Yêu là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: What is love?

Tác giả: Yusa1101

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/26152537

Rating: T

Summary: Kagura bâng khuâng tự hỏi 'Yêu là gì?' khi ngồi cùng gã bạn trai khổng lồ của mình cho đến khi một tên khốn đến phá hoại...
--------------------------------------------------------
Yêu, một cảm giác xa lạ nhưng lại quen thuộc. Tình yêu có rất nhiều dạng. Tình yêu gia đình, tình bạn bè và tình yêu đôi lứa nổi tiếng. Mỗi một loại yêu đều khác nhau, nhưng suy cho cùng, chúng vẫn đều là tình yêu.

'

Vậy yêu một người là như thế nào?' Cô tự hỏi khi xoay xoay chiếc ô của mình khi ngồi thoải mái trên băng ghế đá ở công viên. Dù nó chỉ còn là một nửa băng ghế.

Nửa còn lại đã bị phá hủy do bạn trai to lớn của cô ngồi trên đó. Cả hai người họ đều bỏ chạy đến công viên sau khi cô tiết lộ bạn trai của mình, Dai-chan cho người cha ruột và cả gã cha ở trái đất của cô. Họ dường như không quá thích cái tin tức này. Trên thực tế thì họ có vẻ coi thường nó.

"Trời ạ, họ đúng là phiền phức. Tớ chưa bao giờ nghĩ hẹn hò lại rắc rối đến thế này." Gãi đầu, cô lặng lẽ quan sát xung quanh mình và phớt lờ những ánh nhìn lo lắng của người qua đường.

Một lần nữa cô tự hỏi, cô có yêu cậu ấy không? Cô có thể đi chơi với cậu ấy vì cậu ấy là một người bạn và cô nhận thấy rằng cậu đã nỗ lực để viết bức thư tình. Đó là lý do tại sao Kagura cố gắng cân nhắc nó bằng cách đồng ý hẹn hò.
"Này, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn, đúng không? Chà, vì chúng ta sẽ đi chơi, nên cũng có thể nắm tay nhau."

Dai-chan không hài lòng với ý tưởng này. "Vậy thì không khác gì trước đây cả. Bây giờ chúng ta đã lớn rồi nên chúng ta có thể đi chơi với nhau ngay cả khuya. Hơn nữa, quan trọng nhất là tớ không muốn giao cậu cho bất kỳ một ai khác."

"Này, tớ là tài sản của cậu từ bao giờ? Chỉ vì chúng ta đang hẹn hò, không có nghĩa là cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn."

Dai-chan bối rối trước câu trả lời của cô "Không đâu, đồ ngốc ạ, khi yêu ai đó, thì tự nhiên chúng ta sẽ muốn giữ họ cho riêng mình. Vậy mới là yêu chứ."

'Vậy tình yêu là thế đấy hả?' cô tự hỏi. Cô  vẫn còn có đôi chút bối rối. Tuy nhiên, cô đã nhận ra. Cô không yêu cậu ta. Cô không có cảm xúc như cậu ấy.

"Nhưng tớ không phiền nếu cậu đi chơi với những người khác. Tớ chỉ kết bạn với cậu vì cậu không có ai chơi cùng."

"Sao cậu có thể nói vậy, Kagura? Tớ tưởng cậu-"

"Huhh, ra là Khựa. Ngươi đang đi dạo với thú cưng mới của mình hay gì đó?" Cậu trai với mái tóc màu cát quen thuộc đột nhiên xuất hiện đi về phía họ. Kagura quay về phía hắn và cau mày.

"Sadist hả, ngươi làm gì ở đây? Lại trốn việc à?" Tuy có chút bực mình vì sự can thiệp đột ngột này nhưng đồng thời cô cũng thấy mừng vì có người đến. Dai-chan có tí thúc đẩy làm cô hơi khó chịu.

Anh mang trên mình một vẻ mặt đầy khó hiểu "Ta đang làm việc mà, ta nhận được báo cáo về việc một cô gái bị gã khổng lồ đe dọa nên đã ra ngoài để điều tra. Thật không may, chỉ gặp ngươi thôi. Mà thôi, ta cũng có thể bắt ngươi vì tội phá hoại tài sản công cộng. Làm ơn đi, thuần hóa cái con thú cưng mới của người đi chứ China."

"Này anh bạn, từ nãy đến giờ anh cứ gọi tôi là thú cưng của cô ấy. Tôi là bạn trai của cô ấy và anh là thằng khốn nào mà lại thản nhiên nói chuyện với cô ấy như vậy hả?"

Cái nhìn của Sougo dần dần chuyển sang một nụ cười tàn bạo. "À vậy hả? Ngươi hên đó. Một con lợn đi đôi với một gã voi. Đừng để ý đến ta, ta chỉ đơn giản là một cảnh sát thân thiện muốn bảo vệ an toàn cho khu phố thôi.
"Ngươi nói cái gì? Khôn hồn thì phắn nhanh." Một lần nữa, Kagura cố gắng phản bác lại nhưng cô lại không thể nghĩ được gì và chỉ thốt ra những lời đe dọa sáo rỗng.

"Vậy thì mang nó đi đi."

"Này, anh cảnh sát. Tôi không quan tâm anh là gì đối với Kagura nhưng mọi thứ giữa hai người đã kết thúc rồi. Cô ấy ở với tôi nên anh tốt nhất là nên lùi lại."

"Vậy thì, người sẽ không phiền nếu ta dần ngươi ra bã thay vì cô ta? Ta thực sự muốn thử chiến đấu với những người khổng lồ."

Dai-chan rõ ràng đã bị xúc phạm bởi những lời lẽ sắc bén của anh cùng khuôn mặt không suy suyễn đó. "Mày nói cái gì? Mày có biết tao là ai không?"

"Làm như ta phải biết."

Kagura đứng dậy định bỏ đi. "Dai-chan, tớ xin lỗi nhưng tớ không thể hẹn hò với cậu được. Tớ trân trọng bức thư mà cậu đã gửi cho tớ và tớ rất thích chơi với cậu. Chỉ là, tớ không cảm thấy tình cảm giống cậu. Tớ không thực sự biết về mấy cặp đôi và những thứ như thế này nhưng chúng ta vẫn có thể là bạn."

Không nhìn ai trong số họ, cô bắt đầu bước đi, bỏ lại cả Sougo và Dai-chan.

Dai-chan đã rất thất vọng khi cô hoàn toàn từ chối cậu. "Không thể nào tha thứ được. Không phải là sau khi anh đã tìm được cô dâu hoàn hảo cho mình. Anh sẽ không để em đi đâu hết, Kagura. Anh đã triệu tập tất cả các thành viên trong gia đình mình rồi."

Đột nhiên, Kagura bị bao vây bởi một đám người khổng lồ. Và tất cả bọn họ đều bị thương nặng, gầm gừ và nhăn mặt vì đau, khiến cả Kagura và Dai-chan đều bị sốc. "M- Mấy người bị gì vậy?"

"Iyaa, xin lỗi nha. Họ chặn lối vào của công viên bên ngoài." Sougo nói một cách khá vui tươi với nụ cười tàn bạo quen thuộc. "Đừng lo lắng mà. Họ sẽ không chết đâu, mặc dù ta có hơi quá tay một chút.

"Mày...Đồ khốn nạn..." Dai-chan không nói nên lời và sẵn sàng lao vào anh. Kagura nhảy lên và đấm cậu ta, khiến cậu ngã lăn trên mặt đất.

"Xin lỗi Dai-chan."

"Các người sẽ phải trả giá. Nhớ đó." Cậu ta đứng dậy rời khỏi khu vực công viên và để lại Sougo và Kagura một mình.

"Cehh, chán quá." Sougo nhận xét sau khi cậu ta rời đi. Anh bắt đầu đi về phía băng ghế gần đó khi lấy dải bịt mắt quen thuộc ra.

"Ê cái thằng khốn này, ngươi làm cảnh sát kiểu gì vậy hả, ta tưởng ngươi phải là người đến cứu cô nương xinh đẹp chân yếu tay mềm chứ, ngờ đâu mình ta tự xử hết vậy." Cô xoay xoay chiếc ô của mình trước khi đi cùng hắn.

Anh liếc cô "Làm như ngươi cần bảo vệ vậy."

Cô đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh, làm anh bất chợt bối rối

"Gì hả?"

"Không có gì." Mỉm cười, cô thầm nghĩ về việc muốn có một cuộc hẹn hò khác. Có lẽ là với anh chăng.

Rồi cô lắc đầu. Không, không thể nào. Cô và hắn hả? Đó là trò đùa tệ nhất trên đời.

Và rồi, ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía mình đầy hốt hoảng "KAGURA !!"

"Không phải là Umibouzu và Danna đây sao?" Anh nhìn họ đầy kinh ngạc khi thấy họ trông hệt như mấy gã tâm thần.

"Ừ đó đó. Mấy lão này không tán thành Dai-chan. Và bây giờ thì ta cũng có đôi phần hiểu cảm giác của họ rồi."

Ngay khi cuối cùng họ dừng lại trước mặt cô, cả hai tay họ đặt hai bên vai cô. "KAGURA, THẰNG ĐÓ KHÔNG LÀM TỔN THƯƠNG EM HAY *** HOẶC *** EM ĐÚNG KHÔNG?"

Gin đã nói rất hăng rằng con gái không thể ở một mình với một chàng trai, bla bla bla; trong khi Umibouzu bắt cô nói sự thật.

Sougo, người đang cảm thấy nhàm chán với những điều gì họ đang làm và cố gắng lẩn đi. Thế nhưng, cuối cùng, cả Gin và Umibouzu đều nhận ra anh và Umibouzu ngay lập tức chạy đến chỗ anh. "CẬU KHÔNG LÀM GÌ VỚI CON BÉ, PHẢI KHÔNG?"

Anh chế giễu, "Làm như tôi muốn đụng cô nhợn kia lắm vậy. Tôi chỉ là một cảnh sát lương thiện đi cứu người thôi."

Kagura, người đang quan sát chỉ đơn giản mỉm cười và bắt đầu đi theo sau anh.

"Bây giờ ngươi muốn gì hả?" Sougo hỏi đầy bối rối và cả hai người cha cũng vậy.

"Không có gì. Chỉ là ta muốn đi dạo với ngươi hơn là mấy lão già đó."

Anh thở dài, "Đừng làm phiền khi ta đang làm việc chứ."

Mặc dù nói vậy, anh vẫn không đẩy cô ra và để cô rảo bước theo. Thật tốt khi thỉnh thoảng có được một người bạn đồng hành mà.

Umibouzu và Gin chỉ nhìn họ từ xa cho đến khi cả hai người đều rời khỏi tầm mắt. "Sao thế?"

"Ai mà biết?"

"Về nhà thôi. Người lớn lên đi lão hói." Gin cố tỏ vẻ ngầu. Chà, vì anh biết hai đứa đó, nên sẽ không có vấn đề gì đâu.

Anh hy vọng, ngoài một vài công trình bị phá hủy, thì mọi thứ đều sẽ ổn thôi. Dù sao thì anh vẫn có thể đổ hết mọi tội lỗi cho Shinsengumi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro