Chương 3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edior: Họa Đến Vô Tình

Hắn gật đầu khen: “Mùi hương ngọt ngào, ăn vào mềm mại, hương vị tươi mát.”

Thẩm Hoài Bích vui vẻ một hồi, vội vàng kéo ra tầng dưới của hộp đựng thức ăn, lấy ra một đĩa sứ trắng tinh, phía trên đặt mấy khối điểm tâm mềm mại hình tam giác.

Hắn chần chờ một tí, hỏi: “Cái…này... Là bánh quế hoa?”

Nàng giải thích: “Đây là bánh ga-tô bơ với cách làm độc nhất vô nhị, trên mặt phủ một lớp bột quế năm ngoái. À, cũng có thể xem là một dạng khác của bánh quế hoa.”

Hắn thử ăn một miếng nhỏ, hương vị ngọt ngào mềm mại, vào miệng liền tan, đúng là chưa bao giờ hưởng qua thứ mùi vị tốt như thế này.

Hắn thành thực mở miệng khen: “Ăn rất ngon.”

Thẩm Hoài Bích cao hứng đến nổi trái tim muốn bay ra ngoài, đưa cả hộp thức ăn cho hắn: “Bên trong còn rất nhiều bánh bông lan và bánh ga-tô, ngươi đều mang về phủ đi.”

Hắn gật đầu, người hầu tuỳ thân vội vàng nhận lấy hộp thức ăn.

Lý Văn Chinh lại nhìn nàng lần nữa. Thật sự không nghĩ tới, vị Thẩm tiểu thư có tướng mạo xấu xí này lại có thể làm ra điểm tâm tinh xảo như thế, quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Cứ tưởng rằng bữa tiệc tối nay sẽ khiến hắn mất hứng bỏ về, thật không nghĩ tới ở thêm một lát lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Dũng khí của Thẩm tiểu thư cũng thật lớn, nhưng cũng là tấm lòng của nàng, những thứ điểm tâm kỳ dị tinh xảo này, chỉ sợ tốn không ít thời gian chuẩn bị đi!

Nghĩ tới đây, hắn khẽ mỉm cười đối với nàng: “Thẩm tiểu thư lo lắng.”

Sau đó lại cùng Thẩm Thừa tướng hàn huyên vài câu, rồi mang hộp đựng thức ăn ra khỏi tướng phủ.

Thẩm Thừa tướng thấy hắn nhận lấy điểm tâm do nữ nhi làm,vui mừng không thôi. Làm cho nữ nhi đáng thương nhà mình bị một phen khổ tâm rồi!

Nhìn phản ứng của Khang vương hôm nay, Bích nhi chẳng qua chỉ nhìn hắn vài lần, mà thiếu chút nữa thì hắn đã phất áo bỏ đi. Muốn hắn làm con rể Thẩm gia...

Ai, điều này thật là làm khó ông, thực sự là làm khó ông rồi!

Đắn đo suy nghĩ mãi cũng chưa nghĩ ra cách nào.

Quay lại, thấy nữ nhi vẫn còn đang ngây người đứng đó, mắt nhìn đỡ đẫn, tay vẫn duy trì tư thế đưa hộp thức ăn, không nhúc nhích, Thẩm Thừa tướng thất kinh, lại gần kéo cánh tay của nàng: “Bích nhi, Bích nhi! Con làm sao vậy?”

“Phụ thân,” nàng thì thào nói: “Người nhìn thấy không, hắn cười với con, hắn cười với con! Tạisao hắn cười lên lại có thể đẹp mắt đến như vậy...”

Thẩm Thừa tướng thở dài một tiếng, cầm tay của nàng.

“Nữ nhi ngoan, không phải là phụ thân đả kích con, chẳng qua là... Tâm tư Khang vương gia rất khó nắm bắt, nếu như người con xem trọng là những vị công tử nhà khác, phụ thân có thể thay con nghĩ biện pháp, nhưng là Khang vương thì...”

“Chính là hắn.” Nàng đột nhiên nói.

“Gì?”

“Phụ thân, nơi ở của Khang vương gia ở đâu? Nói cho nữ nhi biết có được hay không?”

Ông bị doạ đến hết hồn: “Bích nhi! Khang vương gia thân phận cao quý, không thể mạnh mẽ đoạt lấy được đâu!”

Thẩm Hoài Bích ‘bùm’ một cái ngã xuống, hình tượng của nàng kém như vậy sao!?

Nàng day day thái dương: “Phụ thân, hôm nay nữ nhi đã bị phụ thân hạ lệnh, ngay cả đại môn cũng không được ra, như thế nào đi đoạt người? Nữ nhi… nữ nhi chỉ là muốn biết hắn nghỉ ngơi ở đâu thôi.”

Ông trầm ngâm một lát: “Khang vương phủ cách Tướng phủ chúng ta cũng không xa. Chúng ta ở phố đông, Khang vương phủ ở phố tây, ra cửa, thẳng đường mà đi thẳng xuống là tới rồi.”

“Cái gì?” Nàng kêu to: “Nằm trên cùng một con đường!?” Chỉ cách mấy trăm thước thôi!

Nàng trừng hai mắt, nghĩ đến việc hắn ở gần mình như vậy, lập tức cảm thấy cuộc sống lại tràn đầy hi vọng.

“Phụ thân, vậy người có thể nói cho nữ nhi biết vị trí cụ thể của Khang vương phủ ở đâu hay không?”

Thẩm Thừa tướng suy nghĩ một chút: “Hướng chính tây, hẳn là ở bên kia... Bích nhi? Bích nhi con muốn làm gì?”

Nàng trực tiếp đi tới gốc cây hoè, vừa xắn tay áo vừa lớn tiếng phân phó “Tiểu Hoàn, gọi người đem cái thang tới đây, ta muốn trèo cây.”

Những ngày gần đây, tin tức sốt dẻo nhất từ đầu đường đến cuối ngõ ở kinh thành chính là ──

Thẩm Hoài Bích là vua trèo cây!

Đám Thuyết Thư tiên sinh kể lại sinh động như thật chuyện tình yêu đơn phương của thiên kim tướng phủ với Khang vương gia. Bởi vì Khang vương phủ ở phía tây, tướng phủ liền lệnh cho nô bộc chặt toàn bộ cành cây hoè mọc ở phía tây hậu viện, rồi nàng kéo theo thân hình nặng nề, mỗi ngày kiên trì sớm tối trèo cây hai lần, chỉ là vì muốn nhìn thấy Khang vương gia đi ra và đi vào phủ. 

Lý Văn Chinh công việc bề bộn, mỗi ngày đi sớm về trễ, ra phủ vào lúc trời còn chưa sáng, vào phủ thời điểm đã là ban đêm. Vì vậy Thẩm tiểu thư cũng mỗi ngày dậy sớm ngủ trễ, từ xa xa đưa mắt nhìn theo.

Vì khích lệ chính mình, nàng còn cố ý viết một mảnh giấy, dán vào thân cây đại thụ, phía trên viết ba chữ lớn “Tư quân thụ”.

Nhóm trà khách nghe xong đều lắc đầu thở dài, thì ra là tất cả mọi người trách lầm Thẩm tiểu thư lâu như vậy, nàng đúng là người trọng tình nghĩa trọng.

Chuyện động lòng người như vậy phát sinh ở trong kinh thành, mọi người vừa cảm động, vừa chua xót.

Ngẫm lại xem, dáng người Thẩm tiểu thư như vậy, lại vì yêu mà kiên trì không ngừng, mỗi ngày đều leo cây hai lần.

“Vì chàng leo cây” đã trở thành khảo nghiệm trung trinh giữa cái đôi tình lữ lúc đó. Kết quả là, trong ngoài kinh thành, lúc nào cũng có thể nhìn thấy nam nữ ra sức leo cây.

Chỉ là, Lý Văn Chinh trước sau đều không tới cửa thăm hỏi tướng phủ lần nào.

Nhóm trà khách mỗi ngày đều nghe ngóng, kết quả đều làm người ta thất vọng, vô cùng thất vọng, mọi người không khỏi đồng thanh cảm khái. Khang vương gia thật là trái tim sắt đá!

Thẩm Thừa tướng đau lòng vì nữ nhi, không đành lòng nhìn nàng thất vọng. Sau khi nhẫn nại hơn mười ngày, rốt cục vào một ngày nào đó sau khi hạ triều, đến trước mặt Lý Chính Văn hỏi thăm về món điểm tâm ngọt lần trước, mong là khiến cá cắn câu.

Lý Chính Văn gật đầu nói: “Mùi vị tuyệt hảo.”

Thẩm Thừa tướng không ngừng cố gắng: “Tiểu nữ gần đây xuống bếp, lại nghĩ ravài món điểm tâm ngọt mới, vương gia có hứng thú đến tướng phủ thưởng thức không?”

Hắn từ chối liên tục: “Công việc bận rộn, không có thời gian rảnh, hay là để lần khác đi!”

Rồi hắn hơi khom người chắp tay, đi vòng quanh các quan viên.

Thẩm Thừa tướng cảm thấy vô cùng mất mặt, tức giận đến mức râu ria dựng lên, nhưng lại không thể làm gì.

Dù sao địa vị của Khang vương gia cũng cao hơn ông, lời hắn nói cũng chẳng phải là giả, gần đây đúng là hắn bề bộn nhiều việc, vụ án mua bán chức quan, làm rối kỉ cương của bộ Hộ liên quan đến rất nhiều người, chỉ riêng quan trên tứ phẩm đã bị bắt mười mấy người, gần đây Đại Lý Tự Tam Đường Hội Thẩm, quan viên trên dưới đều bận rộn đến đầu óc quay cuồng.

Dùng công việc triều đình để từ chối, đủ mạnh mẽ.

Thẩm Thừa tướng thở phì phò trở về tướng phủ, chưa ngồi ấm chỗ, liền lập tức phân phó nô bộc: “Mấy người các ngươi, ngay bây giờ đi ra vườn, quẳng cái thang dưới cây hoè, đốt giấy dán trên thân cây ngay lập tức!”

Nhóm nô bộc giật mình không thôi: “Nhưng mà, đó là lệnh của...”

Ông giận tím mặt: “Chẳng lẽ trong phủ không còn là Tướng gia ta làm chủ!?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro