Chương 1.3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edior: Angelina Yang

Nhưng trừ bỏ tướng mạo này ra, hắn còn cho một loại cảm giác nói không ra lời, rằng nam nhân này có chỗ đặc biệt.

Tựa như hiện tại vậy, nam nhân ngước tầm mắt lên, nhạt nhòa liếc mắt nhìn nàng.

Trái tim Thẩm Hoài Bích thắt lại mãnh liệt, nàng biết, chính mình đã xong.

Nam nhân này giống như là nguồn sáng, chỉ cần một ánh mắt, liền đủ để nàng trúng điện ngất xỉu đi.

Nàng chống vào cây hòe cổ thụ, cố hết sức đứng lên, vỗ vỗ phủi bụi trên trang phục, rồi vén áo thi lễ với nam nhân.

"Xin hỏi vị công tử này là?"

Nam nhân hơi nhướn mày, do dự chốc lát rồi nói: "Tại hạ là khách đến thăm Thẩm Tướng Gia, hôm nay thăm hỏi quý phủ nên làm phiền nhiều. Tiểu thư chính là Thẩm tiểu thư?"

Thẩm Hoài Bích thở dài. Đương nhiên là ta. Trong cả tướng phủ, ngoài ta ra thì còn người thứ hai có loại hình thể thế này nữa sao?

"Đúng là tiểu nữ, không biết công tử họ gì?"

Nam nhân lại nhíu mày. Xem ra, hắn đối với hành vi chủ động tiếp xúc với nam nhân thì vẫn còn có thái độ bảo thủ.

Sau một lúc lâu, hắn mới trả lời: “Tại hạ họ Lý, Lý trong chữ cây mận."

Họ Lý tại thiên triều là thế gia vọng tộc. Xem ra cho dù là soái ca cực phẩm, cũng khó tránh khỏi sẽ có dòng họ phổ biến như vậy.

Thẩm Hoài Bích ở trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, nhìn một chút sắc mặt Lý soái ca, nàng quyết định có lẽ không nên lại hỏi tên của hắn nữa.

Vì vậy nàng cúi đầu không nói, kết quả Lý soái ca ngược lại mở miệng.

"Quý tiểu thư là thiên kim tướng phủ, vừa rồi... hà tất tự ngược đãi làm khổ mình?"

Rất tốt. Xem ra hắn vẫn rất có lý trí, không có coi nàng như là bị thần kinh, chỉ cho là đầu của nàng có hơi có vấn đề mà thôi.

Lúc này, nàng không có biện pháp giải thích khái niệm giảm béo mọi người, không thể làm gì khác hơn là thay đổi cách lí giải.

"Tiểu nữ tử cũng không phải tự ngược, mà là dựa vào vận động tay chân để điều hòa thể xác và tinh thần, cố gắng giảm đi nỗi buồn." Người mập mạp đúng là phi thường buồn khổ a!

Hắn gật đầu, có hơi hiểu được, trong ánh mắt nhìn về phía nàng có thêm vài phần đồng tình: “Thì ra là thế. Là tại hạ đường đột, mong tiểu thư nén bi thương."

Thẩm Hoài Bích mở trừng hai mắt. Lại muốn nàng nén bi thương? Phải chăng là hắn hiểu lầm cái gì?

"Ta chỉ là điều hòa thể xác và tinh thần mà thôi, huống hồ cũng không có chuyện gì cần nén bi thương!" Lời mới nói ra miệng, nàng đã biết rõ tự mình nói sai lầm rồi.

Hắn tự xưng là "khách thăm Thẩm Tướng Gia", nếu có chỗ lui tới cùng Thừa Tướng, nghĩ đến cũng là người quen biết, như thế nào lại không biết chuyện Tần Diễn bỏ trốn.

Cả triều đình đều biết Thẩm tiểu thư hết lòng cảm mến Tần Thám Hoa, vì điều này đã sử dụng thế lực, ép hắn vào tướng phủ, chuẩn bị bái đường thành thân.

Nàng đầu thai đến đây, mặc dù ngay cả mặt mũi Tần Thám Hoa cũng chưa từng gặp qua, nhưng dù sao thân thể này là của Thẩm tiểu thư, món nợ trước kia vẫn còn phải tính trên đầu nàng.

Vị hôn phu bỏ trốn, nàng lại nói "Không cần nén bi thương gì cả". Chỉ cần là nam nhân đều sẽ tức giận nàng bạc tình bạc nghĩa thôi!

Quả nhiên, vẻ mặt Lý công tử trong phút chốc lạnh nhạt đi.

Hắn đan hai tay sau lưng, chậm rãi bước đi hai bước. Sau đó, hắn dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

"Tần Thám Hoa mất tích chưa được mấy ngày, Thẩm tiểu thư liền nói những lời như thế, thật sự là bạc tình bạc nghĩa" Hắn lại cười cười nói nhỏ "Đến tột cùng là chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi cũng đã kịp trấn an tâm tình, quên đi người xưa. Có lẽ nói, Thẩm tiểu thư chưa bao giờ thực lòng đối với Tần Thám Hoa?"

Nói gì vậy?

Coi như là nàng không biết chuyện từ đầu đến cuối, cũng biết ngày đó Thẩm tiểu thư khẳng định là yêu mến Tần Thám Hoa.

Nếu như không thích hắn, sao lại cam nguyện làm ô uế danh tiếng của mình, phái người ép nam nhân vào phủ thành thân?

Huống chi, nàng cũng đã suýt chết.

Đối với một nữ nhân đã suýt chết đi một cách đáng thương, coi như là soái ca, cũng không thể sử dụng loại thái độ khinh miệt để bình luận.

Thẩm Hoài Bích lập tức phản bác: "Nàng... Ta đương nhiên là thích Tần Diễn, chỉ là..."

Lý công tử nhướn mày: “Chỉ là?"

"Chỉ là... Cái… kia... A, tiểu nữ tử ta sau khi rơi xuống nước, ót bị đụng vào tảng đá lớn, rất nhiều chuyện đều không nhớ được, bao gồm cả những chuyện trước đây với Tần công tử."

Hắn thản nhiên nói: "Rơi xuống nước mất trí nhớ? Thì ra là thế." Âm thanh mặc dù bình thản, trên mặt lại mơ hồ mang vẻ châm chọc.

Nàng càng thêm lo lắng, vội giải thích "Là sự thật! Ta đụng vào hòn đá ở đáy nước, sau đầu còn nổi lên một cục u thật lớn, đến bây giờ còn chưa có biến mất đây. Không tin, ngươi có thể hỏi tôi tớ trong phủ, sau khi tỉnh lại, có rất nhiều người ta đều không nhớ rõ họ tên."

Lý công tử chỉ là lại cười cười.

Thẩm Hoài Bích không phải kẻ ngu, đối với sự khinh miệt và coi thường của hắn, nàng liếc mắt liền đã nhìn ra.

Nàng nói hồi lâu, người ta một chữ cũng không tin. Sau khi nghe được, thậm chí còn kiềm chế không chau mày.

Cái loại cảm giác này, giống như là đang tha thứ cho người đào kép bất tài, đang vụng về diễn kịch ở trước mặt.

Có lẽ trong lòng của hắn, căn bản là xem thường vị tiểu thư họ Thẩm trước đây.

Kỳ thật điều này cũng không kỳ quái. Một nữ nhân vận dụng thế lực tướng phủ bức bách một người đàn ông lấy chính mình, lại vẫn bị vứt bỏ, thì bị người xem thường cũng là điều không thể tránh được.

Nhưng Thẩm Hoài Bích không khỏi cảm thấy thương tâm.

Gia thế họ Thẩm coi như là hiển hách, đơn giản nàng là béo phì, vóc người xấu xí, cho nên nhất định sẽ bị vứt bỏ?

Thẩm Hoài Bích vừa uất ức vừa lạnh lòng, lòng tràn đầy ái mộ đối với Lý công tử, lập tức toàn bộ chuyển hóa là oán giận.

Hắn là soái ca thì thế nào? Soái ca liền có khả năng sử dụng loại thái độ lạnh nhạt cao cao tại thượng tùy ý phê phán người khác sao?

Mập mạp cũng có tôn nghiêm!

Sắc mặt của nàng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nơi này là hậu hoa viên, ở bên trong tướng phủ. Xin thứ cho nữ quyến bất tiện đãi khách, bất luận ngài là vị Vương gia nào của triều đình, có việc gì xin ngày mai trở lại đi!"

Lý công tử sửng sốt.

Thẩm Hoài Bích cố nhịn ý nghĩ muốn nhìn hắn vài lần nữa, nàng lắc đầu một cái, rồi rất có khí thế bước đi.

Lý công tử bị bỏ lại trơ trọi ở sân sau, hắn suy nghĩ một chút, cúi đầu, cẩn thận kiểm tra xem chính mình rốt cuộc là để lộ chân tướng chỗ nào?

Quần áo bình thường, đai lưng bình thường, hài bình thường, ngọc bội bình thường... Chờ một chút!

Ánh mắt của hắn nhìn đến tua đeo ngọc bội.

Tua rua ngũ sắc, trong đó một ánh sáng màu vàng óng ánh, là màu sắc chuyên dụng cho hoàng thất.

Đầu ngón tay có hơi dùng sức, giật sợi tua rua màu vàng óng ánh gây chuyện kia đi.

"Thật sự là cải trang thăm dò thất bại a..." Vốn hắn muốn lén đến xem thiên kim cưỡng bức nam nhân có dung mạo ra sao, không nghĩ tới...

Khang Vương Lý Văn Chinh cầm sợi tua rua, đứng ở dưới gốc cây hòe cổ thụ, thì thào tự nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro