôi đều giữ liên lạc qua nhắn tin, trò chuyện về những thứ thông thường, nhưng bằng cách nào đó tôi đã cảm thấy một chút khó chịu.

Vì vậy, mặc dù việc Momo-chan đi cùng bố mẹ đến Thượng Hải là điều bình thường, nhưng mẹ của Momo-chan thực sự rất chu đáo khi nghĩ về Onpu-chan và mời Momo-chan đi cùng để bầu bạn.

"Momo-chan, nếu Onpu-chan gặp rắc rối, hãy gọi về cho bọn tớ biết đó" Hazuki-chan lo lắng.

"Dù gì thì bọn tớ cũng sẽ cố hết sức để giúp, ngay cả khi không ở đó," Ai-chan nói thêm.

"Xin hãy trông chừng Onpu-chan, Momo-chan!" Tôi đã nói.

"Vâng, chắc chắn rồi. Tớ cũng rất mong được thử kẹo truyền thống của Trung Quốc, và hy vọng Onpu-chan cũng có thể tham gia cùng. Đảm bảo có tở ở bên thì cậu ấy sẽ luôn tràn đầy năng lượng!" Momo-chan trả lời.

Thật nhẹ nhõm khi tất cả chúng tôi đều cảm thấy như vậy.

~~~~~

Đó là một chuyến đi ngắn, kéo dài ba ngày hai đêm, nhưng có vẻ như cả Momo-chan và Onpu-chan đều có một khoảng thời gian tuyệt vời.

"Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Tớ thậm chí còn chưa thử tất cả đồ ngọt nữa mà. Ước gì bọn tớ có nhiều thời gian hơn. Ah, đặc biệt là khi qua đó, tớ còn kết bạn với một người ở Tô Châu nữa đó" Momo-chan phàn nàn.

Chúng tôi đang trên đường đến trường cùng nhau.

Tôi biết điều đó; Kẹo vẫn là ưu tiên hàng đầu của Momo-chan. Tôi hiểu rằng đồ ngọt là niềm đam mê, nhưng đôi khi trông cậu ấy thực sự là một kẻ háu ăn.

"Ồ, cậu luôn có thể đi lần nữa mà" tôi đảm bảo. Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có cảm thấy cô đơn không vì cả bố mẹ đều quyết định ở lại Thượng Hải một thời gian.

Onpu-chan bay trở lại một ngày sau Momo-chan, và cậu ấy đã gửi tin nhắn ngay khi hạ cánh. Cô ấy cảm ơn Momo-chan vì đã ở đó, vì mẹ của Momo-chan đã giữ kín bí mật rằng có Momo-chan đi cùng. Nên khi thấy Momo-chan ở Thượng Hải, cậu thực sự rất bất ngờ và vui mừng.

~~~~~

Ngày hôm sau, chúng tôi nhận được email từ Onpu-chan.

"À! Có một email từ Onpu-chan," tôi thông báo, tập hợp Majorika và Lala lại.

"Ồ, cái này không có khi tớ kiểm tra sáng nay. Doremi, mở nó ra và xem đi" Lala thúc giục.

"Khoan đã, nếu con bé nhắn vào lúc này thì có lẽ đây là tin nhắn cho mọi người, nên hãy đợi cho tới khi mọi người tới đầy đủ đi ", Majorika gợi ý.

"Vậy con sẽ đi pha ít trà", Lala nói. Sau đó, cô vào bếp đếm cốc và đun nóng một ít nước trong ấm.

~~~~~

Khi tất cả chúng tôi tụ tập, tôi mở e-mail, và đây là tin nhắn trong đó.

"Tớ thực sự rất sốc khi thấy Momo-chan ở Thượng Hải. Nhờ cậu ấy mà tớ mới cảm thấy thoải mái trong suốt chuyến đi. Cảm ơn cậu. Dù sao thì tớ cũng mới quay lại Nhật Bản. Nhờ bố của Momo-chan mà tớ mới kết được thêm một người bạn mới, Mo Li-san. Mo Li-san là một thợ may rất giỏi, cũng rất giỏi thêu dệt nữa. Đồ ăn ở Thượng Hải cũng rất ngon. Ước gì tớ được đến đó một lần nữa. Nhưng nhờ Momo-chan, mà giờ tớ bị bội thực đồ ngọt luôn rồi, giờ tớ phải nỗ lực giảm cân, nên nếu mọi người thấy những bức ảnh của tớ ở Tô Châu mà có mũm mỉm quá thì tất cả đều tại Momo-chan đấy..."

~~~~~

"... Nhưng mà... Momo-chan, tớ thực sự rất vui khi thấy cậu ở đó" tôi nói sau khi đọc e-mail cho mọi người tập trung tại MAHO-do.

Tôi chắc chắn rằng mọi người đều lo lắng sau khi nghe Momo-chan kể lại chuyến đi, nhưng có vẻ như không cần phải lo lắng nữa rồi.

"Để tớ xem ảnh nào. Hể, trông cậu ấy không hề mũm mĩm chút nào, còn cô gái bên cạnh cũng gầy quá" Ai-chan nhận xét khi mở hình ảnh đính kèm trong e-mail.

"Cậu ấy không dễ mũm mĩm như vậy đâu, và vâng, đó là Mo Li-chan. Cậu ấy rất cao và gầy, và rất xinh đẹp-," Momo-chan nói.

"Cậu nói đúng. Trông cậu ấy như người mẫu vậy" Hazuki-chan nói thêm khi nhìn vào bức ảnh.

Mo Li-chan là con gái của quản gia nơi bố Momo-chan đang ở. Mặc dù bằng tuổi chúng tôi, nhưng trông cô ấy có vẻ trưởng thành và đĩnh đạc hơn chúng tôi rất nhiều. Cả cha mẹ cô đều làm việc ở Thượng Hải, trong khi Mo Li-chan học cao trung ở quê nhà Quảng Châu.

Giống như những phóng viên đói khát, chúng tôi đã nhiệt liệt "phỏng vấn" tất cả những thông tin này từ Momo-chan.

Có vẻ như hệ thống giáo dục ở Trung Quốc khá giống với Nhật Bản. Mặc dù có sự khác biệt giữa hệ thống giáo dục trong thành phố và ở các làng ngoại ô, chúng tôi cũng biết rằng có rất nhiều trường đại học ở Thượng Hải.

"Tớ đã rất cố gắng để lấy địa chỉ email của Mo Li-chan đó, để cậu ấy cũng có thể hỏi về Onpu-chan," Momo-chan nói.

"Wow, thật tuyệt. Tớ cũng muốn có một người bạn Trung Quốc nữa. Chia sẻ e-mail của cậu ấy với tớ đi-," tôi quấy rầy cô ấy.

Hazuki-chan nghiêng đầu trước yêu cầu của tôi.

"Chia sẻ nó với cậu thì... Ồ. Momo-chan, e-mail có phải viết bằng tiếng Trung không?"

"Không. Mo Li-chan không nói được tiếng Nhật, Onpu-chan và tớ cũng không thể nói tiếng Trung, nên bọn tớ quyết định nói chủ yếu bằng tiếng Anh. Nên chắc e-mail cũng sẽ bằng tiếng Anh?"

Ahh~ Tôi đã có thể cảm nhận được khoảng cách văn hóa rồi. Ngay sau đó, Ai-chan kéo tôi sang một bên,

"Sao tớ cảm thấy như có một rào cản sắp xảy ra vậy? "

Tôi muốn phản đối, nhưng đó là sự thật.

"Boo, tớ biết rồi. Ai-chan cũng cảm thấy vậy sao~?" Tôi hỏi.

"Chắc chắn chúng ta có thể giao tiếp vài từ tiếng Anh đơn giản nhưng tớ không tự tin lắm về giao tiếp, nếu nhờ từ điển thì may ra" Hazuki-chan đảm bảo với chúng tôi bằng một giọng sáng sủa. Boo hoo hoo.

Nói xong, Hazuki-chan quay lại màn hình máy tính, "... Dù sao thì, chẳng phải đây là lần đầu chúng ta nghe Onpu-chan nói về bạn bè của cậu ấy sao?"

Ồ?

Tôi nhớ lại tất cả những lần chúng tôi tiếp xúc với Onpu-chan sau khi tìm thấy cô ấy ở Hokkaido, nhưng tất cả những gì tôi có thể nhớ là nhận được rất nhiều lời khuyên từ cô ấy.

"Chà, chúng ta nói rất nhiều về tất cả những người bạn cũ mà chúng ta có từ thời tiểu học," Ai-chan chia sẻ.

"Bây giờ tớ với Mukai Riko-chan đã là bạn tốt rồi, cảm ơn mọi người. Và tớ cũng đã kết rất nhiều bạn mới đó" Hazuki-chan nói thêm.

"Yuuna-chan và tớ thường nói chuyện với nhau rất nhiều trong những ngày này! Hy vọng một ngày nào đó tớ có thể đến thăm xưởng của cậu ấy một lần nữa-" Momo-chan nói.

Trong khi tôi thường nóng tính và nóng nảy, Onpu-chan luôn rất điềm tĩnh.

"Cậu ấy luôn bình tĩnh và lạnh lùng như vậy đó!" Momo-chan thốt lên.

Đúng vậy. Mặc dù không thể ở bên chúng tôi về mặt thể chất nhưng luôn đưa ra những gợi ý và câu trả lời hoàn hảo cho các vấn đề mà chúng tôi gặp phải.

"Nhưng tớ chưa bao giờ nghe Onpu-chan nói về bất kỳ người bạn nào thời sơ trung cả" Hazuki-chan nói.

"Hazuki-chan nói đúng. Và nghĩ rằng tất cả chúng ta đều rất phấn khích khi nghe tin cậu ấy đang theo học tại một trường học dành cho những người nổi tiếng. Nhưng vì không hỏi, nên Onpu-chan cũng không cung cấp bất kỳ thông tin nào," Ai-chan kết luận.

"Chà, vì tớ vừa mới đến nên không biết nhiều, nhưng khi gặp nhau ở Thượng Hải, cậu ấy đã nói rằng cậu ấy phải học tiếng Anh" Momo-chan nói thêm.

Kể từ khi Momo-chan đến, mọi thứ ở MAHO-do trải qua rất nhiều thay đổi. Trước đó, khi Onpu-chan vẫn còn thất bại trong buổi thử giọng, cô ấy thường xuyên đến thăm MAHO-do.

Nhưng bây giờ, cô ấy quá bận rộn với công việc đến nỗi chúng tôi không có thời gian để gặp nhau.

~~~~~

Là một phần trong kế hoạch cải thiện tiếng Anh, Onpu-chan và Mo Li-chan đã bắt đầu gửi e-mail cho nhau. Họ thậm chí đôi khi còn nói chuyện qua điện thoại. Mặc dù họ cách xa nhau về mặt vật lý, nhưng tình bạn của họ chỉ phát triển mạnh mẽ hơn.

"Onpu-chan cuối cùng cũng kể cho chúng ta về những người bạn của cậu ấy, và tớ thực sự muốn tìm hiểu thêm về Mo Li-chan. Thật hiếm khi ai đó trở thành bạn tốt của Onpu-chan trong một thời gian ngắn như vậy" Hazuki-chan nói.

Đúng vậy. Tôi đoán thời gian không phải là một yếu tố để rèn giũa tình bạn. Một số người trở nên thân thiết theo thời gian, trong khi một số người khác chỉ cần một vài khoảnh khắc để gắn kết. Tôi đoán Mo Li-chan và Onpu-chan thuộc nhóm sau.

Tôi tự hỏi liệu các bạn cùng lớp hồi sơ trung của Onpu-chan có coi cậu ấy là đối thủ không. Hay có thể vì sự nổi tiếng đột ngột đã khiến cậu ấy không thể kết bạn dễ dàng ở Nhật Bản, giống như hồi đó...

"Ước gì chúng ta có thể gặp Onpu-chan ít nhất một lần một tuần. Bây giờ, chúng ta chỉ có thể thấy cậu ấy trên TV thôi" Ai-chan phàn nàn.

"Vậy, tổ chức một buổi tiệc Giáng Sinh đáng nhớ thì sao? Chúng ta có thể mời và hỏi mọi thứ trực tiếp từ cậu ấy" Hazuki-chan gợi ý.

Ý tưởng này khiến tất cả chúng tôi hào hứng, và bắt đầu thảo luận về nó trong khi chuẩn bị hàng bánh cho ngày mai.

"Khoảng thời gian trước Giáng sinh sẽ không tốt. Dù sao thì đây cũng là mùa bận rộn nhất trong năm mà", Majorika và Lala cũng tham gia thảo luận.

Các đơn đặt hàng bánh Giáng sinh không ngừng xuất hiện, và bởi vì chúng tôi không từ chối bất kỳ đơn đặt hàng nào, lợi nhuận đã tăng vọt. Tất cả chúng tôi cũng đã trở thành như những doanh nhân "thành đạt".

"Đúng là tụi chị có thể lo cho cửa hàng vào những lúc mấy đứa đi học, nhưng vào những ngày này, cửa hàng thực sự rất bận rộn và cần mấy đứa đó... " Lala thở dài.

Chiến dịch bánh Giáng sinh này là sự kiện quy mô lớn đầu tiên do Momo-chan tổ chức, vì vậy tất cả chúng tôi đều muốn làm hết sức để mang lại hạnh phúc cho khách hàng.

"Con bé nói đúng," Majorika nói khi ngồi phịch xuống ghế. "Onpu là một cô gái trầm tính, vì vậy chúng ta cần phải là người kéo con bé ra ngoài."

Rõ ràng là Majorika và Lala cũng lo lắng cho Onpu-chan, và tất cả chúng tôi đều cảm thấy như vậy.

"À, biết rồi! Chúng ta hay gọi những cô gái như Onpu-chan là 'tsundere', đúng không?"

Ôi, Momo-chan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ojamajo